Chương 105: Sai rồi!
"Lệ Sa?" Phác Thái Anh đi theo sau Lạp Lệ Sa, nắm lấy góc áo của Lạp Lệ Sa, "Chúng ta đây là đi nơi nào?"
"Đi theo ta sẽ biết, ta sẽ hại nàng sao?" Lạp Lệ Sa xoay người hướng Phác Thái Anh cười cười. Nàng tận lực làm cho mình cười tự nhiên, nhưng khuôn mặt vẫn như trước thập phần cứng ngắc, cũng may mắn Phác Thái Anh rất tín nhiệm mình, cho nên mới không có bị nàng phát giác có gì không ổn.
"Ta đương nhiên tin nàng, bất quá ta có chút tò mò nha." Phác Thái Anh cười híp mắt đuổi theo Lạp Lệ Sa, đi theo nàng ấy lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt.
Lợi dụng tín nhiệm của Phác Thái Anh đối với mình, dễ dàng lừa gạt Phác Thái Anh, chuyện như vậy, Lạp Lệ Sa không muốn làm tiếp, nhưng lúc này đây, nàng không làm không được.
Nhưng mà...
Lạp Lệ Sa nheo mắt lại, 'Bộc Dương Vinh Thánh, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần! Nếu Lạp Lệ Sa ta dễ dàng bị người khác an bài như thế, ta sẽ không trở thành cung chủ đương nhiệm của Minh Phượng cung'.
Phác Thái Anh vừa lên xe, liền cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, đó là bởi vì Lạp Lệ Sa cố ý đốt huân hương trợ ngủ. Đêm qua Phác Thái Anh ngủ không ngon, sau khi lên xe, càng thêm hôn mê, giống như bình thường ghé vào lòng Lạp Lệ Sa ngủ mất.
Đợi nàng tỉnh lại nàng đã ở một gian phòng riêng phi thường lịch sự và tao nhã. Lạp Lệ Sa nằm nghiêng ở trên giường êm, mình thì rúc vào trong lòng nàng ấy.
"Đây là nơi nào?" Phác Thái Anh mông lung mở mắt ra, nghi ngờ hỏi.
"Có khát không hay? Uống chút trà đi." Lạp Lệ Sa nâng mặt Phác Thái Anh lên, cẩn thận uy Phác Thái Anh uống trà trong chén nàng cầm trong tay. Phác Thái Anh không nghi ngờ gì, cúi đầu 'ùng ục' một tiếng nuốt xuống một ngụm lớn. Vừa tỉnh ngủ thật đúng là cảm thấy rất khát, trong lòng cảm thán Lạp Lệ Sa đối với chính mình săn sóc chu đáo, nhưng nghi vấn vẫn như trước không thể đánh tan.
"Lệ Sa, nơi này rốt cuộc là địa phương nào... Nàng 'đại phí chu chương' (tốn công tốn sức) mang ta tới làm cái gì?"
"Nơi này là hoàng cung..." Lạp Lệ Sa hít sâu một cái, làm cho giọng nói của mình bình ổn hơn một ít.
"Hoàng cung?" Phác Thái Anh nhíu mi, "Chúng ta tới đây làm cái gì?"
"Bởi vì hoàng thượng nói với ta, hắn muốn một người..."
"Ai?" Trong lòng Phác Thái Anh nghi hoặc càng lớn.
"Nàng..."
Phác Thái Anh lập tức thất kinh ngồi xuống: "Vậy nàng dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"
"Đem nàng..." Lạp Lệ Sa chợt phát hiện, nói như vậy, mình nói không nên lời, làm sao cũng không thể nói ra miệng.
"Đem ta hiến cho hắn?" Phác Thái Anh che ngực, nơi đó như thế nào lại đau như vậy? Nàng làm sao cũng không tin được Lạp Lệ Sa đang lừa nàng, Lạp Lệ Sa sẽ đem nàng đưa cho hoàng đế, giống như ý tưởng lúc ban đầu của nàng ấy, đem nàng đưa vào hoàng cung.
"Đúng!" Lạp Lệ Sa cắn chặt răng, "Anh nhi, ta không thể không làm như vậy, cả sự sinh tử tồn vong của Minh Phượng cung bị nắm giữ trong tay hắn, còn độc của nàng nữa, chỉ có hắn có Long Lân, chỉ có hắn có thể giải độc. Địa Y là người của hắn, Anh nhi, chỉ cần nhịn một chút, sẽ không quá lâu, chờ độc của nàng được giả, ta nhất định sẽ mang nàng đi, tin tưởng ta."
"Không... Lệ Sa, nàng không thể làm như vậy..." Phác Thái Anh đè lại ngực đang phập phồng không ngừng, cảm xúc kích động đến khí huyết cả người đều quay cuồng, thậm chí so với ngày đó ở vách đá còn thống khổ hơn rất nhiều, khóe miệng chậm rãi chảy xuống từng giọt từng giọt máu tươi, không biết là vì tự mình cắn nát môi, hay vẫn là nội thương lại phát tác.
"Anh nhi, nàng đừng như vậy, đây chỉ là kế tạm ứng thôi. Ta chính là sợ nàng như bây giờ, nên tới giờ khắc này mới nói cho nàng biết." Lạp Lệ Sa tiến lên từng bước, ôm chặt lấy Phác Thái Anh.
"Không..." Phác Thái Anh ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra thương tâm, thống khổ, thậm chí tuyệt vọng, "Ta tình nguyện chết, cũng sẽ không vì mạng sống mà ủy thân cho người khác."
Phác Thái Anh thiên tính bạc tình, tình cảm duy nhất đều cho Lạp Lệ Sa, cho nên so với bất luận kẻ nào đều ngoan tuyệt hơn.
"Anh nhi, nếu ta muốn nàng vì ta mà tiếp tục sống thì sao?" Khí lực Lạp Lệ Sa trên tay càng ngày càng nặng, giống như là muốn đem Phác Thái Anh nhập vào thân thể của mình.
"..." Phác Thái Anh hung hăng nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, "Hảo, ta sẽ sống sót, nhưng mà, Lệ Sa, nàng cũng sẽ vĩnh viễn mất đi ta."
"Anh nhi..." Giờ khắc này, Lạp Lệ Sa sợ, nhưng mà sợ thì như thế nào, coi như tương lai Phác Thái Anh không còn yêu mình, nàng cũng không để Phác Thái Anh đi nữa, cho nên... 'Anh nhi, để cho ta tuỳ hứng một lần đi.'
Phác Thái Anh dần dần cảm giác mình mất sức lực. Nàng giật mình cảm thấy không đúng, mãnh liệt đề khí, liền kịch liệt ho khan. Lần đầu nàng dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa: "Ngươi cho ta uống cái gì?"
Lạp Lệ Sa bị ánh mắt của Phác Thái Anh nhì mình, trong lòng run lên, không tự giác lui về phía sau hai bước: "Tán... Tán công tán."
"Vì cái gì!" Phác Thái Anh mang theo tiếng khóc nức nở quát, khí nộ làm cổ họng của nàng cũng bắt đầu xuất huyết, yết hầu đau rát một trận.
Đem nàng chắp tay tặng cho người khác không tính, còn muốn phế đi võ công của nàng!
"Bởi vì võ công của nàng làm Bộc Dương Vinh Thánh kiêng kị." Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, không dám nhìn Phác Thái Anh nữa.
Điều kiện của Bộc Dương Vinh Thánh là Phác Thái Anh phải uống bát tán công tán này. Bởi vì ngày đó Phác Thái Anh xuất nhập hoàng cung như vào chỗ không người, làm cho Bộc Dương Vinh Thánh từ đó về sau có manh động phế bỏ võ công của nàng, cũng chính là ngày Phác Thái Anh cứu Thập nhị hoàng tử một mạng.
Bộc Dương Vinh Thánh yêu Phác Thái Anh, cần Phác Thái Anh, nhưng hắn cũng không muốn chết sớm, cho nên phế bỏ võ công của Phác Thái Anh là phương pháp tốt nhất. Địa Y điều chế bát thuốc này, cho dù là Phác Thái Anh, cũng chưa chắc phát hiện được, huống chi là Lạp Lệ Sa cho Phác Thái Anh uống, dù thế nào nàng cũng sẽ không phòng vệ được.
Hơn nữa nếu muốn giải độc của Phác Thái Anh, nhất định phải phế đi một thân võ công đã cùng độc Thập Tam chung một nhịp thở này, cho nên Lạp Lệ Sa không chút do dự uy Phác Thái Anh uống.
Phác Thái Anh đưa tay, muốn bắt lấy Lạp Lệ Sa, lại bị Lạp Lệ Sa theo bản năng lui về phía sau, làm động tác của nàng bị đình trệ. Phác Thái Anh bi thương nhìn lên Lạp Lệ Sa. 'Lệ Sa, ta nói rồi, vô luận nàng đối với ta làm cái gì, chỉ cần nàng không buông ra tay của ta, ta cũng sẽ không trách nàng, nhưng mà... Hôm nay, ta vươn tới nàng, nàng lại thật sự buông tay, ta... Vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ nàng. Ta muốn nàng nhớ rõ, là chính nàng đẩy ta ra, đẩy mạnh vào trong lòng người khác.'
Phác Thái Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi ngã xuống... Lạp Lệ Sa cất bước về phía trước, tiếp được Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh đã mất đi ý thức.
"Anh nhi!" Lạp Lệ Sa hoàn toàn không ý thức được mình đã rơi lệ đầy mặt.
Phía sau vang lên âm thanh đẩy cửa, Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, đỏ hai mắt, đưa lưng về phía người vừa vào, lạnh lùng nói: "Cái này ngươi hài lòng? Giải dược đâu?"
"Đừng nóng vội! Nếu ta hiện tại cho giải dược, ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ? Ta không phải đối thủ của cung chủ Minh Phượng cung. Bất quá..." Bộc Dương Vinh Thánh nhìn thoáng qua Phác Thái Anh ngã vào lòng Lạp Lệ Sa, nàng vẫn như trước làm mình kinh tâm động phách, làm cho mình 'hồn khiên mộng nhiễu'*, "Ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không làm ủy khuất Phác Thái Anh... Ta sẽ cử hành lễ sắc phong, phong nàng làm hoàng hậu."
* hồn bị dắt, mộng bị quấy nhiễu: làm cho người ta ngày đêm không yên
Lạp Lệ Sa trong lòng cười lạnh, Phác Thái Anh sẽ muốn làm hoàng hậu sao, Bộc Dương Vinh Thánh sở dĩ 'đại phí chu chương' (tốn công tốn sức) như vậy, còn không phải là vì mục đích người khác nhận không ra này sao, nhưng nàng không có lựa chọn: "Ngày sắc phong, ngươi nhất định phải giải độc cho Phác Thái Anh, nếu không dù nói cái gì, ta cũng sẽ mang nàng đi."
Bộc Dương Vinh Thánh gợi lên khóe miệng: "Không thành vấn đề, chỉ cần... Nàng trở thành người của ta, ta tất nhiên sẽ thay nàng giải độc."
Lạp Lệ Sa nắm chặt tay đến nổi khớp xương vang lên 'răng rắc': "Nếu ngươi dám thương tổn nàng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đi ra hoàng cung, Lạp Lệ Sa cảm giác mình đã không còn tâm. Nàng ngơ ngác đứng ở ngoài cung, nhìn thâm tường đại viện: "Anh nhi, chờ ta trở lại, nhất định."
Nói xong dứt khoát xoay người...
Phác Thái Anh mở mắt ra, một mình nàng nằm ở một gian phòng cực kỳ xa hoa, toàn thân vẫn là không khí lực gì. Phác Thái Anh cũng lười động, tâm cũng đã chết, còn quản bộ dạng của cái thân thể này làm cái gì. Lạp Lệ Sa muốn mình sống sót, nàng đã đáp ứng rồi. Nhưng mà sống thế nào, nàng ấy muốn nhúng tay vào cũng không được. Nàng như một cái xác không hồn, hiện tại dù đau lòng thế nào cũng không thể thân nhau như trước.
"Thập Tam thầy thuốc, người đã tỉnh?" Vài tiếng vang vang lên bên tai, "Người biết không, lúc người hôn mê một mực khóc, ta thấy cũng nhịn không được cùng rơi lệ với người." Phác Thái Anh nhận ra người nọ, là tiểu cung nữ mình từng trị liệu qua, còn có tiểu thái giám thích lải nhải kia.
"Ta đi thông tri hoàng thượng..." Một người khác đúng là tiểu thái giám thường cùng Phác Thái Anh tán gẫu, giọng nói của thái giám này vẫn lanh lảnh như ngày trước, trong lòng Phác Thái Anh không khỏi cười nhạo mình, bây giờ thậm chí có tâm tình đi quản mấy thứ này.
Nguyên bản tình yêu nồng đậm đối với Lạp Lệ Sa trong vòng một đêm chuyển thành hận, cái loại hận đau triệt nội tâm, hận đến không có cảm giác mình vẫn còn sống, cho nên Phác Thái Anh không muốn nói với bất luận kẻ nào, lại nhắm hai mắt lại.
Cung nữ 'ồ' lên một tiếng, lẩm bẩm: "Sao lại ngủ? Thập Tam thầy thuốc, tương lai người là Hoàng hậu nương nương, lễ sắc phong rất nhanh sẽ được cử hành, hoàng thượng đã chiêu cáo thiên hạ. Bởi vì người ở dân gian có thanh danh cực cao, cho nên rất nhiều dân chúng lập tức đều ủng hộ hoàng thượng..."
"Lắm miệng!" Tiểu thái giám trở về gạt cung nữ ra, nhỏ giọng mắng, "Ngươi có thể nói lung tung với nương nương sao! Cẩn thận hoàng thượng biết sẽ chém đầu của ngươi!"
Phác Thái Anh cái gì cũng không muốn để ý, đối thoại của hai người làm nàng cảm thấy rất phiền, không khỏi nhíu mày, hai người này sống lâu ở trong hoàng cung, cũng biết 'sát ngôn quan sắc'* lập tức im lặng, lặng lẽ lui ra ngoài.
*tùy mặt giữ lời
Lúc ra cửa thấy Bộc Dương Vinh Thánh tới, cùng với Địa Y theo phía sau.
"Hoàng thượng, Thập Tam thầy thuốc lại ngủ rồi." Cung nữ nhẹ giọng nói.
Bộc Dương Vinh Thánh hờn giận nhíu mày: "Kêu Hoàng hậu nương nương!"
"Dạ!" Cung nữ sợ tới mức chân mềm, 'phù phù' một tiếng quỳ trên mặt đất, "Hoàng... Hoàng hậu nương nương vừa mới ngủ lại."
Bộc Dương Vinh Thánh không nói cái gì nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Địa Y: "Nàng như vậy, tham dự được lễ sắc phong sao? Ta phải để toàn bộ thần dân thấy nàng. Làm thiên hạ đều biết Quỷ Y Thập Tam là hoàng hậu của ta, như vậy lòng dân mới có thể một lần nữa khuynh hướng về ta."
"Hoàng thượng cứ việc yên tâm, ta cam đoan nàng có thể thuận lợi tham gia lễ sắc phong." Địa Y tự tin trả lời. Về mặt y thuật, hắn vẫn rất nắm chắc, Huyền Minh cũng so với hắn không lợi hại bao nhiêu.
"Ân, ta đây sẽ không đi vào, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt đi." Bộc Dương Vinh Thánh lại liếc mắt nhìn cung nữ run rẩy quỳ trên mặt đất, "Hầu hạ Hoàng hậu nương nương thật tốt, nếu không, cho dù là cái đầu của ngươi cũng đền không được!"
"Dạ... Nô... Nô tì tuân mệnh..."
Lúc này Bộc Dương Vinh Thánh mới xoay người rời đi, Địa Y quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng, cũng ly khai. Lần đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh, hắn đã biết tiểu cô nương này không đơn giản. Đáng tiếc, sai ở chỗ Phác Thái Anh quá xuất sắc, cho nên gánh vác nhiều hơn rất nhiều so với thường nhân. Bộc Dương Vinh Thánh rất thông minh, Phác Thái Anh phong hoa tuyệt đại, ở dân gian có thanh danh cực kỳ cao, cưới Phác Thái Anh, tất nhiên có được lòng dân, nhưng mà, Phác Thái Anh bị phế đi, còn có thể là Phác Thái Anh của quá khứ sao? Bất quá chuyện này lại cùng chính mình có quan hệ gì đâu, cho nên cũng chỉ là nhìn thoáng qua, liền rời đi.
Ba ngày sau...
Thương Trưng Vũ vội vàng chạy vào phòng Lạp Lệ Sa, thấy con gái của mình ngồi ở đầu giường ngẩn người, trong lòng đau xót. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ Lạp Lệ Sa cũng chưa từng lộ ra biểu tình cô độc, nhu nhược bất lực như thế này.
Vốn nàng là muốn tới chất vấn Phác Thái Anh bị sắc phong làm hoàng hậu là xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa như thế, nàng không cách nào đành lòng trách mắng, huống chi, từ nhỏ nàng cũng chưa từng cho Lạp Lệ Sa ấm áp.
Thương Trưng Vũ nhẹ nhàng đến gần Lạp Lệ Sa, đem nàng ôm vào trong ngực, lại nói không được buồn cười, từ khi Lạp Lệ Sa đi theo nàng quay về Minh Phượng cung, nàng không còn có ôm Lạp Lệ Sa nữa.
"Nương..." Giọng nói sâu kín của Lạp Lệ Sa truyền đến.
"Ân." Thương Trưng Vũ nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Lạp Lệ Sa, tựa như dỗ ngọt một đứa bé.
"Có phải con làm sai rồi không? Có phải con rất tùy hứng hay không? Nhưng con thật sự không muốn Anh nhi chết, chỉ cần còn sống, thì còn có hy vọng, không phải sao?" Lạp Lệ Sa không để ý tới Thương Trưng Vũ có trả lời hay không, vẫn thì thào nói, "Nhưng mà vì cái gì con cảm giác mình sai lầm rồi? Rất sai rồi... Con thật sự lầm lỗi... Ánh mắt Anh nhi cuối cùng nhìn con một cái, để cho con cảm thấy con thật sự chính là một kẻ bại hoại tội ác tày trời. Con đã tổn thương Anh nhi thiện lương nhất, quý giá nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro