Chương 109: Thành thân
Ngày sơ cửu* hôm đó!
*ngày 9 trong tháng
"Áo đơn nhu lan màu vàng, làn váy hơi đỏ, bản thân như ngọc lan, làn môi im lặng." Dịch Mộng nhìn Phác Thái Anh đứng bên cửa sổ, đôi môi kiều diễm hồng nhuận, nhịn không được ngâm khẽ vài câu, "Anh nhi, phải đổi y phục, hôm nay chính là ngày rất quan trọng của muội và thiếu cung chủ, như thế nào đứng ở chỗ này ngẩn người đây?"
Dịch Mộng nhìn Phác Thái Anh, có chút bất đắc dĩ. Dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ mới vẽ được một nửa, Phác Thái Anh thế nhưng chạy tới đây ngẩn người, cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.
"Ha ha, Dịch Mộng tỷ tỷ." Phác Thái Anh ngoái đầu nhìn lại, cười nói, "Muội chợt nhớ tới một chuyện mà thôi."
"Ân?" Dịch Mộng có chút khẩn trương, "Cái gì?"
"Tỷ đừng khẩn trương như thế! Các tỷ không hi vọng muội nhớ lại, muội sẽ không tự chủ động suy nghĩ." Phác Thái Anh cười đến gần Dịch Mộng, "Trở về đi, không biết Lệ Sa bên kia chuẩn bị như thế nào?"
"Muốn gặp thiếu cung chủ sao?" Dịch Mộng cười nhạo Phác Thái Anh.
"Ân, rất muốn thấy bộ dáng nàng mặc đồ tân nương xuất giá nha!" Phác Thái Anh nghiêng mặt qua, lộ ra một hàm răng trắng tinh, biểu hiện thập phần vui vẻ.
"Vậy cũng phải nhịn một chút... Trước lúc bái đường mà gặp mặt thì không phải chuyện may mắn." Dịch Mộng nhẹ nhàng gõ cái trán Phác Thái Anh một chút, "Chớ suy nghĩ lung tung! Mau tới trang điểm cho xong."
Dịch Mộng đè Phác Thái Anh ngồi trở lại trước gương trang điểm, giơ lên mực màu đen hoạ mi, cẩn thận vẽ lông mày cho Phác Thái Anh: "Hôm nay Anh nhi thành thân, tuy rằng muội và thiếu cung chủ đều là nữ tử, nhưng phong tục vẫn là phải giữ, vì để may mắn, bây giờ tỷ vẽ cho muội chính là vẽ mi uyên ương..."
Đầu bút lên xuống -- chân mày hình vòng cung.
Chân mày hình ngọn núi của Phác Thái Anh vừa động, cười nói: "Dịch Mộng tỷ tỷ chính là thích lấy muội ra nói cười."
"Cũng không phải." Dịch Mộng lắc đầu phủ nhận, "Dung mạo Anh nhi chúng ta có bao nhiêu đẹp, tỷ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo... Tỷ biết Anh nhi rất ít tô son điểm phấn, nhưng phấn này, có thể khiến Anh nhi hôm nay như dệt hoa trên gấm..."
Dịch Mộng cẩn thận dùng nguyên liệu tốt nhất ninh ra một ít son bột này, dùng hoa đào và hoa lộ điều chế. Sau đó dùng cây cọ nhỏ chấm một chút, cẩn thận bôi ở trên môi Phác Thái Anh, đồ theo một vòng môi mỏng, lại lấy thêm một ít, dùng chút nước thấm vào, lau ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vào hai gò má Phác Thái Anh.
Phấn làm cho gương mặt Phác Thái Anh đẹp lắm, trên làn da trắng tinh xoa thêm một tầng son hồng, nhìn qua Phác Thái Anh phá lệ mê người. Dịch Mộng lui ra phía sau hai bước, thưởng thức vẻ đẹp của Phác Thái Anh, nhưng vẫn có cảm giác thiếu thứ gì đó...
"Đúng rồi!" Dịch Mộng vội vàng chạy đi, Phác Thái Anh thần tình nghi hoặc nhìn Dịch Mộng bề bộn nhưng 'bất diệc nhạc hồ', trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng. Lạp Lệ Sa bên kia, có giống như nàng không, thiếu nữ xinh đẹp vì người yêu mến dốc lòng ăn mặc, hình ảnh như vậy hẳn là rất đẹp. Nàng thực muốn đi xem tình hình của Dịch Dung và Lạp Lệ Sa là cái dạng gì. Có như nàng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như nai con khẩn trương ngượng ngùng hay không?
Dịch Mộng vội vàng chạy về, cầm trong tay một cái kéo nhỏ, còn có một đóa hoa mai. Thời tiết khí hậu vẫn còn có chút lạnh, Minh Phượng cung ở chỗ thâm sơn, nên hoa mai không có tàn mất.
Dịch Mộng cắt xong lá vàng, lại đem đóa hoa màu hồng phấn cẩn thận dính vào trên lá vàng, sau đó dán tại ấn đường của Phác Thái Anh, lại lấy bút ngòi vàng vẽ quanh hình hoa... Chỉ chốc lát, một đóa hoa cực đẹp sôi nổi hiện lên ở ấn đường của Phác Thái Anh, phảng phất nàng như được trời cao cưng chìu, ung dung đẹp đẽ quý giá, đẹp mà lại thanh thuần.
"Như vậy mới hoàn mỹ." Dịch Mộng nheo mắt lại, thần sắc cực kỳ đắc ý.
Phác Thái Anh quay sang, hướng về gương đồng, có chút khó tin xoay qua chỗ khác, nhìn Dịch Mộng: "Đây là... Ta?"
Nữ tử trong gương, nhân diện hoa đào, khuynh quốc khuynh thành, Phác Thái Anh cũng sắp không nhận ra mình.
Nhưng mà thời gian vội vàng, Phác Thái Anh còn đang sững sờ, đã bị Dịch Mộng đẩy đi đổi một thân y phục tân nương, đội mũ phượng, đi lên hỉ đường gặp Lạp Lệ Sa. Bất đồng với lần trước gả cho Bộc Dương Vinh Thánh, là Phác Thái Anh không hề tức giận, mà hôm nay Phác Thái Anh cười như phù dung chớm nở. Mặc y phục tân nương ngượng ngùng xinh đẹp, e lệ đứng trước mặt Lạp Lệ Sa.
Eo nhỏ nhắn vi bước, cổ tay trắng mịn như lụa mỏng...
Lạp Lệ Sa cảm thấy hơi thở của mình cứng lại, không cách nào hình dung tiểu mỹ nhân trước mắt này, hỉ phục đỏ thẫm... Giữa lúc hoảng hốt, Lạp Lệ Sa nghĩ tới Phác Thái Anh bảy tuổi năm ấy, nàng mặc bộ đồ mới màu đỏ, chân thành đi về phía mình, dắt tay của mình. Nguyên lai đồng dạng cảnh tượng, nhiều năm trước kia đã sớm diễn thử. Hôm nay lại nhìn thấy Phác Thái Anh đi về phía mình, hiển nhiên là muốn thành thân cùng mình. Nàng đi qua, nện bước lại có chút hỗn độn, khóe miệng không che dấu được ý cười, chứa đựng một tia bối rối, đưa tay cùng Phác Thái Anh mười ngón giao khấu, nắm chặt. Đầu ngón tay qua lại vạch bước, đảo qua tâm đối phương, chặt chẽ tương liên, mọi thứ trước mắt như không muốn tỉnh mộng.
"Đợi hồi lâu như vậy, cuối cùng đem bọn muội đến đây." Mộc Hương cười híp mắt nhìn Phác Thái Anh, "Anh nhi, ta bỗng nhiên hối hận, làm sao lại đem muội tặng cho Lạp Lệ Sa chứ, thật đáng tiếc rồi..."
Khuôn mặt Phác Thái Anh đỏ lên: "Mộc Hương, tỷ lại không có đứng đắn, cẩn thận Thanh Đại cho tỷ thử độc châm."
"Ha ha ha..." Mộc Hương cười to, "Hôm nay tình huống đặc thù, mối tình đầu của ta thành thân, Thanh Đại sẽ không tính toán với ta."
Thanh Đại liếc mắt nhìn Mộc Hương, đối với miệng không che lại được của nàng đã sớm miễn dịch: "Anh nhi, Thương cung chủ đã chuẩn bị xong, chớ bỏ qua ngày lành tháng tốt."
"Ân." Phác Thái Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, đôi mắt si mê, "Lệ Sa, hôm nay ngươi... Đẹp quá!"
"Ngốc Anh nhi, ở trong mắt ta, nàng mới là đẹp nhất!" Lạp Lệ Sa nhìn lại Phác Thái Anh, hai người thâm tình không cần nói cũng hiểu.
"Tốt lắm! Hai người các ngươi đừng nhìn nhau đến phát ngốc, nhanh lên đi, các ngươi cũng nóng vội động phòng đâu." Mộc Hương không kiên nhẫn, nhanh chóng bái thiên địa thật tốt, thế nào lại ở trong này nhìn tới nhìn lui vậy chứ.
Hai người nhìn nhau cười cười, đi đến chỗ Thương Trưng Vũ.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái...
Các nàng không cần mọi người thừa nhận... Có những người trước mắt này, có Thương Trưng Vũ mang theo sự chúc phúc của Lưu Thụ Doanh, như vậy là đủ rồi.
Yên lặng hướng Thương Trưng Vũ quỳ xuống, đoạn đường này cùng nhau đi tới, ai cũng không dễ dàng, nhưng hiện tại các nàng nắm tay của đối phương, đều là nữ tử, lại đồng ý sống chung với nhau cả đời, mạo hiểm không vì thiên hạ to lớn, 'vô oán vô hối'.
"Nương..." Lạp Lệ Sa dùng hai tay cung kính dâng trà cho Thương Trưng Vũ. Thương Trưng Vũ cười híp mắt tiếp nhận, uống hết rồi đưa Dịch Dung, sau đó lộ vẻ mặt bỡn cợt nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nhất thời thẹn thùng, mặt đỏ lên, bưng trà, nhỏ giọng nhu chiếp nói: "Cung chủ, uống trà."
"Còn gọi cung chủ?" Thương Trưng Vũ giương mày lên, trong giọng nói lộ bất mãn.
"..." Phác Thái Anh nín nửa ngày, mới ấp ấp úng úng kêu một tiếng, "Nương."
"Ngoan!" Thương Trưng Vũ trải qua nhiều năm như vậy, hôm nay là ngày có tâm tình tốt nhất, đưa cho Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh mỗi người một phong tiền lì xì, "Vân quốc chúng ta trừ bỏ kỳ nhân Giang Phong, thật không có tiền lệ nữ tử và nữ tử lập gia đình. Hai người các con, cần hảo hảo đối tốt với nhau. Sau này vô luận phát sinh chuyện gì, đều phải cùng nhau đối mặt, còn nữa... Nếu đều là nữ tử, thì không cần phân chia mọi chuyện rõ ràng như nam nữ, mà hai bên cùng ủng hộ nhau mới đúng."
Thiên địa làm chứng, giữa đại sảnh lớn có Thương Trưng Vũ ngồi đó, còn có những bằng hữu mang theo thiện ý chúc phúc các nàng, các nàng rốt cục thành thân với nhau, sống với nhau cả đời.
"Dạ." Hai người lại cung kính khấu đầu ba cái.
Không khí lúc này mới lại lung lay, bởi vì đều là tân nương tử, cho nên cũng không tồn tại chuyện đắp khăn voan ở trong phòng khổ đợi, hai người đều ở hỷ đường cùng mọi người uống rượu.
Phác Thái Anh say rượu nổi điên Lạp Lệ Sa đã chứng kiến qua. Đêm nay nàng còn có chuyện rất quan trọng phải làm, nên quyết định không thể để cho Phác Thái Anh uống say, cho nên phần lớn rượu đều là nàng uống. Minh Phượng cung khó có được chẳng phân biệt tôn ti, không lớn không nhỏ, làm Lạp Lệ Sa bị bắt uống không ít hảo tửu.
Đến nửa đêm, Thương Trưng Vũ thấy Lạp Lệ Sa có chút không được, đau lòng nữ nhi của mình, liền mở miệng nói: "Tốt lắm, đã muộn, đừng phiền các nàng động phòng."
Mặc dù là trợ giúp Lạp Lệ Sa giải vây, nhưng trong lời này, nghe thế nào cũng mang theo ý cười nhạo, làm Phác Thái Anh còn không say lắm nhoáng một cái đỏ mặt, cúi đầu, cùng Thanh Đại đem Lạp Lệ Sa đang nói năng tuỳ tiện mang vào trong phòng.
Vẫn là Thương Trưng Vũ có uy tín, sai mọi người rời đi. Màn đêm ánh trăng treo cao, ôn nhu triền miên, không người quấy rầy.
Nến đỏ lay động, sắc mặt hai người đều bởi vì say rượu mà đỏ bừng, trông rất đẹp mắt. Nguyên bản bị phóng nằm ở trên giường ngủ say, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên ngồi dậy, một phen cúi đầu quan sát Phác Thái Anh của nàng, Phác Thái Anh thuận thế ngã vào lòng Lạp Lệ Sa.
"Lệ Sa?" Phác Thái Anh buồn cười, "Thì ra ngươi không có say a!"
"Ha ha, tiếp tục uống nhất định say." Hai mắt Lạp Lệ Sa mông lung, lấp lánh nước, "Không giả say sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy chứ! Ta say chết, nàng phải thủ tiết đó."
"Ngươi cũng thật phá hư." Phác Thái Anh cười mắng, "Bất quá hôm nay, không cho nói lời không hay..."
"Ta phá hư?" Lạp Lệ Sa nheo mắt lại, mang theo tia nguy hiểm nhìn Phác Thái Anh, "Hôm nay ta sẽ cho nàng nhìn xem, cái gì mới gọi là phá hư."
Lạp Lệ Sa khuynh thân ngăn chặn Phác Thái Anh, những sợi tóc thật dài từ vai buông rơi xuống dưới, quẹt qua hai má Phác Thái Anh, ngứa, làm Phác Thái Anh nhịn không được khanh khách nở nụ cười, muốn đưa tay gãi, lại bị Lạp Lệ Sa giam cầm hai tay lại.
Giờ phút này Lạp Lệ Sa mới cảm nhận được, cái gì gọi là miệng cười như hoa, cái gì gọi là cười khuynh thành. Hơi thở của Phác Thái Anh nhẹ nhàng phả vào trên mặt nàng, mang theo hương thơm giống như hoa lan, còn mang theo mùi rượu say lòng người. Chóp mũi phấn hồng của Phác Thái Anh cũng giống tiểu cẩu ngửi tới ngửi lui trên người Lạp Lệ Sa, diễn cảm đáng yêu cực kỳ.
Lạp Lệ Sa đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm lấy chóp mũi Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đột nhiên ngây ngẩn cả người, sỏa hồ hồ nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt kia cần bao nhiêu vô tội có bao nhiêu vô tội.
"Ha ha... Ha ha..." Lạp Lệ Sa chôn ở trước ngực Phác Thái Anh, cười ngớ ngẩn không thôi.
"Làm sao vậy?" Giọng nói Phác Thái Anh 'oa oa', có chút khát, nhất định là do uống nhiều rượu, đầu óc của nàng cũng bắt đầu hỗn độn.
"Anh nhi, ánh mắt bây giờ của nàng rất giống Tiểu Bạch..." Lạp Lệ Sa nhịn không được lại nở nụ cười.
"Ngươi..." Phác Thái Anh căm giận cắn lấy đầu vai Lạp Lệ Sa "Ngươi thế nhưng lấy ta ra so với một con hồ ly."
"Muốn Tiểu Bạch sao?" Lạp Lệ Sa bị đau, lại cảm thấy cả người thoải mái, nói không hết hưởng thụ. Phác Thái Anh cắn không nặng, thậm chí cắn đã sớm biến thành nhỏ vụn hôn hôn, "Vài ngày này nàng ở đây dưỡng thương, mấy ngày nữa ta sai người đem Tiểu Bạch từ Biện Châu ôm trở về đây được không?"
"Ân... Ngô..." Mơ hồ không rõ lên tiếng, Phác Thái Anh hoàn toàn không chú ý, chuyên tâm liếm lấy đầu vai Lạp Lệ Sa, dùng răng nanh cắn mở từng loạt từng loạt nút thắt, điểm không tốt của hỉ phục này chính là cởi ra rất không tiện.
Lạp Lệ Sa cũng không nghĩ Phác Thái Anh tập trung như thế, đưa tay 'xoẹt' một tiếng, y phục của Phác Thái Anh theo tiếng mà rách nát. Phác Thái Anh hoảng sợ như nai con nhìn Lạp Lệ Sa, như thế nào đảo mắt liền biến thành một con lang hung ác, hơn nữa hai mắt chứa đựng lục quang của sói đói.
Lạp Lệ Sa nheo mắt lại, cười đến thực tà mị: "Ta là học từ nàng."
Nữ nhân đều là động vật mang thù, Lạp Lệ Sa còn nhớ chuyện ngày đó Phác Thái Anh bị thương, xé nát y phục của nàng, cũng làm nàng nghẹn lâu như vậy, hiện tại mới trả thù được.
Phác Thái Anh quả thật không hiểu gì cả, mình lúc nào xé y phục của Lạp Lệ Sa chứ? Trí nhớ của nàng về chuyện đã qua với Lạp Lệ Sa là trống rỗng, nhưng mơ hồ, nàng biết, Lạp Lệ Sa sớm thuộc về nàng. Đây cũng là sự ăn ý giữa tình nhân, có một số việc không cần nói bất cứ lời nào.
Bất quá, trước mắt Lạp Lệ Sa lộ ra mị thái như thế, kỳ thật Phác Thái Anh cũng chưa từng thấy qua, kiều diễm động lòng người, không biết có tâm vẫn là vô ý, một ánh mắt nũng nịu kia, sóng mắt lưu chuyển như muốn đem linh hồn nhỏ bé của Phác Thái Anh câu mất. Nụ cười tà ác vừa rồi làm Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa chính là ác ma, một con Tu La, nhưng quả thật là loại kinh tâm động phách, làm cho người ta đui mù, cam tâm tình nguyện hãm sâu vào đó.
Phác Thái Anh lắc đầu, những lớp vải cách trở giữa hai người đã sớm bị Lạp Lệ Sa xé hết, đồng dạng thân thể có lồi có lõm, đồng dạng da thịt trắng mịn như mỡ đặc, đồng dạng nhiệt tình như lửa, lẫn nhau hòa tan đối phương.
Lạp Lệ Sa một lần nữa ghé vào trên người Phác Thái Anh, cùng Phác Thái Anh đối diện, trong mắt có ý hỏi, có bất an, cũng có được nồng đậm thâm tình không lối thoát: "Anh nhi, có thể sao?"
Tuy rằng hỏi như vậy nhưng tay đã sớm xoa lên thân thể trắng mịn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro