Chương 110: Đẩy lại (H)

'Anh nhi, có thể sao?' Phác Thái Anh xuyên qua làn mi dày mượt đen nhánh nhìn Lạp Lệ Sa, một thân ảnh dùng tầm mắt tìm tòi nhìn nàng. Đột nhiên, nơi mềm mại nhất trong lòng chợt đau đớn... Lạp Lệ Sa thủy chung là nhược điểm trí mạng nhất của Phác Thái Anh, nhưng một người kiêu ngạo như vậy lại buông bỏ thân phận để cầu xin và lấy lòng mình, không phải áy náy, mà là tình yêu say đắm phát ra từ tận đáy lòng.

'Lệ Sa, từ lúc nào thì nàng trở nên cẩn thận như thế? Anh nhi của nàng là người yếu ớt như vậy sao? Ngày đó đoạn tuyệt đơn giản là vì nàng không hiểu ta.' Nhưng mà hôm nay, Phác Thái Anh sẽ không buông bỏ niềm hạnh phúc đã tới tay.

Editor: Khúc này Anh nhi nhớ lại rồi nhé, nên ta sửa lại xưng hô gọi LGH là 'nàng' thay vì 'ngươi' khi mất trí nhớ

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa cười yếu ớt, hết sức xinh đẹp. 'Nàng đã sớm đem bản thân mình giao phó cho ta, ta làm sao lại tính toán đây?' Phác Thái Anh nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ ôn nhu của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa thở gấp dần dần dồn dập, tay đặt trước ngực mềm mại của Phác Thái Anh thế nhưng lại run nhè nhẹ, phệ cốt mất hồn, mềm mại, giữa ngón tay đúng là trắng mịn trơn mềm như bạch ngọc... Lạp Lệ Sa nhịn không được 'hừ' nhẹ một tiếng. Nhìn qua, thật ra so với lúc ở dưới thân Phác Thái Anh còn kích động hơn.

Phác Thái Anh vây song chưởng, cùng Lạp Lệ Sa gắt gao giao quấn với nhau, phần eo hơi hơi nâng lên, nhẹ nhàng ma xát lên bụng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa mở to hai mắt, lập tức cảm thấy thân thể từ đuôi đến đầu dâng lên một đoàn hỏa, như muốn cắn nuốt lấy mình, đem lý trí duy nhất thiêu đốt hầu như không còn.

"Anh nhi..." Giọng nói Lạp Lệ Sa khàn khàn mê người nói không nên lời.

"Ân? Làm sao vậy..." Phác Thái Anh hai mắt mê ly, như biết rõ còn cố hỏi, nhìn lên Lạp Lệ Sa.

"Đây là nàng dụ dỗ ta trước..." Khi nói chuyện, đầu ngón tay của Lạp Lệ Sa luồng vào giữa chân Phác Thái Anh, vân vê nơi mềm mại nhất của Phác Thái Anh, "...Lần này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng."

"A..." Phác Thái Anh thỏa mãn 'hừ' nhẹ, hai tay non mềm không ngừng chạy loạn sau lưng trắng mịn của Lạp Lệ Sa, "Lệ Sa không buông tha cho Anh nhi như thế nào đây?"

Giọng nói mềm mại, bật hơi như lan, hơi thở vừa mỏng vừa nóng bỏng phả vào bên tai Lạp Lệ Sa, làm cả người Lạp Lệ Sa giật một cái, lông tơ trên làn da đều bị dựng lên. Khi nào thì Phác Thái Anh mị hoặc đến thế cơ chứ? Giống như tiểu hồ ly nghịch ngợm, không, so với hồ ly còn mê người hơn nhiều... Nếu Lạp Lệ Sa là nam nhân, sợ là sớm đã điên cuồng, hận không thể hao hết một giọt tâm lực cuối cùng vì yêu tinh hại nước hại dân ở dưới thân này.

Chính là... Mặc dù là nữ nhân, thì sự hấp dẫn như vậy cũng khó có thể không bị câu dẫn!

Lạp Lệ Sa cảm nhận được Phác Thái Anh nhiệt tình, chỗ khe rãnh tràn ra tình ý, liền nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thăm dò vào bộ phận kia, tay kia thì luồn qua dưới lưng Phác Thái Anh, nâng người Phác Thái Anh lên, dán chặt lấy chính mình, làm cho hai người ma xát lẫn nhau, như muốn hấp thu ấm áp của đối phương.

Chỉ là nhẹ nhàng thử, đã làm Phác Thái Anh không kiên nhẫn vặn vẹo. Nàng muốn càng nhiều, nhưng mà người trước mắt này rất cẩn thận, rất sợ hãi thương tổn tới mình.

Cả khuôn mặt Lạp Lệ Sa đều chôn ở ngực Phác Thái Anh, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại đỉnh nhọn đứng thẳng kia. Phác Thái Anh lại 'ô ô' nức nở ngâm nga vài tiếng, đầu ngón tay như đang gảy đàn lướt qua mông mềm mại đầy đặn của Lạp Lệ Sa.

Ngực Lạp Lệ Sa ngứa ngáy, trong đầu nháy mắt có chỗ trống... Bị Phác Thái Anh kích thích như vậy, Lạp Lệ Sa không tự giác đưa tay đẩy sâu về phía trước.

Phác Thái Anh đau đớn kêu lên một tiếng, há mồm cắn đầu vai Lạp Lệ Sa, cắn rất mạnh như đang phát tiết. Đến lúc Lạp Lệ Sa cảm thấy cánh tay của mình sắp bị đứt, Phác Thái Anh mới nhả ra, miệng đầy máu từ khóe môi chảy xuống.

"Hí..." Lạp Lệ Sa cúi đầu nhắm mắt lại, nàng cảm giác rõ ràng có một mãnh dinh dính gì đó chảy xuống đầu vai của chính mình, bị Phác Thái Anh cắn đến độ xuất huyết.

Thật ác độc, Lạp Lệ Sa nhìn bả vai đã huyết nhục mơ hồ của mình, không khỏi hít một luồng khí. Biết Phác Thái Anh rất đau, nhưng mà cũng không cần xem mình như cừu nhân mà cắn đi.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, tham lam liếm liếm khóe miệng, động tác như vậy, 'sắc' đến nói không nên lời.

Lạp Lệ Sa gợi lên khóe miệng, hướng tới Phác Thái Anh cười bỡn cợt... Tên tiểu tử này, lại có miệng tốt vậy a? Đáng kể, chăm chú nhìn lâu như vậy làm sắc mặt của Phác Thái Anh không tự giác càng ngày càng đỏ, khí thế vừa rồi không còn sót lại chút gì. Cùng Lạp Lệ Sa phân cao thấp, nàng thủy chung vẫn thua một bậc. Đầu ngón tay Lạp Lệ Sa cảm thụ được sự dịu dàng, dồn dập như trước, thật sự là cử động một chút cũng không dám, sợ Phác Thái Anh lại cắn thêm một ngụm, lúc đó cánh tay của nàng sẽ thật sự bị cắn xuống.

"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa dán vào lỗ tai Phác Thái Anh nhẹ giọng nói, "Nếu nàng tiếp tục cắn thêm lần nữa, nàng sẽ bị mất hạnh phúc cả đời của nàng đó nha."

"Nàng..." Mặt Phác Thái Anh đỏ lên, cắn chặt môi dưới, tiết tấu của thân thể bị Lạp Lệ Sa chặt chẽ nắm trong tay. Khi nói chuyện, tay Lạp Lệ Sa cũng động, lần lượt muốn mang Phác Thái Anh đưa đến nơi cao nhất.

Phác Thái Anh ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn... Mắt thấy đầu vai Lạp Lệ Sa vẫn còn máu tươi đầm đìa, trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhưng nàng giận dỗi cho là mình đúng, huống chi người này còn tồi tệ lấy ra để giễu cợt mình, "Ta đây đi tìm người khác tốt lắm."

"Không cho phép!" Lạp Lệ Sa biến sắc, đột nhiên gia tăng độ mạnh yếu của tay lên rất nhiều, mỗi một lần xâm nhập cũng làm cho Phác Thái Anh thở gấp không thôi, "Nàng là của ta, đã gả cho ta, thì không được còn muốn người khác..."

Còn hơn vừa nãy cẩn thận nhưng 'gãi không đúng chỗ ngứa', Phác Thái Anh càng vui và hưởng thụ Lạp Lệ Sa cường thế như bây giờ, hoặc ôn nhu, hoặc cường ngạnh, nhưng vẫn rất thâm tình và chân thành.

"Ta không muốn nữa..." Phác Thái Anh lè lưỡi, liếm liếm đầu vai Lạp Lệ Sa, mùi máu lan tràn trong không khí. Cũng không phải thư thái như vậy, dù sao Phác Thái Anh không phải là người thích máu, nhưng đầu nhũ bị kích thích liên hồi làm thân thể tăng thêm khoái cảm.

Nàng hơi ngẩng đầu lên, chân mày gắt gao cau chặt, tay khoát trên vai Lạp Lệ Sa cũng dần dần xiết chặt. Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Thái Anh cũng sắp tới, đầu ngón tay đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, ngón cái cũng đè vào nơi mẫn cảm nhất.

"Ngô..." Phác Thái Anh khẽ rên ra tiếng.

Lạp Lệ Sa lại tồi tệ ở thời khắc này gia nhập thêm ngón tay, không có chút ý dừng lại nào. Nàng thích xem thời khắc Phác Thái Anh động tình, thích xem nàng làm Phác Thái Anh điên cuồng, càng ưa thích xem Phác Thái Anh bởi vì mình mà đạt tới cực hạn khoái hoạt, nàng không muốn ngừng, cũng ngừng không được.

Ngày hôm nay nàng đã đợi rất lâu, cũng làm cho Phác Thái Anh đợi rất lâu...

...

Lúc Phác Thái Anh sáu tuổi, Lạp Lệ Sa lớn hơn bốn tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lập tức ngã xuống, bị Lạp Lệ Sa ôm vào trong ngực, chỉ liếc mắt một cái đã chú định cuộc đời này.

Bảy tuổi, Lạp Lệ Sa làm nhân duyên kết trói Phác Thái Anh lại, đeo lên Linh Tê Thạch, cũng một năm kia, Phác Thái Anh có tên của mình.

Mười tuổi, Lạp Lệ Sa bắt đầu dạy Phác Thái Anh đọc sách, viết chữ. Phác Thái Anh bắt đầu trộm tập võ, vận mệnh của hai người cũng từ đó mà xoay chuyển.

Mười lăm tuổi, Phác Thái Anh một mình xuống núi, dần dần sáng suốt, nhận ra sự lưu luyến, si mê đối với Lạp Lệ Sa, xen lẫn yêu và hận, quan hệ giữa hai người bắt đầu dây dưa không rõ.

Mười sáu tuổi, âm mưu, dụ dỗ, quyền lợi, phân tranh, khảo nghiệm hai người. Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa đánh hai chưởng, cơ hồ muốn tánh mạng của nàng, khá tốt... cũng bởi vậy mà hai người chính thức qua lại với nhau.

Mười bảy tuổi, Phác Thái Anh vào cung, hai người bị tách ra, 'chỉ xích thiên nhai'.* Tuy rằng tưởng niệm thống khổ, nhưng lại có ngọt ngào nho nhỏ.
*Gần nhau trong giang tấc mà cách mặt tựa biển trời

Hai mươi tuổi, Lạp Lệ Sa đem bản thân giao cho Phác Thái Anh, lạc anh rực rỡ, rồi lại thế sự khó liệu.

Hai mươi mốt tuổi, Phác Thái Anh lại bị Lạp Lệ Sa đánh một chưởng, rơi xuống vách núi... Thiên hạ đại loạn, lựa chọn sai lầm của Lạp Lệ Sa làm nàng cơ hồ mất đi Phác Thái Anh. Phác Thái Anh quên Lạp Lệ Sa, đã quên hết thảy quá khứ đau xót, lại dùng phương pháp tàn khốc nhất là mất trí nhớ để trừng phạt Lạp Lệ Sa, làm nàng đau lòng, thương tiết mình, thậm chí yêu mình càng sâu...

Lạp Lệ Sa nheo mắt lại...

Hai mươi hai tuổi, hai người làm lễ bái thiên địa, lá lành đùm lá rách, Phác Thái Anh uyển chuyển thừa hoan ở dưới thân nàng, hưởng thụ cực lạc nhân gian...

Mười sáu năm làm bạn, mười sáu năm hiểu nhau, mười sáu năm gần nhau, mười sáu năm dây dưa... Ngọt ngào, đau xót, hết thảy hết thảy đều theo sự quên lãng của Phác Thái Anh mà giảm đi theo cơn gió.

Mà nay, các nàng hứa hẹn với nhau, nắm tay nhau tới chết, dữ tử giai lão, sinh tử khế rộng rãi...

Phác Thái Anh đột nhiên ngâm nga một tiếng, cả người co rút, đem Lạp Lệ Sa khảm vào trong thân thể, một hồi lâu mới buông lỏng Lạp Lệ Sa, thể lực của nàng đã đến cực hạn, thở hổn hển mấy hơi, liền mê man trong lòng Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa mê man nhìn Phác Thái Anh, chậm rãi rút ngón tay ra, nhìn thấy một ít máu đỏ, thỏa mãn nở nụ cười. Mu bàn tay xẹt qua khuôn mặt đầy mồ hôi của Phác Thái Anh, xoay người nằm xuống bên cạnh Phác Thái Anh, nghiêng người ôm Phác Thái Anh vào trong ngực. Nàng biết, Phác Thái Anh mệt muốn chết rồi, nên không quấy nhiễu mộng đẹp của đối phương, chỉ ôn nhu hôn nhẹ lên trán Phác Thái Anh một cái, liền ôm người yêu thương đi vào giấc ngủ thật say.

Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa mở mắt ra trước, Phác Thái Anh còn đang ngủ, có vẻ dịu dàng, im lặng. Vết thương ở đầu vai mình đã kết vảy, nhìn da thịt đêm qua thế nhưng không có xử lý gì mà đi ngủ... Nhìn khuôn mặt ngủ say của Phác Thái Anh, ngoan ngoãn hơn Phác Thái Anh tối hôm qua cắn mình. Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm thấy Phác Thái Anh đang trả thù mình, làm nàng có một loại cảm giác Phác Thái Anh đã nhớ tới lỗi lầm của mình trong quá khứ, nhưng nàng lập tức lắc đầu. Nếu nhớ lại chỉ cắn mình một ngụm đơn giản như vậy sao? Sợ là phải trực tiếp đạp mình xuống giường a.

Nàng lại ôm Phác Thái Anh vào lòng của mình, nương theo ánh sáng rực rỡ lúc sáng sớm, cẩn thận nhìn dung nhan Phác Thái Anh ngủ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở từ cửa sổ phủ lên khuôn mặt Phác Thái Anh, để Lạp Lệ Sa nhìn rõ lông tơ màu vàng rất nhỏ kia. Nàng cúi đầu, từng chút từng chút hôn mặt Phác Thái Anh.

Tựa hồ làm vậy là gây rối, quấy rầy mộng đẹp của Phác Thái Anh, nàng nỉ non vài tiếng, lại chui thật sâu vào lòng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa mỉm cười, Phác Thái Anh không đề phòng như thế cũng không biết còn được bao lâu, nhưng nàng hiểu sau tối hôm qua, các nàng chỉ thuộc về lẫn nhau, sau này không có gì có thể tách các nàng ra nữa.

Ngày đầu tân nương nhập môn là không thể ham ngủ, dù không đành lòng đánh thức Phác Thái Anh, biết nàng thích lười nhác, nhưng lại là chuyện không thể nề hà. Nhìn sắc trời hẳn là Thương Trưng Vũ đã đợi một trận, đành phải nhịn đau kéo Phác Thái Anh từ trên giường xuống.

Phác Thái Anh mơ mơ màng màng được Lạp Lệ Sa hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu. Chốc lát sau, Dịch Dung và Dịch Mộng mới tiến vào hỗ trợ thu dọn phòng, thấy từng mảnh từng mảnh vết máu trên chăn ở đầu giường, không khỏi ngây ra một lúc, lại thấy Phác Thái Anh đến bây giờ vẫn còn buồn ngủ mở mắt không ra, sôi nổi bỡn cợt nhìn chằm chằm Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

Tuy rằng Lạp Lệ Sa xấu hổ, nhưng dù sao làm chủ tử cũng quen rồi, vẫn duy trì hình tượng. Nhưng thật ra Phác Thái Anh bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú lập tức thanh tỉnh lại. Theo ánh mắt của Dịch Dung nhìn qua, thiếu chút nữa đã đứt hơi... Máu ở đầu giường đều là máu trên đầu vai Lạp Lệ Sa lưu lại, không liên quan đến mình. Nhưng xác thực làm cho người ta... Miên man bất định a... Sớm biết như vậy hôm qua nên dặn dò Lạp Lệ Sa một tiếng, ngàn vạn lần đừng để cho người khác đến thu thập phòng ngủ.

Lạp Lệ Sa thấy mặt Phác Thái Anh đỏ đến sung huyết, cũng không nhẫn tâm nhìn Phác Thái Anh xấu hổ, đưa tay lôi kéo Phác Thái Anh: "Có đói bụng không? Nhanh đi đến chỗ mẫu thân cùng nhau dùng cơm đi."

"Ân... Ân." Phác Thái Anh cuống quýt gật đầu, làm Dịch Dung ở phía sau nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười.

Lạp Lệ Sa quay đầu trừng mắt liếc Dịch Dung, sau đó mới mang Phác Thái Anh rời đi.

Dịch Mộng vỗ đầu vai Dịch Dung: "Ai kêu ngươi không lớn không nhỏ, xứng đáng!"

"Ha ha, yên tâm đi, thiếu cung chủ đang có tâm tình tốt." Dịch Dung phản bác nói, nhưng trong lòng vẫn nói thầm, 'thiếu cung chủ cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc nha, lần đầu tiên sao có thể có nhiều máu như vậy?'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro