Chương 111: Hoa đào
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đi từ từ đến bàn đá xanh, hai người cũng nhịn không được hít sâu một hơi, hô hấp không khí sáng sớm mới mẻ.
"Còn đau phải không?" Phác Thái Anh nghiêng đầu, nhìn về phía đầu vai Lạp Lệ Sa, "Tí nữa trở về ta bôi thuốc cho nàng."
"Ta không sao..." Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh giữ thật chặt cổ áo lông cừu, để gió lạnh sáng sớm không xâm nhập vào người nàng ấy, "...Nhưng thật ra là nàng, đêm qua mệt mỏi như vậy, có đau lắm không, bằng không chúng ta nhanh đi ăn điểm tâm, sau đó trở về ngủ tiếp một hồi đi."
Sắc mặt Phác Thái Anh mới vừa có chút bình thường, lại đỏ lên: "Cũng đều là lỗi của nàng..."
Khó thấy được Phác Thái Anh thẹn thùng và làm nũng như trước, trong lòng Lạp Lệ Sa mừng rỡ, một phen ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, hôn lên môi nàng một cái mới buông ra: "Anh nhi, ai kêu nàng đẹp như thế, để cho ta yêu thích không buông tay đâu."
"Nàng..." Phác Thái Anh nhìn chung quanh một chút, Lạp Lệ Sa ngày thường lãnh lãnh đạm đạm, sự nhiệt tình đối với mình cũng chỉ nói ra, làm sao bây giờ bỗng nhiên trở nên buông thả như vậy chứ?
"Ha ha! Anh nhi, nàng còn thẹn thùng cái gì, chúng ta đã thành hôn, coi như bị người khác thấy cũng không sợ, hơn nữa, nàng là thầy thuốc, thẹn thùng như vậy tuyệt không giống nàng lúc bình thường nha." Lạp Lệ Sa xoa bóp vành tai Phác Thái Anh, có được Phác Thái Anh thật là tốt, ai còn có thể thờ ơ như cũ được đây?
Phác Thái Anh đột nhiên cảm giác Lạp Lệ Sa bắt đầu càng lúc càng giống Mộc Hương, da mặt dày, miệng ngọt, nhưng mà Mộc Hương không cường thế và bá đạo như Lạp Lệ Sa. Như trước mỉm cười nhìn người trước mắt này, người này làm cho mình si, làm cho mình mến, làm cho mình điên cuồng, nếu nhất định người này là khắc tinh của mình, nàng cũng cam tâm tình nguyện, tâm ngọt như đường.
Sau khi ăn điểm tâm sáng cùng Thương Trưng Vũ, Thương Trưng Vũ liền vội vàng ly khai. Trước khi đi, Lạp Lệ Sa cùng Thương Trưng Vũ còn lén hàn huyên một hồi.
Hai người bước chậm ở phía sau núi Minh Phượng cung. Sau khi Thương Trưng Vũ rời khỏi, các nàng liền cưỡi tiểu Vũ đi tới nơi trước đây các nàng cùng nhau nướng thịt dã ngoại. Hoa đào khắp ngọn núi trong vòng một đêm nở rộ không ít, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Lạp Lệ Sa thông cảm thân thể Phác Thái Anh mệt nhọc, đi chưa được bao lâu, hai người ngồi xuống bên cạnh hồ nước. Không biết Phác Thái Anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy vội tới một gốc cây Đào, đi quanh thân cây hai vòng, liền bắt tay đào đất dưới gốc cây Đào ra.
"Làm sao vậy?" Lạp Lệ Sa có chút hăng hái nhìn Phác Thái Anh, "Chẳng lẽ nàng ngầm chôn bảo vật?"
"Ân, năm đó ta xuống núi, có chôn một thứ tốt dưới đây." Lúc Phác Thái Anh nói hai mắt lòe lòe tỏa sáng, ngẩng đầu lên nhìn Lạp Lệ Sa mặt mày mỉm cười, làm cho Lạp Lệ Sa bỗng nhiên có xúc động xông lên trước hôn ánh mắt của nàng.
"Nga?" Lạp Lệ Sa áp chế rung động trong lòng, rất có hưng trí hỏi, "Là thứ tốt gì?"
Phác Thái Anh đào một trận, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Tìm được rồi."
Đưa tay phủi phủi một ít đất, nàng xách lên một vò rượu.
"Đây là cái gì?"
"Rượu hoa Đào." Phác Thái Anh híp mắt nở nụ cười, "Lúc ta mười lăm tuổi tự mình ngâm rượu này, tính toán sau khi quay về Minh Phượng cung lần nữa thì đào ra uống với nàng, không nghĩ tới đợi một lần chính là mấy năm."
"Anh nhi?" Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, trong mắt có sự nghiêm túc, "Nàng... Thành thật trả lời ta, nàng nhớ lại rồi đúng không?"
Nếu không phải nhớ lại, làm sao biết được chôn rượu này lúc nào, còn nói đợi trở về muốn uống cùng với mình?
Phác Thái Anh không lên tiếng, cúi đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng thở dài nói: "Ân..."
"Vì cái gì không nói sớm?" Hiển nhiên Lạp Lệ Sa có chút kích động.
"Kỳ thật, tối hôm qua ta mới nhớ lại, khi đó lòng ta đột nhiên rất đau, đầu cũng đau theo, sau đó thì nhớ lại..."
"Cho nên..." Lạp Lệ Sa híp mắt, "Nàng mới cắn ta mạnh như vậy?"
"Ngô..." Hốc mắt Phác Thái Anh có chút hồng, "Lúc ấy ta rất hận nàng, thật muốn cứ như vậy cắn chết nàng, nhưng mà lại luyến tiếc, đành phải buông lỏng sau khi đã cắn nàng bị thương. Lệ Sa, ta vốn không có ý định tha thứ cho nàng. Bởi vì tâm của ta thật sự rất đau, nàng có biết mấy ngày kia ta trãi qua như thế nào không? Ta giống như một cái tượng gỗ bị người khác khống chế, bị bày ra cho mọi người triển lãm, ta là hoàng hậu, là thê tử của Bộc Dương Vinh Thánh. Lòng ta đã chết hết... bởi vì không có tâm, võ công mới có thể khôi phục lần nữa. Nhưng ta không nghĩ đến nàng, không muốn gặp nàng... Ta muốn, cả đời này ta đều phải dùng cừu hận để trừng phạt nàng..."
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa vươn tay ra một nửa, lại chậm chạp rụt về. "Thực xin lỗi."
"Ha ha! Lệ Sa, cắn nàng một ngụm, coi như nàng đã trả hết nợ. Ta phát hiện, cho dù ta mất ký ức, bản năng vẫn sẽ tới gần nàng, thậm chí không chút do dự đáp ứng thành thân với nàng. Chính bản thân ta cũng cảm thấy rất buồn cười, một khắc này, ta thật sự chịu phận bất hạnh. Dù sao, mấy ngày nay ở chung, ta hiểu được nổi khổ tâm của nàng. Nếu đổi lại là ta, nói không chừng ta cũng lựa chọn giống nàng, bởi vì cả hai chúng ta đều ngu ngốc."
"Vậy... Vì sao nàng không nói với ta?" Lạp Lệ Sa âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Phác Thái Anh tha thứ nàng, trong lòng dần dần bị vui sướng lấp đầy.
"Ta biết nàng sợ ta nhớ lại... Nàng áy náy, cho nên ta không muốn nàng có gánh nặng. Ta tình nguyện giả bộ mất trí nhớ cả đời, dù sao cũng có một ngốc tử nói là sẽ giúp ta một lần nữa tích lũy trí nhớ. Quên thì quên đi, chỉ cần hiện tại chúng ta hạnh phúc là tốt rồi. Hơn nữa, không 'hảo hảo' trừng phạt nàng, ta lại không cam lòng. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị nàng phát hiện..." Phác Thái Anh bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, hỏi, "Lệ Sa, nếu ta thật sự cả đời cũng không nhớ lại được, nàng sẽ làm sao?"
"Chăm sóc, yêu thương nàng, không bao giờ... buông tay nữa, thân này mang áy náy một đời một thế, coi như là trừng phạt của ta." Lạp Lệ Sa bước tới gần Phác Thái Anh, "Nếu cả đời này ta trả không hết nợ cho nàng, vậy thì dùng đời tiếp theo, đời sau nữa trả cho nàng... Ta nguyện ý tiếp tục trông chừng nàng, bù đắp cho nàng thẳng đến lúc trả hết nợ, hết thiệt thòi ta thiếu nàng."
"Vậy trả hết nợ rồi thì sao?" Phác Thái Anh nghiêng đầu, "Không phải là nàng sẽ đi chứ?"
"Không, sau khi trả hết nợ, ta muốn lấy một thân phận mới để yêu nàng một lần nữa." Lạp Lệ Sa đưa tay, đem người nhỏ xinh tưởng như một trận gió cũng có thể thổi đi mất này ôm vào lòng ngực, "Vô luận cuộc đời này hay nhiều kiếp sau, ta cũng sẽ không bao giờ phụ nàng nữa."
"Ân...Ân!" Yết hầu Phác Thái Anh nghẹn lại, chua xót nói không ra lời, nhưng mà không ngừng nuốt xuống giọng nói khô khốc.
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa nâng mặt Phác Thái Anh lên, ngậm nhẹ lấy môi Phác Thái Anh, đầu lưỡi lướt dọc theo đường cong mềm mại kia, thuận thế tiến vào trong khoang miệng Phác Thái Anh. Phác Thái Anh 'ưm' một tiếng, tùy ý Lạp Lệ Sa 'ta cần ta cứ lấy'.
Hồi lâu, hai người mới bình tĩnh lại, "Nàng... Tha thứ ta?"
Phác Thái Anh cúi đầu, đầu ngón tay từng chút từng chút trạc vào ngực Lạp Lệ Sa, giống một tiểu tức phụ thẹn thùng: "Một lần cuối cùng, nếu tái phạm nữa ta tuyệt đối không tha thứ nàng."
Phác Thái Anh hiểu được, đoạn thời gian này Lạp Lệ Sa đau khổ không kém nàng. Một lần trong lúc vô ý nghe thấy Dịch Mộng và Dịch Dung nói chuyện phiếm, nàng mới biết được cái trận hôn mê kia của mình, Lạp Lệ Sa cũng tự ngược bản thân: không ăn, không uống, không ngủ canh giữ ở bên cạnh mình... vẫn không nhúc nhích nhìn mình, không ngừng nói 'thực xin lỗi'. Nói đến môi đều nứt ra, nói đến cổ họng bắt đầu xuất huyết, cũng không biết mệt mỏi, cả người giống như điên rồi. Lạp Lệ Sa thật sự muốn hành hạ mình đến chết sao? Nếu không phải có Thanh Đại và Mộc Hương đánh nàng bất tỉnh, sau đó mạnh mẽ áp chế nàng đi trị liệu, chỉ sợ khi Phác Thái Anh tỉnh lại, Lạp Lệ Sa đã trước nàng một bước... đi báo danh với Diêm vương.
Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh liền đau lòng, luyến tiếc người trước mắt này, cũng vô pháp ngoan độc quyết tâm tiếp tục tính toán cái gì với nàng ấy. Lạp Lệ Sa là một người nội liễm, cũng đã làm đến trình độ như vậy, có thể thấy được lúc đó trong lòng nàng ấy có bao nhiêu thống khổ. Có đôi khi nàng cũng hụt hơi, không trừng phạt Lạp Lệ Sa được, không chửi được, càng không hận được. Rõ ràng người này khi dễ mình nhiều lần như vậy, nhưng chính mình vẫn thật không có tiền đồ.
Vốn là hai người yêu nhau, không nên tra tấn lẫn nhau như thế, cho nên Phác Thái Anh tha thứ, cắn nàng một ngụm, coi như trừng phạt. Kỳ thật nàng cần vô cùng đơn giản, giống như hôm qua, nàng cùng Lạp Lệ Sa ước định tam sinh, từ nay về sau không phụ lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.
"Anh nhi, cám ơn nàng..." Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, khí lực lớn đến cơ hồ muốn đối phương tiến vào trong cơ thể mình.
"Ha ha! Lệ Sa, đừng ngốc đứng ở đây nữa." Phác Thái Anh thoáng đẩy Lạp Lệ Sa ra một chút, quơ quơ vò rượu trong tay, "Chúng ta nếm thử rượu hoa Đào này đi, đây là tự ta làm nha."
"Hảo." Lạp Lệ Sa lôi kéo Phác Thái Anh ngồi xuống, hai người cầm vò rượu uống, mỗi người một ngụm, rất nhanh đem rượu uống hết không còn một mảnh.
Rượu hoa đào này, Phác Thái Anh thật sự bỏ thêm hoa Đào vào ủ, nhưng mà không biết dùng phương pháp gì, cư nhiên hiện tại vẫn còn có thể uống ra mùi hoa Đào, làm Lạp Lệ Sa 'sách sách xưng kỳ' (hiếu kỳ, hưng trí).
"Lệ Sa, nàng biết không, rượu hoa Đào này còn có một cái tên, đó là Nữ Nhi Hồng." Phác Thái Anh uống nửa vò rượu, bắt đầu say, nheo mắt lại, sóng mắt lưu chuyển. Lạp Lệ Sa cúi đầu, muốn xem nước trong mắt Phác Thái Anh lưu động.
"Nga?" Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đã bắt đầu loạng choạng thân thể qua, để nàng tựa vào trên người mình, "Nữ Nhi Hồng?"
"Phải... Đúng nha, Minh Phượng cung có rất nhiều sách, có một quyển sách ghi lại chuyện xưa của loại rượu Nữ Nhi Hồng này, nàng nhất định biết, chính là kỳ nhân Giang Phong cải tiến loại rượu này, bỏ thêm đóa hoa Đào, làm cho hương vị của rượu càng nồng đậm chất vị ngọt ngào, cũng không quá mạnh, thích hợp cho nữ tử dùng để uống. Nhất là hai nữ tử, cho nên rượu hoa Đào này, là rượu mà nữ tử ở gần nhau lấy ra uống đó nha." Trên mặt Phác Thái Anh đỏ bừng, lại nở nụ cười " Trong lúc vô ý, ta biết được phương pháp phối ra loại rượu này, cho nên mới chôn rượu hoa Đào..."
"Ngốc Anh nhi." Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, cùng chóp mũi của nàng ấy kề nhau, cọ xát, sẳng giọng, "Nguyên lai, Anh nhi của ta có mưu đồ gây rối ta từ sớm như vậy."
"Đó là tất nhiên..." Phác Thái Anh hiển nhiên đã rất say, lúc nói chuyện đầu lưỡi cũng bắt đầu co thắt, một chén rượu thuốc cũng có thể làm nàng say, huống chi rượu hoa Đào gần mười năm này, "Lệ Sa tốt như vậy, nhất định... Nhất định phải thưởng đến tay..."
Nói còn chưa dứt lời, Phác Thái Anh liền uốn tại trong lòng Lạp Lệ Sa ngủ mất, một mặt là vì uống rượu, một mặt khác là vì Phác Thái Anh rất mệt, sáng sớm cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lạp Lệ Sa không ngăn cản Phác Thái Anh uống nhiều như vậy cũng là vì rất hưng trí, có thể giải trừ ngăn cách trong lòng hai người, huống chi nàng muốn Phác Thái Anh ngủ lâu một hồi.
Nhiệt độ trong rừng dần dần cao lên vì mặt trời đã lên cao. Nhưng Lạp Lệ Sa vẫn sợ Phác Thái Anh cảm lạnh, nên nàng cởi trường bào của mình ra, đem Phác Thái Anh gắt gao bao lại bên trong, sau đó ôm lấy nàng đứng lên, đi về hướng Minh Phượng cung.
Một đường xuyên qua rừng cây, người trong lòng luôn không tự giác cọ xát vào ngực mình, hấp thu ấm áp. Khi thì nỉ non gọi tên Lạp Lệ Sa, khi thì nói một ít lời vô nghĩa nghe không hiểu, trong lòng Lạp Lệ Sa được thứ gì đó lấp đầy, không tự giác lại buộc chặt song chưởng.
"Thiếu cung chủ, Anh nhi nàng?" Dịch Mộng thấy Phác Thái Anh được Lạp Lệ Sa ôm trở về, có chút tò mò.
"Hư... Nàng mới vừa ngủ." Lạp Lệ Sa nhìn về phía phòng của mình, "Ta ôm nàng về phòng ngủ."
"Ân." Dịch Mộng hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa, Dịch Mộng không khỏi cảm thấy Dịch Dung nghĩ rất đúng, 'Thiếu cung chủ thật sự là... Rất không biết thương hương tiếc ngọc a...'
Bất quá nếu Lạp Lệ Sa biết ý nghĩ của hai người này, sợ là sẽ bị sặc đến chết tươi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngược xong rồi, xem đi, không ngược đi, sau đó là một đoạn ngọt ngào...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro