Chương 112: Chân tướng

Từ sau khi Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa thành thân, mỗi ngày Phác Thái Anh ở Minh Phượng cung như trở lại lúc nhỏ khi vừa mới tới Minh Phượng cung vậy, cũng là vô ưu vô lự như vậy, được Lạp Lệ Sa thật cẩn thận sủng ái, che chở.

Nàng nheo mắt lại, chìa một bàn tay nắm một chút trên không trung hư vô, muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng trong tay lại rỗng tuếch. Đây là hạnh phúc sao? Bắt không được, không biết sau này nó có còn nghỉ chân ở bên cạnh mình hay không? Phác Thái Anh kéo kéo khóe miệng, suy yếu thở dài, hết thảy tới quá đột ngột.

"Anh nhi." Một tiếng ôn nhu khẽ gọi, kéo hồn Phác Thái Anh đang phiêu du nơi nào đó trở về. Quay đầu, trong nháy mắt một tia vắng vẻ bị nàng xảo diệu giấu đi, mỉm cười nói, "Mộc Hương."

"Sao đứng trong sân một mình vậy, Lạp Lệ Sa đâu?" Mộc Hương đi tới trước mặt Phác Thái Anh, lòng bàn tay lướt qua khuôn mặt non mịn của Phác Thái Anh, chạm lấy mũi Phác Thái Anh, động tác mềm nhẹ mà mờ ám, nhưng hai người đều biết rõ đó không phải tình yêu, chỉ là một loại thương tiếc, sủng nịch, dù sao Mộc Hương mới là người duy nhất biết chân tướng, cũng là người duy nhất Phác Thái Anh có thể nói hết tâm sự.

"Tuy rằng nàng luôn ở đây bồi bên cạnh ta, nhưng việc của Minh Phượng cung, nàng không thể luôn không để ý tới." Phác Thái Anh cúi đầu, lọn tóc thật dài che lấp vẻ mặt của nàng, Mộc Hương cố gắng muốn xem rõ, lại thất bại. "Ta không thể luôn chiếm cứ nàng như thế." Phác Thái Anh thở dài nói.

"Nhưng... Thời gian của muội đã không còn nhiều, không phải sao?" Lòng bàn tay của Mộc Hương dịu dàng nhưng trên mặt Phác Thái Anh lại lạnh lẽo như tuyết, tương phản mãnh liệt làm tay Mộc Hương bỗng nhiên co rúm lại một chút, đau lòng nói, "Anh nhi, thật muốn gạt nàng sao? Chẳng lẽ muội còn hận nàng?"

"Ha ha! Mộc Hương sư tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng nghĩ ta là vì trả thù Lệ Sa mới cùng một chỗ với nàng sao? Cái gì cũng không nói cho nàng biết, sau đó, ở lúc nàng cho là mình hạnh phúc, vui sướng nhất, đánh nàng một đòn cảnh cáo, nói cho nàng biết mọi thứ trước mắt đều là ảo ảnh?" Khóe miệng Phác Thái Anh hơi hướng về phía trước gợi lên, "Cho dù ta đối với người khác lãnh mạc thế nào, ta cũng vô pháp tổn thương Lệ Sa như thế."

"Ta... Không phải ý này." Mộc Hương rút tay về, đề tài có chút chuyển xấu, không biết nên nói tiếp như thế nào, không khí trong lúc nhất thời trầm lắng lại.

Lúc đầu là bởi vì nghe Dịch Mộng nói, mấy ngày nay sau khi Phác Thái Anh thành thân, tinh thần luôn không tốt lắm, trong khẩu khí có chút bất đắc dĩ đối với Lạp Lệ Sa. Nhưng trong lòng Mộc Hương thủy chung vẫn bất an, nếu Phác Thái Anh tiếp tục yếu đi, nàng cũng là thầy thuốc, không đến mức đem mình biến thành cái dạng này. Vì thế Mộc Hương tìm cơ hội dò xét mạch tượng của Phác Thái Anh, mới giật mình vì mạch tượng của Phác Thái Anh suy yếu dị thường, ngày càng lụn bại. Tục ngữ nói, 'lục mạch điều hòa, phi tiên tức yêu'*, mà tình huống của Phác Thái Anh tương phản lại, thậm chí xuất hiện hiện tượng suy bại, đây là làm sao vậy?
*đại khái :mạch tượng điều hòa khỏe như tiên

Phác Thái Anh lại lộ ra một nụ cười mê người, thản nhiên giải thích: "Cơ thể của ta tựa như một cái xác trống rỗng, bên trong không ngừng ngập tràn đủ loại sức mạnh, nhưng đối với thân thể phát triển quá độ, làm cho thân thể này đã muốn hư mất. Không ai có thể hợp lại kinh mạch ngũ tạng bị nát, sau đó liều mạng tiếp tục phá vỡ, toàn bộ hết thảy như hồi quang phản chiếu. Nhưng mà, ta cũng từng nghĩ đến, thật hữu dụng như vậy."

"Không có cách nào sao?" Mộc Hương đưa tay chế trụ vai Phác Thái Anh, khớp xương trở nên trắng bệch, rất kích động, quên lực của mình tựa hồ muốn vò nát người trước mắt.

"A..." Phác Thái Anh ngẩng đầu cười, đôi môi tái nhợt khác thường, "Ngày gần đây mới biết, thì ra son của Minh Phượng cung tốt như vậy, ngay cả Lệ Sa cũng yêu thích ta tô nha."

Mộc Hương nhất thời vô lực, Phác Thái Anh mỗi ngày dùng cái này để che dấu sắc mặt khác thường của mình.

"Thật sự..." Mộc Hương cúi đầu, nhìn diễn cảm thủy chung vẫn thản nhiên của Phác Thái Anh, "Thật không có biện pháp nào sao?"

"Trừ phi..." Phác Thái Anh khanh khách nở nụ cười, "Có thể giải độc Thập Tam, nhưng trên đời không có trừ phi, chỉ có Phác Thái Anh, độc Thập Tam cũng không giải được. Cho đến hôm nay, Long Lân đã sớm không thể giải quyết vấn đề, cho tới bây giờ cũng không phải. Mộc Hương sư tỷ, Anh nhi của các tỷ cũng không phải một người thích chịu phận bất hạnh, nhưng mà... Ta phải đợi kỳ tích sao?"

Phác Thái Anh thống hận Long Lân, sau khi thương thế tốt hơn, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt căm hận như vậy.

Mộc Hương buông tay ra, chậm rãi buông xuống, vô lực như đã chết. Người trước mắt này làm nàng cảm thấy rất đau lòng, từ ngày biết nàng ấy đã bắt đầu đau lòng. Mộc Hương muốn che chở nàng, ôm chặt nàng, bảo hộ nàng, nhưng mà mình vĩnh viễn không phải người kia, chỉ có thể cắt nát lòng mình để buông tay, để nàng truy đuổi người nàng thích. Hiện tại, lại thật sự làm nàng đau lòng, làm nàng khó sống, hạnh phúc của Phác Thái Anh, quả nhiên là hoa trong gương, trăng trong nước?

"Mộc Hương?" Phác Thái Anh đưa tay quơ quơ ở trước mắt Mộc Hương, kéo nàng lại từ suy nghĩ bay xa.

Mộc Hương nhìn thấy nữ tử đứng lặng dưới ánh mặt trời, khóe mắt Mộc Hương lộ ra ý cười, còn mang theo một chút ẩm ướt dịu dàng.

"Tỷ không nên như vậy, như bây giờ không tốt sao? Ta cùng với Lệ Sa không có khe hở gì nữa, chúng ta cùng một chỗ, cứ mặc kệ việc thời gian không còn nhiều lắm, khoái hoạt, hạnh phúc cũng đủ rồi." Môi son của Phác Thái Anh khinh động, mang theo mỵ sắc của màu son, cười như xuân hoa.

"Vậy ngày kia, khi muội rời đi là ngày Lạp Lệ Sa thống khổ nhất, muội nhẫn tâm sao? Nàng từng mất đi muội một lần, muội cho rằng nàng có thể chịu đựng đả kích này một lần nữa sao? Huống chi là thời điểm như bây giờ..." Hạnh phúc ở trong giây lát... tiêu thất.

"Không, Mộc Hương, ta nói, ta không hận Lệ Sa, nàng cũng không phải là ta, không có yếu ớt như thế. Từ khi ta còn chưa khôi phục trí nhớ, ta đã đoán được Lệ Sa đã làm gì với ta, trí nhớ không có nhưng cảm giác vẫn còn, tâm cũng biết đau." Phác Thái Anh nhẹ nhàng ôm lấy lồng ngực của mình, gầy yếu như một cây cỏ nhỏ trong gió. Mộc Hương nhịn không được, đem Phác Thái Anh ôm vào lòng, muốn an ủi, lại không thể nào nói nên lời, đành phải thở dài nói: "Anh nhi..."

"Ta và Lệ Sa tựa như hai luồng hỏa, tới gần nhau chỉ có hai cái kết, một cái là cắn nuốt lẫn nhau, còn một cái là 'đồng quy vu tận'* hóa thành tro bụi..." Phác Thái Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chống đỡ đuôi lông mày, lại sắp bắt đầu hôn mê. Gần đây nàng hay ngủ, luôn là bộ dạng tỉnh không được. Nếu có thể ở trong mộng im lặng chết đi, cũng là một loại ra đi có phúc của nàng. Nàng kéo khóe miệng, cười như có như không, tưởng tượng bộ dạng mình chết đi.
*chết cùng nhau

"Các muội..." Mộc Hương thật sự không biết nên nói cái gì để an ủi Phác Thái Anh. Thoạt nhìn nàng một chút cũng không cần, Phác Thái Anh rõ ràng biết mình đang làm cái gì.

"Mộc Hương, hãy nghe ta nói được không? Có mấy lời, nếu ta không có cơ hội, ta hy vọng... Tỷ nói với Lệ Sa giúp ta, ta không hận nàng, nhưng mà cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng. Ta gạt bệnh tình của mình không nói với nàng, không phải vì trả thù nàng, mà tương phản, ta chỉ là muốn im lặng khoái hoạt trôi qua những ngày cuối cùng có Lệ Sa ở bên cạnh ta. So với hận thêm, không bằng yêu thêm... Thỉnh nàng tha thứ cho chút tâm tư nhỏ nhoi này của ta đi, là ta không bận tâm đến cảm thụ của nàng, ta không muốn trong lúc còn sống, cả ngày thấy những người yêu mình ngày đêm thở dài." Phác Thái Anh buông tay, đỡ chân tường ngồi xuống, cũng vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Mộc Hương ngồi xuống với mình, mới tiếp tục nói, "Có đôi khi, ta thật sự muốn trả thù Lệ Sa một chút, trả thù nàng đối với ta như vậy. Nhưng mà, chuyện tình cảm không thể tính rõ, không phải 'ngươi đánh ta một chưởng, ta trả lại ngươi một quyền' dễ dàng tính toán như vậy, nếu giống vậy thì đã không phải là tình yêu. Nàng từng thương tổn ta... Nhưng ta cũng không thể trả thù nàng, tổn thương nàng. Dù sao thì ta vẫn yêu nàng, tại trong lòng ta, nàng so với mạng sống của ta còn quan trọng hơn. Hậu quả của việc tổn thương nàng là tự ta tổn thương chính mình... Có thể, các ngươi thay ta cảm thấy không đáng giá, nhưng mà, ai có thể nói rõ ràng đâu. Ta trả giá nhiều một chút cũng không có gì... có lẽ là kiếp trước ta thiếu Lệ Sa, cho nên đời này vẫn còn thiếu. Ta nghĩ, lúc ta sinh thời lưu lại cho Lệ Sa một đoạn ký ức đẹp nhất. Cho dù... Một ngày kia ta đi rồi, Lệ Sa cũng có thể gìn giữ đoạn ký ức nho nhỏ này mà vui vẻ tiêu sái trải qua quãng đời còn lại, tính cả một phần sống sót của ta."

"Anh nhi... Ta không thể không bội phục trí tuệ của muội." Mộc Hương chua xót nói, cứ như vậy tha thứ Lạp Lệ Sa, là có chút tiện nghi cho nàng, nhưng mà... Sau này, Lạp Lệ Sa nên làm cái gì bây giờ? Đây mới là trừng phạt lớn nhất Phác Thái Anh dành cho Lạp Lệ Sa.

"Ha ha, trên mặt tình cảm, ta rất nhỏ nhen, một chút cũng không rộng lượng." Phác Thái Anh mỉm cười, nói, "Lệ Sa chưa từng phản bội ta, chỉ là vì cứu ta, mới đem ta đẩy về phía người khác, trong lòng nàng thủy chung chỉ có một mình ta, không phải sao? Bằng điểm này, ta có tư cách gì để trách móc nàng? Nếu như ngày đó, ta thật sự trở thành người của Bộc Dương Vinh Thánh, Lệ Sa cũng sẽ không chút do dự cướp ta về sau khi ta đã hồi phục, đến nỗi cái khác nàng nhất định cũng sẽ không để ý, chỉ biết đối tốt với ta hơn nữa, càng thương tiếc ta. Tuy đây không phải là chuyện ta muốn, nhưng phần tâm ý này, ta không thể không thông cảm, ta cũng vui vẻ nhận lấy. Nhắc tới trí tuệ, Lệ Sa thật sự... So với ta lớn hơn a..."

Mộc Hương nhìn bộ dáng khờ dại tự giễu cợt mình của Phác Thái Anh, cũng nhịn không được bật cười. Nếu nói tiếp, người không dễ dàng nhất chứng thật là Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh bị thương, Phác Thái Anh khổ sở, sẽ có nàng và Thanh Đại, còn có nhiều người khác đau lòng, khổ sở vì Phác Thái Anh. Bởi vì Phác Thái Anh nhìn qua rất nhu nhược, mọi người tranh giành chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, mà Lạp Lệ Sa thì sao?

Lạp Lệ Sa khổ sở, mất mát, bất lực thì nên tìm ai? Lại nói tiếp a... Lạp Lệ Sa mới là người đáng giá để thương tiếc nhất thì cũng chỉ có Phác Thái Anh thương tiếc... Phác Thái Anh quả nhiên có con mắt tinh đời.

"Mộc Hương..." Phác Thái Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, "Ở trước đó, ta muốn giúp Lệ Sa dọn sạch hết thảy chướng ngại, tỷ phải giúp ta."

"Hảo." Mộc Hương gật đầu, giữa các nàng, thật sự không cần ngôn ngữ dư thừa.

"Ta muốn gặp Tự Cơ." Phác Thái Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất, nhìn thân ảnh quen thuộc từ phía xa đi tới, nhẹ giọng nói.

Một tiếng sâu kín kia, Mộc Hương giống như cho là mình nghe nhầm, giương mắt nhìn lại, Phác Thái Anh đã sớm đứng lên nhảy dựng chạy về phía người kia.

Thôi... Mộc Hương bất đắc dĩ lắc đầu, Phác Thái Anh như vậy, ai nhẫn tâm cự tuyệt đâu. Nàng xoay người rời đi, đem không gian tặng cho hai vị trước mắt.

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh thả người nhảy, hướng sau gáy Lạp Lệ Sa đánh móc.

"Anh nhi!" Lạp Lệ Sa đưa tay tiếp được, cười dài ôm nàng vào trong ngực, như ôm lấy một tiểu miêu nhu thuận.

"Hôm nay không chuyển ấm, sao lại ngồi dưới đất, cũng không sợ cảm lạnh, chính nàng là thầy thuốc còn không chú ý." Khẩu khí của Lạp Lệ Sa hơi nặng, hơi quở trách, nhưng lại là những câu quan tâm.

"Ta sai rồi thôi..." Phác Thái Anh lay động cổ tay áo của Lạp Lệ Sa, một bộ dạng 'ta thật ngoan, ta thật ngoan thì không nên tiếp tục trách cứ ta', làm Lạp Lệ Sa cũng nhịn không được bật cười.

"Như tiểu hài nhi vậy đó!"

"Lệ Sa đói bụng sao?" Phác Thái Anh vừa thấy Lạp Lệ Sa không hề rối rắm vấn đề này, liền biết mình vượt qua kiểm tra rồi, vui sướng quá đỗi, còn kém dùng cái đuôi nhỏ lay a lay nha.

"Ân! Có chút đói, giữa trưa cũng chưa ăn gì." Cũng không phải Lạp Lệ Sa kiêng ăn, mà là những ngày qua, dạ dày của nàng sớm đã bị Phác Thái Anh nuôi. Đồ ăn hạ nhân nấu, ăn không có cảm giác, vì mỗi ngày ăn đồ ăn Phác Thái Anh tự làm, sau đó quay đầu lại ăn đồ ăn như trước, làm sao cũng cảm thấy khó có thể nuốt xuống, cho nên ở chỗ kia của Thương Trưng Vũ, nàng cũng chỉ tượng trưng ăn vài miếng, liền chịu đựng hạ đũa, "Hôm nay Anh nhi chuẩn bị món gì ngon cho ta a?"

"Bí mật." Phác Thái Anh đầu giương lên, cười lém lỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro