Chương 115: Kết thúc
"Anh nhi..." Mộc Hương thở dài. Không thể giấu diếm được nữa, Lạp Lệ Sa rất thông minh, chỉ một chút dấu vết để lại đã phát hiện Phác Thái Anh khổ tâm giấu diếm hết thảy, đành phải bình thản nói thật, "...Mạch tượng của nàng càng ngày càng suy bại, chỉ sợ... Không thể sống được bao lâu nữa. Nàng luôn ngủ đến bất tỉnh như thế, một ngày nào đó sẽ đột nhiên ngủ như vậy rồi chết đi trong im lặng."
"Ngươi gạt ta!" Lạp Lệ Sa tiến lên từng bước, nắm cổ áo Mộc Hương, hai mắt đỏ bừng, giống như dã thú phát điên. Tại sao Phác Thái Anh sẽ phải chết? Nàng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, ông trời cũng nên cho nàng hưởng phúc mới phải, tại sao phải nhẫn tâm mang nàng đi!?
"Ta không lừa ngươi." Mộc Hương ngăn cấm Thanh Đại muốn tiến lên ngăn cản, tùy ý Lạp Lệ Sa níu lấy, "Anh nhi không cho ta nói cho ngươi biết, là vì nàng sợ ngươi sẽ như thế này."
"Chẳng lẽ nàng muốn ta mất đi nàng khi ta không hề có chuẩn bị gì... Nàng làm như vậy, chẳng lẽ không tàn nhẫn sao? Chúng ta đã thành thân a... Thành thân..." Lạp Lệ Sa buông Mộc Hương ra, hai tay nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm vào trong da thịt, máu tươi từ trong lòng bàn tay từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, hội tụ thành một bãi. Nhưng Lạp Lệ Sa không hề hay biết, tâm đã đau đến chết lặng, chẳng lẽ Phác Thái Anh thật sự hận mình như vậy, làm thế là để tra tấn mình sao?
Không! Anh nhi của nàng không phải là người như thế!
"Lạp Lệ Sa..." Mộc Hương hít sâu một hơi, "...Nói thật, thẳng đến khi các ngươi thành thân, ta vẫn nghi ngờ, Anh nhi chọn ngươi là đúng hay sai. Bất quá hôm nay, ta thưởng thức ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục."
Lạp Lệ Sa không có hoài nghi tình yêu của Phác Thái Anh dành cho nàng, không cho rằng Phác Thái Anh là vì trả thù nàng mới làm như vậy. Nàng chân chính biết người yêu nhau nên sống với nhau như thế nào, không phải tính toán hơn thua, không phải chấp nhất dĩ vãng, mà là hiện tại tin tưởng và khoan dung lẫn nhau. Quan trọng nhất là, nàng hiểu được tâm ý của Phác Thái Anh.
"Ha ha..." Lạp Lệ Sa cười khổ, "Thì tính sao?"
Phác Thái Anh không sống được bao lâu nữa rồi, mình nên làm cái gì bây giờ.
"Anh nhi nói, nàng muốn dùng khoảng thời gian cuối cùng mang đến cho ngươi một đoạn ký ức đẹp nhất, nhường đoạn ký ức này cùng ngươi trôi qua quãng đời còn lại, nàng hi vọng ngươi hạnh phúc. Còn nữa, nàng luyến tiếc hận ngươi..." Mộc Hương cũng nhịn không được rơi lệ đầy mặt. Phác Thái Anh, tất cả mỗi người đều bị nàng làm vướng bận, chuyện của nàng làm tất cả mọi người động lòng.
"Cho nên... Coi như vì Phác Thái Anh, không nên làm chuyện tổn thương bản thân mình." Giọng nói của Thanh Đại nghẹn ngào, đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa, kéo tay nàng, dùng sức tách ngón tay đã cứng ngắc của Lạp Lệ Sa ra, bên trong lòng bàn tay là một mảnh huyết nhục mơ hồ.
"Anh nhi... Anh nhi..." Lạp Lệ Sa cúi đầu xuống đất, không ngừng kêu tên Phác Thái Anh, 'Anh nhi' làm đau xót lòng người.
"Đừng như vậy!" Thanh Đại khuynh thân ôm lấy Lạp Lệ Sa, nàng cũng đau khổ... Nếu như nói dĩ vãng Lạp Lệ Sa mang đến cho Phác Thái Anh rất nhiều tổn thương, thì bây giờ cũng nên triệt tiêu tất cả.
"Anh nhi!" Lạp Lệ Sa đột nhiên ngẩng đầu, đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi phòng của Mộc Hương và Thanh Đại. Nàng muốn đi tìm Phác Thái Anh, nắm chắc mỗi một khắc cuối cùng ở bên cạnh Phác Thái Anh, chẳng sợ Phác Thái Anh ngủ, nàng cũng muốn ở bên Phác Thái Anh.
Cứ như vậy chấp lấy tay Phác Thái Anh, si ngốc nhìn ngắm nàng, vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, không biết tương lai khi nào thì Phác Thái Anh sẽ ngủ đến không bao giờ tỉnh lại, nhưng... Chỉ cần một khắc cuối cùng ở bên cạnh nàng cũng là tốt rồi... Cũng là tốt rồi.
"Lạp..." Thanh Đại vừa muốn gọi Lạp Lệ Sa lại, liền bị Mộc Hương ngăn cản.
"Để nàng đi thôi." Mộc Hương lắc đầu ngăn cản Thanh Đại, "Thời gian còn lại của các nàng không nhiều lắm."
Một khắc kia, lúc Lạp Lệ Sa đến cửa phòng mình, bỗng nhiên khiếp đảm... nàng không dám đi vào, sợ hãi đi vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng nàng không bao giờ muốn thấy. Do dự mà đứng ở cửa, trên khung cửa sớm đã bị tay nàng làm nhiễm lên một mảng lớn máu đỏ. Lạp Lệ Sa dùng sức nắm lấy thanh cửa, lực đạo lớn đến nổi như muốn đưa ngón tay cắm vào trong tấm ván gỗ.
"Lệ Sa?" Bỗng nhiên Lạp Lệ Sa nghe thấy giọng nói của Phác Thái Anh, hình như nàng ấy mới vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng kêu to tên mình, "Lệ Sa, nàng ở đó sao?"
Lạp Lệ Sa vội vàng đẩy cửa đi vào, phát hiện Phác Thái Anh đang ngồi ở đầu giường, híp mắt nhìn xung quanh. Tiểu Bạch ngủ ở bên giường cũng lười biếng ngẩng đầu lên, bộ dáng của nó là bị Phác Thái Anh đánh thức.
Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, chỉ thấy bộ dáng nàng ấy thập phần chật vật, lòng bàn tay chảy xuống mảng lớn máu tươi, môi dưới thấm huyết châu, thoạt nhìn là nàng ấy tự làm như vậy. Nhìn ánh mắt của Lạp Lệ Sa rất bi thương, Phác Thái Anh cảm giác lòng mình cũng đau theo, chưa bao giờ biết ánh mắt của Lạp Lệ Sa cũng có thể bi thương đến thế.
Nháy mắt, nàng đã hiểu rồi, nhất định Lạp Lệ Sa đã biết chuyện nàng cố ý giấu diếm hết thảy.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh hơi vươn tay ra, khóe mắt mang theo nụ cười thản nhiên, dung nhan như hoa.
Lạp Lệ Sa càng nhìn càng đau lòng, thả người qua, ôm lấy Phác Thái Anh, khóc đến tâm tê liệt phế. Thấy Lạp Lệ Sa thất thố như thế, Phác Thái Anh cũng đỏ vành mắt, nụ cười thật vất vả lắm mới tụ lên được cũng tan ra.
Nhẹ nhàng vỗ về lưng mảnh khảnh của Lạp Lệ Sa: "Đừng lo lắng, không phải ta đã tỉnh sao?"
"Anh nhi..." Giọng nói Lạp Lệ Sa khàn khàn, tuyệt vọng. Lần này tỉnh, lần sau thì sao, còn lần sau sau nữa lại như thế nào, "Làm sao nàng có thể..."
"Lệ Sa." Phác Thái Anh không đáp, chỉ nâng mặt Lạp Lệ Sa lên, "Nàng sẽ vì ta mà tiếp tục sống sao?"
"Sẽ, như mong muốn của nàng, ta sẽ giữ lấy tất cả ký ức này đến lúc cuối cùng..." Lạp Lệ Sa ôm chặt Phác Thái Anh thề thốt.
"Cho nên đâu..." Phác Thái Anh nở nụ cười, trên mặt tái nhợt còn lộ ra tia đỏ ửng thản nhiên, "Ta thích nhất Lệ Sa, ngày đó ta cũng không thể làm được chuyện sống sót vì nàng, mà nàng, nàng nguyện ý..."
Có đôi khi, người sống mới là người thống khổ nhất. Cái loại đau đớn khi mất đi tình cảm chân thành này, chậm rãi ăn mòn tâm của người tưởng niệm, cho đến một khắc chết đi mới có thể giải thoát. Lạp Lệ Sa như thế, không thể nghi ngờ là phán quyết mình tù chung thân, mà chỉ là bởi vì... Phác Thái Anh hi vọng nàng làm như vậy.
"Lệ Sa, thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, nhưng ta hi vọng, cuối cùng chúng ta có thể mỉm cười tách ra." Phác Thái Anh nắm chặt tay Lạp Lệ Sa, đau lòng nhìn bàn tay đã huyết nhục mơ hồ. Phác Thái Anh xoay người đi đến đầu giường tìm thuốc bôi cho Lạp Lệ Sa, "Đừng tổn thương tới mình, ta sẽ đau lòng!"
"Hảo." Lạp Lệ Sa cắn chặt răng, nhìn động tác của Phác Thái Anh, đáp ứng tất cả yêu cầu của Phác Thái Anh, "Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng."
Phác Thái Anh hôn lên môi Lạp Lệ Sa, mùi máu tươi thản nhiên tản ra trong khoang miệng, lại không thể ngăn trở thâm tình của hai người, lưu luyến triền miên...
Lạp Lệ Sa buông xuống hết thảy công việc của Minh Phượng cung, mấy tháng này, chuyên tâm ở cùng Phác Thái Anh, cơ hồ một tấc cũng không rời. Phác Thái Anh vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đau lòng cho Lạp Lệ Sa. Sắc mặt của Lạp Lệ Sa đang từ từ tiều tuỵ theo mình, không có oanh oanh liệt liệt, sinh li tử biệt, ngược lại chỉ là một loại thản nhiên lá lành đùm lá rách ỷ lại vào nhau.
Người Minh Phượng cung tinh thông cầm kỳ, hiện giờ tài đánh đàn của Phác Thái Anh không kém hơn tí nào so với Lạp Lệ Sa, hai người thường hợp tấu cùng nhau, cầm ý tương thông, tình ý tương thông.
Số lần Phác Thái Anh bỗng nhiên mê man cũng càng ngày càng thường xuyên. Thời gian mỗi lần cũng là lần sau dài hơn lần trước, nhưng đối mặt với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa thủy chung lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, giống như cái người ngày ấy thất thố không phải nàng. Nàng sẽ ôm lấy Phác Thái Anh sau khi Phác Thái Anh ngủ, không nhúc nhích nhìn kỹ mặt Phác Thái Anh, muốn đem khuôn mặt này khắc thật sâu vào đầu. Ban ngày, nàng sẽ mang theo Phác Thái Anh đi ra ngoài tản bộ, săn thú, sẽ ở ánh mặt trời ôn hòa của giờ ngọ, để Phác Thái Anh lẳng lặng nằm trong lòng mình ngủ trưa.
Nàng sẽ híp mắt, mang theo ý cười thỏa mãn nhấm nháp đồ ăn Phác Thái Anh tỉ mỉ nấu nướng cho nàng. Nhìn Phác Thái Anh bởi vì mình thích mà lộ ra tươi cười vui sướng và cảm thấy thỏa mãn.
Nàng còn ở lúc liều chết triền miên một lần lại một lần nỉ non tên của Phác Thái Anh.
Anh nhi... Anh nhi... Anh nhi...
Đó là âm thanh phát ra từ đáy lòng nàng, thê lương, thảm khốc, tình sâu như biển.
Thời gian như thoi đưa, năm tháng tĩnh hảo, hiện thế an ổn...
Nhưng mà, tất cả chuyện này đều là điều kiện tiên quyết khi Phác Thái Anh sắp cách xa Lạp Lệ Sa mà đi... tất cả đã phát sinh, tùy thời có thể chấm dứt.
Nhưng!
Lạp Lệ Sa không phải là người dễ dàng chịu phận bất hạnh như vậy, nàng sẽ không buông bỏ bất cứ cơ hội nào để cứu Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa lặng lẽ đi tìm một người.
"Lạp Lệ Sa." Mộ Tử Chi có chút bất ngờ, nữ nhi của Thương Trưng Vũ này chủ động tìm mình, "Tìm ta có việc?"
Theo lý thuyết, sau khi quan hệ của Tĩnh vương và Minh Phượng cung khẩn trương như thế, thái độ giờ phút này của Minh Phượng cung không thể nghi ngờ là phá hủy hiệp ước ngày đó. Tuy rằng Minh Phượng cung cũng không trợ giúp Bộc Dương Vinh Thánh, nhưng Tự gia cũng là địch nhân của Tĩnh vương. Từ sau khi Tự gia đột nhiên xuất ra nhiều binh khí thần bí và cường đại, Tĩnh vương liền không thể cứu vãn, hiện tại cũng chỉ là ngắc ngoải, trong lúc mấu chốt này, Lạp Lệ Sa lại muốn gặp nàng?
"Ân." Lạp Lệ Sa gật đầu, giải thích nói, "Là việc tư, cùng việc công không quan hệ."
"Nga?" Mộ Tử Chi cười nói, "Chẳng lẽ là thái độ của mẫu thân ngươi đối với ta đã thay đổi sao?"
"..." Lạp Lệ Sa lắc đầu, "Là chuyện của Anh nhi, sự tình giữa mẫu thân và ngươi, ta luôn không hỏi qua."
"Phác Thái Anh? Nàng có thể có chuyện gì, các ngươi không phải mới vừa thành thân sao?" Lại nói tiếp, Mộ Tử Chi thật là có chút hâm mộ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, nữ tử và nữ tử công khai lập gia đình, ở Vân quốc, các nàng vẫn là người thứ nhất.
"Độc của Anh nhi đến nay đã không còn cách nào để giải, hơn nữa trước mắt, ngay cả Long Lân cũng không thể giải độc. Ngày còn lại của nàng không nhiều lắm..." Lạp Lệ Sa dừng một chút, thu liễm cảm xúc không cẩn thận tiết lộ của mình, mới giải thích nói.
"Vậy ngươi nghĩ tới ta làm cái gì?" Mộ Tử Chi vốn là sửng sốt, tiếp đó lại có chút tò mò.
"Ta muốn gặp Huyền Minh!" Lạp Lệ Sa cho rằng, Huyền Minh là hy vọng cuối cùng của Phác Thái Anh. Nếu Huyền Minh muốn lợi dụng Phác Thái Anh để đổi mạng của hắn, như vậy, nhất định còn có chuyện gì đó mà nàng đã xem nhẹ.
"Huyền Minh?" Mộ Tử Chi cười lạnh một tiếng, "Chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi."
"Như thế nào?" Lạp Lệ Sa nhíu mày.
"Bộ dạng hiện tại của hắn, gặp cũng không thể trợ giúp các ngươi được cái gì." Mộ Tử Chi lắc đầu, "Không phải ta không giúp ngươi... Nếu ngươi thật muốn gặp, ta sẽ sắp xếp, nhưng mà, ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên mang Phác Thái Anh theo."
"Vì sao?" Lạp Lệ Sa nghi ngờ nói.
"Phác Thái Anh và Huyền Minh, kỳ thật cũng rất giống nhau, ân oán khó phân, cho nên ta cho rằng vô luận như thế nào, bọn hắn đều nên làm rõ với nhau không phải sao?" Mộ Tử Chi hơi nhếch môi lên, mang theo ý cười mê người, "Ý kiến của ta chỉ là tham khảo, có gặp hay không, tự ngươi quyết định, sau khi chuẩn bị xong, ta sẽ thông tri cho ngươi."
Nói xong, Mộ Tử Chi liền xoay người rời đi. Nàng cũng không tiện đi ra gặp Lạp Lệ Sa, nhất là trong lúc mấu chốt này, bởi vậy đi cũng vội vàng.
"Mộ Phi nương nương!"
"Ân?" Mộ Tử Chi dừng bước, nhưng cũng không xoay người.
"Mẫu thân ta người này, kỳ thật sợ nhất là phiền toái..." Lạp Lệ Sa yên lặng đổ mồ hôi, không biết cái này có phải là bán đứng mẹ ruột mình hay không? Nhưng mà nàng cũng không hi vọng Thương Trưng Vũ cô độc một đời, có người cùng nàng cũng yên tâm, tuy rằng Mộ Tử Chi không phải ứng tuyển tốt nhất, nhưng chứng thật là người được chọn thích hợp nhất.
"Cám ơn!" Mộ Tử Chi gợi lên khóe miệng, sợ phiền toái sao? Rất tốt, nàng không sợ nhất là phiền toái, quấn quít chặt lấy cũng không phải lần đầu tiên sử dụng, nhưng có những lời này của Lạp Lệ Sa, cuối cùng cũng có phương hướng rồi.
Phác Thái Anh cơ hồ không tin chuyện mình chứng kiến trước mắt... Huyền Minh, chưởng môn Quy Y môn một thời, hôm nay là một lão đầu nằm ở trên giường, đầu đầy tóc bạc, mặt nhiều nếp nhăn, làn da nông rộng còn có từng đạo giống như rễ cây ở dưới thật ghê tởm, thân thể khô héo suy yếu hết mức.
Lạp Lệ Sa hỏi nàng, có muốn gặp Huyền Minh hay không, Phác Thái Anh nghiêng đầu trả lời: "Ân."
Cho nên hôm nay nàng đến đây, nhưng sau khi nhìn thấy, tâm có chút yếu ớt không hiểu rõ.
"Sư phụ..." Phác Thái Anh quỳ gối bên cạnh Huyền Minh, "Vì sao người lại biến thành như vậy?"
"Anh nhi?" Huyền Minh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt ảm đạm vô quang, vẩn đục không chịu nổi, "Không nghĩ tới... Con còn có thể đến xem ta."
"Sư phụ..." Phác Thái Anh cúi đầu, "Một ngày vi sư, chung thân là cha. Dù ngày đó người lừa ta, nhưng mà người thật sự dạy ta rất nhiều thứ, ta hẳn là phải cảm ơn, chuyện quá khứ, ta không muốn tính toán nữa."
"Anh nhi, vi sư vọng tưởng dùng mạng của con để sống sót, sửa lại ngày sinh tháng đẻ của con, dùng vu thuật cầu chúc lên trời, cho nên phạm vào thiên mệnh. Vì ta tìm kiếm thuật trường sanh bất lão, hại chết rất nhiều người vô tội, hiện tại rốt cục cũng lọt vào báo ứng. Ông trời muốn cho ta bộ dạng xấu xí không chịu nổi này mới chịu cho ta chết đi, đúng là phá nát vọng tưởng không già không chết của ta."
Phác Thái Anh ngạc nhiên, khó trách Huyền Minh lại biến thành quái vật như thế, cũng khó trách võ công của Huyền Minh lại đột nhiên cao đến thần kỳ, đều bởi vì hắn sử dụng vu thuật, hơn nữa là cấm thuật, bị phản lại.
Một mình Phác Thái Anh bồi Huyền Minh nói chuyện một hồi, khi ra khỏi phòng, Huyền Minh đã nhắm hai mắt lại, không bao giờ... mở ra nữa. Phác Thái Anh nhẹ nhàng thở dài, mình cũng là người sắp chết, cũng có thương cảm, người đã chết rồi, không cần chấp nhất nữa.
Lạp Lệ Sa chờ ở ngoài cửa, thấy Phác Thái Anh đi ra liền hỏi: "Huyền Minh có nói gì không?"
"Cho cái này." Phác Thái Anh mở lòng bàn tay ra, rõ ràng là tín vật chưởng môn Huyền Minh giao cho Phác Thái Anh năm đó, một chiếc nhẫn minh hoàng bảo thạch.
Lúc Phác Thái Anh không làm chưởng môn Quỷ Y môn, đã nhờ Lạp Lệ Sa đem tín vật trả về cho Huyền Minh.
"Lại đem Quỷ Y môn giao cho nàng?" Lạp Lệ Sa nhíu mày.
"Không, chỉ là một kỷ vật thôi. Tồn vong của Quỷ y môn, khiến nó thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Ta chỉ là tiếp nhận tâm ý của sư phụ, hắn muốn để lại một vật cho ta, không hơn không kém." Phác Thái Anh 'ha ha' cười, vỗ vai Lạp Lệ Sa, "Đừng khẩn trương như vậy! Ta cũng đã là người sắp chết, sẽ không tiếp tục tiếp nhận những chuyện đáng ghét này nha."
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa khuynh thân ôm lấy Phác Thái Anh, "Ta sẽ không để cho nàng chết."
"Ân." Phác Thái Anh nhắm mắt lại, thỏa mãn hừ nhẹ.
Ba tháng sau.
Khí hậu chuyển ấm, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cũng thoát khỏi áo lông cừu dày nặng, chỉ khoát thêm một kiện áo choàng mỏng, bất quá Lạp Lệ Sa lo lắng thân thể của Phác Thái Anh, nên cho Phác Thái Anh mặc thêm một lớp áo.
Phác Thái Anh ngồi bên cửa sổ, tựa người vào lòng Lạp Lệ Sa, nhìn chậu hoa lan trên cửa sổ mà các nàng mang về từ bên bờ hồ, sâu kín thở dài: "Lệ Sa, nàng nói, ta có thể chứng kiến gốc hoa lan này nở rộ hay không đây?"
"Có thể! Nhất định có thể!" Lạp Lệ Sa nghiêng mặt qua, hôn trán Phác Thái Anh, "Anh nhi phải tin tưởng chính mình, phải tin tưởng sẽ có kỳ tích!"
"Lệ Sa... Nàng nhất định sẽ rất thống khổ đi..." Phác Thái Anh nháy mắt mấy cái, "Mỗi lần ta ngủ, nàng nhất định là rất thống khổ, nhưng mà chỉ cần ta vừa tỉnh dậy, nàng liền cười với ta, ta lại tránh được một kiếp."
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Phác Thái Anh, tăng lực cánh tay, đem Phác Thái Anh kề xát vào thân thể mình.
"Ha ha... Lệ Sa, đó là lý do ta không nói với nàng, bởi vì ta không hi vọng nàng như vậy. Nếu là không nói, nhiều nhất nàng sẽ cho ta là tham ngủ, cho dù thống khổ, cũng chỉ sẽ bắt đầu vào một khắc lúc ta chết mà thôi. Mà hiện tại, mỗi một lần ta ngủ, đều trở thành nỗi ám ảnh của nàng." Phác Thái Anh lấy tay đè môi Lạp Lệ Sa lại, ngăn cản lời nói của đối phương, "Ta biết, mấy ngày nay tới giờ, cơ hồ nàng chưa có ngủ qua, chỉ cần ta nằm ngủ, nhất định nàng sẽ ở bên cạnh thủ hộ ta. Lệ Sa, ta chính là không hy vọng thấy nàng chịu tra tấn như vậy nên mới gạt nàng."
"Ta hiểu được, ta đều hiểu được..." Lạp Lệ Sa cúi đầu, hôn lòng bàn tay Phác Thái Anh, đầu ngón tay trơn mịn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phác Thái Anh, giơ lên, "Nàng xem, Linh Tê Thạch còn cột lấy tay nàng, chứng minh chúng ta luôn luôn tâm ý tương thông, khổ tâm của nàng, ta đều hiểu được."
Lạp Lệ Sa từ lòng bàn tay hôn lên cổ tay... Phác Thái Anh co rúm lại một chút, xoay người dùng đôi môi của mình dán sát vào đôi môi Lạp Lệ Sa, nương theo độ ấm lẫn nhau mà sưởi ấm, làm lẫn nhau an tâm.
Thời gian giống như yên lặng ở một khắc này, thấm thoát không có bất cứ thứ gì, chỉ có các nàng, lẳng lặng chờ đợi thay đổi bất ngờ, thiên địa hủy diệt cũng không thể chia rẽ các nàng...
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa là hai luồng hỏa gặp nhau, không có hủy diệt cắn nuốt lẫn nhau, mà là cùng tan vào nhau, vò nát, hoả táng nhau... trong nàng có ta, trong ta có nàng, rốt cuộc không lối thoát chia rời.
Chưa tới nửa năm thời gian, lại có nhiều thay đổi bất ngờ, Tĩnh vương xưng bá, nhất thời cuối cùng lấy thất bại mà chấm dứt. Mãnh tướng Chu Uân cũng chết ở dưới xe pháo của Tự Cơ... Từng lấy cờ hiệu đế vương, Tĩnh vương Bộc Dương Tĩnh, hiện giờ đã chân chính cảm nhận được sự thật gọi là thắng làm vua thua làm giặc. Hiện giờ hắn mang theo thuộc hạ còn sót lại giống như chó nhà có tang mà chạy nạn, đã trở thành phản tặc chân chính, hắn là giặc cướp, vậy ai là Vương đây?
Chỉ sợ đến chết hắn cũng sẽ không hiểu được, Tự gia dùng cái gì mà đột nhiên lại phát triển mạnh như vậy... Những binh khí trên chiến trường là từ chỗ nào mà làm được?! Hiện nay, thiên hạ phân hai, thế lực khắp nơi chỉnh hợp một lần nữa. Một là lấy nam vi tôn Bộc Dương Vinh Thánh thống trị Vân quốc, hai là người Tự gia làm chủ tân quốc.
Kéo theo giang hồ cũng bị liên lụy vào trong, tứ đại bang phái giang hồ, chỉ còn duy nhất Bạch Hổ Bang là tồn tại, nghe nói là bởi vì Tự gia âm thầm bảo hộ, nhưng cũng rời khỏi giang hồ, đổi nghề buôn bán.
Qua thêm một năm, dưới sự trợ giúp của Minh Phượng cung, Tự Cơ bình định hết thảy thế lực âm thầm kích đấu. Vị đế vương đầu tiên của Tự gia đăng cơ, người ngồi lên đế vị là một phi tử Bộc Dương Vinh Thánh từng không để vào mắt, Tự Phi. Thái tử tuổi nhỏ đó là thân tử của hắn, Bộc Dương Thụy. Đăng cơ ngày ấy, Bộc Dương Thụy cải danh, Tự Thụy. Tự gia luôn có truyền thống theo họ mẹ, tân quân đăng cơ, lập nhiều quy tắc, lập quốc hào là Hồng. Quần thần ca tụng, màu đỏ nhất, từ đó vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
Người biết chuyện cũng hiểu được, đó chỉ là vì tưởng niệm hai người, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa. Tự gia lập ra được Hồng quốc đều quy công cho hai nữ tử như lửa này.
Mà Phác Thái Anh này là người từ đầu đến cuối không có tranh đoạt thiên hạ, lại thực sự trở thành người quyết định thắng bại cuối cùng. Cái gọi là số mệnh của Huyền Minh, cũng quả thật là thực hiện.
Cuối năm trận chiến cuối cùng xảy ra, Bộc Dương Vinh Thánh chết dưới kiếm của Tự Cơ, trở thành đế vương cuối cùng của Vân quốc, Vân quốc bị diệt. Vân quốc thống trị trên đất đại lục này mấy ngàn năm bị diệt vong, mà dân chúng trong thiên hạ lại không cho là như vậy, chỉ là lấy một loại phương thức khác truyền thừa xuống, bởi vì thái tử tân nhậm vẫn là người hoàng tộc tiền nhiệm.
Mà Bộc Dương Vinh Thánh, đế quân đã đánh mất quốc gia của mình này, thật sự chết ở dưới kiếm Tự Cơ sao? Không ai biết, bởi vì một đêm kinh hoàng không chịu nổi đó, Bộc Dương Vinh Thánh một lần lại một lần bị ác mộng làm bừng tỉnh, ánh mắt kia của Phác Thái Anh, luôn luôn dây dưa lấy hắn. Sợ hãi tử vong, cũng hoặc là làm hắn sợ hãi chính là ánh mắt của Phác Thái Anh.
Một kiếm kia của Tự Cơ... Có lẽ chỉ là cho hắn một giải thoát mà thôi.
Tại lúc hết thảy đều đã kết thúc, không có ai biết, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh từng phong vân nhất thời đã đi nơi nào, thậm chí cả Minh Phượng cung cũng tiêu thất từ đây.
Lại là mùa xuân một năm nữa trôi qua, ánh nắng ngày mùa hè sáng rỡ chiếu trên thân chậu hoa lan đã nở rộ mà trước kia Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa mang về. Hoa nhỏ màu tím, có ba cánh hoa, ở phía dưới chúng nó, ba cánh hoa màu trắng lớn hơn lần lượt thay đổi vị trí mà duỗi thân, ở giữa là nhị hoa màu vàng nhạt, sáng lạn mà tao nhã hàm súc.
Đến nay, Lạp Lệ Sa cũng vô pháp nói ra chủng loại của hoa này, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là... người đang cùng nàng ngắm hoa, thanh mâu đảo mắt, nắng như xuân hoa, là tình cảm chân thành cả đời của nàng.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, giải dược có thể giải kỳ độc Thập Tam không ngờ là nhẫn minh hoàng bảo thạch kia của Phác Thái Anh. Nếu không phải Tiểu Bạch vô ý cắn vỏ ngoài của bảo thạch, thì Lạp Lệ Sa sẽ không thể phát hiện bên trong chiếc nhẫn cất giấu một quả viên thuốc màu vàng.
Đây là triều đại bi ai của Quỷ y môn, vọng tưởng đời đời truyền thừa. Ngay từ tổ tiên đầu tiên của bọn họ cũng đã tan biến, lưu lại cái giải dược này bất quá là vì trợ giúp người giống như Phác Thái Anh có thể đánh vỡ vọng tưởng ngu ngốc kia: nắm giữ Quỷ Y môn, liền có thể nắm giữ thuật trường sanh bất lão, đây chính là một truyện cười!
Cho nên hiện tại Lạp Lệ Sa so với Phác Thái Anh còn sủng ái Tiểu Bạch hơn nhiều, là vì Tiểu Bạch cứu Phác Thái Anh của nàng trở về. Ngày đó Phác Thái Anh kiên trì đem Tiểu Bạch đuổi về núi rừng, Lạp Lệ Sa cũng luyến tiếc, phải giữ Tiểu Bạch lại. Dù sao Thương Trưng Vũ, Mộc Hương, Thanh Đại, Dịch Dung, Dịch Thanh tứ tỳ, nhóm nữ nhân Minh Phượng cung đều ẩn cư ở rừng trúc kia của Lạp Lệ Sa, có Tiểu Bạch cũng là một cái việc vui.
Tân lịch mười năm, đệ nhất nữ đế Hồng quốc thoái vị, Tự Thụy đăng cơ.
Tân lịch mười hai năm, Tự Cơ mất tích, Tự Thụy tìm khắp nơi cũng không tìm được.
Tân lịch mười lăm năm, rốt cuộc Tự Thụy cũng buông bỏ việc tìm kiếm mẫu hoàng, cười cười: "Mẫu hoàng đã đi nơi nàng muốn đi, thôi, chúng ta không nên quấy rầy nàng."
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, vì lịch sử cuối cùng của Vân quốc, họa lên bức tranh hoàn mỹ nhất... từ lúc Vân quốc bắt đầu tới nay, đẹp nhất không phải là quốc gia, mà là tình. Đồng thời, các nàng cũng là hai kỳ nhân trong kỷ nguyên mới của Hồng quốc.
Hai nữ tử, làm quốc gia thay đổi, làm phong vân biến sắc, để lại một đoạn truyền kỳ cho hai quốc gia Vân quốc và Hồng quốc, một đoạn giai thoại, một đoạn chuyện xưa 'chí tử bất du'* cảm động thiên hạ, hai người đồng dạng là nữ tử, tay nắm tay, trải qua cuộc đời này.
*đến chết cũng không đổi
========= chính văn hoàn =========
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chính văn kết thúc, còn có một đoạn phiên ngoại rất ngắn, thông báo một chút chuyện xưa của Thương Trưng Vũ và Mộ Tử Chi.
Tiểu thuyết này với ta mà nói thật là rất nhiều khó khăn, bởi vì công tác, trên đường đứt quãng viết thật lâu, làm mọi người tình tiết đều có chút đoán không được, cũng may chuyện xưa không lệch khỏi quỹ đạo chủ yếu của đường ray.
Ách, không nên nói ta viết kết cục qua loa a, quyển thứ bảy bụi bậm rơi chỉnh cuốn kết cục, đã muốn rất dài...
Đoạn đánh giặc kia ta vốn không tính toán viết, bởi vì ngay từ đầu nói, đây là một truyện cẩu huyết Tiểu Bạch văn. Tình tự coi như xong, đánh giặc này, lược qua đi, bằng không lại thêm dài.
Ta vốn là muốn viết quá trình Phác Thái Anh từ nhỏ đến lớn dần lớn dần, sau đó nàng trở thành một người có thể đảm đương, tư tưởng thành thục, có thể thủ hộ người mình yêu. Ân, tổng thể mục đích này đã đạt được.
Đến nỗi định nghĩa đối với tình yêu sao, mỗi người cũng không cùng đi. Ta viết, chỉ là một chuyện xưa, không cần cùng sự thật liên hệ nhiều như vậy. Ta chỉ là hy vọng mọi người thoát ly một chút sự thật, theo trong chuyện xưa thả lỏng hạ chính mình.
Đi theo tình tiết hỉ nộ ái ố, thân hơn so với đối mặt với sinh hoạt nhiều bất đắc dĩ.
Ách, trong lúc viết văn, có người tích cực, kỳ thật đi, đây là một chuyện xưa nói bừa, đọc để giải trí.
Cuối cùng, cảm tạ mọi người một đường đồng hành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro