Chương 19: Lo Lắng

"Thực... Nhìn..." Lão bản lắc đầu, "Cô nương chờ một chút ta đi lấy đồ cho ngươi." Lão bản cà thọt cà thọt đi vào bên trong, chỉ chốc lát, liền mang ra toàn bộ những thứ Phác Thái Anh cần, nhưng kỳ quái là, trong tay trái còn cầm thêm một cây gậy trúc, xõa xuống một lá cờ, bên trên viết 'Diệu Thủ Hồi Xuân*'.

*Diệu Thủ Hồi Xuân:ý khen ngợi y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng, tự như Hoa Đà tái thế

Phác Thái Anh thấy thế, che miệng nở nụ cười: "Lão tiên sinh, cờ này cũng không cần... Ta tùy ý đi một chút, lay cái chuông, nếu là người nào tin y thuật của ta, ta liền giúp người này khám và chữa bệnh... Không tin thì cũng thôi..."

"Ha ha, là ta nhiều chuyện, cô nương, những đồ ngươi cần." Lão bản đem toàn bộ vật phẩm giao cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lấy một cái bao đồ từ trong lòng ngực ra, bên trong chính là mười ba cây kim mà Huyền Minh cho nàng. Ban đầu nàng tính đem kim khâu bỏ vào trong hòm thuốc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, kim này giống như di vật của Huyền Minh, nên có chút không nở, liền bỏ lại trong người, đeo cái hòm thuốc trên lưng, thanh toán bạc xong, liền rời đi.

Trước khi đi, Phác Thái Anh nhìn về phía lão bản: "Lão tiên sinh?"

"Cô nương còn có chuyện khác sao?" Lão bản nghi hoặc.

"Mấy người kia, vẫn là nhờ lão tiên sinh thay ta 'chăm sóc' cũng ổn lắm..." Phác Thái Anh cười nói.

"Nha đầu ngươi thật khôn khéo..." Lão bản ha ha cười, "Tốt lắm, ngươi thật đắc ý, sau này cũng đừng khinh địch và tin người như vậy."

"Ân..." Phác Thái Anh cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi cửa hàng.

Phác Thái Anh lại đi hiệu thuốc bắc, mua thật nhiều thuốc, Huyền Minh nói qua, thuốc không nhất định phải quý hiếm, quý báu, chỉ cần có thể phù hợp để chữa bệnh cho bệnh nhân, đó là thuốc tốt. Cho nên các loại nhân sâm ngàn năm có thể cứu mạng, Phác Thái Anh cũng không có mua nhiều.

Ra khỏi hiệu thuốc bắc lại đi tìm một khách điếm để ở trọ. Tắm rửa thay quần áo, tẩy đi một thân bụi trần, thử thanh sam vừa mới mua, vải dệt mềm nhẹ, màu sắc mộc mạc, Phác Thái Anh bỏ đi kiểu tóc rườm rà, đem mái tóc thật dài buông xuống, lỏng lẻo buộc một cái kết ở phía sau đầu. Cả người đơn giản, nhẹ nhàng, khoan khoái rất nhiều, nàng vòng vo, nhìn nhìn mình, phi thường hài lòng, ít nhất như vậy khi xuất môn sẽ không lại làm nhiều người chú ý.

Nhưng dung mạo Phác Thái Anh rất bắt mắt, dễ gây chú ý, nàng cũng biết như vậy không tốt, Minh Phượng cung hiểu biết rất rộng, nếu bây giờ không kịp phản ứng, rất nhanh liền gặp người ở bốn phía tìm kiếm mình. Phác Thái Anh là đệ tử quỷ y, quỷ y tức là vu y, loại người quỷ quái này, rất giỏi về việc che dấu chính mình, Dịch Dung Thuật là phương pháp tốt nhất. Năm đó Huyền Minh tinh thông Dịch Dung Thuật nên tự nhiên Phác Thái Anh cũng biết. Vì thế tự mình động thủ, điều chế thuốc bột, nhìn vào gương, bôi lên mặt của mình, một lúc sau ngay cả mình cũng không nhận ra được người trong gương là ai.

Hai má hóp vào phía trong, hai mắt nhỏ, hẹp dài, khoảng cách giữa hai mắt bị kéo dài ra một chút, màu da cũng so với ban đầu ảm đạm rất nhiều, thấy thế nào, đều là một nữ tử trải qua nhiều phong sương, có tướng mạo rất bình thường.

Không cần phải đeo khăn che mặt nữa, Phác Thái Anh đối với tác phẩm của mình rất hài lòng, nàng nhìn minh nguyệt ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy hưng phấn, Quỷ Y Thập Tam đã bắt đầu hành tẩu giang hồ...

Trong lúc Phác Thái Anh nhiệt huyết mênh mông muốn tự mình lưu lạc giang hồ, Lạp Lệ Sa ở bên kia đã muốn nổ tung, nàng thu được bồ câu Dịch Mộng dùng đưa tin, nói là Phác Thái Anh để thư lại đi ra ngoài, hơn nữa mấy ngày qua cũng không tìm được bóng dáng.

Lạp Lệ Sa giận dữ, nàng thế nào cũng không ngờ ngày thường Phác Thái Anh nhu thuận nghe lời như vậy mà có thể làm ra việc bỏ nhà đi này. Huống hồ nàng một chỉ là một nữ tử tuổi nhỏ yếu đuối, sao có thể một mình hành tẩu giang hồ, không có kinh nghiệm giang hồ, cũng không có võ công, cái gì cũng không biết, tuy rằng cầm đi một ít tiền của Minh Phượng cung, nhưng đáng sợ là lỡ đi không được mấy ngày, liền gặp kẻ xấu cướp đi thì xong. Nghĩ đến tuyệt thế dung nhan của Phác Thái Anh, vạn nhất bị đồ háo sắc không có mắt làm bẩn... Lạp Lệ Sa liền hận đến nghiến răng, hận không thể đem người nọ thiên đao vạn trảm.

Nàng rút ra roi thúc ngựa, ngày đêm đi gấp, chỉ mất mười ngày, liền về tới Minh Phượng cung.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Lạp Lệ Sa vừa tới Minh Phượng cung, ngồi ghế còn chưa ấm chỗ, nuốt vào trong miệng một ngụm trà lạnh, khí cũng chưa thuận lại liền hỏi.

"Thuộc hạ không biết, ngày thường Anh nhi nhu thuận vô cùng, chỉ là trước đó vài ngày ta thấy nàng bộ dạng u sầu, nghĩ là nàng tưởng niệm thiếu cung chủ người, nên cho nàng nghỉ hai ngày không cần luyện cầm, đến ngày thứ ba, mãi cho đến khi mặt trời lên cao cũng không thấy nàng rời giường..." Dịch Mộng dừng một chút, nhìn sắc mặt âm trầm của Lạp Lệ Sa một cái mới tiếp tục nói, "Ngày thường sáng sớm Anh nhi đều tham ngủ, ta nghĩ cho nàng ngủ lâu một chút, nào biết giữa trưa đi kêu nàng dậy ăn cơm, liền phát hiện trong phòng trống rỗng, mất chút châu báu trang sức, còn để lại một phong thơ. Ta không dám nghĩ nhiều, liền phái người đuổi theo, nàng là một nữ tử yếu đuối không biết võ công, hẳn là cũng đi không xa, tới thị trấn dưới chân núi hỏi, thì quả nhiên có một người nữ tủ mặc hồng y, dung mạo như thiên tiên xuất hiện qua, còn ở tơ lụa trang mua một khối khăn vuông để che mặt, ta tìm theo đường núi... Lại không đuổi kịp..."

"Nàng một nữ hài tử không biết võ công, các ngươi người nhiều như vậy vì cái gì lại không tìm được?" Lạp Lệ Sa áp chế cơn tức giận trong đầu hỏi.

"Thiếu cung chủ, Anh nhi không biết võ công, nhưng có thể nàng ở Minh Phượng cung lâu như vậy, quen thuộc cách hành sự của chúng ta, muốn tránh đi, cũng không phải việc khó..." Dịch Mai ở một bên giúp Dịch Mộng giải vây.

"Vậy các ngươi nói, Anh nhi sẽ đi đâu?" Lạp Lệ Sa ngẫm lại cảm thấy có lý, cũng không tiếp tục truy cứu Dịch Mộng.

"Thiếu cung chủ, ta thấy Anh nhi có thể sẽ đi đến Tiên giang, nàng nhớ người như vậy tất nhiên sẽ đi nơi đó tìm người..." Dịch Mộng hồi đáp.

"Ngươi nói có lý, nhưng ta lo lắng Anh nhi ở trên đường xảy ra sự cố, nàng ra đời chưa lâu, như vậy lỗ mãng xuống núi..." Lạp Lệ Sa càng nói càng tức giận. Dù muốn gặp mình, nàng cũng không cần rời nhà đi, thật là không biết làm người khác bớt lo lắng.

"Thiếu cung chủ, chúng ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức..." Dịch Mai cũng rất lo lắng, Phác Thái Anh là một tay các nàng nuôi lớn, giống như mình sinh ra, như thế nào nói bỏ đi thì liền bỏ đi...

"Ai..." Lạp Lệ Sa thở dài, "Phác Thái Anh a Phác Thái Anh, tại sao không làm cho ta bớt lo vậy?"

"Thiếu cung chủ, người cũng đừng quá lo lắng, Anh nhi tuy rằng không biết võ công, nhưng nàng rất thông minh, chắc sẽ không ăn khổ đâu..." Dịch Mộng an ủi Lạp Lệ Sa.

"Chỉ hy vọng như thế." Lạp Lệ Sa xoa ấn đường, lộ ra vẻ mệt mỏi, "Trước mắt chúng ta cũng không thể làm được gì."

"Thiếu cung chủ, ta giúp người chuẩn bị nước ấm, một hồi người đi tắm rửa thay quần áo, chuyện của Anh nhi chúng ta sẽ lo liệu, cung chủ bên kia nếu biết người bất chấp đại cục chạy về..." Dịch Mộng lo lắng nói.

"Được rồi, mẫu thân ta bên kia ta thì sẽ ứng phó, mấy ngày nay các ngươi cũng cũng không chợp mắt, tìm một nha hoàn hầu hạ ta, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi..." Lạp Lệ Sa càng cảm thấy đau đầu, thế cục Tiên giang bên kia càng ngày càng ác liệt, hiện tại ngay cả Biện Châu cũng bắt đầu rục rịch, chính mình rời đi, cũng là không thể nào nói nổi, "Ngày mai ta sẽ quay về Tiên giang..."

Phàm là lấy đại cục làm trọng để Lạp Lệ Sa đưa ra lựa chọn...

Không bao lâu, Lạp Lệ Sa trở lại Tiên giang.

Thương Trưng Vũ đối với việc Lạp Lệ Sa đột nhiên trở về cũng không nói gì thêm, chỉ kêu Lạp Lệ Sa về phòng nghỉ ngơi thật tốt. Lạp Lệ Sa thầm nghĩ, Thương Trưng Vũ nhất định cũng biết chuyện Phác Thái Anh rời đi, mình lại không để ý bỏ chuyện bên này mà trở về, thế nhưng nàng cũng không hỏi mình lý do để thoái thác, thái độ này có chút đáng sợ.

Nàng hiểu thái độ làm người của mẫu thân mình, thái độ đối với Phác Thái Anh, Thương Trưng Vũ cũng luôn luôn dung túng, làm Lạp Lệ Sa đoán không ra, nàng muốn tra thân thế của Phác Thái Anh. Muốn biết vì sao mẫu thân lưu lại Phác Thái Anh ở bên người, Thương Trưng Vũ là người luôn luôn diệt trừ tận gốc. Không có lý do bởi vì Phác Thái Anh là một ngốc tử mà bỏ qua nàng, huống chi nàng không cần suy nghĩ nhiều liền biết Phác Thái Anh họ Phác. Nhưng là Lạp Lệ Sa phái đi người điều tra, cũng không tra ra cái gì. Lạp Lệ Sa không cho rằng là người của Minh Phượng cung tra không được, mà chuyện này là Thương Trưng Vũ đã lén động tay động chân.

"Nương!" Lạp Lệ Sa gọi Thương Trưng Vũ lại.

"Chuyện gì?" Thương Trưng Vũ dừng bước quay đầu lại nhìn con gái của mình.

"Năm đó, người ôm Anh nhi trở về, chỉ là vì tìm người chơi với ta sao? Thiên hạ ngốc tử nhiều như vậy, vì cái gì nhất định phải là Anh nhi, theo tính của người, sẽ không lưu nhi đồng của cừu nhân lại bên người. Người không sợ vạn nhất tương lai Anh nhi biết chân tướng, sẽ tìm người báo thù sao?" Lạp Lệ Sa quyết định tự mình lên tiếng hỏi rõ chuyện này.

"Anh nhi sẽ không tìm ta báo thù." Thương Trưng Vũ nhìn thấy con gái của mình, khóe miệng lộ ra tươi cười khó có được, "Vì con, Anh nhi sẽ không đụng đến ta."

"Đây cũng là nguyên nhân người dung túng ta sủng Anh nhi?" Lạp Lệ Sa nhíu mày, Thương Trưng Vũ quả nhiên so với nàng thủ đoạn hơn.

"Cũng đúng một phần." Thương Trưng Vũ đưa tay đặt trên vai Lạp Lệ Sa , "Lệ Sa, ngày đó ta ép con giết người, con rất giận ta sao?"

"Không giận. Con sớm biết sẽ có một ngày như vậy, con không giết người khác, cũng sẽ bị người khác giết." Lạp Lệ Sa lắc đầu.

"Được rồi, con là nữ nhi của ta, tính tình của con ta hiểu rõ nhất, có thể ngày đó con nghe thấy Anh nhi thét chói tai, trong mắt lộ ra vẻ bối rối, ngay cả chính con đều không phát hiện... Ta chỉ là không muốn con cô đơn, tìm cho con một người bạn mà thôi. Phác Thái Anh vừa lúc như vậy xuất hiện."

"Nương, người có việc giấu diếm con." Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của Thương Trưng Vũ.

"Có một số việc, không biết tốt hơn so với biết." Thương Trưng Vũ quét mắt liếc Lạp Lệ Sa một cái, "Qua một thời gian ngắn, ta sẽ đem vị trí cung chủ truyền cho con, ta biết con tuổi còn nhỏ, gánh vác trọng trách này sẽ khó khăn cho con. Nhưng con yên tâm, ta ở một nơi tăm tối, ở sau lưng ủng hộ và tiếp sức cho con."

Chuyện xảy ra ở Biện Châu, Thương Trưng Vũ nhất định phải tự mình đi xử lý, có thể sẽ không thể gióng trống khua chiêng trở về.

"Nương, đã đến nước này sao?" Lạp Lệ Sa thất thần, cần mình làm cung chủ, cũng là trên mặt đi đối phó Thanh Long bang những tên kia, Thương Trưng Vũ thối lui đến nơi tăm tối, nhất định là muốn quay về hoàng cung.

"Hoàng đế bên kia ép bức quá chặt, ban đầu ta tính đem Anh nhi đưa vào cung, xem tài mạo của nàng, ít nhất có thể làm một quý phi, nhưng có thể hiện tại..."

"Người phải Anh nhi đưa vào cung? Nương, ta nghĩ, người lợi dụng Anh nhi, cũng chỉ là muốn nàng thay người làm việc, người có thể không cần hủy Anh nhi được không?." Lạp Lệ Sa biết rõ, sau khi vào cung Phác Thái Anh phải đối mặt với chuyện gì, trừ bỏ không có tự do, thâm tường, đại viện, còn phải đối mặt với những nữ nhân ở trong cung vì tranh thủ tình cảm mà lục đục với nhau, Phác Thái Anh luôn tinh khiết như vậy, sạch sẽ giống như giấy trắng. Nàng không thích hợp với những chuyện này, chuyện này so với giết nàng còn thống khổ hơn.

"Không đưa vào cung, chúng ta sẽ không có hy vọng. Lệ Sa, con cho là, chỉ có chúng ta muốn khống chế thế cục trong cung sao? Bang chủ Bạch Hổ Bang Lưu Anh Đường, mười tám năm trước, cũng định đem con gái của mình đưa vào trong cung, mục đích không cần nói cũng biết." Thương Trưng Vũ hít sâu một hơi, "Bang chủ tiền nhiệm của Minh Phượng cung, sư phụ của ta, để cho ta gả cho cha con, cũng là vì củng cố thế lực ở trong triều của Minh Phượng cung, chính là cha con hắn... Quên đi, không đề cập tới, hiện tại vị hoàng đế Bộc Dương Vinh Thánh này mặc dù là đệ đệ của tiên đế Bộc Dương Vinh An, tính khí của hai người lại cách xa vạn dặm, Bộc Dương Vinh An là một cây cỏ, nhưng đệ đệ của hắn không phải, từ sớm hắn đã có nhiều băn khoăn đối với Minh Phượng cung của chúng ta."

Bộc Dương Vinh Thánh có thể làm cho Bộc Dương Vinh An không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử của mình, mà truyền cho hắn, thì có thể thấy được người này một chút cũng không đơn giản.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một người xuất môn sẽ có nhiều nhàm chán, chương sau cho Anh nhi một sủng vật! = =  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro