Chương 20: Tiểu Bạch

"Nương, chẳng lẽ đem Anh nhi đưa vào cung, sẽ có lợi sao?" Lạp Lệ Sa cảm thấy buồn cười.

"Lệ Sa, tại sao con không lý trí như vậy... Nếu bình thường, có thể đánh động vị hoàng đế kia sao? Ta cho con đối tốt với Anh nhi, không phải muốn con che chở cho nàng, mà là muốn nàng khăng khăng một mực làm việc cho chúng ta." Thương Trưng Vũ tiến lên từng bước, lạnh lùng nhìn Lạp Lệ Sa "Không cần vì Phác Thái Anh mà quên việc chính của con là gì."

"Nương..." Lạp Lệ Sa nắm chặt nắm tay. "Con biết sai rồi."

"Ân..." Khẩu khí của Thương Trưng Vũ dịu đi không ít, "Không phải ta bức con, chờ con ngồi trên vị trí cung chủ này, con sẽ hiểu sự khó xử của ta. Mấy ngày trước đây, Bạch Hổ Bang đưa tới thiệp mời, chúng ta sẽ đi dự tiệc, ta xem đó là một cơ hội tốt... Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, con chuẩn bị đi."

Cái gọi là yến, sợ sẽ là Hồng Môn Yến*, tứ đại bang phái này gần nhất cũng bị chính mình làm cho 'chó cùng rứt giậu', bang phái lớn nhỏ mà chúng nó khống chế, cơ hồ bị Minh Phượng cung tiêu diệt hơn phân nửa. Lần này thỉnh chính mình đi, chỉ sợ là vì cho mình một cái cảnh cáo, không cần quá kiêu ngạo. A... Thương Trưng Vũ gợi lên khóe miệng, nàng cũng muốn nhìn xem mấy người này có thể chơi ra dạng gì.

* Yến là bữa tiệc. Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. <nguồn google>

Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. ( chỗ này là điển cố, ý nói lấy bữa tiệc để làm cớ cho âm mưa ám hại người khác)

"Dạ." Lạp Lệ Sa cúi đầu, cắn chặt răng.

"Aizzz..." Thương Trưng Vũ thở dài, muốn chạm khẽ vào Lạp Lệ Sa, lại thủy chung không thể vươn tay, chỉ có thể xoay người xuất môn.

Lạp Lệ Sa buông tay ra, trong lòng bàn tay bị móng tay đâm vào tạo ra vết hằn rất sâu, thế nhưng vừa rồi, một chút tri giác nàng cũng không có. Trước kia chính là cảm thấy, ở cùng một chỗ với Phác Thái Anh không có gánh nặng gì, cho nên thích cùng nàng ở cùng một chỗ, chính là vừa nghe được tin tức Phác Thái Anh rời đi, trong lòng Lạp Lệ Sa không hiểu vì sao lại cảm thấy đau, rất không thoải mái. Nàng cũng biết, chính mình đối Phác Thái Anh là có quá nhiều tình cảm, cung chủ Minh Phượng cung, tuyệt đối không thể như vậy.

Phác Thái Anh dịch dung, đi ra khách điếm, hỏi thăm đường đi Tiên giang, nghĩ nghĩ, trong thành đa số dân chúng đều là đi y quán xem bệnh, lay linh thầy thuốc đều là đi hương dã đường nhỏ. Cho nên ra khỏi cửa thành, thì đi đường nhỏ trong núi.

Chợt phát hiện đường dài trên đỉnh núi có rất nhiều thảo dược, có một ít dược trong y quán cũng không có. Phác Thái Anh mừng rỡ, hòm thuốc nhỏ cõng lên, một đường hái dược bỏ vào, hái dược liệu chính mình cần. Lại nhất thời vô ý, càng đi càng lệch hướng, đã lệch hướng so với đường nhỏ ban đầu.

Chờ hái xong thảo dược mình cần, Phác Thái Anh mới giật mình phát hiện mình lạc đường. Có chút buồn cười vỗ trán của mình, quả nhiên là rất vô dụng. Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Phác Thái Anh biết ban đêm ở trong rừng cây hành tẩu là rất nguy hiểm.

Cũng may lúc đi theo bên người Lạp Lệ Sa, học qua cách ở dã ngoại nhóm lửa, nàng nhặt một ít nhánh cây khô, xếp thành sài đôi, dùng hộp quẹt mang bên mình đốt lửa. Lạp Lệ Sa đã từng nói với nàng, có ánh lửa, dã thú sẽ không dám dễ dàng tới gần. Phác Thái Anh không phải không chưa từng nếm khổ, ở bên ngoài trời nghỉ ngơi một đêm cũng không có gì lớn.

Nàng dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, chân khí trong cơ thể lại tự nhiên vận chuyển, mấy năm nay nàng đã quen phương pháp luyện công như vậy. Làm suy nghĩ của mình như một chiếc xe đang chạy, tiến vào một loại cảnh giới, tiếp tục như vậy, tâm tư của mình liền càng ngày càng trong sáng, cảm giác đối với vũ trụ vạn vật đều không giống với lúc trước.

Phác Thái Anh chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp của mình, tuy rằng đang luyện công, nhưng tai nghe được tám phương, đối với mọi chuyện dù là rất nhỏ ở bên người đều biết hiểu nhất thanh nhị sở, ngay cả con kiến trên mắt đất đang chuyển nhà, nàng cũng có thể cảm giác được.

Bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh, vài tiếng 'chi ngô' mỏng manh, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần mình. Phác Thái Anh mở mắt ra, liền nhìn thấy một con cáo tuyết trắng đang nhút nhát nhìn mình, hai cái nhãn cầu đen bóng giống hai viên Lưu Ly Thạch. Nó dịu ngoan ghé gần vào người Phác Thái Anh, hai chân trước ở trên mặt đất, cằm đặt trên hai chân trước, ngẩng đầu đối diện với Phác Thái Anh, bày ra ánh mắt vô tội.

Phác Thái Anh trời sinh có cảm giác thân thiết với động vật có linh tính, nàng nhớ rõ Huyền Minh nói qua, linh tính của hồ ly thậm chí mạnh hơn, áp đảo cả ngựa, trên cả hổ cũng như ngũ linh. Thấy con cáo nhỏ màu trắng này không sợ người, còn cố ý nhích lại gần mình, Phác Thái Anh cảm thấy rất thú vị.

Ngồi thẳng người dậy xích lại gần con cáo trắng, sờ sờ đầu của nó: "Ngươi tiểu hồ ly này, không sợ ta sao?"

Tiểu hồ ly phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, rất giống tiếng động trẻ con ngáy ngủ, làm cho Phác Thái Anh cảm thấy thật đáng yêu. Đưa tay đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, tiểu hồ ly cũng dịu ngoan nghe lời, còn bất chợt dùng cái mũi đen lúng lĩnh dụi dụi vào người Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nắm chân nho nhỏ của nó, bỗng nhiên đụng đến một mảnh nóng ẩm, để sát vào đống lửa nhìn, thấy chân nó đang chảy máu.

"Thì ra là bị thương." Phác Thái Anh lẩm bẩm, nàng nhìn kỹ vết thương của tiểu hồ ly, vết cắt hình răng cưa. Vừa nhìn cũng biết là vật hình răng cưa gây ra thương tích.

Phác Thái Anh đoán được, nhất định là bẫy bắt thú, chẳng qua vì con cáo nhỏ này còn nhỏ nên thân mình chưa lớn, móng vuốt cũng nhỏ, bẫy bắt thú không thể hoàn toàn kẹp lấy nó, khiến nó có thể chạy thoát.

Phác Thái Anh xoa đầu của tiểu hồ ly, lông mềm mượt thật thoải mái, so với sờ lông tiểu Vũ còn thoải mái hơn: "Nguyên lai ngươi cũng giống ta, ly khai sự bao bọc của người khác, sau khi xuất môn, thì không biết phải làm sao."

Phác Thái Anh cười cười, mở hòm thuốc ra, cây Hương Trầm, cây Mạt Dược, cây Cửu Lý Hương, lấy đồ trong túi đập nát mấy vị thuốc này, liều lượng vừa đủ ở miệng vết thương của tiểu hồ ly, cẩn thận băng bó. Này mấy vị thuốc vốn là mấy vị thuốc chủ yếu, vì Phác Thái Anh tạm thời còn không có thời gian cùng cơ hội bào chế thuốc tốt hơn, cũng chỉ có thể tạm thừa dùng mấy loại thuốc này.

Năng lực hồi phục của động vật đều rất mạnh, Phác Thái Anh cũng không còn cho... bạch hồ ly dùng thêm thuốc khác, chỉ là im lặng ôm nó, dựa vào đống lửa để sưởi ấm, thế nhưng bạch hồ ly đối với Phác Thái Anh một chút cũng không đề phòng, thoải mái trở mình một cái, uốn tại trong lòng Phác Thái Anh mà ngủ.

Phác Thái Anh nhìn bạch hồ ly cười khổ một tiếng: "Làm sao ngươi không có tính cảnh giác như vậy? Nếu gặp được Lệ Sa, thì hiện tại có thể cũng đã tản ra mùi thịt..."

Nhắc tới Lạp Lệ Sa, trong lòng Phác Thái Anh bỗng nhiên đau một cái, rất muốn nàng, lúc xem hết thư mà Huyền Minh lưu lại, Phác Thái Anh thật sự có chút oán hận Lạp Lệ Sa, nhưng mà chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngủ một giấc, liền quên. Nàng dù sao tuổi cũng nhỏ, chỉ là đơn thuần chán ghét người đối với chính mình không tốt, liền có cảm giác 'ta chán ghét ngươi', nói mà thôi, sẽ không quá sâu. Vừa quay đầu, sẽ nhớ lại Lạp Lệ Sa đối với nàng thật là tốt, hơn nữa nhìn vào đốm lửa này, nàng luôn nhớ tới ngày hôm đó cùng nhau ăn món ăn thôn quê, trứng ong non, lúc ấy hai người đều rất vui vẻ.

Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn vào hướng Linh Tê Thạch mà Lạp Lệ Sa đeo trên cổ tay nàng, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc, tiểu hồ ly chịu không nổi sự quấy nhiễu này, nghiêng người, dán bụng ấm áp vào trên tay Phác Thái Anh, làm cho Phác Thái Anh không thể tạo ra âm thanh quấy nhiễu giấc mộng của nó. Phác Thái Anh không khỏi mỉm cười, nhéo cái lỗ tai của bạch hồ ly một chút, mình cũng tựa tại trên cây khô nhắm mắt dưỡng thần.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phác Thái Anh tỉnh lại, bạch hồ ly đã có thể khập khiễng tiêu sái mà di chuyển, nàng vỗ vỗ đầu của con cáo nhỏ: "Mau rời đi nơi này đi, nhớ rõ lần sau không nên vì tham ăn mà bị dính vào bẫy. Còn có, lần sau không nên tùy tiện tới gần người khác, rất nguy hiểm."

Phác Thái Anh thu thập xong đồ vật, đi về phía trước vài bước, phát giác phía sau không có động tĩnh, vì thế quay đầu xem. Bạch hồ ly ngồi dưới đất, vẫn không nhúc nhích nhìn Phác Thái Anh, giống như không muốn bỏ đi.

Phác Thái Anh lắc đầu, không để ý tới bạch hồ ly, xoay người, tiếp tục tìm đường đi ra rừng cây này, căn cứ vào hướng mặt trời mộc mà Phác Thái Anh phân biệt được đường lúc lại đây, đi về đường cũ, rốt cục đã đi trở về được đường nhỏ, lại thấy bạch hồ ly vừa rồi đang ngồi xổm phía trước nhìn mình, hai mắt giảo hoạt thật là linh động, cái đuôi xoã tung quẩy lên cao, rất giống một Tiểu Phôi đản đã thực hiện được gian kế của mình.

Phác Thái Anh dở khóc dở cười trừng mắt nhìn tiểu hồ ly: "Ngươi đi theo ta làm chi? Mau trở về đi thôi..."

Tiểu hồ ly đi về phía trước nâng thân thể lên, chân trước khều vào đầu nhỏ vài cái, 'ô ô' hai tiếng, nháy mắt một cái, liền trở nên đáng thương vô cùng, cực kỳ vô tội cùng chờ đợi nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cảm thấy đau đầu: "Mau trở về, ta không thể mang theo ngươi... Ngoan, đi theo ta... Không có thịt để ăn..."

Tiểu hồ ly ngay tại chỗ làm một vài động tác, lật người vài vòng, lại bảo trì tư thế vừa rồi, ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh.

"..." Phác Thái Anh đứng lên, vòng qua tiểu hồ ly, "Trở về đi."

Vừa định nhấc chân, liền phát hiện ống quần của mình bị cái gì kéo lấy, cúi đầu nhìn, thì thấy tiểu hồ ly đang ngậm ống quần của nàng nhìn nàng, tứ chi gắt gao bám trên mặt đất, hướng phương hướng ngược lại dùng lực kéo, chết sống không cho Phác Thái Anh bỏ lại nó.

"Ngươi..." Phác Thái Anh thấy hồ ly này so người còn thông minh hơn, một chút biện pháp cũng không có.

Tiểu hồ ly lập tức phóng lên trên cái hòm thuốc của Phác Thái Anh, móng vuốt mềm, nhẹ nhàng để ở trước mặt, bị thương chưa khỏi mà vẫn còn cố nhấc chân trước lên, để giữa không trung, đáng thương nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, tựa hồ rất muốn Phác Thái Anh thu nhận và giúp đỡ nó.

Phác Thái Anh thở dài: "Ngươi thật là vật nhỏ quật cường." Đưa tay đem tiểu hồ ly ôm trong lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể của tiểu hồ ly thật ấm áp, nhu ở trong tay thực thoải mái. Phác Thái Anh bỗng nhiên lại nghĩ tới Lạp Lệ Sa, mới trước đây mình cũng là như vậy kề cận nàng, thích ôm cổ Lạp Lệ Sa 'y y nha nha' kêu.

"Ngươi xinh đẹp như vậy, ta gọi là ngươi là Tiểu Bạch được không?" Phác Thái Anh nghiêng đầu, giúp tiểu hồ ly phủi bụi bặm, đất cát trên người nó.

Tiểu Bạch chìa ra đầu lưỡi hồng phấn của mình, liếm liếm lòng bàn tay của Phác Thái Anh, làm lòng bàn tay Phác Thái Anh ngứa, vội vàng rụt trở về, 'xuy xuy' cười: "Đã nói là, sau này kêu ngươi là Tiểu Bạch, không được phản đối."

Bởi vì móng vuốt của Tiểu Bạch bị thương, cho nên mấy ngày trước đây Phác Thái Anh đi đường đều là đem nó ôm vào trong ngực, đi trong đường nhỏ không một bóng người, nếu khi cần đồ dùng hàng ngày cùng dược liệu thì phải đi qua thị trấn, dù sao hồ ly có màu lông tinh khiết như vậy ở Vân quốc cũng ít khi thấy.

Đã có nhiều thương nhân thích thu thập đồ chơi quý hiếm phái người tìm Phác Thái Anh, muốn mua bạch hồ ly trong tay nàng. Đều bị Phác Thái Anh nhất quyết cự tuyệt. Nhiều gian thương không mua được thứ mình muốn, trực tiếp động thủ để lấy đến tay, Phác Thái Anh cũng không chút khách khí đuổi đi. Đối phó bọn hắn, công phu của Phác Thái Anh vẫn là dư sức rất nhiều, đã nhiều ngày, tổn thương trên chân Tiểu Bạch đã hoàn toàn khôi phục.

Phác Thái Anh liền không cần luôn ôm nó, Tiểu Bạch đi theo chung quanh Phác Thái Anh, trên quơ dưới múa, đùa 'bất diệc nhạc hồ'*, trong chốc lát nhảy lên trên hòm thuốc của Phác Thái Anh lay động, đu dây lắc qua lắc lại, trong chốc lát lại nhảy xuống mặt đất chạy hai bước, tiếp tục quay đầu lại, cúi xuống lấy đà liền bật người nhảy lên đầu vai của Phác Thái Anh, tứ chi mềm mại nằm úp sấp tại trên người Phác Thái Anh, làm Phác Thái Anh cõng nó trên lưng.

* bất diệc nhạc hồ: vui quên cả trời đất

Ban đầu Phác Thái Anh vẫn mặc cho nó chơi, chính là một lúc sau, Phác Thái Anh liền giận. Tiểu Bạch đùa trên mặt đất làm móng vuốt dính đầy đất cát, lại dẫm trên vai nàng. Hiện tại tố sắc xam y nàng đang mặc để lại mấy dấu móng vuốt đen lúng. Phác Thái Anh nắm khối thịt đầy mỡ của Tiểu Bạch ở sau gáy, nhắc ra đối diện với mình, uy hiếp nói: "Ngươi tiếp tục nghịch ngợm, ta đem ngươi ném đi."

Nhãn cầu của Tiểu Bạch quay tròn vòng vo hai vòng muốn giả bộ đáng thương, Phác Thái Anh nhẹ nhàng nắm cái lỗ tai của Tiểu Bạch: "Không được giả bộ."

Tiểu Bạch há mồm, đầu lưỡi vươn ra, cúi ở một bên, Phác Thái Anh bất đắc dĩ, đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, xoa trán của nó quở trách nó: "Ta biết, ngươi muốn ta ôm ngươi sao?..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngao ~

Ta là hồ ly nha... Rốt cục có thể nhận nuôi một con hồ ly!!! \(^o^)

Tiểu Bạch Tiểu Bạch... Cùng tỷ tỷ về nhà đi, có thịt ăn!!!!! = =

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro