Chương 28: Thử

"Ngươi nhịn một chút a." Phác Thái Anh tận lực xuống tay nhẹ một chút. Cũng may trong khoảng thời gian này mình hành tẩu một mình bên ngoài, trị cho không ít người bệnh, cũng không phải lần đầu tiên cắt bỏ thịt thối, bằng không gặp Lạp Lệ Sa, nàng thật đúng là không dám xuống tay. Muốn hỏi, tại sao trước đây nàng dám gian lận trong thuốc của Lạp Lệ Sa, đó là vì nghé con không sợ cọp. Làm nghề y càng lâu, nàng càng hiểu được đạo lý dùng thuốc không thể sai một ly, vậy nên bây giờ không dám xem thường dù chỉ một chút.

Lạp Lệ Sa từ nhỏ cũng bị không thiếu vết thương lớn nhỏ, đã hình thành thói quen chịu đau, hơn nữa Phác Thái Anh một mặt cắt một mặt thay nàng mát xa mấy huyệt vị, làm nàng cảm nhận sâu sắc hoà dịu không ít.

Rửa sạch sẽ miệng vết thương, Phác Thái Anh lại lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong là một loại thuốc dán trong suốt. Phác Thái Anh gọi nó là hổ phách cao, có thể kích thích da thịt sinh trưởng mau lành vết thương. Thuốc được bào chế tốt, hơn nữa Phác Thái Anh cũng thay đổi một ít phương thuốc nguyên bản. Trừ bỏ có Về Thân, Sinh Địa, Tiêm Viên, Quách Dùng, Đương Quy vài vị bổ khí ích máu này, Phác Thái Anh còn bỏ thêm cây gỗ Vang, Xích Vô, Bạch Thược, rất nhiều thuốc tốt này, không chỉ có cầm máu hóa độc mà miệng vết thương cũng sẽ không lưu lại sẹo.

Thuốc mỡ bôi vào miệng vết thương cảm giác mát mát lạnh lạnh vô cùng thoải mái, Lạp Lệ Sa híp lại mắt: "Anh nhi, sau này cho ta thuốc trị thương ngươi bào chế, dùng rất được đấy!"

Động tác trên tay Phác Thái Anh đột nhiên ngừng lại. Lạp Lệ Sa nghi hoặc hơi nâng thân mình dậy nhìn Phác Thái Anh: "Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh vươn người lên ôm Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa, ta không thích ngươi bị thương. Ngươi bị thương ta sẽ rất khó chịu, so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn."

Thân nhiệt của Phác Thái Anh ấm áp, làm tâm của Lạp Lệ Sa cũng ấm áp lên: "Anh nhi, trên đời này, ngươi đối với ta tốt nhất, đúng không?"

Phác Thái Anh dùng sức gật đầu: "Anh nhi sẽ một đời một thế đối tốt với Lệ Sa, so với bản thân còn tốt hơn."

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt đột nhiên trở nên thực ôn nhu, ôn nhu đến nổi sắp chảy nước, ngay cả nụ cười trên mặt cũng dần dần mang theo mị lực. Nàng lật người, ôm lấy cổ Phác Thái Anh kéo xuống cùng mình mặt đối mặt, mặt áp mặt: "Anh nhi, ngươi nhất định phải vĩnh viễn nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói với ta!"

Phác Thái Anh thấy hoa mắt, mơ hồ gật đầu. Nàng lần đầu tiên thấy Lạp Lệ Sa mềm mại đáng yêu như vậy, xiêm y hơi mở, vai hơi lộ. Hai người tiếp xúc với nhau chỉ cách một lớp quần áo mỏng. Phác Thái Anh bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Hương, Mộc Hương cũng từng dùng ánh mắt như thế nhìn nàng. Nhưng lúc ấy, cảm giác của mình là bài xích, không thích cùng người tiếp cận, mà hiện tại đối mặt với Lạp Lệ Sa, nàng liền sa ngã vào đó...

Lạp Lệ Sa cười càng mỵ, đầu ngón tay điểm trên môi Phác Thái Anh. Trước kia nàng cũng thường làm động tác như vậy, nhưng hôm nay nghĩ sao cũng không giống với lúc trước. Cảm giác không khí giữa hai người đều trở nên loãng, Phác Thái Anh xoay mặt sang một bên, hít sâu một hơi, mới không bị chết ngạt.

Lạp Lệ Sa nắm cằm của Phác Thái Anh, đem mặt của nàng xoay trở lại, đôi môi nhẹ nhàng áp vào môi Phác Thái Anh. Môi của Lạp Lệ Sa mềm mại, ngọt ngào, giống như mang theo xạ hương lan tỏa hương thơm. Trong đầu Phác Thái Anh 'oanh' một tiếng. Trừng to mắt lăng lăng nhìn Lạp Lệ Sa, không rõ vì sao nàng lại làm như vậy.

"Ha ha..." Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh buồn cười, chỉ chốc lát buồn cười biến thành cười to làm Phác Thái Anh vẻ mặt khó hiểu, "Anh nhi, biểu tình trên mặt ngươi đổi tới đổi lui, hảo phấn khích..."

"Lệ Sa..." Mặt Phác Thái Anh trướng đến đỏ bừng. Nguyên lai là nàng ấy đùa nàng a, hù chết nàng.

Lạp Lệ Sa cười hơn nửa ngày mới dừng lại, từ trên giường đứng lên, một bên khoác áo dài vào một bên nói: "Đêm nay ngươi ngủ trong phòng ta đi. Ta đi ngủ ở gian phòng của mẫu thân."

"Ân!" Phác Thái Anh gật đầu. Nàng rất muốn nói với Lạp Lệ Sa, đêm nay nàng muốn ngủ cùng nàng ấy, nhưng lo lắng đến vết thương trên bả vai Lạp Lệ Sa, nên để cho nàng ấy một người nghỉ ngơi thật tốt đi, liền gật đầu, nhìn Lạp Lệ Sa rời đi.

Lạp Lệ Sa đóng cửa phòng lại, khóe mắt quét đến một nét tuyết trắng thoáng hiện, nhìn kỹ, thì ra là hồ ly mà Phác Thái Anh nuôi, thân mình cuộn tròn lại ghé vào cửa, tha thiết mong chờ Phác Thái Anh, cũng đang chờ mình rời đi. Nhìn thấy Lạp Lệ Sa, cái đuôi quơ lên, toàn thân lông dựng lên chổng ngược, lủi tới một góc, cảnh giác nhìn Lạp Lệ Sa, sợ mình lại bị ném ra bên ngoài. Lạp Lệ Sa gợi lên khóe miệng, không để ý tới Tiểu Bạch trên mặt đất, ly khai biệt viện tây phòng.

Vừa thấy Lạp Lệ Sa rời đi, Tiểu Bạch mới buông lá gan xuống theo khe cửa chui vào phòng Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đang định đi ra cửa tìm Tiểu Bạch, thấy Tiểu Bạch tự mình chạy về, mừng rỡ trong lòng, đem nó ôm vào trong ngực nói: "Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ngươi thật thông minh, có thể tự mình trở về."

Tiểu Bạch lăn trong lòng Phác Thái Anh quay tới quay lui, trực tiếp phát tiết mình bất mãn Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh lôi kéo đuôi to có lông mềm như nhung của nó nói: "Lần sau ngươi thấy Lệ Sa, cần tự mình thông minh một chút... Lệ Sa rất lợi hại... Ta cũng sợ nàng, vậy mà ngươi dám hung dữ với nàng..."

Không cần Phác Thái Anh nhắc nhở, Tiểu Bạch đã sớm biết chủ tử này của mình ở trước mặt Lạp Lệ Sa không nửa điểm tác dụng, muốn bảo mệnh, còn phải nhờ vào bàn chân mình để chạy thật nhanh, nếu không, không chừng bị Lạp Lệ Sa tra tấn thành bộ dáng gì không biết.

Lạp Lệ Sa trở về phòng, phát hiện Dịch Dung và Dịch Thanh đều ở lại trong phòng chờ đợi mình. Lạp Lệ Sa mỉm cười, biết hai người bọn họ lo lắng Phác Thái Anh.

"Thiếu cung chủ, như thế nào?" Dịch Dung đỡ Lạp Lệ Sa ngồi xuống, lại thay Lạp Lệ Sa rót chén trà.

"Vừa rồi thử một chút, y thuật của nàng thật rất cao minh." Thiết Phiến của Lưu Anh Đường loại vũ khí gì chứ? Tạo ra Thiết Phiến huyền thiết này, Lưu Anh Đường không biết vơ vét từ đâu ra. Người bị loại huyền thiết thương tổn, miệng vết thương tất nhiên theo chỗ tổn hại bắt đầu thối rữa, hơn nữa sẽ cản trở da thịt mới sinh trưởng, trị liệu không tốt sẽ chết. Đây cũng là lý do vì sao Lưu Anh Đường không bỏ độc vào Thiết Phiến này vì huyền thiết này có lực sát thương cũng rất mạnh.

Dịch Thanh lại thay Lạp Lệ Sa kiểm tra thương thế, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương đã được băng bó tốt, không tới mấy ngày liền có thể khỏi hẳn.

"Chính là... Anh nhi nàng..." Dịch Dung lắc đầu, "Ta không tin Anh nhi sẽ gạt chúng ta."

"A ~" Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tóc dài tú lệ rũ xuống sau người. Nàng nhìn hướng ngoài cửa sổ, thanh âm sâu kín, "Chính là thật đã lừa gạt chúng ta. Phác Thái Anh... Ta thật tâm đối đãi ngươi, ngươi là như thế hồi báo ta sao?"

"Thiếu cung chủ..." Dịch Dung và Dịch Thanh nhìn nhau một cái, biết Lạp Lệ Sa thật sự rất tức giận, nàng cùng Thương Trưng Vũ sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác. Khó khăn lắm mới có một Phác Thái Anh có thể làm cho nàng có một nơi không cần phòng bị, kết quả là, chính mình nuôi một người hoàn toàn không thể nắm giữ ở bên người, dù là ai nàng cũng sẽ không cho phép chính mình phạm sai lầm, mà là nàng ấy Lạp Lệ Sa liền phạm vào.

Lạp Lệ Sa không giận ngược lại cười. Nàng sẽ bất động thanh sắc, vẫn giống thường ngày đối Phác Thái Anh, đó là bởi vì nàng muốn dùng thủ đoạn ác hơn đi tra tấn, đi trả thù Phác Thái Anh.

"Ta biết, các ngươi nhìn thấy nàng trưởng thành, các ngươi thương nàng hơn cả ta. Chính là các ngươi không nên quên, ngay cả các ngươi nàng cũng lừa. Phác Thái Anh là địch hay là bạn đã không trọng yếu. Nhưng xem nàng cùng Quỷ Y môn có quan hệ thiên ti vạn lũ (sâu, thân thiết), người này, không thể lưu." Lạp Lệ Sa tay vịn song cửa sổ, nắm chặt đến nổi thanh gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt. Có lẽ chính mình sai lầm rồi, mười năm trước ở Bạch Thỉ tiêu cục, mình không nên cầu tình cho Phác Thái Anh mà một kiếm giết nàng, thì hiện tại cũng không có chuyện gì.

"Thiếu cung chủ, Anh nhi nàng kỳ thật..." Dịch Thanh còn muốn thay Phác Thái Anh nói chuyện, coi như Phác Thái Anh lừa nàng, nhưng tâm vẫn là hướng về nàng, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện giúp nàng ở Bạch Hổ Bang, nhưng bị Dịch Dung ngăn lại, tiếp lời nói, "Kế tiếp, người định làm như thế nào?"

Lạp Lệ Sa nheo lại mắt: "Trên người Phác Thái Anh ẩn dấu bí mật của rất nhiều người, ta tạm thời sẽ không động nàng. Ta muốn trên người nàng xuống tay, tra ra một chuyện. Hừ! Các ngươi không biết là kỳ quái sao? Vị trí Minh Phượng cung ta bí ẩn như vậy, ngoài cung có nhiều cơ quan như vậy, vì sao Huyền Minh tự nhiên ra vào nhiều năm như vậy, vậy mà chúng ta một chút cũng không có phát giác? Quỷ Y môn rốt cuộc là môn phái gì? Chúng ta thật sự biết quá ít về bọn họ. Quỷ Môn hạ luôn luôn bị truyền là cất giấu một bí mật trường sinh bất lão, cuối cùng là thật hay giả?"

Lạp Lệ Sa quyết định không động vào Phác Thái Anh, còn muốn tiếp tục đối tốt với nàng, đem nàng ấy mang theo bên người. Nàng có dự cảm, coi như từ Phác Thái Anh tra không ra, chuyện này cũng sẽ tìm tới Phác Thái Anh, nàng chỉ cần chờ đợi mọi chuyện đến. Thiếu cung chủ Minh Phượng cung sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào lừa gạt mình, nhưng coi như muốn trả thù, cũng chờ sau khi người này không còn giá trị lợi dụng.

Phương pháp đối đãi cừu nhân tốt nhất chính là ép khô nàng, đem nàng đẩy mạnh vào hố lửa. Toàn thân Lạp Lệ Sa lộ ra sát khí. Phác Thái Anh, ngươi chờ!

Dịch Dung cùng Dịch Thanh hai người thấy Lạp Lệ Sa ánh mắt, cũng nhịn không được rùng mình một cái. Lạp Lệ Sa càng ngày càng giống như Thương Trưng Vũ, vô tình, lãnh huyết, bạc tình, thiếu tình cảm. Các nàng tựa hồ lại nhìn thấy cái kia Phác Thái Anh xuất hiện phía trước, không tình cảm chút nào Lạp Lệ Sa. Vốn tưởng rằng Phác Thái Anh có thể hòa tan Lạp Lệ Sa lạnh như băng tâm, nhưng ai ngờ đến lại xảy ra sự việc như vậy.

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên thở dài: "Ta mệt mỏi, các ngươi đều đi ra ngoài đi."

"Dạ." Dịch Dung và Dịch Thanh yên lặng lui ra. Trước khi đóng cửa trước, lại bị Lạp Lệ Sa gọi lại.

"Hai người các ngươi, tốt nhất đối với chuyện lần này vẫn làm như bình thường, nếu là có nửa điểm tiết lộ ra ngoài thì... các ngươi cũng biết Minh Phượng cung đối đãi như thế nào với phản đồ?"

"Vâng. Thuộc hạ biết nên làm như thế nào." Dịch Dung và Dịch Thanh cung kính đáp.

"Ân..."

Phác Thái Anh ở trong này vài ngày, cũng không nhìn thấy Lạp Lệ Sa, cả ngày không có việc gì làm, liền ôm Tiểu Bạch đi tìm Dịch Dung hoặc là Dịch Thanh chơi.

Dịch Dung và Dịch Thanh phi thường thích Tiểu Bạch, tìm thịt tươi uy nó. Hồ ly là thú, thích ăn thịt tươi, nhưng có thể Phác Thái Anh ghét bỏ hương vị kia, thông thường đều muốn thịt chín mới cho Tiểu Bạch ăn.

"Dịch Dung tỷ tỷ, vì cái gì này mấy ngày nay không thấy Lệ Sa?" Phác Thái Anh kéo lỗ tai của Tiểu Bạch không cho nó ăn thịt tươi nữa, "Thối muốn chết! Ngươi nếu ăn thì không được vào phòng ta!"

"Anh nhi." Dịch Dung ách nhiên thất tiếu (cười sằng sặc), "Nó chính là hồ ly, ngươi không cho nó ăn thịt?"

"Mỗi lần ngủ đều thích chui lên giường của ta. Nếu để nó ăn thịt tươi, sẽ có chút – mùi..." Phác Thái Anh ghét bỏ vứt Tiểu Bạch sang một bên, bộ dạng như là 'nếu ngươi ăn một ngụm nữa, ta sẽ cùng ngươi tuyệt giao'.

Làm Dịch Dung nhịn không được 'hì hì' bật cười. Nàng muốn Phác Thái Anh như vậy, lừa Lạp Lệ Sa nhưng thế nào, cũng không khả năng thương tổn Lạp Lệ Sa. Nàng và Dịch Thanh xem ra chỉ có thể là Lạp Lệ Sa tổn thương Phác Thái Anh sâu vô cùng, mà Phác Thái Anh khó có khả năng động vào một sợi lông của Lạp Lệ Sa.

"Thiếu cung chủ đã nhiều ngày vội vàng kế nhiệm vị trí cung chủ, cho nên không rảnh tới thăm ngươi." Dịch Thanh ở một bên giải thích nói.

"Kế nhiệm cung chủ, vậy mẹ của Lệ Sa đâu?" Phác Thái Anh không hiểu.

"Cung chủ chính là muốn thừa dịp xảy ra chuyện ở Bạch Hổ Bang mà rời khỏi giang hồ. Nàng cần lui đến phía sau, chuyên tâm xử lý một ít việc vặt trong triều đình." Dịch Dung trả lời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta rất có xúc động ngược tiểu thụ... Nhớ...chà đạp nàng nha... Lệ Sa, cố lên! Ta ủng hộ ngươi!

Thương tổn lên, đau lòng lên, giày vò lấy, ngược đi... Ta hảo hả dạ nha... = = (editor: hentai !!!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro