Chương 29: Chuyện nhỏ
"Nha." Phác Thái Anh lên tiếng. Nàng nghe Lạp Lệ Sa nói qua một chút, nhưng vì cùng mình quan hệ không lớn, cũng không có tò mò nhiều.
"Anh nhi..." Dịch Dung có chút không biết mở miệng như thế nào.
"Dịch Dung tỷ tỷ?" Phác Thái Anh buông Tiểu Bạch, đi qua nắm tay Dịch Dung, "Tỷ có lời gì, cứ việc nói thẳng đi, Anh nhi là các tỷ nuôi lớn từ nhỏ, không muốn có bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
"Ai, Anh nhi, chúng ta nhìn thấy muội to lớn, muội là hạng người gì, chúng ta rất rõ, chính là... Sau này nếu thiếu cung chủ làm chuyện gì tổn thương muội, muội... Không nên hận nàng."
"Dịch Dung tỷ tỷ, Lệ Sa đối với muội tốt lắm, lần này muội lừa nàng, nàng không có trách muội, nàng sẽ không đả thương muội." Phác Thái Anh cười thật ngọt ngào, thật sáng lạn, làm Dịch Dung cảm thấy trong lòng đau đớn, vừa gặp lại, không muốn Phác Thái Anh thấy mình hai mắt phiếm hồng. Các nàng hiểu rất rõ tác phong của Lạp Lệ Sa, mấy năm nay trên giang hồ lịch lãm*, Lạp Lệ Sa đã sớm không phải là Lạp Lệ Sa mà Phác Thái Anh nhận thức, cũng hoặc là, từ vừa mới bắt đầu, đã không phải.
* lịch lãm: có hiểu biết rộng rãi do từng trải
"Dịch Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Phác Thái Anh thận trọng, như thế nào không phát hiện khóe mắt Dịch Dung phiếm hồng. Nàng xoay mặt Dịch Dung, hôn phía dưới khóe mắt của Dịch Dung một cái. Trước đây, Dịch Dung các nàng cũng thường thích hôn nhẹ Phác Thái Anh như vậy, nhất là lúc Phác Thái Anh không vui. Phác Thái Anh cũng muốn dùng phương thức này để an ủi người mình quan tâm, vừa vặn 'hảo xảo bất xảo' (chết hay không chứ) một màn này bị Lạp Lệ Sa nhìn thấy.
"Anh nhi!" Mặt Lạp Lệ Sa lập tức đen lại.
Ứng phó xong một ít môn phái trên giang hồ, Lạp Lệ Sa lo lắng Phác Thái Anh, vội vàng chạy tới, thì nhìn thấy Phác Thái Anh đang thân mật hôn mặt Dịch Dung. Nàng rốt cuộc biết mình đang làm cái gì không chứ?
Tuy rằng cử động này của Phác Thái Anh kỳ thật cũng không có cái gì, mọi người đều là nữ tử, hơn nữa cảm tình tốt như vậy, nhưng dù thế nào Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy chướng mắt, giống như bảo vật của chính mình bị biến thành của người khác vậy.
Dịch Dung cả kinh, cuống quít dấu nước mắt nơi khóe mắt, cùng Dịch Thanh lui tới một bên, hoảng hối nói: "Thiếu cung chủ, chúng ta vừa rồi nhớ tới Anh nhi lúc nhỏ, nhất thời cảm khái mà thôi."
Lạp Lệ Sa liếc Dịch Dung một cái, làm nàng không dám cùng Phác Thái Anh nhiều lời, lập tức dắt tay Phác Thái Anh nói: "Đi theo ta."
"Nha." Phác Thái Anh không nghi ngờ gì đi theo Lạp Lệ Sa ra bên ngoài, còn quay đầu nói với Dịch Dung, "Dịch Dung tỷ tỷ, giúp ta chiếu cố Tiểu Bạch một chút... Đừng cho nó ăn thịt tươi nữa."
Lạp Lệ Sa nghe xong càng thêm căm tức, càng dùng sức siết chặt cổ tay Phác Thái Anh. Phác Thái Anh chậm chạp đi theo, không biết tại sao lại làm Lạp Lệ Sa đỏ mặt tức giận như vậy. Lạp Lệ Sa mang theo Phác Thái Anh đi qua sân, một đường đi đến hành lang, nhìn trái phải không thấy người, đem Phác Thái Anh đẩy tới một góc, hai tay đè vai Phác Thái Anh trừng mắt nhìn nàng.
"Lệ Sa?" Phác Thái Anh thử hỏi một tiếng. Nàng phát hiện gần đây Lạp Lệ Sa tính tình thực nóng nảy, đối với nàng một chút cũng không ôn nhu giống như trước.
"Anh nhi." Khoảng cách của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh thật rất gần. Sau đó, bỗng nhiên có hạ nhân của phân bộ đi qua. Thân mình Lạp Lệ Sa so với Phác Thái Anh cao hơn một chút, một bên nghiêng người che Phác Thái Anh trong lòng, ngoại nhân căn bản không thấy trong lòng Lạp Lệ Sa còn dấu một người.
"Thiếu cung chủ."
Đối phương thấy tư thế đứng của Lạp Lệ Sa rất kỳ quái, nghĩ đi lại nhìn xem Lạp Lệ Sa có chuyện gì không. Lạp Lệ Sa không muốn làm cho người khác thấy bộ dạng nàng thất thố, bình tĩnh nói: "Ngươi thực rảnh rỗi sao?"
Thuộc hạ kia sợ tới mức quay đầu bỏ đi, sợ đánh vỡ việc gì đó của Lạp Lệ Sa, sẽ dẫn tới họa sát sinh, không cẩn thận nhìn thấy trong lòng Lạp Lệ Sa lộ ra một mảnh góc áo.
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh vuốt mặt Lạp Lệ Sa, "Ngươi hù chết hắn rồi. Có phải hay không chưởng môn của những bang phái kia chọc ngươi tức giận sao? Ta biết làm cung chủ không dễ..."
Lúc Phác Thái Anh còn lải nhải an ủi Lạp Lệ Sa, lại bị Lạp Lệ Sa không kiên nhẫn ngăn chặn hai tay lại, dùng môi ngăn lại đôi môi đang khẽ đóng khẽ mở kia.
Ngô...
Lần này Phác Thái Anh thật sự bị hù choáng váng... Lạp Lệ Sa không giống hôm trước hời hợt, mà là... Mà là thật sự hôn nàng... Dù Phác Thái Anh đơn thuần, nhưng cũng là một thầy thuốc, trong sách thuốc ghi chép tuyệt đối sẽ không thiếu, nam tử đồng tính, nữ tử đồng tính. Nàng biết nụ hôn này của Lạp Lệ Sa là đại biểu ý tứ gì. Huyền Minh nói qua, Mộc Hương thích nữ sắc, lịch sử Vân quốc cũng đã ghi lại, nữ vương Ngâm Ức thích nữ sắc, nhân vật truyện kỳ của Vân quốc Giang Phong cũng thích nữ sắc... Thậm chí một số nhân vật truyền kỳ đã xuất hiện trong lịch sử trước Vân quốc cũng thích nữ sắc...
Lạp Lệ Sa đây? Dù trong mơ, Phác Thái Anh... Nàng cũng chưa từng nghĩ tới Lạp Lệ Sa cũng thích nữ sắc. Càng không nghĩ qua chính mình sẽ thích Lạp Lệ Sa hôn, loại hôn mang theo cảm giác làm nhục, môi Phác Thái Anh đều bị cắn sưng lên, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không có chút ý dừng lại.
Nàng muốn cử động nhưng hai tay bị áp chế sít sao, muốn phát ra âm thanh nhưng đó là chuyện không có khả năng. Nàng thậm chí không dám nhìn ánh mắt Lạp Lệ Sa, tham lam như vậy... có tính độc chiếm như vậy, hận không thể đem chính mình ăn sống nuốt tươi...
Cho tới bây giờ Phác Thái Anh đều không thể cự tuyệt dù chỉ là một chuyện mà Lạp Lệ Sa làm với nàng, nhưng mà nàng đau lòng. Nàng không cần Lạp Lệ Sa thích nữ sắc, không cần Lạp Lệ Sa đối với nàng như vậy. Thậm chí chỉ cần Lạp Lệ Sa muốn, cái gì nàng cũng sẽ cho Lạp Lệ Sa, nhưng nàng cảm giác được tâm lý Lạp Lệ Sa mang theo phẫn hận và oán kết.
Tâm tư nàng trong sáng, nhưng người càng trong sáng lại càng mẫn cảm. Phác Thái Anh chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài: "Lệ Sa..."
Lạp Lệ Sa bỗng nhiên dừng động tác, hình như nghe thấy được trong lòng Phác Thái Anh thở dài, nàng đang làm cái gì? Nhìn Phác Thái Anh trước mắt, dù đối với nàng ra sao, nước mắt của nàng vẫn chưa từng chảy xuống, mà chỉ chịu phận bất hạnh, tùy ý mình lăng nhục.
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa xoa môi dưới bị sưng lên của Phác Thái Anh bị chính mình cắn đến chảy máu, "Thực xin lỗi..."
Cả đời này, đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nói xin lỗi với người khác.
Phác Thái Anh lắc đầu, ôm Lạp Lệ Sa, đem mặt chôn ở đầu vai nàng: "Lệ Sa, Anh nhi không trách ngươi. Chỉ là trong lòng Anh nhi khó chịu..."
"Anh nhi, sau này không được cùng người khác thân cận như vậy biết không?" Lạp Lệ Sa áy náy, cúi mặt xuống dưới, bổ sung thêm một câu, "Ta không thích."
Phác Thái Anh nhu thuận gật đầu. Lạp Lệ Sa không thích mình và người khác quá thân cận. Tuy rằng người khác này là Dịch Dung tỷ tỷ, Lạp Lệ Sa vẫn tức giận, có phải hay không đại biểu là nàng rất để ý mình đây? Nghĩ đến đây Phác Thái Anh cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Nàng không biết tình yêu là gì. Nàng chỉ là đơn thuần cảm thấy có thể ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, được Lạp Lệ Sa để ý là một việc rất vui vẻ, mặc kệ mục đích của Lạp Lệ Sa là cái gì, nàng đều không để ý.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh không có việc gì, cũng thả lỏng buồn phiền trong lòng, thực sợ hành động của mình vừa rồi lại làm Phác Thái Anh chịu đả kích. Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân mình đối với Phác Thái Anh là xem nàng ấy là của chính mình, toàn bộ đều thuộc về mình, tính độc chiếm mạnh mẽ như vậy đấy. Ngay cả đám thị tỳ nuôi lớn Phác Thái Anh cũng không thể đụng chạm Phác Thái Anh. Cảm giác như thế làm nàng có chút hoảng, chỉ là hiện tại ở trước mặt Phác Thái Anh, nàng không muốn biểu lộ ra.
"Anh nhi, trở về phòng thoa thuốc một chút." Lạp Lệ Sa nhìn môi của Phác Thái Anh, thật là rất thảm, kết quả Phác Thái Anh cư nhiên còn có thể không tim không phổi bật cười.
"Ân." Phác Thái Anh gật đầu, "Ta có thuốc mỡ tốt lắm, ngươi giúp ta bôi..." Trên môi...
Lạp Lệ Sa mang theo Phác Thái Anh vào tây phòng. Phác Thái Anh vừa vào cửa, tìm kiếm trong hòm thuốc nhỏ của mình nửa ngày, lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Lạp Lệ Sa.
"Đây cũng là thuốc tiêu sưng trừ hỏa ta bào chế, rất hữu hiệu nha."
Lạp Lệ Sa mở ra nắp bình, lập tức ngửi được một mùi thơm ngát thản nhiên: "Cũng là độc môn của ngươi điều chế?"
"Ân." Phác Thái Anh đem mặt mình đưa qua, quyết miệng cao lên, để Lạp Lệ Sa giúp mình bôi thuốc.
Khóe miệng Lạp Lệ Sa co giật. Nhìn thấy Phác Thái Anh há mồm như vậy, nàng tiếp tục có xúc động muốn xông lên trước chà đạp, cố tình mà! Người trước mắt này một chút tự giác cũng không có.
Lạp Lệ Sa dùng đầu ngón tay chấm một chút thuốc, nhẹ nhàng bôi trên môi Phác Thái Anh. Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, cho đến khi Lạp Lệ Sa bắt đầu cảm thấy không tự nhiên, sẵng giọng hỏi: "Nhìn chằm chằm ta xem cái gì?"
"Lệ Sa...rất rất xinh đẹp! Ta đi ra ngoài lâu như vậy, cũng gặp thật nhiều người xinh đẹp, chính là đều không có đẹp như Lệ Sa. Ngay cả Mộc Hương cũng không có." Phác Thái Anh 'hắc hắc' ngây ngô cười.
"..." Lạp Lệ Sa quay mặt đi, đem lọ thuốc nhét vào trong tay Phác Thái Anh, "Bôi xong rồi. Đúng rồi, Mộc Hương là ai?"
"Là sư tỷ..." Nói tới chỗ này, Phác Thái Anh thật hưng phấn, giữ chặt Lạp Lệ Sa, thao thao bất tuyệt nói về chuyện ngày đó tại nơi thôn nhỏ hẻo lánh gặp được Mộc Hương như thế nào, quá trình giải quyết ôn dịch như thế nào.
Mày của Lạp Lệ Sa càng nhăn càng chặt. Mộc Hương cũng là đệ tử Quỷ Y môn, vì cái gì các nàng khinh địch như vậy đi biểu lộ thân phận? Có phải hay không Quỷ Y môn đã bắt đầu hoạt động trên giang hồ? Huyền Minh quanh co lòng vòng ám chỉ Phác Thái Anh cần tự xưng 'Quỷ Y', rất khó không cho người liên tưởng đến Quỷ Y môn, đến tột cùng là tồn tại tâm tư gì?
Còn có Mộc Hương kia nữa, Lạp Lệ Sa nhìn... Phác Thái Anh...từ trên xuống dưới...không xem kỹ đã cứ như vậy nhận người quen? Trong lòng vạn phần khó chịu, hận đến nghiến răng.
"Lệ Sa." Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa, sợ hãi kêu.
Lạp Lệ Sa híp mắt nói: "Nói đi, ngươi lại muốn làm cái gì?"
Phác Thái Anh là nàng nuôi lớn, một chút tiểu tâm tư ấy, nàng như thế nào không biết.
"Lệ Sa, ta nghĩ rời đi nơi này mấy ngày, đi Biện Châu một chuyến."
"Đi Biện Châu? Ngươi đi nơi đó làm cái gì?" Lạp Lệ Sa có chút bất ngờ.
"Sư phụ nói, mộ của mẫu thân không được an táng tại phần mộ tổ tiên Phác gia, mà bị an táng qua loa tại bãi tha ma, ta trở về tìm phần mộ của mẫu thân, tìm một nơi tốt hảo hảo an táng nàng một lần nữa. Cũng mời nàng nhập thổ vi an, nếu như không có ta, mẫu thân cũng sẽ không chết..." Hốc mắt Phác Thái Anh phiếm hồng. Nàng luôn tưởng tượng bộ dạng của mẫu thân mình, nhưng không ai từng tham kiến, nàng tưởng tượng, mẫu thân hẳn là rất đẹp, thực ôn nhu, đối với nàng cũng tốt.
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa đưa tay đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực. "Đã nhiều ngày bận rộn, vừa lúc ta đang nhàn rỗi, sẽ theo ngươi đi một chuyến đi."
"Thật sự?" Ánh mắt của Phác Thái Anh lập tức phát sáng lên, "Không phải Lệ Sa mới vừa lên làm cung chủ sao, ngươi không bận sao?" Tuy rằng Phác Thái Anh thật sự rất muốn cùng nhau hành tẩu giang hồ với Lạp Lệ Sa, nhưng mà nàng sợ Lạp Lệ Sa vì nàng trì hoãn chính sự của mình.
"A, không vội! Mới vừa kế nhiệm cung chủ, lúc tất cả mọi người cho rằng ta phải có động tác gì thì ta không động, còn muốn biến mất trước mắt bọn hắn, cái này kêu là 'hư thì thực chi, kỳ thực hư chi'*. Minh Phượng cung phải là mỗi một bước đi mỗi một động tác bọn hắn đều đoán không ra, sờ không được." Lạp Lệ Sa nắm cái mũi nhỏ của Phác Thái Anh, "Cho nên ta hiện tại rất nhàn rỗi, cùng ngươi đi xem mẫu thân ngươi được không?"
* Hư thì thực chi, kỳ thực hư chi: không phải thật ra là phải, nhưng kỳ thực lại là không phải: thật giả lẫn lộn
"Ân!" Phác Thái Anh kích động gật đầu, lao vào trong lòng Lạp Lệ Sa, "Lệ Sa đối với ta thật tốt!"
Thật không? Lạp Lệ Sa cười lạnh, để tay lên ngực tự hỏi. Nàng bất quá đi theo Phác Thái Anh là để tra xét chuyện năm đó, mẫu thân của Phác Thái Anh, Lưu Thụ Doanh đến tột cùng là ai, không đi theo Phác Thái Anh, làm sao có thể tra được Quỷ Y môn. Nàng đang lợi dụng Phác Thái Anh, lợi dụng nhưng rất thanh thản, bởi vì Phác Thái Anh lừa nàng. Nàng là Lạp Lệ Sa, đối với người lừa gạt nàng, nhất định là có thù tất báo, bởi vì Thương Trưng Vũ nói qua, vô luận là khi nào cũng không ủy khuất chính mình, chẳng sợ ủy khuất người khác. Lạp Lệ Sa chưa bao giờ ủy khuất chính mình, cho nên chỉ có thể ủy khuất Phác Thái Anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta... Nhất thời động kinh, ngược Anh nhi, lại có thể rước lấy một đám công khai lên án... Quýnh
Vì thế đây chỉ là một cẩu huyết, Tiểu Bạch văn, nội dung vở kịch cẩu huyết, tác giả cũng cẩu huyết, nhưng sẽ không xuất hiện cái loại đại ngược BT (rất phi thường, biến thái)...
Nhưng là rất có CJ tiểu ngược... Quýnh, ta đang nói tôm khô...
Nữ vương luôn luôn là một người do do dự dự, ... Cần nàng thông suốt, tự nhiên là cần 'hắc hắc'... Anh nhi... Luyến tiếc nhi đồng bộ không tìm lang = =
Ta đã phát hiện, về nhân khí, đầu tiên là Phác Thái Anh, thứ nhì là Tiểu Bạch, thứ ba là Lạp Lệ Sa. OTZ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro