Lạp Lệ Sa dẫn theo Phác Thái Anh vào thành Biện Châu, ở Biện Châu có phân bộ của Minh Phượng cung. Lạp Lệ Sa biết Thương Trưng Vũ ở đây, không tiện mang Phác Thái Anh hiện thân, nên kêu hạ nhân an bài một biệt viện nho nhỏ, để Phác Thái Anh tạm thời ở bên trong.
Sau khi Phác Thái Anh phát độc, hôn mê ba ngày mới tỉnh. Lạp Lệ Sa rất lo lắng, cũng không còn thời gian rảnh để chỉnh Tiểu Bạch, khó có được cùng Tiểu Bạch ở chung hòa hợp.
Phác Thái Anh vừa mở mắt nhìn thấy Lạp Lệ Sa bưng một mâm thịt đút Tiểu Bạch ăn, làm hại nàng sợ tới mức xoa nhẹ mắt nhiều lần, mới xác định mình không phải đang nằm mơ.
"Lệ Sa?"
"Anh nhi! Ngươi đã tỉnh..." Lạp Lệ Sa đứng lên từ trên mặt đất đi tới bên giường đem Phác Thái Anh ôm vào trong lòng dựa vào đầu giường, "Chớ lộn xộn, thân thể ngươi vẫn còn rất yếu."
"Lệ Sa, ta nhớ được, ta đã nói với ngươi, độc trong cơ thể ta phát ra, vì sao hiện tại ta không sao?" Phác Thái Anh có chút bất ngờ, nàng vốn tưởng rằng lần này phát độc là muốn tính mạng của nàng.
"Gặp được hai sư tỷ của ngươi, Mộc Hương cùng Thanh Đại, các nàng dùng châm khắc chế độc trong cơ thể ngươi." Lạp Lệ Sa rất không muốn nhắc tới Mộc Hương người này.
"Các nàng?" Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, "Lệ Sa, ngươi đuổi người ta đi rồi có phải không?"
"Ngươi có ý kiến?!" Lạp Lệ Sa trừng Phác Thái Anh đang hướng mình 'hưng sư vấn tội,' làm vài ngày này nàng lo lắng vô ích.
"Không... Không..." Phác Thái Anh lui lui cổ lại nói, "Các nàng là phong bế tứ hải kinh mạch của ta phải không?"
Lạp Lệ Sa có chút bất ngờ: "Làm sao ngươi biết?"
"Lúc trước ta đã nghĩ qua làm thế nào có thể khắc chế kỳ độc Thập Tam trong cơ thể ta. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có phong bế kinh mạch ngăn nó vận hành. Thế nhưng làm cách này sẽ cản trở ta tu luyện võ công, sau đó nội lực của ta sẽ chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn này, không thể tăng lên được, cho nên phương pháp này ta chưa từng sử dụng cho bản thân mình."
"Anh nhi!" Lạp Lệ Sa nheo mắt lại nhìn Phác Thái Anh, "Ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, vì sao ngươi sẽ phát độc? Ngươi đã lớn như vậy cũng không thấy ngươi có việc, vì sao ngươi lại phát độc?"
Phác Thái Anh cúi đầu, trầm mặc không nói.
"Anh nhi." Lạp Lệ Sa nắm cằm Phác Thái Anh làm nàng ngẩng đầu đối diện với mình, "Nhìn thẳng vào mắt ta trả lời ta. Từ nhỏ đến giờ ngươi sẽ không nói dối, lại càng không dám nói dối với ta."
"Bởi vì... Bởi vì ta tập võ."
"Cái gì?"
"Lệ Sa... Người tập võ, sau khi tu luyện nội công, chân khí trong cơ thể sẽ theo kỳ kinh bát mạch chạy khắp toàn thân, còn có thể mở rộng dung lượng của kinh mạch. Lúc chân khí tràn đầy thì có thể chống công kích từ xâm phạm bên ngoài, nhưng mà ta không giống vậy. Trong thân thể của ta từ nhỏ đã lưu lại kỳ độc mẹ ta truyền lại cho ta. Chất độc này ở lúc ta sinh ra bởi vì hai đơn thuốc của sư phụ ngẫu nhiên không lấy mạng của ta, nhưng mà dần dần tích tụ trong cơ thể. Lúc ta bắt đầu tu luyện nội công, kỳ độc sẽ theo chân khí lưu chuyển trong kinh mạch, đi khắp toàn thân, cho nên sẽ phát độc."
"Khi nào thì ngươi biết được?" Lạp Lệ Sa giận tái mặt.
"Gần đây..." Phác Thái Anh rụt rụt vào giữa giường, "Ta không lừa ngươi, bởi vì luyện công đến cảnh giới nhất định mới phát sinh biến hóa. Chính ta cũng không hiểu được... Cho nên... Mới... Không nói với ngươi."
Sắc mặt Lạp Lệ Sa dịu đi, sờ sờ đầu Phác Thái Anh: "Có đói bụng không? Ta đi tìm người nấu chút đồ ăn gì đó cho ngươi ăn."
"Ân!" Phác Thái Anh nhanh gật đầu. Lạp Lệ Sa đối với nàng luôn tốt như vậy, "Ta muốn ăn Phỉ Thúy cao."
"Lại là Phỉ Thúy cao." Lạp Lệ Sa trừng mắt nhìn Phác Thái Anh liếc một cái, "Thân thể không tốt cũng đừng có ăn đồ ngọt này nọ. Ta kêu hạ nhân nấu chút cháo loãng mang lại đây."
Phác Thái Anh bĩu môi, đã vậy còn hỏi nàng để làm chi a... Lạp Lệ Sa xoa nắn vành tai của Phác Thái Anh, bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi ra cửa.
Dựa theo lời Phác Thái Anh nói, Huyền Minh đã sớm biết Phác Thái Anh luyện công thì nhất định sẽ phát độc, lại lén gạt Phác Thái Anh, chính hắn cũng đã an bài trước sau. Lạp Lệ Sa bắt đầu rối loạn, đến tột cùng Huyền Minh có dụng ý gì? Thì ra hắn cũng nhẫn tâm dữ dội như vậy, Phác Thái Anh ngây thơ như vậy, hắn cũng tính toán việc này, đem gánh nặng đặt lên người Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa ngửa đầu nhìn trời ngoài cửa, khóe miệng gợi lên tươi cười. 'Huyền Minh, ngươi là tính được sau khi ta biết chân tướng, nhất định sẽ giúp Phác Thái Anh ngồi lên vị trí chưởng môn Quỷ Y môn, bởi vì ngươi biết ta tuyệt đối không có khả năng buông tha bất kỳ một cơ hội có thể lợi dụng nào. Phác Thái Anh làm chưởng môn, ta sẽ có thể khống chế Quỷ Y môn. Hoặc là ngươi cho rằng Phác Thái Anh là một dị số, một ngày nào đó nàng sẽ thoát ly khống chế của ta? Hảo, ta sẽ cùng ngươi đấu một trận! Ta sẽ ủng hộ Anh nhi làm chưởng môn. Bản thân ta muốn nhìn cuối cùng là Quỷ Y môn nuốt Minh Phượng cung chúng ta, hay vẫn là Minh Phượng cung tiêu diệt Quỷ Y môn của các ngươi.'
Lạp Lệ Sa chờ đợi Phác Thái Anh khỏe lên, mới báo cho Phác Thái Anh đã tìm được nơi an táng mẹ của nàng. Ở thành Biện Châu hoang mộ không nhiều lắm, lấy cơ sở ngầm của Minh Phượng cung, tìm không khó tí nào.
Phác Thái Anh không muốn việc này truyền đi nơi khác, cho nên Lạp Lệ Sa chỉ an bài mấy người trợ thủ giúp đào phần mộ của mẹ Phác Thái Anh. Mộ của Lưu Thụ Doanh ngay cả bia đá cũng không có, chỉ có một miếng gỗ nghiêng lệch ở một bên, bên trên có khắc, Biện Châu Lưu thị. Phác Thái Anh ngồi xổm người xuống, tính toán tự mình giúp Lưu Thụ Doanh thập kim.
Cái gọi là thập kim, đó là nhặt xương cốt của tổ tiên. Phác Thái Anh đọc các loại vu thư, trước kia chuyện như vậy ở Vân quốc đều là do vu y hoàn thành. Chuyện này nàng so với thường nhân biết rõ hơn nhiều.
Phác Thái Anh từ trong tay áo lấy ra mấy viên thuốc, đó là mấy ngày trước đây nàng dùng Cầy Hương, cây Tế Tân, Cam Nới Lỏng, Xuyên Khung, cùng với Tô Hợp hương, bào chế thành viên đan, đặc biệt tránh trừ mùi khó ngửi của thi thể tán ra. Đem viên thuốc phân phát cho mọi người ngậm trong miệng, đem nấm mộ đào ra. Ngày đó Lưu Thụ Doanh được hạ huyệt thập phần qua loa, ngay cả quan tài cũng không có, chỉ bọc một bộ chiếu sớm đã bị ăn mòn. Phác Thái Anh nhảy vào trong hầm, trong lòng rất đau, nhưng biết di cốt để lộ dưới ánh mặt trời càng lâu càng không tốt, lập tức thu liễm tâm thần, chuyên tâm thập kim cho Lưu Thụ Doanh.
Trong sách nói, người có ba trăm sáu mươi lăm lễ, theo như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Phác Thái Anh thu thập đủ số lượng khung xương, vừa cẩn thận xem xét phía sau của đầu lâu hài cốt, xác định từ tai ở sau đầu cùng chỉ lục chữ phiến, sau đầu hoành có một khe, chính trực hạ không khe, đó là đặc thù của khung xương phụ nhân. Sau đó đem khung xương rửa sạch cạo tịnh, lấy lụa trắng bao lại, thập phần cẩn thận đặt trong quan tài mà Lạp Lệ Sa sai người chuẩn bị.
Nữ tử cốt đen, nam tử cốt trắng, bộ hài cốt của Lưu Thụ Doanh mặc cho Phác Thái Anh rửa sạch như thế nào cũng không thể trắng. Phác Thái Anh trong lòng thở dài, Lưu Thụ Doanh sinh hạ nàng, sinh cốt xuất huyết như nước sông, cốt đen vốn là tủy bẩn bên trong có kỳ độc. Mặc ngươi lúc còn sống tao nhã như thế nào, cũng chỉ có thể bị thế tục làm ô uế.
Mẹ ruột của mình, hẳn là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, đáng tiếc nàng không có duyên phận gặp mặt một lần, cuối cùng chỉ có thể chôn cất.
"Anh nhi." Lạp Lệ Sa cúi người, bàn tay khoác lên đầu vai Phác Thái Anh, "Đừng khổ sở nữa! Mẫu thân ngươi hôm nay lại thấy ánh mặt trời, hài cốt là do ngươi cẩn thận nhặt lên, trên trời có linh, cũng tất cảm thấy an ủi."
"Lệ Sa..." Phác Thái Anh khụt khịt, "Ta không có khổ sở. Ta chỉ tiếc hận, nương nàng là một nữ tử ưu tú như thế, vì sao phải gả cho cha, lãng phí chính mình như vậy? Nữ tử như nàng, không phải hẳn là nên đặt trong lòng bàn tay che chở sao? Vì sao lại có người đối với nàng nhẫn tâm như vậy..."
"Anh nhi." Lạp Lệ Sa xoay người từ phía sau ôm lấy Phác Thái Anh "Ta không hy vọng ngươi có oán hận. Anh nhi của ta, hẳn là nhi đồng thiện lương nhất, sạch sẽ nhất trên đời, cho nên... Đừng như vậy."
"Lệ Sa, ta không phải hài tử, ta đã trưởng thành." Phác Thái Anh hơi hơi ngửa thân mình ra sau, dán lên người Lạp Lệ Sa, hấp thu độ ấm trên người nàng ấy, ôm lụa trắng trong lòng, "Hai người trọng yếu nhất trong đời ta, đều ở bên cạnh ta, như vậy là đủ rồi."
"Anh nhi." Lạp Lệ Sa khẽ hôn hai má của Phác Thái Anh, "Ngươi tính toán xử lý di thể mẫu thân ngươi như thế nào? Nếu ngươi hy vọng nàng nhập từ đường của Phác gia, ta có thể vì ngươi làm việc này."
"Ha ha... Lệ Sa, ta khinh thường họ Phác! Bởi vì ngươi gọi ta Phác Thái Anh, cho nên ta nguyện ý dùng tên này. Bọn hắn cảm thấy mẫu thân không xứng nhập từ đường của Phác gia, nhưng ta cảm thấy được, là bọn hắn không xứng được mẫu thân táng ở bên trong. Ta sẽ giúp nương tìm một chỗ có sơn thủy tươi đẹp. Trên bia mộ, cũng chỉ viết tên ta Phác Thái Anh."
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Tất cả nghe theo ngươi."
Phác Thái Anh làm như vậy khiến lòng Lạp Lệ Sa thật cao hứng. Phác Thái Anh làm việc rất có tác phong của người Minh Phượng cung, từ nhỏ không nhận thức được lâu, cái gì thế tục lý luận, cái gì tôn ti đạo đức, ở Phác Thái Anh xem ra cũng bất quá một tờ phế văn. Nàng càng ưa thích là Phác Thái Anh không bị hạn chế như vậy.
Lạp Lệ Sa đã sớm thay Phác Thái Anh tìm xong một chỗ phong thuỷ cao huyệt. Chờ đợi di thể của Lưu Thụ Doanh một lần nữa nhập liệm, Phác Thái Anh mới nhẹ nhàng thở ra. Lâu như vậy mãi đến bây giờ, nàng rốt cục cũng làm được một việc cho mẹ ruột của mình. Lạp Lệ Sa luôn luôn im lặng bồi bên người Phác Thái Anh, đến sắc trời dần tối, mới thúc giục Phác Thái Anh rời đi, cần phải trở về.
Ai ngờ hai người vừa đi, một bóng người liền nhanh nhẹn hạ xuống, đứng trước mộ Lưu Thụ Doanh thật lâu không muốn rời đi. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ mới lập làm bằng Hán Bạch Ngọc tốt nhất, xúc cảm tinh tế mềm nhẵn, nhưng quá mức lạnh lẽo.
"Thụ Doanh..." Một tiếng thở dài cực kỳ nhỏ, như có như không, ngay cả lắng tai nghe rõ cũng chưa chắc khẳng định âm thanh này là do người phát ra, "Xuất hiện đi, đã đợi lâu như vậy."
"Nương." Thân ảnh Lạp Lệ Sa từ sâu trong chỗ u ám đi ra.
Nàng trở về với Phác Thái Anh, rồi lại vòng trở lại, hẳn là dự đoán được đêm đó trước mộ Lưu Thụ Doanh chắc chắn có cố nhân tới thăm. Trước mắt thấy hết thảy, chứng thật khẳng định của mình. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự thấy Thương Trưng Vũ, Lạp Lệ Sa vẫn rất bất ngờ.
"Con không hiếu kỳ sao?" Thương Trưng Vũ khó được lộ ra thần sắc ảm đạm.
"Tò mò, bởi vì tò mò, cho nên con mới vòng trở lại. Nương, cơ sở ngầm của Minh Phượng cung nhiều như vậy, con cùng Anh nhi đến Biện Châu, không có khả năng người lại không biết. Nhưng mà người cũng không có động tác gì. Nếu không phải ngoài ý muốn đụng tới những người của Hạch Tội Ngay tiêu cục, thậm chí con không biết tám năm trước người đã làm gì." Lạp Lệ Sa đến gần Thương Trưng Vũ, cũng cùng nhau nhìn bia mộ lạnh như băng kia, "Lúc trước người vô duyên vô cớ tiêu diệt Bạch Thỉ tiêu cục, chính là vì nàng sao?"
"Ân." Lại là một tiếng thở dài sâu kín, so với âm thanh vừa rồi kia, còn nhẹ hơn rất nhiều, "Thụ Doanh nàng, thân phận thật sự là ái nữ của bang chủ Bạch Hổ Bang. Lưu Anh Đường cực kỳ yêu thương nữ nhi này, trên giang hồ Tinh Phong Huyết Vũ, nàng không bị lây dính đến dù một chút. Thế nhưng đối một nữ nhân sinh ra tại giang hồ mà nói, là chuyện tốt hay chuyện xấu? Từ nhỏ Thụ Doanh đã được an bài phu tử dạy nàng Cầm, Kỳ, Thi, Họa, chỉ riêng tập võ là không có."
Lạp Lệ Sa không nói gì, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ ruột của mình, những kinh nghiệm này, cùng Phác Thái Anh rất tương tự.
"Bởi vì mỹ mạo của Thụ Doanh, không, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, Lưu Anh Đường liền tính toán mang nàng tiến cung. Khi đó hoàng đế là Bộc Dương Vinh An, là ca ca của hoàng đế hiện tại." Thương Trưng Vũ ngồi xuống lẳng lặng nhìn Lưu Thụ Doanh, lâm vào trí nhớ của chính mình.
"Vậy cùng mẫu thân có quan hệ gì?" Lạp Lệ Sa nghiêng đầu. Lần đầu tiên, nàng sinh ra một loại cảm xúc phải bảo vệ Thương Trưng Vũ, bảo hộ người mà cho tới nay ở trong mắt của nàng đều là cường giả.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hiện đại y học chứng minh, người có 206 đồng xương cốt. Bất quá lúc viết văn không phải hiện đại, thập cốt giống như lại có bất đồng.
Tra xét 《rửa oan lục 》, vấn tóc nói có 306 lễ, ta suy tư một ít, quyết định dùng nội dung bên trong rửa oan lục = = vì thế tập hợp xem đi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro