Chương 37: Hiệp thương

"Chưởng môn..." Thanh Đại bất đắc dĩ kéo mền Phác Thái Anh đang che trên đầu ra.

"Tiểu sư muội, muội nhất định phải theo chúng ta trở về. Chúng ta cũng chờ muội nhiều ngày như vậy, đợi muội an táng mẫu thân của muội xong, hiện tại cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa, vì sao không chịu đi?" Mộc Hương cùng Thanh Đại thừa dịp Lạp Lệ Sa rời khỏi biệt viện, hai người cùng nhau lẻn vào phòng Phác Thái Anh, khuyên Phác Thái Anh đi cùng các nàng.

"Không đi... Không đi..." Phác Thái Anh quật cường lắc đầu. "Ta không muốn cùng Lệ Sa tách ra."

Nàng mới vừa làm Lạp Lệ Sa bớt giận, nếu bây giờ lại bỏ chạy còn không bị Lạp Lệ Sa mắng chết sao, nàng mới không ngốc đâu.

"Sư muội, lời nói của sư phụ muội cũng không nghe sao?" Mộc Hương cũng giận, Lạp Lệ Sa này có mị lực gì mà có thể làm Phác Thái Anh khăng khăng một mực hướng về nàng chứ.

Phác Thái Anh lần đầu thấy Mộc Hương phát hoả, cũng cảm giác mình là quá đáng đó, nhưng nghĩ đến Lạp Lệ Sa, mím chặt môi nín nửa ngày mới nói: "Sư phụ chỉ nói để cho ta kế nhiệm chưởng môn, cũng không nói là lúc nào. Hắn ngàn vạn lần dặn bảo muốn ta bảo vệ cho Quỷ Y môn, nhưng mà hiện tại thiên hạ thái bình, Quỷ Y môn cũng không có việc gì..."

"Thiên hạ thái bình? Bên trong môn vì tranh đoạt chức chưởng môn đến ngất trời, Thập Tam! Coi như bây giờ muội trở về, cũng chưa chắc có thể thuận lợi lên làm chưởng môn. Chúng ta ngàn dặm xa xôi tân tân khổ khổ tới tìm muội, muội cứ như vậy không đem chúng ta ra gì. Lạp Lệ Sa kia có cái gì tốt, nàng chỉ sẽ lợi dụng muội thôi." Mộc Hương tháo chăn bông trên người Phác Thái Anh ra, làm nàng không thể tiếp tục trốn được.

"Lệ Sa thế nào cũng tốt!" Phác Thái Anh đúng lý hợp tình bỏ mền ra, ngước đầu lên cao!

Thanh Đại có chút không biết nói gì, xem Phác Thái Anh này trong ngày thường một bộ dáng 'vân đạm phong kinh'* nhưng chỉ cần gặp phải chuyện tình liên quan đến Lạp Lệ Sa, nàng nhất định kích động giống như đứa bé, tựa hồ đó mới là một mặt chân thật nhất của nàng. Ở trước mặt mọi người, Phác Thái Anh đều thông minh, nhu thuận, nghe lời... Chỉ riêng ở trước mặt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh sẽ có mặt khác, sẽ nghịch ngợm, sẽ làm nũng, sẽ ngoan ngoãn, sẽ lười biếng, sẽ xấu xa, sẽ giả ngu, còn có thể không nói đạo lý...

*vân đạm phong kinh: mây gió điềm nhiên, nhẹ nhàng, hờ hững không màng đến chuyện gì khác

"Thập Tam, ngày đó muội chọn tên này thì nên mang trên lưng sự hưng suy của Quỷ Y môn. Sư phụ chẳng lẽ không có dạy muội, làm người nhất định phải có trách nhiệm sao? Hảo, sư phụ không dạy, vậy hôm nay ta sẽ dạy." Mộc Hương quyết định, trên mặt cảm tình hiện tại nàng không thể sai khiến Phác Thái Anh, vậy dùng trách nhiệm và đạo nghĩa để áp đảo nàng. Ít nhất trước hết để cho nàng thoát ly khống chế của Lạp Lệ Sa, hợp tình hợp lý, các nàng không hi vọng Phác Thái Anh tiếp tục đi theo Lạp Lệ Sa.

"Anh nhi cần dạy như thế nào, đó là chuyện của ta, không tới phiên các ngươi tới quản." Phác Thái Anh vừa định nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói của Lạp Lệ Sa ở cạnh cửa truyền tới.

"Lệ Sa!" Phác Thái Anh kích động, chân trần liền bật xuống giường, chạy tới phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, nhìn thấy nàng một thân trung y thuần trắng, tóc rời rạc một lượng lớn rơi xuống đầu vai, chân trắng noản khéo léo bại lộ ở trong không khí. Lạp Lệ Sa có một phen hương vị khác, lại không muốn Phác Thái Anh bị người khác nhìn như vậy, cũng thuận thế ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, thật sự là cố ý cùng Mộc Hương khiêu khích hiềm nghi. 'Mộc Hương, ngươi tốt lắm, dùng trách nhiệm Quỷ Y môn ép buộc Anh nhi, ngươi cho là như vậy, ta sẽ không cách nào sao? Cũng không nhìn xem, đứa nhỏ này là ai dạy, ai một tay nuôi lớn, nàng không hướng về ta, chẳng lẽ hướng về một đám người lạ như các ngươi sao.'

"Ngươi xem ngươi, lớn như vậy còn để chân trần chạy loạn trên mặt đất, cũng không mang giày vào, thân thể không tốt, cảm lạnh làm sao bây giờ? Mà chính ngươi vẫn là thầy thuốc đâu." Lạp Lệ Sa ra vẻ sủng nịch ôm eo nhỏ nhắn của Phác Thái Anh, còn thân mật hơn dán mặt mình với Phác Thái Anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thái Anh bị đông cứng có chút hồng, ngón chân bất an động động. Lạp Lệ Sa dán với nàng như vậy, có chút không quen, nhất là, còn có ngoại nhân ở đây.

Mộc Hương thấy được, ánh mắt đều nhanh phun ra lửa. Ngay cả Thanh Đại cũng hiểu có chút không ổn, không rõ sư phụ rốt cuộc có ý gì, Phác Thái Anh này mặc dù là nhất ngộ kỳ tài khó được, cuối cùng cũng là người của Lạp Lệ Sa, làm sao tài cán vì Quỷ Y môn làm cái gì đây? Huống chi chưởng môn của mình bị người khác trêu chọc, cảm giác như thế đối với ai mà nói cũng không chịu được.

"Chuyện của Anh nhi, đều có Minh Phượng cung chúng ta thay nàng chịu trách nhiệm. Các ngươi yên tâm trở về, ta cam đoan Anh nhi có thể lên làm chưởng môn của các ngươi, như thế nào?" Lạp Lệ Sa bắt đầu bàn điều kiện cùng Mộc Hương.

Đem Phác Thái Anh đưa lên chức chưởng môn Quỷ Y môn, tiếp tục làm bại lộ quan hệ của nàng cùng Bạch Hổ Bang. Bởi vì nàng sinh ra ở Minh Phượng cung, không thể nghi ngờ là đem Phác Thái Anh đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Nàng một người liên quan đến nhiều quan hệ phức tạp như vậy, việc chế tạo trận hỗn loạn này đối với Minh Phượng cung mà nói, là có lợi nhất.

Giang hồ phát sinh biến cố, chuyện trong triều tự nhiên có thể làm chậm lại, để Thương Trưng Vũ tranh thủ thời gian lấy hơi, Bộc Dương Vinh Thánh tên kia cũng không dám dễ dàng động vào Minh Phượng cung của các nàng.

"Hảo, có cung chủ Minh Phượng cung chính mồm hứa hẹn, chúng ta còn lo lắng cái gì. Bây giờ chúng ta trở về Quỷ Y môn, sau đó thỉnh nhị vị hãy đến." Mộc Hương cắn chặt răng. Nếu không phải sư phụ khăng khăng đem chức chưởng môn truyền cho Phác Thái Anh, nàng mới không cần chạy tới chịu tính khí của Lạp Lệ Sa. Lấy địa vị hôm nay của Phác Thái Anh, nếu như không có Lạp Lệ Sa ủng hộ, thật đúng là khó lên được vị trí chưởng môn Quỷ Y môn.

Nàng cũng biết Lạp Lệ Sa không hảo tâm như vậy, Phác Thái Anh luôn luôn là người bên cạnh Lạp Lệ Sa, chuyện lần này đối Lạp Lệ Sa cũng tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại. Nàng lại càng không rõ ràng Lạp Lệ Sa còn động tâm địa gian giảo nào khác không. Chính là trước mắt, chỉ có thể thỏa hiệp, xem như lợi dụng lẫn nhau đi.

"Chúng ta đi." Mộc Hương lôi kéo Thanh Đại rời khỏi phòng Phác Thái Anh.

Thanh Đại nháy mắt quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, cằm Phác Thái Anh đang đặt tại đầu vai Lạp Lệ Sa, cùng Thanh Đại vừa lúc đối diện nhau. Phác Thái Anh hướng Thanh Đại lộ ra một cái tươi cười. Bởi vì trên mặt còn mang theo nét đỏ ửng, một nụ cười này, ngay cả Thanh Đại cũng phải lẳng lặng đi ngắm một chút, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ —— nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng bỗng nhiên lý giải được vì sao Lạp Lệ Sa và Mộc Hương đối với nàng ấy có ham muốn giữ lấy mạnh mẽ như vậy. Thanh Đại thậm chí dám chắc chắn, sau này Phác Thái Anh sẽ vô tình trêu chọc càng ngày càng nhiều người.

"Đều đi rồi, luyến tiếc?" Lạp Lệ Sa mở hai tay Phác Thái Anh ôm cổ nàng ra. Mới trước đây thật là đáng yêu, nhưng mà trưởng thành còn ôm như vậy có chút nặng. Có nhiều lần bị Phác Thái Anh một phen ôm nàng như vậy, Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa bị nghẹn khí.

"Lệ Sa, kỳ thật Mộc Hương và Thanh Đại đều là người tốt." Vẻ mặt Phác Thái Anh thành thật.

"Ngươi cũng biết..." Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ đem Phác Thái Anh chặn ngang ôm lấy thả lại trên giường, cho nàng không thể tiếp tục để chân trần chạy loạn chung quanh.

Mới trước đây chính là ôm thân mình nho nhỏ chạy loạn chung quanh của nàng. Đợi Phác Thái Anh lớn lên, Lạp Lệ Sa cũng không thấy nàng nặng nhiều. Phác Thái Anh là được Lạp Lệ Sa ôm quen rồi, đúng lý hợp tình để đồng dạng nữ tử mềm mỏng như Lạp Lệ Sa ôm, nàng một chút cũng không thấy có gì không ổn.

Phác Thái Anh ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa: "Còn chưa muốn ngủ."

"Không phải mới vừa mệt lắm sao?" Lạp Lệ Sa khom người nhìn về phía Phác Thái Anh. Phác Thái Anh lộ vẻ như vậy, thật đúng là không thoải mái.

"Là đang ngủ, nhưng bị Mộc Hương các nàng quấy rối, một chút buồn ngủ cũng không có. Lệ Sa, theo ta tâm sự một chút đi." Phác Thái Anh cười toe toét, cười đến cần bao nhiêu ngọt thì có bao nhiêu ngọt.

"Được rồi, biết ngươi cười rất đẹp, buông tay đi, bằng không làm sao tán gẫu?" Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ nói.

Phác Thái Anh mở hai tay đang vây trên cổ Lạp Lệ Sa ra, vỗ vỗ bên cạnh giường của mình, để Lạp Lệ Sa ngồi trên giường với mình. Mấy ngày trước đây nàng bị bệnh, sau đó lại bận việc...một lần nữa hạ huyệt Lưu Thụ Doanh. Hai người cũng quả thật không hảo hảo tán gẫu qua.

Lạp Lệ Sa cởi vớ và giày, ngồi ở bên giường, tựa tại đầu giường, nghiêng mặt nhìn về phía Phác Thái Anh: "Anh nhi, ngươi có muốn làm chưởng môn hay không?"

"Không muốn..." Phác Thái Anh lắc đầu nói, "Bất quá... Nếu Lệ Sa hi vọng ta làm, sư phụ hi vọng ta làm, ta sẽ làm."

"Ta?" Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn Phác Thái Anh, "Nào có quan hệ với ta."

"Không có." Phác Thái Anh dùng sức lắc đầu, lại thấp giọng thở dài, "Nếu như có thể giúp Lệ Sa việc gì đó, ta đã cảm thấy thật cao hứng."

Lạp Lệ Sa hơi sững sờ, nàng có chút kinh ngạc, Phác Thái Anh cũng không phải không hiểu cái gì, tương phản, nàng biết mình lợi dụng nàng. Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện để mình lợi dụng, hay là Phác Thái Anh không có đơn giản như mình nghĩ? Lạp Lệ Sa mặt đỏ tính toán đa nghi. Từ trước nàng chỉ tin Phác Thái Anh một người, hiện tại ngay cả Phác Thái Anh nàng cũng bắt đầu không tin. Lên làm chưởng môn Quỷ Y môn, Lạp Lệ Sa có chút không xác định, Phác Thái Anh có thể hay không thật sự như Huyền Minh sở liệu mà thoát ly khống chế của mình. Ván cờ này nàng đổ vô cùng lớn, nàng không thể thua.

Lạp Lệ Sa cùng Thương Trưng Vũ giống nhau, trong lòng đều là bạc tình, chỉ tin tưởng mình, thà rằng mình phụ người khác cũng quyết không thể để người khác phụ mình.

"Anh nhi." Lạp Lệ Sa nghiêng người, cả người cùng Phác Thái Anh đối diện, "Ta thừa nhận, ta giúp ngươi lên làm chức chưởng môn là có tư tâm, ngươi oán ta sao?"

Lạp Lệ Sa hiểu được nên khống chế Phác Thái Anh như thế nào. Nàng cũng không nói ý nghĩ của chính mình, mà chỉ hỏi Phác Thái Anh, 'ngươi oán ta sao?' Phác Thái Anh làm sao sẽ oán nàng. Lạp Lệ Sa nói như vậy, càng làm trong lòng Phác Thái Anh sẽ có một phần áy náy, không hiểu, bởi vì nàng hiểu rất rõ Phác Thái Anh. Chỉ cần Lạp Lệ Sa bày ra loại tư thế này, Phác Thái Anh nhất định hận không thể móc tim đào phổi cho nàng. Chính là hiện giờ Phác Thái Anh như thế, Lạp Lệ Sa cũng không dám khẳng định, sau này Phác Thái Anh sẽ nghe lời như trước.

"Lệ Sa." Phác Thái Anh vội vàng đứng dậy, "Ta không có, ta thật không có. Ta luôn cho rằng Lệ Sa là người làm đại sự, Dịch Mộng tỷ tỷ thường nói với ta, cần lấy đại cục làm trọng. Ta mới ra ngoài đời cái gì cũng không hiểu, nhưng ta tin tưởng Lệ Sa sẽ không hại ta."

"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đang nhíu mày lại, bởi vì lo lắng, trên ngực phập phồng so với bình thường lớn hơn một chút, cổ áo Phác Thái Anh bị mở rộng ra. Từ dưới hướng lên trên xem, 'phong quang vô hạn'.

Lạp Lệ Sa có một chút tiêu sái, trong lỗ tai bắt đầu nghe không vô Phác Thái Anh dông dài giải thích, nghiêng người, ngăn chặn cánh tay của Phác Thái Anh, bình tĩnh nhìn nàng.

Thương Trưng Vũ nói, Phác Thái Anh cùng Lưu Thụ Doanh rất giống, nguyên lai chính là hé ra dung nhan như vậy, ngay cả mẹ ruột của mình cũng mê hoặc. Trong lòng Lạp Lệ Sa không hiểu cười lạnh, không biết nếm thử là mùi vị gì đây?

Nàng cúi người xuống, ngậm môi dưới hồng thuận của Phác Thái Anh, liếm láp qua lại. Mềm mại, rất thơm ngọt, có chút muốn ngừng mà không được...

Lời nói của Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa hôn làm cản trở. Nàng giơ tay lên để ở đầu vai của Lạp Lệ Sa, muốn dùng lực lại không thể, cả thân mình bị đặt tại mặt dưới, mặt đỏ lên, thở cũng bắt đầu gấp gáp. Lạp Lệ Sa lại hôn nàng, như vậy, có phải đại biểu rằng nàng ấy không tức giận rồi sao?

Lạp Lệ Sa ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Phác Thái Anh, một đường dùng chóp mũi hít dời xuống, đi vào hõm cổ, hương vị nơi này càng thơm nồng nàn. Làn da vừa trắng mịn lại hoạt nộn, Lạp Lệ Sa liếm rồi lại liếm, thật sự là mỹ vị. Phác Thái Anh làm sao chịu được kích thích như vậy, kìm lòng không đậu 'hừ' một tiếng: "Lệ Sa... Thật... Thật là khó chịu..."

Lạp Lệ Sa tỉnh táo lại, giống như một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, hoàn toàn làm lạnh. Nàng vừa làm gì Phác Thái Anh? Gần đây nàng luôn khống chế không được đối với Phác Thái Anh sinh một ít tà niệm kỳ quái. Lạp Lệ Sa đối với nam tử hứng thú không lớn, đại biểu nàng nhất định là thích nữ tử. Phác Thái Anh là nàng từ nhỏ nuôi lớn, tuy nói nàng chỉ hơn Phác Thái Anh bốn tuổi, nhưng trong lòng nàng, nàng cho rằng nàng là trưởng bối của Phác Thái Anh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = còn có một chương...

Có người nói văn này, ta đang nói tính cách của Lạp Lệ Sa là cái gì cũng không có biểu lộ ra. Ta nghĩ nói, 'ngươi nói những đạo lý kia, kỳ thật ta biết đến so với ngươi nhiều, so với ngươi sớm.'

Không phải ta không biểu hiện, mà là thật sự không có phương tiện, phía trước đều là một ít nội dung tự thuật. Miêu tả tâm lý của Lạp Lệ Sa thật đúng là không nhiều lắm, bởi vì tình cảm của nàng rất lãnh đạm, chỉ có một chút, không có gì có thể viết, nhưng mà một ít động tác, hành vi của nàng biểu lộ tâm lý nàng đang giãy dụa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro