Chương 4: Tiểu Vũ
Phác Thiên Hào rất lo lắng chuyến áp tiêu lần này, tự mình áp giải Quỷ Môn hạ tới phân bộ* của Minh Phượng cung, cách Biện Châu này một tháng ngày đường. Dọc đường đi cũng không có việc gì quá nguy hiểm, sau khi tới nơi mở hộp ra, thì ở bên trong trống không.
* phân bộ: chi nhánh
Phác Thiên Hào không rõ là chuyện gì xảy ra. Hộp đồ vật này luôn luôn được giấu ở bên người của mình, chưa từng rời cách xa chính mình, làm sao lại là trống không? Hơn nữa, Thương Trưng Vũ luôn cự tuyệt gặp Phác Thiên Hào, hắn bỗng nhiên nghĩ đến là Thương Trưng Vũ cố ý chỉnh chính mình. Hắn và Thương Trưng Vũ chưa tiếp xúc bao giờ, càng không có việc gì đắc tội tới Thương Trưng Vũ. Phác Thiên Hào nghĩ mãi cũng không ra, đây là vì cái gì?
Hắn lập tức chạy về tiêu cục, chuẩn bị đối phó Thương Trưng Vũ, mặc kệ vì lý do gì. Thương Trưng Vũ muốn hắn chết, hắn cũng không thể ngồi yên chờ chết.
Khẩn trương chạy về tiêu cục trong một tháng, sau đó, Bạch Thỉ tiêu cục không còn bất kỳ một người nào còn sống, cơ hồ là trong vòng một đêm tất cả mọi người đều bị giết sạch. Ngay cả tổng bộ của tiêu cục cũng bị cháy, quan phủ cũng là xử lý qua loa, liền quy kết vào việc là giang hồ báo thù, liền 'sống chết mặc bay'*.
*ý nói ai sống ai chết cũng không quan tâm mà mặc kệ
Người sáng suốt cũng biết, đây là thủ pháp làm việc của Minh Phượng cung. Dựa vào quan hệ của Minh Phượng cung và hoàng gia, quan phủ đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mọi người nghĩ không ra là Minh Phượng cung và Bạch Thỉ tiêu cục nước sông không phạm nước giếng, Minh Phượng cung vì cái gì ra tay nặng như thế, một người nhân chứng sống cũng không lưu lại?
Những người khác thì đã quên đi, dù cho Bạch Thỉ tiêu cục từng huy hoàng như thế nào, ngày hôm nay đã biến thầnh một bãi tro tàn. Cuộc sống của những người ở nơi này cũng không có gì thay đổi, nhiều lắm là thêm một đề tài để nói chuyện phiếm ở quán trà.
"Có thật là một người nhân chứng sống ở Bạch Thỉ tiêu cục đều không có sao...?"
"Bọn họ như thế nào đi đắc tội Minh Phượng cung... nghe nói là áp tiêu không thành, mà Minh Phượng cung ra tay cũng quá ngoan độc, lão nhân, nhi đồng, nữ nhân, cũng đều không tha..."
"Nghe nói trong tiêu cục buổi tối sẽ có tiếng khóc...không phải có chuyện ma quái gì đi?"
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Thương Trưng Vũ..."
.........
Lời đồn đãi không ngừng chảy vào tai của Thương Trưng Vũ. Nghe thủ hạ báo cáo, Thương Trưng Vũ cũng không có tức giận.
Gợi lên tươi cười, xoay người nhìn Lạp Lệ Sa đang uống trà ở một bên: "Lệ Sa, những lời đồn đãi này, con thấy như thế nào?"
"Không thấy thế nào..." Lạp Lệ Sa nhảy xuống khỏi ghế dựa "Họ muốn nói như thế nào thì nói như thế nấy. Mẫu thân có từng để ý người bên ngoài nói gì sao?"
"Lệ Sa, con bất mãn đối với cách làm của ta sao?" Thương Trưng Vũ nhọn mi, nhìn xéo về phía Lạp Lệ Sa.
"Con không dám! Mẫu thân làm việc đều có lý do của mình." Lạp Lệ Sa cúi đầu cũng không có tranh luận gì.
"Ngoan! Con là thiếu chủ của Minh Phượng cung, tương lai Minh Phượng cung đều giao cho con. Ngày đó ta bức con giết người, cũng là muốn tốt cho con..."
"Con biết!" Lạp Lệ Sa nắm chặt hai nắm đấm, rồi lại buông ra, "Nếu không có việc gì, con đi ra ngoài trước."
Thương Trưng Vũ nhìn bóng lưng của Lạp Lệ Sa rời đi, thở dài một tiếng, 'Lệ Sa, nếu con cố chấp không chịu thay đổi, kết cục sẽ giống như người trong Bạch Thỉ tiêu cục, thế giới này là cá lớn nuốt cá bé. Chỉ khi con trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo hộ lấy chính mình, bảo hộ lấy người con muốn bảo hộ, vậy nên... Đừng hận ta.'
Lạp Lệ Sa trở lại phòng mình, đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng không có người lập tức quay lại hỏi nha hoàn đi phía sau mình: "Đứa nhỏ ngốc ta mang về đâu rồi?"
"Khởi bẩm... khởi bẩm thiếu cung chủ, mới vừa... mới vừa rồi còn ngủ bây giờ lại không thấy tăm hơi." Nha hoàn Dịch Dung hai chân như nhũn ra. Thương Trưng Vũ và Lạp Lệ Sa là giống nhau, bình thường cả một điểm cảm xúc đều không có, làm cho người ta không hiểu rõ tâm tư, bây giờ lại tức giận lên. Hai mắt sắc bén nhìn mình lom lom, bởi vậy ngay cả đứng vững cũng khó khăn.
Bên người Lạp Lệ Sa có bốn người thị tỳ, phân biệt gọi là, Dịch Dung, Dịch Mai, Dịch Thanh, Dịch Mộng. Bốn người này đều là rất tuân lệnh chủ nhân. Những nha hoàn này thường ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, đều là cao thủ của Minh Phượng cung, có thể nghe theo sự sai bảo của Lạp Lệ Sa và Thương Trưng Vũ. Từ nhỏ, bốn người này được Thương Trưng Vũ mua trong tay của tú bà ở thanh lâu về dạy dỗ vun trồng, để cho các nàng chiếu cố Lạp Lệ Sa.
Các nàng vô luận người nào đều là nhất đẳng mỹ nữ, võ công cao cường, duy chỉ ở trước mặt Lạp Lệ Sa mới có thể e ngại. Dù sao Lạp Lệ Sa lãnh khốc vô tình như thế nào các nàng đều tận mắt chứng kiến. Một nhi đồng mười tuổi làm ra được tình trạng như thế, tương lai sẽ ra sao các nàng không ai dám tưởng tượng.
"Đi tìm! Tìm không thấy đừng trở về gặp ta!" Lạp Lệ Sa quát.
"Dạ... vâng... Thiếu cung chủ!" Dịch Dung trối chết chạy đi.
Lạp Lệ Sa nhìn ra cửa ngây ngốc một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hướng chuồng ngựa của Minh Phượng cung mà đi. Quả nhiên nhìn thấy Si nhi mà nàng đã mang về từ Bạch Thỉ tiêu cục.
Si nhi đang ôm con ngựa trêu đùa vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa, sợ tới mức té từ trên lưng ngựa xuống, té co rúm lại một góc, phát ra âm thanh ô ô e ngại, sợ sệt.
Lạp Lệ Sa nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, quả nhiên ngay cả ngươi đều sợ ta sao? Đêm đó theo mẫu thân đi Bạch Thỉ tiêu cục, Si nhi tận mắt nhìn thấy mình đâm một kiếm vào ngực của Phác Hữu An. Nàng lúc ấy sợ hãi phát ra tiếng thét thê lương chói tai, ngay cả Lạp Lệ Sa cũng bị tiếng vang này làm hoảng sợ. Nàng nghĩ Si nhi là bị câm, sẽ không thể phát ra âm thanh.
Đây là lần đầu tiên chính mình giết người, là Thương Trưng Vũ bức mình giết Phác Hữu An. Chủ nhân của Minh Phượng cung sẽ không phải là người mà một người cũng không dám giết. Bởi vậy, tay của các nàng sẽ dính đầy máu tươi. Đây chỉ là bắt đầu, giết người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai. Chính nàng sẽ chết lặng, chỉ là Lạp Lệ Sa không ngờ Si nhi lại thấy một màn này.
Thương Trưng Vũ chú ý tới đứa nhỏ ngốc này, vốn muốn một kiếm giải quyết nhưng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ này nàng đột nhiên ngừng tay. Gọi người dùng nước giếng giúp Si nhi rửa mặt, tuy là gầy đến đáng thương nhưng trên trán đã lờ mờ thấy được bóng dáng của người nọ.
Thương Trưng Vũ thu hồi kiếm trong tay, phân phối người bên cạnh: "Đem nàng mang về Minh Phượng cung!"
"Mẫu thân... Con mang nàng trở về, nàng bị hù rất nghiêm trọng." Lạp Lệ Sa bỗng nhiên ngăn tay lại nói.
Thương Trưng Vũ nheo hai mắt lại nhìn Lạp Lệ Sa một hồi lâu, làm Lạp Lệ Sa đứng ở ánh lửa đang nổi lên bốn phía của Bạch Thỉ tiêu cục khó có thể yên lòng. "Cũng tốt... sau này để nàng theo ngươi đi."
"Hô..." Lạp Lệ Sa thở ra, ôm lấy thân mình lạnh run so với mình nhỏ hơn một nữa rời đi Bạch Thỉ tiêu cục.
Sau khi trở về, Lạp Lệ Sa đem Si nhi an bài ở giang phòng của mình. Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, vì cái gì mẫu thân lại bỏ qua cho Si nhi, vì sao mình lại để ý sống chết của Si nhi đến vậy? Cũng bởi vì nàng không sợ chính mình sao? Đúng không nàng là người đầu tiên chủ động thân cận mình?
Mẫu thân nói Si nhi họ Phác, hẳn là cùng Phác gia có quan hệ, vậy vì sao mà nàng lại sinh hoạt tại chuồng ngựa?
Thương Trưng Vũ nhạo báng một tiếng, "Phác Thiên Hào làm sao có thể chấp nhận cháu gái mình là một ngốc tử, không giết nàng đã là may rồi." Nói xong cũng mặc kệ Si nhi đang mê man và Lạp Lệ Sa đang ngây người mà rời đi.
Tỳ nữ bên người Lạp Lệ Sa phải dùng một sức lực lớn mới có thể làm cho Si nhi sạch sẽ. Si nhi bị đau, bị mạnh mẽ đặt vào trong nước, cơ hồ bị tẩy đi một lớp da.
Sau khi được tắm sạch sẽ, Si nhi được mang đi gặp Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đánh giá Si nhi. Cơ thể gầy, bởi vì trường kỳ không đủ dinh dưỡng, lưng của Si nhi không thể đứng thẳng, khung xương bị dị dạng, chỉ có thể cúi người ngồi xổm một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên phía Lạp Lệ Sa.
Nàng tuy rằng ngốc nhưng nhìn thấy rõ ràng Lạp Lệ Sa giết người, bản năng, hết thảy là bản năng của động vật, coi như nàng là ngốc tử cũng không muốn chết, thấy nguy hiểm cũng muốn tránh.
Như hiện tại Si nhi cuộn tròn ở một ngách trong chuồng ngựa, tựa như như vậy mới có thể cho nàng chút ít cảm giác an toàn. Lạp Lệ Sa thu hồi suy nghĩ, thở dài một hơi, đi đến gần Si nhi dỗ dành nói: "Si nhi ngoan, ta sẽ không tổn thương ngươi..."
Si nhi hoang mang ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa một hồi lâu, giống như cố nhớ lại cái gì, vươn hai tay nhỏ bé đang run run đặt vào bàn tay cũng không lớn lắm của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa trong lòng ấm lên, đem Si nhi ôm vào lòng: "Ngốc Si nhi, ta như thế nào sẽ tổn thương ngươi, trong chuồng ngựa bẩn, về sau không được tùy tiện đi lại đây..."
Si nhi cái gì cũng không hiểu nhưng nhìn thấy Lạp Lệ Sa không có ác ý, cũng buông xuống đề phòng, ha ha cười ngây ngô. Thế giới của nàng đơn giản, sẽ không nghĩ nhiều. Nếu nhận định Lạp Lệ Sa vô hại sẽ buông xuống và tiếp nhận đối phương. Tay nhỏ bé kéo vạt áo của Lạp Lệ Sa một chút một chút dắt, phát ra âm thanh thỏa mãn.
Lạp Lệ Sa thấy Si nhi nhanh như vậy đã bỏ xuống phòng bị đối với nàng, trong lòng rất khoái trá, ôm lấy Si nhi chỉ vào con ngựa cùng Si nhi vui đùa khi nãy hỏi: "Si nhi thích không?"
Si nhi nhìn con ngựa cười ngây ngô.
"Ta tặng ngươi chịu không?" Lạp Lệ Sa ôm Si nhi đi đến gần con ngựa, cầm lấy tay nhỏ bé của nàng đặc lên lông bờm thật dài của con ngựa, lôi kéo khiến nàng vui vẻ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Si nhi cùng với ngựa thật thân cận, vô luận là ở Bạch Thỉ tiêu cục hay là Minh Phượng cung. Thậm chí là con tuấn mã trước mắt là lễ vật Thương Trưng Vũ tặng cho Lạp Lệ Sa, ngàn dặm mới tìm được một con bảo mã. Cả người đỏ như lửa, nhan sắc diễm lệ, giống như tính cách của Lạp Lệ Sa vậy. Lạp Lệ Sa chọn cho con ngựa cái tên gọi là Tiểu Vũ. Tiểu Vũ bây giờ còn nhỏ không cao lớn bằng con ngựa trưởng thành khác, vừa vặn để Lạp Lệ Sa thân mình còn bé cưỡi.
Nhưng con ngựa này tính tình ngạo mạn, Lạp Lệ Sa mất sức lực rất lớn mới có thể thuần phục nó. Bọn hạ nhân trong Minh Phượng cung không ai có thể lại gần nó, thậm chí Thương Trưng Vũ cũng không dễ dàng lại gần con ngựa này.
Tiểu Vũ chải chuốt lại bộ lông bờm sáng bóng đã bị kéo đến loạn thất bát tao* của nó, trong lòng bất mãn thở mạnh, chỉ là cũng không cùng Si nhi phát giận dữ, xoay người vẻ mặt ai oán cọ vào người Lạp Lệ Sa.
* lộn xộn, rối tung
Lạp Lệ Sa cười nói: "Ngày thường ngươi tác oai tác quái quen rồi, bây giờ gặp được khắc tinh rồi chứ..."
Nói xong lại nhịn không được cười khúc khích, kéo tay Si nhi lại "Trở về phải tắm rửa sạch sẽ. Ta gọi người chuẩn bị nước tắm cho ngươi. Ngươi xem ngươi, đem trên người của ta đều biến thành một mùi thối."
Si nhi không muốn lại duỗi tay ra, bị Lạp Lệ Sa mạnh mẽ giữ chặt, quay đầu lại ôm cổ Lạp Lệ Sa y y nha nha phát ra âm thanh kỳ quái.
Lạp Lệ Sa trong lòng thầm than, cũng không biết Si nhi có hiểu lời nói của mình hay không. Nhìn lại thân hình nho nhỏ đang vui vẻ tác quái trên người mình, tầm mắt dời xuống, như thế cũng tốt, hai người đều biến thành vô cùng bẩn, tựa như lần đầu gặp Si nhi trong ngực mình đang làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro