Chương 42: Hoảng hốt
"Lệ Sa." Phác Thái Anh quay về phòng, bất chấp không nghỉ ngơi, thay đổi bộ xiêm y nhẹ nhàng, liền đi đến phòng Lạp Lệ Sa.
"Anh nhi?" Lạp Lệ Sa đang uống trà ở bên cửa sổ, thấy Phác Thái Anh xuất hiện có chút bất ngờ "Nhanh như vậy đã xong rồi?" Nàng còn tưởng rằng lễ kế nhiệm lớn như vậy sẽ mất một ngày đâu.
"Mộc Hương sư tỷ nói, chuyện sau đó nàng đi xử lý là được rồi, chúng ta cũng không cần lộ diện." Phác Thái Anh tự giác dọn sạch cái ghế dựa, ngồi bên người Lạp Lệ Sa.
"Tiệc tối thì sao? Ngươi cũng không đi? Như vậy không tốt lắm đâu..." Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua Phác Thái Anh, đưa tách trà trong tay cho nàng, Phác Thái Anh nhu thuận nhận lấy.
"Sư bá cũng không muốn nhìn thấy ta nha." Phác Thái Anh mừng rỡ, thoải mái. Vừa rồi phát hiện không thấy Lạp Lệ Sa thì đoán nàng đã trở về phòng, chờ không được muốn tới đây tìm nàng.
"Luôn tránh cũng không được." Lạp Lệ Sa đưa tay xoa bóp cằm của Phác Thái Anh, "Anh nhi, nếu ngươi không muốn cô phụ kỳ vọng của sư phụ ngươi, sau này không thể không cùng bọn hắn tiếp xúc. Thậm chí còn phải tự mình bảo vệ bản thân chu toàn khỏi bọn hắn."
"Lệ Sa, ngươi thì sao?" Bỗng nhiên Phác Thái Anh đã nhận ra cái gì.
"Ngươi mới vừa vào Quỷ Y môn, sẽ luôn có rất nhiều việc cần quen thuộc, còn có rất nhiều việc vặt phải xử lý. Ta chỉ là một ngoại nhân, ở tại chỗ này cũng không hay lắm. Ngày mai ta sẽ trở về Tiên Giang, ở đó còn có một số chuyện chờ ta về xử lý."
"Nhưng mà..." Phác Thái Anh cúi đầu, giữ chặt góc áo của Lạp Lệ Sa, rất giống tiểu hài tử bị vứt bỏ. "...Ta luyến tiếc ngươi."
"Ngươi nha..." Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, "...Ngươi rời nhà đi, thật bỏ được ta đi sao?"
Phác Thái Anh rụt rụt cổ, cười 'hắc hắc' quay đầu muốn chuồn đi.
Bị Lạp Lệ Sa ôm lại, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Phác Thái Anh, tựa tiếu phi tiếu: "Vội vã như vậy, muốn đi đâu?"
"Đi... Đi tìm Tiểu Bạch..." Phác Thái Anh động hai cái, vẫn còn muốn chạy, bị Lạp Lệ Sa chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Lạp Lệ Sa híp mắt nhìn Phác Thái Anh: "Nếu ngươi đi tìm tiểu súc sinh kia, bây giờ ta sẽ tìm người bắt nó làm thành áo choàng của ta."
"Giáng... Lệ Sa..." Phác Thái Anh nuốt nước miếng. Nàng biết Lạp Lệ Sa nói là làm được, nên phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, trong lòng không ngừng kêu rên, Tiểu Bạch, vì chúng ta hy sinh lớn a.
"Anh nhi..."
"Sao... Làm sao vậy?" Phác Thái Anh tận lực làm ngữ điệu của mình bình thường một ít, cùng Lạp Lệ Sa dán nhau càng gần càng có cảm giác áp bách.
"Hôm nay ngươi biểu hiện vô cùng tốt. Vừa rồi ta suy nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày ngươi rời khỏi ta, giương cánh bay cao, bay về phía thế giới của bản thân ngươi." Trong khẩu khí của Lạp Lệ Sa có sầu bi thản nhiên, làm lòng Phác Thái Anh đột nhiên đau xót.
"Lệ Sa, ta sẽ không rời khỏi ngươi. Ta thề vĩnh viễn cũng không rời bỏ ngươi." Phác Thái Anh không muốn thấy vẻ mặt này của Lạp Lệ Sa, trước đây đã tham kiến vài lần, mình cũng vô lực an ủi. Hiện tại lại vì mình mà Lạp Lệ Sa xuất hiện vẻ mặt như thế.
"Anh nhi." Mặt Lạp Lệ Sa dán vào mặt Phác Thái Anh, nhẹ nhàng ma xát. Mặt Phác Thái Anh vừa mịn lại trơn, giống trẻ con mới sinh, trên mặt Lạp Lệ Sa lại chậm rãi thay đổi vị trí cọ xát mặt Phác Thái Anh.
Tư thế của hai người mờ ám cực độ, mặt Phác Thái Anh đỏ bừng, lại luyến tiếc loại cảm giác này, tê tê dại dại, hơi thở quanh quẩn đều là hơi thở của Lạp Lệ Sa, loại cảm giác này thật tốt, trong lòng 'thình thịch' vang như có cái gì đụng vào.
Đối với Phác Thái Anh, dụ dỗ so với cưỡng ép hữu hiệu hơn nhiều. Chỉ cần thỉnh thoảng đối tốt với nàng, thân mật với nàng, coi như biết là bị lợi dụng, Phác Thái Anh cũng sẽ khăng khăng một mực đi theo mình. Đây là lý do Lạp Lệ Sa nói với mình tại sao nàng hành động như vậy, nhưng chỉ cần những lý do này còn chưa đủ, luôn có một chút lý do khác nàng không muốn đối mặt, cũng không nguyện ý thừa nhận rằng nàng kìm lòng không đậu.
"Anh nhi, lúc ta không có ở đây, phải nhớ nghĩ tới ta, còn có, cách xa Mộc Hương sư tỷ của ngươi ra một chút." Đôi môi Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ma sát chóp mũi của Phác Thái Anh, ngứa, Phác Thái Anh cười 'khúc khích', rụt rụt về phía sau.
"Lệ Sa giống như thật chán ghét Mộc Hương sư tỷ."
"Đương nhiên! Nữ nhân kia giống như hồ ly tinh, còn rất tự đắc, ta rất sợ Anh nhi của ta bị nàng cướp đi nha."
"... Ha ha, Lệ Sa nói giỡn sao? Thanh Đại sư tỷ thích Mộc Hương sư tỷ. Ta cũng vừa mới nhận thức Mộc Hương sư tỷ mà thôi." Phác Thái Anh đưa tay khoác lên trên vai Lạp Lệ Sa, vòng quanh cổ của nàng ấy, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau.
"Ta nghĩ đến ngươi ra đời không sâu, không nghĩ tới ngươi cũng là một quỷ tinh linh nha." Lạp Lệ Sa nắm cái mũi của Phác Thái Anh. "Tiểu Phôi đản."
Phác Thái Anh nhấc đầu hơi ngưỡng về sau, tránh thoát tay của Lạp Lệ Sa, cười nói: "Lệ Sa cũng sẽ khẩn trương ta sao?"
"Tự nhiên, Anh nhi chỉ thuộc về một mình ta, ai cũng không được động tới a!" Lạp Lệ Sa dùng cái trán để lên cái trán Phác Thái Anh. "Anh nhi đáp ứng ta không?"
"Tất nhiên là đáp ứng!" Phác Thái Anh đề cao âm điệu, giống nhi đồng biểu hiện rất rõ ràng.
Lạp Lệ Sa cười đắc ý.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì Lạp Lệ Sa đã ly khai Quỷ Y môn. Phác Thái Anh ôm Tiểu Bạch lưu luyến không rời cùng Lạp Lệ Sa cáo biệt. Xoay người nhìn lại, nơi này hết thảy đều xa lạ như vậy, nàng bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao, cố gắng thẳng eo lên, ngẫm lại mục tiêu của chính mình, nàng không thể để cho Lạp Lệ Sa thất vọng.
"Thập Tam?" Âm thanh này có chút quen tai, Phác Thái Anh quay đầu nhìn, đúng là Dương Tĩnh đêm đó mình vô ý gặp được.
"Dương công tử?" Phác Thái Anh cười một cái để bắt chuyện "Thức dậy sớm như vậy?"
Nàng rất tò mò Dương Tĩnh là ai, tại sao có mặt tại Quỷ Y môn, hơn nữa ở tại nơi yên lặng như vậy. Có thể trước đó đã đáp ứng với hắn không nói với ai về hắn, vậy nên nàng cũng không đến hỏi Mộc Hương về lai lịch của người này.
"Không cần gọi ta là Dương công tử, gọi Dương công tử nghe rất xa lạ, trực tiếp gọi ta Dương Tĩnh mới tốt. Ngươi xem, từ trước đến nay ta cũng không gọi ngươi là Thập Tam cô nương." Dương Tĩnh làm cái mặt quỷ với Phác Thái Anh, làm Phác Thái Anh nhịn không được 'hì hì' bật cười.
"Ân, hảo." Phác Thái Anh vuốt vuốt lông mao của Tiểu Bạch, mới ngẩng đầu hỏi, "Ngươi dậy sớm như vậy, muốn đi đâu sao?"
"Không có gì, chẳng qua sáng sớm không khí trong lành, ta đi ra đây hít thở không khí mà thôi, đúng lúc này lại gặp ngươi." Dương Tĩnh nghiêng người nhường một chỗ trống, Phác Thái Anh đi lên trước, đi song song với hắn.
"Bây giờ ngươi không sợ bị người khác phát hiện hành tung sao?" Phác Thái Anh nghiêng đầu hỏi.
"Hiện tại trời còn chưa sáng, ta đi ra đây chắc là không có người nào phát hiện ta đâu." Dương Tĩnh cười trả lời, lại duỗi tay muốn sờ đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch phản ứng lại, lộ nét mặt thô bạo 'hừ hừ' với Dương Tĩnh, "Ngươi thật sự thích tiểu hồ ly này, đi đến đâu cũng mang nó theo."
"Tiểu Bạch không được nghịch!" Phác Thái Anh đem Tiểu Bạch ôm chặc lại vào lòng của mình. Sáng sớm có chút lạnh, Phác Thái Anh sợ lạnh, vậy nên Tiểu Bạch vừa vặn trở thành ấm lô của Phác Thái Anh.
"Rất khó để làm cho một con hồ ly ngoan ngoãn như vậy, ngươi thuần dưỡng nó như thế nào vậy?" Dương Tĩnh tựa hồ hứng thú rất lớn với Tiểu Bạch .
"Nó nha, là lúc ở trong rừng cây vô ý gặp được nó, sau đó nó liền dựa vào ta không chịu đi nữa." Phác Thái Anh lấy đầu ngón tay điểm vào mũi đen thùi của Tiểu Bạch, "Bất quá nó thật sự rất ngoan ngoãn."
"Nga? Kỳ lạ như thế?" Dương Tĩnh không khỏi lại nhìn Phác Thái Anh một cái, "Thoạt nhìn các ngươi chính là duyên phận đi, cũng hoặc là trên người ngươi có một cổ lực hấp dẫn, ngay cả tiểu động vật cũng nhịn không được tới gần ngươi."
"Ha ha, kỳ thật lúc ta còn rất nhỏ cũng rất có duyên với con ngựa." Nói tới chuyện này, Phác Thái Anh vẫn là rất kiêu ngạo, toàn bộ những ngày vô tư không lo của nàng, đều là vượt qua cùng con ngựa.
"Ngươi thật đúng là một người đặc biệt! Ta quen biết rất nhiều nữ tử, bề ngoài các nàng thực thích tuấn mã, nhưng đều chỉ đứng nhìn ở xa xa, nếu đến gần thì lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhất là chuồng ngựa, các nàng cũng không nguyện tới gần." Dương Tĩnh vô tâm nói.
Phác Thái Anh người nghe hữu ý, ánh mắt tối sầm lại: "Vậy sao..."
"Làm sao vậy?" Nhận thấy cảm xúc của Phác Thái Anh thay đổi, Dương Tĩnh quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Phác Thái Anh ngẩng đầu, "Trời sắp sáng rồi, nếu ngươi không hy vọng bị người khác phát hiện, vẫn nên nhanh chóng rời đi đi, ta cũng muốn trở về phòng."
"Thập Tam..." Dương Tĩnh còn muốn nói tiếp cái gì, thì Phác Thái Anh đã ôm Tiểu Bạch bỏ đi không thấy bóng dáng.
Dương Tĩnh nhìn bóng lưng của Phác Thái Anh có chút sững sờ, hắn nói sai cái gì sao? Bất quá Phác Thái Anh thật sự là nữ tử đặc biệt nhất mà hắn từng quen biết. Hắn cố ý đi nghe ngóng chuyện của Phác Thái Anh, phát hiện quá khứ của Quỷ Y Thập Tam là trống rỗng, chỉ biết là nàng sinh ra ở Minh Phượng cung, từ nhỏ ở nơi này lớn lên, cũng không biết vì sao lại trở thành đệ tử của Huyền Minh, còn trở thành chưởng môn Quỷ Y môn?
Phác Thái Anh chạy về phòng của mình, lao đầu vào trong chăn, ôm Tiểu Bạch cả người phát run. Nàng đang sợ, không phải sợ bị người khác vứt bỏ, mà là sợ bị Lạp Lệ Sa vứt bỏ. Dương Tĩnh nói không sai, có bao nhiêu người có thể chịu được nơi dơ dáy bẩn thỉu như chuồng ngựa?
Lạp Lệ Sa làm Phác Thái Anh có cảm giác càng ngày càng không thể nắm lấy. Nàng không biết đến tột cùng Lạp Lệ Sa có tính toán gì không, cho nên Phác Thái Anh sợ. Lạp Lệ Sa vừa mới đi, loại sợ hãi này càng thêm rộng rãi, từ đáy lòng chầm chậm lan tràn.
Tiểu Bạch không biết Phác Thái Anh bị làm sao, chỉ cảm thấy bị lắc qua lắc lại thật khó chịu, nó nức nở một tiếng, quay đầu lại dùng lưỡi hồng nhạt nho nhỏ liếm lấy hai má Phác Thái Anh. Vừa ướt vừa nóng lại dính, bất quá cũng làm cho tâm tình của Phác Thái Anh tốt lên rất nhiều. Nàng nhìn vẻ mặt vô tội của Tiểu Bạch, đưa tay sờ sờ đầu của nó, Tiểu Bạch thuận thế lại liếm lòng bàn tay của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đem mặt tựa vào trên lưng Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch... Nếu Lệ Sa không quan tâm ta, ngươi cũng nhất định sẽ quan tâm ta, đúng không? Tiểu Bạch, sau này ta cần cố gắng, để làm cho Lệ Sa không ghét bỏ ta..." Phác Thái Anh từ trước đến nay không bao giờ quan tâm người khác, thế giới của nàng rất nhỏ, từ sinh ra bắt đầu, chỉ có một ít trước mắt liên quan đến nàng.
"Thập Tam?" Sáng sớm Mộc Hương tới gọi Phác Thái Anh rời giường, lại thấy Phác Thái Anh cuộn thành một đoàn ở trên giường, trên mặt còn mang theo nước mắt, vội vã đi qua ôm chầm Phác Thái Anh nói, "Làm sao vậy? Có phải vì Lạp Lệ Sa rời khỏi nên trong lòng muội khó chịu không?"
"Không có..." Phác Thái Anh lắc đầu, "Nghĩ đến một chút chuyện khổ sở mà thôi, bây giờ thì tốt rồi."
Mộc Hương nhìn thấy Phác Thái Anh, trong lòng sinh ra ý nghĩ thương xót. Một nhi đồng tinh xảo, đặc sắc như vậy, thật không muốn để nàng lâm vào thế tục ô uế này.
Huyền Minh từng nói qua, nếu có một ngày trong mắt Phác Thái Anh có thiên địa, lúc đó sẽ là lúc nàng hóa rồng. Hiện tại trong mắt Phác Thái Anh chỉ có Lạp Lệ Sa, có thể nàng vẫn chỉ là đứa bé, nhưng mà tốc độ lớn dần của đứa bé này, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
"Mộc Hương sư tỷ..." Phác Thái Anh rút vào lòng Mộc Hương, "Thì ra vòng tay của tỷ cũng rất thoải mái, thật làm cho người ta an tâm."
Mộc Hương ngây ra một lúc. Đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh chủ động tiếp cận mình, có chút kinh hỉ, lại có chút bất đắc dĩ, không có Lạp Lệ Sa mới có thể đến phiên mình sao?
"Nếu Thập Tam muốn, sư tỷ tùy thời rộng mở vòng tay đón muội." Mộc Hương xoa mặt Phác Thái Anh, bởi vì mới vừa mới khóc, còn hồng hồng, bất quá thật đáng yêu. Ánh mắt Phác Thái Anh coi như không đổ lệ, cũng luôn luôn làm cho người ta có cảm giác nước mắt nàng đang uông uông đổ, đây cũng là lý do vì sao nàng chỉ liếc mắt nhìn người một cái thì có thể vạch trần người khác như vậy. Thấy Phác Thái Anh ngước mắt lên nhìn mình, Mộc Hương liền nhịn không được muốn thân cận nàng hơn nữa.
"Thập Tam..."
"Ân?" Phác Thái Anh nháy mắt, "Sư tỷ muốn nói gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro