Chương 47: Đau xót

Hắn bước lên phía trước vài bước, muốn ôm Phác Thái Anh đi, nhưng bị Lạp Lệ Sa đưa tay ngăn lại.

"Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lưu Anh Đường trừng Lạp Lệ Sa.

"Nói bằng miệng không bằng chứng, ngươi phải cho ta chứng từ, giao khế ước."

"Ta trở về sẽ cho người giao cho ngươi, thương thế của nàng không thể để lâu thêm được..." Lưu Anh Đường dùng sức đẩy cánh tay Lạp Lệ Sa ra.

Lạp Lệ Sa lại đi qua ngăn cản: "Ta làm sao biết Lưu Đại bang chủ ngài có giữ lời hay không. Dù sao lập trường của ta và ngài kém quá xa, nếu không muốn nàng không được chữa trị kịp thời, tốt nhất ngươi nên lập tức sai người trở về lấy khế ước, giấy trắng mực đen làm chứng, ta liền cho ngươi mang nàng đi."

"Lạp Lệ Sa, ngươi điên rồi! Mọi người nói độc nhất là lòng dạ đàn bà... Rắn rết tâm địa đều không độc được như ngươi..." Lưu Anh Đường đều nhanh đem quả đấm của mình bóp nát, nhưng cũng không có biện pháp gì với đối phương, quay đầu phân phó thuộc hạ dưới tay của mình lập tức trở về đem khế ước ba thành thuỷ vận đem lại đây.

Đưa đến trước mặt Lạp Lệ Sa, làm xong công văn chuyển giao, Lạp Lệ Sa mới chậm rãi thu hồi khế ước nói: "Người, ngươi có thể mang đi rồi..."

Lưu Anh Đường căm hận nhìn Lạp Lệ Sa: "Nếu có gặp lại... Bạch Hổ Bang ta sẽ không để yên cho Minh Phượng cung các ngươi..."

Hắn đi đến trước mặt Phác Thái Anh, vừa sờ mạch tượng của Phác Thái Anh, mặt liền đen lại. Lạp Lệ Sa đối với một người không có lực phản kháng mà dùng bảy phần công lực tổn hại hai lần, tâm phổi của Phác Thái Anh đều bị chấn thương nặng nề... Hắn cố gắng nuốt xuống cơn tức này, trước mắt cứu Phác Thái Anh quan trọng hơn, ôm lấy Phác Thái Anh muốn rời đi.

Lưu Anh Đường đang giận dữ, cho nên không có chút nào phát giác, nếu thường nhân chịu một chưởng của Lạp Lệ Sa hẳn là chết ngay lập tức, vì sao dưới tình huống Phác Thái Anh không hề có lực hoàn thủ, chịu hai chưởng này vẫn còn có thể còn sống sót đây?

"Đợi một chút..." Lạp Lệ Sa giữ Lưu Anh Đường lại.

"Thế nào nữa?"

"Cái này cho ngươi..." Lạp Lệ Sa đem một cái bình sứ cho Lưu Anh Đường, "Đây là đan dược chữa thương Minh Phượng cung bào chế, nếu ngươi không muốn nàng ta chết trên đường quay về Bạch Hổ Bang thì cho nàng uống đi. Ta không muốn đến lúc đó nàng ta chết, ngươi chạy đến tìm ta gây phiền toái..."

"Cám ơn!" Lưu Anh Đường nhận bình sứ Lạp Lệ Sa ném tới, mở nút lọ, đổ ra viên thuốc, đút vào miệng Phác Thái Anh, ôm Phác Thái Anh thi triển khinh công vội vàng ly khai.

Lạp Lệ Sa nhìn thân ảnh Lưu Anh Đường đã đi xa, thở ra một hơi dài, tay dùng sức bắt lấy cây cột bên đầu giường mới có thể ổn định thân thể của mình không ngã xuống. Nàng biết hai chưởng này của mình nếu có hơi sai lầm, chần chừ khi dùng lực... Phác Thái Anh sẽ mất mạng, nhưng nàng không có lựa chọn khác...

Trong triều muốn thu hồi quyền lợi của một bộ phận thuỷ vận, lại không thể công khai cùng người khác tranh đoạt. Lúc trước hoàng gia đã hứa hẹn cho người trong giang hồ một miếng cơm ăn, tuyệt không cùng dân tranh đoạt quyền lợi thủy vận này. Vậy nên trong lúc chiến tranh không ngừng khuếch trương lãnh thổ ở Vân quốc, được vô số cao thủ võ lâm ủng hộ.

Nhưng cho đến ngày nay, Vân quốc ở thời thịnh, thiên hạ đều bị thâu tóm ở đất đai, trong quốc khố có hơn phân nửa thu nhập từ thuế đều ở vận chuyển bằng đường thuỷ, có thể thấy được, đây là một đống thịt thơm. Hoàng gia không khống chế đống này, ngân khố quốc gia thu vào tổn thất nặng bao nhiêu. Không đánh giặc, còn phải nuôi nhiều binh lính rảnh rỗi như vậy... Cho nên hoàng gia muốn thông qua Minh Phượng cung, thu hồi quyền lợi của bộ phận này.

Bộc Dương Vinh Thánh uy hiếp quá mức, Lạp Lệ Sa cũng là bất đắc dĩ. Kết quả, Phác Thái Anh đã trực tiếp trở thành người bị hại trong trận tranh đoạt lợi ích này.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, khóe mắt lướt qua hai hàng lệ: 'Anh nhi, sau ngày hôm nay, ngươi sẽ hận ta sao? Ta biết rõ ngươi muốn như thế nào, nhưng vẫn không kiêng sợ lợi dụng thương thế của ngươi, làm hại ngươi như vậy, nếu có thể, hãy hận ta đi.'

"Thập Tam ở nơi nào?" Mộc Hương và Thanh Đại ở Tiên Giang tìm thật lâu cũng chưa tìm được Phác Thái Anh, thì ra nàng được Lưu Anh Đường bí mật an bài biệt viện để dưỡng thương. Nếu không phải Lưu Anh Đường phái người thông tri cho các nàng, sợ là các nàng còn phải tìm kiếm nhiều ngày.

"Ở phía nam, một gian biệt viện sau cùng bên trong. Bang chủ nói tiểu thư cần nghỉ ngơi, cho nên để chúng ta an bài nàng ở nơi này dưỡng thương." Nha hoàn một mặt đi theo cước bộ của Mộc Hương và Thanh Đại, một mặt thở 'phì phò' trả lời.

Gian biệt viện này trước kia là chỗ ở của Lưu Thụ Doanh, Lưu Anh Đường không muốn Lưu Thụ Doanh bị người khác quấy rầy, cho nên xây riêng cho nàng một tòa biệt viện, ở chỗ bờ sông, có núi rừng che lấp, thập phần bí mật và yên lặng.

Mộc Hương đẩy cửa ra, nhìn thấy Phác Thái Anh nhắm hai mắt, im lặng nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Nàng cùng Thanh Đại đi qua nhìn, không hẹn mà cùng phóng nhẹ thanh âm. Mộc Hương đi đến trước giường, từ trong chăn đụng đến cổ tay của Phác Thái Anh, chạm vào mạch trên cổ tay nàng, mặt lập tức đen lại.

"Lạp Lệ Sa!" Nàng tức giận đến không ngớt lời, giọng nói đều run lên.

Thanh Đại thấy phản ứng của Mộc Hương, cũng đi qua xem xét thương thế của Phác Thái Anh, vừa xem xong ngay cả nàng sắc mặt cũng khó coi. Vừa rồi trên đường tới Bạch Hổ Bang đã nhận được mật phong của Lưu Anh Đường tự tay viết cho các nàng, đem ngóc ngách của chuyện này nói rất rõ ràng, ban đầu các nàng còn không tin tưởng nhiều.

Hiện tại...

Phác Thái Anh đang vận công chữa thương, cảm giác có người vào trong phòng. Nàng mở hai mắt, thấy Mộc Hương và Thanh Đại đang khổ sở nhìn mình, suy yếu cười cười, dùng thần ngữ nói: "Ta không sao..."

Vừa thấy Phác Thái Anh như vậy, Mộc Hương liền khổ sở trong lòng, đau lòng vô cùng. Mọi thời điểm Phác Thái Anh đều không để cho người khác lo lắng nàng, nhưng luôn không bận tâm đến chính mình.

Nàng cẩn thận đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực: "Thập Tam, làm sao ngươi làm cho người ta đau lòng như vậy chứ. Mới nháy mắt một cái, ngươi đã bị tổn thương thành như vậy."

Phác Thái Anh nhìn Mộc Hương ôn hòa cười cười, tầm mắt lại dời về phía Thanh Đại. Thanh Đại nhìn ra ý tứ của Phác Thái Anh, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không thể không khuyên Mộc Hương: "Chưởng môn còn không có khổ sở đâu, ngươi làm sư tỷ thật không được rồi, trước mắt vẫn nên giúp chưởng môn chữa thương thì hơn."

"Đúng! Thiếu chút nữa ta quên." Mộc Hương bừng tỉnh, Phác Thái Anh còn có tổn thương, cũng không biết Lưu Anh Đường tìm thầy thuốc có dùng được không.

Phác Thái Anh không muốn bị người khác phát hiện chân khí trong cơ thể nàng có biến hóa, không phải có phòng bị với Mộc Hương và Thanh Đại, mà là muốn bảo hộ các nàng. Vì thế thừa dịp Mộc Hương bày châm ra, lập tức làm tan chân khí trong cơ thể.

Bởi vì Mộc Hương và Thanh Đại dốc lòng chiếu cố, không tới một tháng, Phác Thái Anh đã có thể xuống giường đi lại. Đương nhiên trong đó còn có một nguyên nhân khác vì nàng vụng trộm luyện công.

Để tiện chiếu cố Phác Thái Anh, Mộc Hương và Thanh Đại cũng ở lại Bạch Hổ Bang, hai người mỗi đêm luân phiên coi chừng Phác Thái Anh. Trong lúc đó Lưu Anh Đường đến xem Phác Thái Anh hai lần, lại vội vàng ly khai.

Bởi vì Lạp Lệ Sa cầm đi ba thành thuỷ vận của hắn, một đống chuyện sứt đầu mẻ trán quấn quít lấy hắn. Có thể bớt chút thì giờ đến xem Phác Thái Anh đã rất không tồi rồi. Nhưng Phác Thái Anh không biết sao lại thế này, lần thứ nhất Lưu Anh Đường đến, nàng liền giả ngủ, hai người không có nói chuyện với nhau.

"Thập Tam, gần đây luôn thấy muội ngồi ở trên giường ngẩn người, làm sao vậy?" Mộc Hương bưng thuốc đưa cho Phác Thái Anh, xem nàng ấy thật gầy quá, vốn đã không có thịt nhiều, hiện tại cả khuôn mặt nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cằm nhọn đến đáng sợ. Nhưng? Mộc Hương nghiêng đầu đánh giá, mỹ nhân chính là mỹ nhân, gầy đi như thế nào, cũng không suy giảm vẻ đẹp của nàng.

Phác Thái Anh tiếp nhận chén thuốc, nhìn cũng không nhìn, uống xuống vài ngụm mới nói: "Đã nhiều ngày, vất vả cho sư tỷ, còn có Thanh Đại sư tỷ... Không có các tỷ, ta cũng không khôi phục nhanh được như vậy."

"Nói ngốc cái gì chứ, sư tỷ chiếu cố sư muội là chuyện đương nhiên. Ta xem gần đây muội có thể xuống giường đi lại, cũng an tâm không ít, ta còn thực sợ sau này sẽ lưu lại di chứng gì đó." Mộc Hương lấy gối kê lên sau lưng Phác Thái Anh, để nàng nằm thoải mái một chút.

Phác Thái Anh lại cười nói: "Tạ ơn sư tỷ."

Mộc Hương cũng cười, chỉ là có chút bất đắc dĩ: "Thập Tam, muội luôn nhu thuận làm người ta đau lòng."

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, cũng không nói chuyện, vẫn còn lâm vào thế giới của mình. Mộc Hương thở dài, gần đây Phác Thái Anh thường xuyên đột nhiên trầm mặc, đem mình giam cầm lại. Nàng không còn nghĩ đến vì chuyện của Lạp Lệ Sa, đối với nàng ấy có đả kích lớn như vậy.

"Thập Tam..." Mộc Hương nắm tay Phác Thái Anh, "Nếu trong lòng có nghi hoặc, vì sao không đợi thương thế tốt lên tự mình đi hỏi cho rõ? Có lẽ có hiểu lầm gì đó, hiện tại muội tự mình ở trong này miên man suy nghĩ cũng không phải biện pháp."

"Không cần hỏi... Ta biết là Lệ Sa làm, võ công của nàng ta quen thuộc nhất... Chưởng pháp của nàng, vừa đúng để cho ta không bị mất mạng tại chỗ. Còn có thuốc chữa thương Minh Phượng cung bào chế nữa... Kỳ thật hết thảy mọi chuyện nàng đều sắp xếp xong xuôi, cái gọi là để cho ta cùng ngoại công sum họp, thì ra lại là chuyện như thế này." Phác Thái Anh thở dài, giương mắt nhìn Mộc Hương, hai mắt nàng lại rất yếu ớt, "Sư tỷ, nhưng ta không hận nàng được... Ngược lại ta còn rất muốn rất muốn nàng."

Mộc Hương vội vàng đem Phác Thái Anh ôm lấy, vuốt đầu an ủi: "Ngoan... Muốn khóc thì khóc ra đi."

"Ha ha..." Phác Thái Anh chà xát lau nước mắt, 'khụt khịt' nói: "Sư tỷ, có phải ta thực không có tiền đồ hay không?"

Trong lòng Phác Thái Anh rất đau rất đau, có oán giận đấy, nhưng mà nàng luôn hiểu được nàng không có lập trường để hận Lạp Lệ Sa. Bởi vì trong lòng nàng có Lạp Lệ Sa, bởi vì nàng thích Lạp Lệ Sa.

Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, mấu chốt ở chỗ, Lạp Lệ Sa chưa bao giờ nói với Phác Thái Anh, nàng ấy thích nàng. Cho nên Phác Thái Anh lấy lập trường gì để hận đây? Hết thảy bất quá là nàng đơn phương tình nguyện. Nàng thật giống như ám vệ Minh Phượng cung bồi dưỡng, tới lúc cần thiết, làm vật hy sinh cho Minh Phượng cung cũng là chuyện đương nhiên. Có thể nàng còn phải cảm kích, bởi vì nàng may mắn hơn người khác, chiếm được sự quan tâm, chiếu cố của Lạp Lệ Sa.

"Ai nói?" Mộc Hương đưa tay giúp Phác Thái Anh lau nước mắt, "Thập Tam, muội chí tình chí nghĩa, bản thân ta rất hâm mộ, nhất là Lạp Lệ Sa kia, sư tỷ của muội này cũng ghen tị với nàng muốn chết."

"Hì hì..." Phác Thái Anh nhịn không được mỉm cười, "Sư tỷ lại hay nói giỡn."

Thanh Đại từ ngoài phòng tiến vào, vừa vặn thấy một màn này, ngây ra một lúc, xoay mặt muốn đi khỏi. Phác Thái Anh nhìn thấy lập tức kêu lên: "Thanh Đại sư tỷ."

Thanh Đại bất đắc dĩ phải quay đầu lại: "Quấy rầy các ngươi, thật có lỗi."

"Không có, Mộc Hương sư tỷ chỉ là an ủi ta thôi." Phác Thái Anh đưa tay muốn nắm tay Thanh Đại. Bởi vì nằm ở trên giường cho nên thân thể nghiêng ra phía ngoài, làm Thanh Đại nhìn thấy liền hoảng hốt, vội đi lên trước, nắm lấy tay Phác Thái Anh.

"Cẩn thận coi chừng ngã xuống." Thanh Đại nhìn thoáng qua Mộc Hương, mới quay đầu nói với Phác Thái Anh, "Ta xem thời tiết hôm nay rất tốt, muốn mang muội đi ra ngoài đi một chút, bất quá không thể quá lâu."

"Ân, nằm ở trên giường lâu như vậy, cả người đều không thoải mái." Phác Thái Anh vừa nghe có thể đi ra ngoài, trên mặt mới lộ ra sắc mặt vui mừng.

"Muội chậm một chút." Mộc Hương giúp đỡ Phác Thái Anh đi ra ngoài phòng. Ánh mặt trời tốt lắm, ôn nhu, chiếu vào trên người làm cho người ta buồn ngủ.

Phác Thái Anh ngồi ở chòi nghỉ mát trong sân ngủ gật, Mộc Hương và Thanh Đại đứng xa xa nhìn nàng.

"Thập Tam thoạt nhìn vui vẻ, cũng chỉ là an ủi chúng ta thôi, không muốn chúng ta lo lắng, ngươi xem nàng... Trước kia Thập Tam vui tươi hơn nhiều nha." Mộc Hương thở dài, rất nhiều cảm giác vô lực dâng lên trong lòng.

"Nếu chưởng môn buông bỏ Lạp Lệ Sa, sư tỷ, ngươi sẽ làm như thế nào?" Thanh Đại bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.

"Thập Tam sẽ không buông bỏ Lạp Lệ Sa. Nàng khổ sở như vậy cũng là bởi vì nàng còn không bỏ xuống được." Mộc Hương lắc đầu, "Kỳ thật ta nghĩ thật lâu, có thể là ta luôn mê luyến thực chỉ là một bóng dáng. Từ nhỏ, sư phụ bắt đầu nói với ta chuyện của tiểu sư muội, hấp dẫn ta cũng chỉ là Thập Tam kia trong miệng sư phụ. Chính là lòng của nàng luôn không ở trên người của ta, Mộc Hương ta cũng không thể ép buộc..."

"Nói như vậy, sư tỷ đã thực sự nhìn thấu rồi sao?" Thanh Đại nghiêng mặt, nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi nói đi? Ta là sư tỷ của nàng, tự nhiên sẽ bảo hộ nàng, đối tốt với nàng, những tình cảm khác, ta sẽ thu lại... Bởi vì ta không muốn Thập Tam tiếp tục bị tổn thương một lần nào nữa." Mộc Hương cười cười, phi thường dễ thương, đã thật lâu nàng không có lộ ra vẻ mặt như thế. Từ khi gặp được Phác Thái Anh, nàng luôn luôn sắm vai một người sư tỷ thật tốt, nhưng hiện tại, nàng quyết định là quay về làm chính mình, lấy phương thức của mình bảo hộ Phác Thái Anh.

Thanh Đại nhìn, mặt đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu chỗ khác: "Ta đi kêu chưởng môn trở lại, nàng ở bên ngoài này đã quá lâu."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Anh nhi không phải không có nguyên tắc, mà là không có lập trường. Người ta nói sự bất quá tam, đại khái lần thứ ba Anh nhi sẽ bùng nổ mà thôi!!!

Tạm thời sẽ không ngược Lạp Lệ Sa. Tích lũy đến cuối cùng mới ngược nàng, nếu tình cảm của nàng không sâu, làm như thế nào cũng không ngược được. Muốn cho Anh nhi chậm rãi hấp dẫn nàng. Bởi vì trước mắt mà nói, nàng làm không có sai, xuất phát từ đại cục, chỉ tổn thương Phác Thái Anh mà được lợi ích lớn như vậy, về tình về lý, nàng không sai.

Hơn nữa Phác Thái Anh tổn thương sẽ không sao. Tương lai không xa, Lạp Lệ Sa sẽ xác định được tình cảm của mình. (nắm tay!)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro