Chương 48: Đến thăm

Trụ sở chính của Bạch Hổ Bang là một gian nhà rất lớn. Trong một gian phòng, một đám bang chúng đang vây quanh nhau, giữa ban ngày ban mặt uống rượu. Thiếu ba thành thuỷ vận, bọn hắn rất nhiều người đều nhàn rỗi.

"Phó bang chủ, thực bất bình thay ngài. Mắt thấy bang chủ lớn tuổi cũng không có hậu nhân, nhất định là muốn truyền vị trí bang chủ Bạch Hổ Bang cho ngài, không nghĩ tới nửa đường lọt ra một Trình Giảo Kim lai lịch không rõ, có chắc là ngoại tôn nữ của bang chủ hay không nữa?" Một cái bang chúng rót thêm rượu cho Võ Kiệt, tức giận bất bình nói, một bang chúng khác cũng nói hùa theo.

"Đúng! Đúng! Phó bang chủ ngài thay Bạch Hổ Bang xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, từ nhỏ đã ở bên người bang chủ, coi như là nửa nhi tử của bang chủ, Quỷ Y Thập Tam gì đó, chưa từng làm cái gì cả, thì dựa vào cái gì chứ..."

"Các ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, nếu để bang chủ nghe thấy, các ngươi tự chịu..." Võ Kiệt uống một hớp rượu, nhắc nhở nói.

Trong lòng hắn đâu dễ dàng chịu phục, nhưng bang chủ nói vậy, hắn còn có thể làm sao, mắt thấy sự nhẫn nhục nhiều năm của mình sắp sửa mất trắng.

"Phó bang chủ... Thuộc hạ thật ra có một biện pháp." Một tiểu bang chúng bên cạnh lấm la lấm lét định đến hiến kế.

"Nói!" Võ Kiệt ghé mắt nhìn đối phương một cái, hắn cũng đang vì thế này mà phiền não.

"Phó bang chủ, ngài xem, ngài dầu gì cũng là Phó bang chủ Bạch Hổ Bang, tướng mạo đường đường anh tuấn tiêu sái, tuyệt không kém so với người khác... Ta xem, không bằng ngài hy sinh một chút nhan sắc, theo đuổi Quỷ Y Thập Tam kia đi." Mắt thấy Võ Kiệt giật giật mày, biết hắn đã động tâm, để sát vào nói tiếp, "Người xem Thập Tam kia, bộ dạng cũng thật đẹp. Nếu thành công, Bạch Hổ Bang, Quỷ Y môn, còn có mỹ nhân tuyệt sắc này đều có thể nằm trong bàn tay của ngài. Làm bang chủ tôn nữ tế (cháu rể), so với làm nửa nhi tử của hắn còn mạnh hơn."

Võ Kiệt vừa nghe, quả nhiên là kế hay, chỉ là có chút do dự theo đuổi Phác Thái Anh, có thể thành công không đã.

"Phó bang chủ, ta xem kế này rất tốt. Nữ nhân sao, nói điểm lời ngon tiếng ngọt, tặng điểm quý hiếm kỳ vật, vàng bạc châu báu, thật dễ dàng bắt tới tay..."Một bang chúng cũng phụ họa theo.

Võ Kiệt nghĩ nghĩ, nhìn Phác Thái Anh cũng không phải nữ tử bình thường. Nhưng trước mắt mà nói cũng chỉ có phương pháp này là khả thi, huống chi nữ tử độc nhất vô nhị như vậy, ai không muốn chiếm dụng chứ.

"Hảo, ngày mai ta mượn danh nghĩa Phó bang chủ Bạch Hổ Bang đi gặp chưởng môn Quỷ Y môn này một chút." Võ Kiệt uống cạn chén rượu, rất có thâm ý nói.

"Tình hình của Anh nhi thế nào?" Lạp Lệ Sa thu hồi thư nàng vừa nhận được từ Thương Trưng Vũ. Thương Trưng Vũ ở Biện Châu gặp một chút phiền toái, nhưng trong thư nói vẫn có thể ứng phó, Lạp Lệ Sa xưa nay rất tin tưởng năng lực của Thương Trưng Vũ.

"Thiếu cung chủ, trong Bạch Hổ Bang có người của chúng ta. Đêm qua ta đi tra hỏi một ít tin tức, Anh nhi được an bài ở biệt viện lúc trước của Lưu Thụ Doanh. Mộc Hương và Thanh Đại cũng được Lưu Anh Đường thỉnh đi chiếu cố nàng. Những ngày gần đây đã thấy Anh nhi có thể xuống giường đi lại..." Dịch Thanh ở một bên đáp.

"Ân... Ta đã biết." Lạp Lệ Sa thở dài, sinh mệnh của Phác Thái Anh thật đúng không phải là ương ngạnh bình thường.

"Thiếu cung chủ..."

"Còn có việc sao?"

"Có chuyện, không biết nên bẩm báo với người không. Phó bang chủ Bạch Hổ Bang, Võ Kiệt, tựa hồ rất có hứng thú với Anh nhi." Dịch Dung do dự một chút, vẫn là nói ra.

"Nga?" Lạp Lệ Sa cười lạnh, "Anh nhi làm sao sẽ không làm bọn tiểu nhân này có chủ ý với nàng đây? Hắn bất quá là để ý sắc đẹp của Anh nhi, thêm Bạch Hổ Bang cùng Quỷ Y môn nữa. Nhưng Anh nhi chắc chắn sẽ không để ý đến hắn..."

Phác Thái Anh lãnh đạm với người khác Lạp Lệ Sa đã thấy qua rất nhiều, nàng sẽ thích Võ Kiệt mới là lạ. Nhưng mà biết người của mình bị người khác ngấp nghé, Lạp Lệ Sa vẫn còn có chút khó chịu, âm thầm nhớ kỹ tên Võ Kiệt này.

"Ngươi đi an bài đi, đêm nay ta đi gặp Anh nhi." Lạp Lệ Sa đứng lên đi đến phòng của mình, tính toán đổi một thân y phục tiện để xuất môn, "Đúng rồi, con hồ ly của Anh nhi đâu?"

"Ngày đó hạ mê dược nó, sau khi tỉnh lại cũng không thấy Tiểu Bạch làm ầm ĩ, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, một bộ dạng không lo." Dịch Dung đi theo đáp.

"Nga? Đi bắt nó ôm đến đây đi, đưa nó cho Anh nhi." Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói.

Tiểu Bạch đang mơ hồ ngủ, bị Dịch Dung ôm từ phòng Phác Thái Anh ra. Lạp Lệ Sa đổi y phục xong, nhận lấy Tiểu Bạch từ tay Dịch Dung, nhìn nhìn nó, mỉm cười nói: "Ngươi xem Tiểu Bạch này, cùng Anh nhi lúc còn nhỏ rất giống nhau, ham ngủ, bị ôm ra cửa vẫn là bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê này."

"Nó là hồ ly Anh nhi nuôi, tất nhiên giống nàng." Dịch Dung cũng nở nụ cười, xoa bóp cái lỗ tai nhích tới nhích lui của Tiểu Bạch, "Thiếu cung chủ, vẫn là ta ôm nó đi..."

"Không cần, để ta ôm." Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, ánh trăng lên rất cao, "Lên đường đi."

Biệt viện Phác Thái Anh dưỡng thương không giống với Bạch Hổ Bang, thật đẹp và tĩnh mịch, trừ bỏ mấy người hộ viện, chủ yếu không có người nào khác, cho nên ẩn đi vào đây cũng không phải là việc khó.

Tổn thương của Phác Thái Anh đã tốt bảy tám phần, còn lại chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng, Mộc Hương và Thanh Đại cũng không cần luân phiên coi chừng Phác Thái Anh. Dịch Dung ở ngoài cửa phòng Phác Thái Anh coi chừng dùm, Lạp Lệ Sa đẩy cửa đi vào.

Tiểu Bạch nghe thấy hơi thở của Phác Thái Anh, liền đột nhiên dựng thẳng đầu lên, 'sưu' một tiếng nhảy đến đầu giường của Phác Thái Anh, thân thiết dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm hai má của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bị Tiểu Bạch làm cho mở mắt ra, vừa vặn trông thấy Lạp Lệ Sa đang đốt đèn, có chút sững sờ. Nhưng thấy Tiểu Bạch lao vào trong chăn của mình, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười, kiểm tra da lông sáng bóng trên người nó, giống như lại phì ra một ít, thoạt nhìn ở Minh Phượng cung được chiếu cố vô cùng hảo.

"Như thế nào... Thấy Tiểu Bạch, không vui sao?" Lạp Lệ Sa quay sang nhìn Phác Thái Anh, trong lòng cũng rất rất đau. Thời gian ngắn ngủn hơn một tháng, thế nhưng nàng lại gầy đi nhiều như vậy, hiện tại cũng là thần sắc của người có bệnh.

Nàng biết rõ mình xuống tay nặng đến nhường nào, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là khắc chế sự đau lòng không được, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm rất chặt, để bình ổn tâm tình của mình.

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh còn cho là mình nằm mơ, Lạp Lệ Sa thế nhưng lại đến đây.

"Là ta." Lạp Lệ Sa đi đến trước giường Phác Thái Anh, tinh tế vuốt mặt Phác Thái Anh, thở dài nói: "Hận ta sao?"

Một khắc này, Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh hận nàng. Dù mọi người trên thế giới này hận nàng, nàng cũng sẽ không nhăn mặt chau mày, chỉ riêng Phác Thái Anh, thậm chí nàng cảm nhận được hô hấp đều không thông thuận, khẩn trương chờ đợi đáp án của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lắc đầu, buồn bã nói: "Không hận, chỉ là rất khổ sở, vì sao Lệ Sa lại đối với ta như vậy? Ta nghĩ thật lâu, cho Lệ Sa rất nhiều rất nhiều lý do dùng để thuyết phục chính mình, tỷ như tại giang hồ thân bất do kỷ... Tỷ như Lệ Sa chỉ là một lần thất thủ... Nhưng mà sau này, ta mới hiểu được, là ta một mực lừa mình dối người, ở trong lòng Lệ Sa, trọng lượng của ta còn thua ba thành thuỷ vận kia. Bởi vì từ rất sớm Lệ Sa đã nói với ta rằng Lệ Sa là ai, ngươi đã nói 'bất kể như thế nào cũng không muốn ủy khuất bản thân mình, chẳng sợ ủy khuất người khác'... Anh nhi ở trong lòng Lệ Sa, thủy chung chỉ là... Người khác mà thôi."

"Anh nhi." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh. Chỉ mấy ngày không thấy, Phác Thái Anh đã có rất nhiều ưu sầu, không còn là hài tử vô ưu vô lự trước kia. Nàng không biết mình nên nói cái gì. Cho tới bây giờ, Lạp Lệ Sa cũng không vì hành vi của mình mà giải thích điều gì, cho nên nàng cũng không hiểu cần giải thích như thế nào... Chỉ có thể trầm mặc nhìn Phác Thái Anh. Nàng đối bất luận kẻ nào đều là như thế, chỉ cần có giá trị lợi dụng thì nàng sẽ không bỏ qua. Đối với nàng đó là chuyện đương nhiên, nhưng đối với Phác Thái Anh, trong lòng nàng thật sự rất áy náy.

Có một loại cảm xúc không thể hiểu được sai khiến tình cảm của mình, để sau khi nàng làm xong việc này, không ngừng chán nản, tự trách, hối hận... Nếu nhìn kỹ, đôi mắt của Lạp Lệ Sa cũng là mang theo hắc sắc. Rất nhiều ngày này, nàng ngủ không được ngon giấc, lo lắng Phác Thái Anh, tưởng niệm Phác Thái Anh, trong đầu tồn tại luôn hiện lên hình dáng của Phác Thái Anh, những điều này là làm sao vậy? Đáp án đã được miêu tả thật sinh động, thật rõ ràng, nhưng có thể nàng không dám đối diện, không dám thừa nhận mà thôi.

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh ngẩng đầu, miệng hàm chứa nụ cười, "Ôm ta một cái, được chứ..."

Lạp Lệ Sa đi qua, nhẹ nhàng đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, đầu ngón tay xuyên qua tóc dài mềm mượt của Phác Thái Anh: "Có đôi khi, ta tình nguyện nàng hận ta, như vậy, trong lòng ta sẽ dễ chịu hơn. Anh nhi ở trong mắt ta không phải là người khác..."

Trong nháy mắt, thân thể gần sát vào nhau, tâm của Lạp Lệ Sa bình thường trở lại rất nhiều. Cái vật nhỏ trong lòng này là bảo bối mình nhặt được, bảo vật này cần nàng che chở mà không phải là thương tổn.

Phác Thái Anh cúi đầu không nói lời nào, ôm Lạp Lệ Sa thật chặt. Lạp Lệ Sa cảm giác rất rõ được nóng nóng, ẩm ướt trước ngực, là Phác Thái Anh đang khóc, hơn nữa khóc đến rất áp lực, làm tâm Lạp Lệ Sa cũng kéo đi theo.

"Anh nhi, ta sai lầm rồi... Đừng khóc, có được không?" Lạp Lệ Sa cúi đầu, đem mặt Phác Thái Anh từ trong lòng ngực kéo ra, dùng cổ tay áo giúp Phác Thái Anh lau nước mắt, càng lau lại càng nhiều. "Nàng xem, ta đặc biệt thay đổi một bộ y phục này tới gặp nàng là vì sợ nàng sẽ khóc a, cái này hút nước tốt lắm, không sợ bị nàng khóc đến hư luôn nha."

"Xì..." Phác Thái Anh vừa khóc vừa cười, lần đầu tiên phát hiện Lạp Lệ Sa cũng sẽ hài hước như vậy. "Lệ Sa đặc biệt đến thăm ta sao?"

"Ân. Nhìn xem thương thế của nàng như thế nào rồi...ngày đó ta xuống tay quá nặng..." Lạp Lệ Sa ngồi xuống ở bên giường. "Ta gọi Dịch Mộng và Dịch Mai đến nơi này rồi, qua vài ngày hẳn sẽ tới. Ta biết nàng nhớ các nàng, đến lúc đó cũng làm cho các nàng đến cùng nàng."

"Ha ha, thật là muốn! Ta đi mà không từ biệt đã khiến các nàng lo lắng." Phác Thái Anh cúi đầu, tự mình lấy tay lau lệ ở khóe mắt. Lạp Lệ Sa xuống tay tuy nặng, nhưng rất đúng chừng mực, không chần chừ, ngay cả Phác Thái Anh cũng tự nhận mình không thể làm được như vậy.

"Anh nhi, ta cần phải trở về, nàng hảo hảo dưỡng thương đi." Lạp Lệ Sa ngồi cùng Phác Thái Anh một hồi, sau đó đứng dậy phải đi.

"Nhanh như vậy sao?" Phác Thái Anh ngây cả người, lôi tay Lạp Lệ Sa không để nàng đi.

"Lần sau có rảnh sẽ tới thăm nàng. Tiểu Bạch ta mang đến cho nàng, để nó bồi nàng." Lạp Lệ Sa quay đầu lại, lại hôn vài cái trên mặt Phác Thái Anh: "Trời sáng mau quá."

"Ân." Phác Thái Anh gật đầu một cái, nhưng hai tay ôm lấy Lạp Lệ Sa vẫn không chịu buông ra.

"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa có điểm bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng càng thêm áy náy, nàng đối với Phác Thái Anh như vậy, Phác Thái Anh vẫn nhớ nàng như thế. Tuy rằng kết quả như vậy nàng cũng đã dự liệu được, nhưng ở cùng lúc nàng tính kế người khác, bất tri bất giác, ngay cả mình cũng đã tính toán vô đây, đây là chuyện ngoài dự liệu.

Nàng tự nhận nàng không phải người tốt, thậm chí có chút đê tiện xấu xa, bởi vì gặp đúng Phác Thái Anh, đối với phần tình cảm này của nàng ấy, ỷ vào Phác Thái Anh bao dung nàng, tùy ý làm bậy.

Lạp Lệ Sa hối hận hành động của mình, ngay cả được ba thành thuỷ vận, thêm nhiều lợi ích như vậy, nàng cũng không thể vui vẻ được.

Lạp Lệ Sa khom người, nâng mặt Phác Thái Anh, càng xem càng si mê, cũng có lẽ, mặc kệ tình cảm của mình là đúng hay sai. Nàng nghĩ như vậy, liền làm như vậy, nàng dùng môi nhẹ nhàng ma sát lấy môi Phác Thái Anh, rất nhẹ rất nhẹ, giống như đối đãi một món đồ quý hiếm, sợ không cẩn thận làm nó vỡ nát.

Phác Thái Anh ngứa không chịu nổi được, đưa tay ôm cổ Lạp Lệ Sa, chủ động lè lưỡi, khẽ liếm môi Lạp Lệ Sa một chút, sau đó vô tội nhìn Lạp Lệ Sa, hai mắt mông lung. Lạp Lệ Sa ngây ngốc một chút, nháy mắt mặt nàng có chút hồng, nghĩ đến lúc nàng chủ động không có cảm giác gì, nhưng Phác Thái Anh chủ động, nàng thật thẹn thùng a.

Biểu tình của Phác Thái Anh giống như một nhi đồng làm chuyện xấu lại không bị phát hiện, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hai mắt sương mù càng ngày càng nặng. Lạp Lệ Sa làm sao chịu được khiêu khích như vậy chứ, theo hơi thở của Phác Thái Anh, hơi thở của nàng cũng bắt đầu ngắn ngủi.

Lạp Lệ Sa có thói quen chủ động, nàng nâng người Phác Thái Anh lên, giữ tay nàng ấy chặt chẽ, đem đôi môi của mình đặt trên đôi môi Phác Thái Anh, dùng sức hôn. Hơi thở hai người quấn lấy mang theo mê loạn, miên mang, nhanh chống xâm nhập vào miệng Phác Thái Anh, bá đạo nhưng cũng không mất phần ôn nhu dẫn dắt Phác Thái Anh, làm Phác Thái Anh đi theo mình nhảy múa.

Rất lâu... Lâu đến Phác Thái Anh có chút khó thở, không khỏi đưa tay đẩy Lạp Lệ Sa, nàng ấy mới nguyện buông Phác Thái Anh ra, cuối cùng vẫn còn nhẹ hàm chứa môi dưới của Phác Thái Anh, lại liếm lấy. Nàng thích hơi thở của Phác Thái Anh, luôn luôn khiêu khích, gợi lên dục vọng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro