Chương 67: Di ngôn
Lạp Lệ Sa không có biện pháp với Phác Thái Anh, đưa tay gỡ ngón tay của Phác Thái Anh ra. Phác Thái Anh quật cường giống như đứa bé vậy, nắm chặt đến sít sao, chỉ còn kém làm trường bào của Lạp Lệ Sa rách một lỗ.
"Phác Thái Anh!" Lạp Lệ Sa tức giận trừng mắt liếc Phác Thái Anh, mang cả tên lẫn họ nàng ấy ra gầm nhẹ, "Nàng đừng có không nói lý lẽ, nàng kêu ta nên lấy đại cục làm trọng, hiện tại lại phát tính tình với ta."
"Nàng tức giận..." Phác Thái Anh đỏ vành mắt, cố gắng không để cho nước mắt dũng mãnh trào ra, "Mỗi lần nàng tức giận ta đều thực sợ hãi, sợ trong cơn tức giận nàng bỏ qua ta, không để ý tới ta nữa."
Lạp Lệ Sa hít sâu một hơi: "Nàng như vậy, là muốn bức ta cam đoan với nàng sao?"
Lạp Lệ Sa hết giận, Phác Thái Anh nói không tin nàng, là thật sự là không tin nàng. Từ rất sớm nàng hứa hẹn rồi, tuyệt không buông tay nàng ấy ra, hiện tại chỉ là muốn bình tĩnh thôi. Tình cảm tới quá nhanh, quá đột ngột, mọi người lại thay đổi quá lớn, nàng bỗng nhiên không biết nên ở chung với Phác Thái Anh như thế nào.
"Ta không có..." Phác Thái Anh càng nói giọng nói nàng càng nhỏ, nhưng vẫn là nắm chặt tay không buông ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cuộn cong thân thể của mình lại, "Lệ Sa, thực xin lỗi!"
Lạp Lệ Sa không còn cách nào khác, cũng ngồi xổm bên người Phác Thái Anh, đưa tay quệt quệt nước mắt của nàng ấy: "Nàng xem, bây giờ nàng là chưởng môn của một trong những môn phái lớn nhất thiên hạ, là hoàng cung ngự y, thống lĩnh của Thái Y uyển, nàng cũng là tôn nữ của bang chủ bang phái hạng nhất hạng nhì trong giang hồ, Bạch Hổ Bang... Như thế nào lại dễ dàng khóc đến đỏ mũi như vậy a!"
"Lệ Sa, chúng ta không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này cãi nhau có được không? Rõ ràng biết rõ đối phương không có ý tứ kia, lại nhất định phải lặp lại đau thương đã qua, chỉ là vì chứng minh chúng ta để ý lẫn nhau? Nhưng mà như vậy thật không đúng, không bình thường... Cùng người mình thích ở cùng nhau, hẳn là rất ngọt ngào đúng hay không?" Phác Thái Anh vươn bàn tay ra, ôm lấy Lạp Lệ Sa, chặt chẽ chế trụ, "Mỗi người ở nơi này đều đào rỗng tâm tư để đút lót hoàng thượng, đều không phải thật tâm. Các phi tử nương nương này, các nàng thật sự yêu hoàng thượng sao? Trừ bỏ hoàng thượng ngẫu nhiên sủng hạnh, thì thời gian ở chung đều không có. Các nàng yêu chỉ là quyền thế, ích lợi sau đó có được. Ta không muốn chúng ta cũng như vậy..."
Lạp Lệ Sa ngây cả người. Phác Thái Anh nói chuyện thực rất có sức thuyết phục. Ngay cả nàng cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được gõ đầu của Phác Thái Anh: "Cũng không biết đầu nhỏ như quả dưa này của nàng là nghĩ cái gì? Rõ ràng chuyện xấu xa như vậy bị nàng nói đến cảm thấy tự nhiên."
Lạp Lệ Sa phản thủ nắm chặt tay Phác Thái Anh, lòng bàn tay của hai người dán vào nhau, nắm rất chặt chẽ: "Ta nói rồi, không buông tay sẽ tuyệt đối không buông tay."
Phác Thái Anh rốt cục nín khóc mỉm cười: "Nàng nói đó nha."
"Ân, ta nói." Lạp Lệ Sa lôi kéo Phác Thái Anh, "Ta là thật sự cần phải đi, có cơ hội sẽ trở lại thăm nàng. Lần này không thể trở về Tiên Giang nhanh được, trước hết phải thăm dò ý đồ của hoàng đế."
"Ân, chính nàng phải cẩn thận đó!" Phác Thái Anh gật gật đầu, đem tay nải trên bàn đưa cho Lạp Lệ Sa cầm.
Lạp Lệ Sa ôm eo Phác Thái Anh, kéo nàng ấy gần lại phía mình, ở trên môi nàng ấy nhẹ nhàng hôn xuống xem như cáo biệt, liền thừa dịp bóng đêm ly khai hoàng cung.
Phác Thái Anh ghé vào cửa sổ nhìn theo Lạp Lệ Sa, Tiểu Bạch thuận thế nhảy vào trong lòng nàng. Phác Thái Anh cúi đầu, sờ sờ lưng Tiểu Bạch, lông mềm như nhung vô cùng thoải mái, liền thuận đường đem mặt cũng chôn vào đó, giơ cánh tay lên, nhìn chằm chằm Linh Tê Thạch trên cổ tay xuất thần.
Lạp Lệ Sa đi gặp Thương Trưng Vũ, đem tay nãi đưa cho nàng. Thương Trưng Vũ không có mở ra liền, ngay cả Lạp Lệ Sa cũng tò mò muốn chết, cũng không biết xấu hổ ở lại đây không đi. Thương Trưng Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa. Mẫu thân của mình bát quái như vậy cũng cảm thấy rất hứng thú.
Lạp Lệ Sa rời đi, trước khi đi còn nhịn không được nhìn bao vải kia vài lần, nhưng mà nàng và Phác Thái Anh đều không có lá gan mở ra.
Thương Trưng Vũ thấy Lạp Lệ Sa đóng kín cửa, mới có hơi chột dạ mở bao vãi ra, nhìn thấy một phong thư đã ố vàng, còn có một chút di vật. Thương Trưng Vũ lặng lẽ than một tiếng, chỉ là một túi hương, đã không còn thơm nữa, còn có đồ chơi vụn vặt trước kia nàng đưa cho Lưu Thụ Doanh. Không nghĩ tới Lưu Thụ Doanh luôn lặng lẽ lưu giữ, nghĩ đến sau khi nàng ấy trúng độc rời nhà đi, trên người thật là không mang theo cái gì, chỉ mang theo những thứ này.
Mở thư ra, tay Thương Trưng Vũ khẩn trương lại nhanh vuốt ve lá thư.
Lưu Thụ Doanh đã sớm biết mình sẽ chết, nhưng không biết Phác Thái Anh có thể sống sót hay không, bởi vì loại độc Thập Tam này có lẽ sẽ có ảnh hưởng tới Phác Thái Anh. Nàng biết người Phác gia không đáng tin, nghĩ chờ sau khi Phác Thái Anh lớn được một chút sẽ kêu nàng mang theo những tín vật này đi tìm mình, để cho mình chiếu cố nàng.
"... Vũ, đứa bé này, chứng minh ta phản bội tình cảm của nàng, chứng minh sỉ nhục cả đời ta. Sự có mặt của nó đã mang đến gánh nặng càng thêm nặng nề cho thân thể của ta, mỗi ngày mỗi đêm bị độc giày vò... Nhưng mà ta bỗng nhiên minh bạch tâm tình của nàng đối với tiểu Lệ Sa. Mỗi lần nàng nhắc tới tiểu Lệ Sa, đáy mắt sẽ hiện lên một tia ôn nhu không dễ dàng phát giác, ngay cả ta cũng cảm thấy thật hâm mộ... Khi đó ta suy nghĩ, rõ ràng nàng không thương Lạp Chính, vì sao lại thích Lạp Lệ Sa như vậy. Nguyên lai cảm giác nhi đồng ở trong bụng của mình ngày từng ngày to lớn là như thế... Đứa bé này và bất luận kẻ nào cũng không có liên quan, nó chỉ là hài tử của ta. Hiện tại ta chỉ muốn khẩn cấp nhìn bộ dáng nó lớn lên, có giống ta hay không, là nam hài hay là nữ hài? Ta hi vọng là nữ hài tử, như vậy cùng tiểu Lệ Sa của nàng còn có bạn. Vũ, nàng còn hận ta sao? Ta không biết phong thư này có thể đến tay nàng hay không, càng không biết ta có thể kiên trì đến khi sinh hạ nhi đồng này không... Hoặc là, nàng đã oán hận ta đến nổi không muốn lại nhìn thấy thứ gì có liên quan đến ta... Ngày đó, lời nói của ta khó nghe đến như vậy... Đem toàn bộ tự tin, kiêu ngạo của nàng đập nát tan tành, thậm chí ngôn ngữ ác độc, hùng hổ do người thế kia... Nhưng mà nàng biết không, ta không muốn trở thành gánh nặng của nàng, lại càng không nguyện ý chết ở trước mắt nàng, không muốn nàng nhìn thấy ta hiện tại, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của ta. Ta muốn trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn chỉ có ta hoàn mỹ nhất, xinh đẹp nhất... Tha thứ sự ích kỷ của ta được không?"
"Vũ... Ta thực yêu đứa bé này, thật sự! Ta hận Phác Hàn Hiền, hận rất nhiều người, lại không hận được nhi đồng cái gì cũng không hiểu này. Mỗi lần độc tái phát, ta sẽ suy nghĩ, chờ nhi đồng trưởng thành, nhìn thấy nó cùng tiểu Lệ Sa lôi kéo tay nhau cùng nhau đùa giỡn, Lệ Sa lớn hơn nó một chút, cũng không nên khi dễ nó... Vũ, nếu nàng nhìn thấy đứa bé này, không nên hận nó được chứ? Nó là thứ duy nhất ta để lại cho nàng, thấy nó, nàng có thể nghĩ tới ta không? Có thể đáp ứng ta sự tham lam này của ta, yêu nó như yêu Lệ Sa được sao?"
"... Vũ..."
Thương Trưng Vũ đem lá thư vò thành một cục, đến không thể đọc được nữa: "Thụ Doanh a Thụ Doanh, nàng có từng biết, hài tử của nàng là một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành giống như nàng vậy. Nàng (PTA) trưởng thành, như nàng mong muốn cùng lớn lên với tiểu Lệ Sa. Các nàng còn qua lại với nhau, cũng không biết có phải là trời cao đã cố ý an bài hay không, khiến các nàng đi đến con đường chúng ta chưa đi được..."
Thương Trưng Vũ chà xát con mắt, lại không còn nước mắt, đã muốn khóc không được, đều nhiều năm như vậy, lại khóc cũng vô sự vô bổ. Chẳng lẽ trong tăm tối thật sự đã có an bài? Nàng giết Phác Hàn Hiền, tiêu diệt Bạch Thỉ tiêu cục, giúp Lưu Thụ Doanh báo thù, còn ôm Phác Thái Anh trở về Minh Phượng cung.
Thụ Doanh, nàng trên trời nhìn thấy được sao?
Thương Trưng Vũ cất kỹ bao vải, đem túi hương bắt tại bên hông của mình, tính toán mang theo bên người.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
"Tiến vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Thương Trưng Vũ âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, nữ nhân này như thế nào như am hồn bất tán vậy.
"Thương cung chủ." Mộ Tử Chi đi vào phòng Thương Trưng Vũ, bỗng nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm mặt Thương Trưng Vũ, "Ngươi đã khóc?"
"Không có!" Thương Trưng Vũ lạnh lùng đáp lại, tới thật đúng là không phải lúc.
Mộ Tử Chi hoài nghi nhìn Thương Trưng Vũ, đôi mắt hồng hồng, rất giống dấu hiệu đã khóc. Thương Trưng Vũ sĩ diện, nên nàng không hỏi nhiều nữa.
"Muộn như vậy, ngươi làm cái gì?" Thương Trưng Vũ tức giận hỏi.
"Nhàm chán, tới thăm ngươi một chút, theo giúp ta trò chuyện đi." Mộ Tử Chi nháy mắt nhìn Thương Trưng Vũ.
"Không rảnh." Thương Trưng Vũ vung tay áo, một bộ tư thế tiễn khách.
"Uy, đừng tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì ta cũng ái mộ ngươi nhiều năm rồi nha... Theo giúp ta nói hai câu cũng không cần keo kiệt như vậy đi."
"Là ngươi ái mộ ta, không có nghĩa là ta nhất định phải đáp lại ngươi. Huống hồ ta thật sự vô cùng chán ghét khi nhìn thấy ngươi."
"Ngươi thật là lạnh máu!"
"Ngươi cũng vậy thôi." Có thể làm môn chủ Thích Khách môn, trong lòng nhất định so với nàng còn lãnh huyết hơn.
"Thương Trưng Vũ! Cái khác ta không có, nhưng mà có rất nhiều kiên nhẫn hao tổn với ngươi!" Mộ Tử Chi nói lầm bầm hai tiếng. Lạp Lệ Sa nói có thể đêm nay tâm tình của nàng ta không tốt, nàng có hảo ý tới dỗ dành, hiện tại rõ ràng cho thấy là mình tự gây mất mặt khi đến đây.
"Ta lười phụng bồi." Thương Trưng Vũ độc miệng cũng không phải ngày một ngày hai.
"Ngươi tốt lắm..." Mộ Tử Chi căm giận xuất môn, đem cánh cửa 'hảo hảo' đóng lại vang lên tiếng 'bùm bùm'.
Thương Trưng Vũ không khỏi mỉm cười, buồn phiền khó chịu trong lòng cũng vì nàng ta làm như vậy mà tan theo mây khói không ít, còn lại chỉ có thản nhiên phiền muộn, chạm vào túi hương bên hông, vẫn nhớ Lưu Thụ Doanh.
Thương Trưng Vũ rất thích hương liệu, bình thường nếu rảnh cũng đốt chút hương. Lưu Thụ Doanh thấy, nói sẽ thêu cho Thương Trưng Vũ một cái túi hương. Lưu Anh Đường vơ vét đồ vật quý hiếm không ít nên hàng năm cũng có nhiều kỳ hương vật liệu, Lưu Thụ Doanh lấy một ít nghiền nát bỏ vào túi hương, làm vậy cũng không cần luôn phải đốt hương liệu. Phải biết rằng hương liệu tốt không phải có tiền là có thể mua được, mặc dù là Thương Trưng Vũ cũng không có nhiều.
Sau đó bởi vì chuyện vào cung mà gác lại việc này, không còn có người đề cập qua nữa, nhưng Lưu Thụ Doanh vẫn nhớ rõ. Việc nhỏ như vậy đều ghi tạc trong lòng, Thương Trưng Vũ cũng vô pháp tiếp tục trách cứ Lưu Thụ Doanh cái gì, chỉ thán các nàng hữu duyên vô phận.
Phác Thái Anh vào cung hơn ba tháng, Bộc Dương Vinh Thánh cũng không có triệu kiến nàng nữa, chỉ là chẳng quan tâm đem nàng để tại hậu cung. Hôm nay, thái giám giám thị Phác Thái Anh hồi báo với hoàng đế, Phác Thái Anh đến đây ba tháng, mỗi ngày cuộc sống đều rất quy luật, nếu không có phi tử hỏi chẩn, nàng liền ở trong phòng không ra khỏi cửa, chỉ ngẫu nhiên mang theo tiểu hồ ly màu trắng kia tản bộ trong viện của mình, phạm vi hoạt động rất có hạn.
Bộc Dương Vinh Thánh gợi lên khóe miệng, tính nhẫn nại của Phác Thái Anh thật đúng là không bình thường. Người bình thường bị mệt nhọc, chán nản lâu như vậy, đã sớm liên hệ với bên ngoài, hoặc là chủ động dò hỏi mục đích của mình, chính là Phác Thái Anh một bộ dạng không gợn sóng, không sợ hãi, không chịu ảnh hưởng, chỉ làm theo ý mình trải qua những ngày nhàn tản tự do riêng của mình, thật sự làm Bộc Dương Vinh Thánh rất bội phục.
Hắn nói với thái giám bên người: "Kêu ngự y Thập Tam lại đây gặp ta."
"Dạ." Thái giám đáp lại, liền vội vàng lui xuống đi sai người truyền lệnh cho Phác Thái Anh.
Nơi tìm được Phác Thái Anh rất kỳ quái. Phác Thái Anh thế nhưng tả hữu vô sự, mang theo Tiểu Bạch đi Ngự Thiện phòng. Phác Thái Anh đối với trù nghệ có chút yêu thích, đã nhiều ngày đi theo ngự trù ở nơi này học lẻn không ít. Người nàng lớn lên xinh đẹp, tính tình tốt, nhân duyên kết giao cũng tốt lắm, ngự trù đối với nàng lại không hề giấu nghề, dạy nàng rất nhiều món ngon và món điểm tâm ngọt. Phác Thái Anh cũng có lộc ăn, ăn không ít đồ ăn chỉ dành riêng cho hoàng đế.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này xem như là vạch trần tâm tình của Lưu đại mỹ nữ một chút đi... Quýnh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro