Chương 88: Đẫy ngã (H)

"Ngô..." Phác Thái Anh lắc đầu, như là để làm mình thanh tỉnh một chút. Sợi tóc của Lạp Lệ Sa quét qua mặt nàng, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được nho nhỏ hắt hơi một cái.

"Cảm lạnh sao?" Lạp Lệ Sa đưa tay vạch đầu gối Phác Thái Anh, tính toán ôm nàng lên trên giường đi ngủ. Kết quả Phác Thái Anh mượn rượu đùa giỡn, tránh khỏi động tác của Lạp Lệ Sa, 'ba' một tiếng nhảy xuống nhuyễn tháp, hai chân trực tiếp dẫm trên mặt đất lạnh như băng.

Phác Thái Anh bị cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân dội thẳng lên đại não, thần trí cũng thanh tỉnh lại, giương mắt nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thấy nàng ấy cau chặt hai hàng lông mày, mím môi, vài sợi tóc phủ xuống thái dương dán trên gương mặt, lấy góc độ của Phác Thái Anh nhìn qua cảm thấy phi thường mê người.

Đầu Phác Thái Anh vừa lệch hôn lên chỗ thái dương của Lạp Lệ Sa, dùng đầu lưỡi lướt qua, làm sau lưng Lạp Lệ Sa nổi lên một tầng rôm sảy. Lạp Lệ Sa đẩy mặt Phác Thái Anh ra, biết không thể nói đạo lý với người say rượu, kéo tay Phác Thái Anh đi tới bên giường, định dùng chăn đắp cho nàng rồi hống nàng ngủ.

Thân mình Phác Thái Anh vừa dính vào bên giường liền rụt người lao vào trong chăn ấm áp. Lạp Lệ Sa lúc này mới chậm rãi đi đến, không nghĩ tới Phác Thái Anh luôn luôn thông minh nhu thuận mà khi uống rượu làm ầm ĩ cũng đủ tra tấn người ta. Vừa muốn xoay người, đã thấy Phác Thái Anh xốc lên một nửa góc chăn: "Lệ Sa, cùng nhau ngủ đi, thật là ấm áp."

Lạp Lệ Sa vỗ vỗ mặt Phác Thái Anh nói: "Nàng ngủ trước đi, ta đi rửa mặt chải đầu."

Đây là một trong chứng khiết phích của Lạp Lệ Sa, trước khi ngủ nhất định phải đem bản thân sửa sang lại sạch sẽ, một thân nhẹ nhàng khoan khoái mới có thể nằm ngủ. Đợi nàng rửa mặt chải đầu xong trở về, Phác Thái Anh đã nắm chặt góc chăn cuộn thành một đoàn nằm ngủ. Lạp Lệ Sa lắc đầu, đem thân mình Phác Thái Anh chỉnh lại ngay ngắn, ngủ như vậy sẽ làm miệng vết thương ở phần eo vỡ ra.

Phác Thái Anh nghiêng người, bám dính vào thân thể Lạp Lệ Sa, hai mắt tỏa ánh sáng trong suốt nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Bị ánh mắt Phác Thái Anh nhìn làm Lạp Lệ Sa hơi không được tự nhiên, nuốt nuốt nước miếng: "Anh nhi, ngủ đi, tại sao lại dậy rồi?"

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh chui đầu vào trong cổ Lạp Lệ Sa cọ lên cọ xuống, thấp giọng nói, "Đã lâu, đã lâu chưa cùng ngủ với nàng, ta thật là cao hứng."

"Đứa ngốc!" Lạp Lệ Sa vỗ nhẹ sau lưng Phác Thái Anh, "Uống rượu vào thì càng giống như đứa bé... ta còn thực nghĩ rằng nàng trưởng thành đâu, nguyên lai vẫn là dính người như vậy."

Khi Phác Thái Anh thanh tỉnh, nàng lao thẳng đến áp lực và tình cảm của mình, cố gắng không cho người khác nhìn ra sơ hở, cố gắng làm cho mình lớn dần, làm cho mình trở nên thành thục...một khi say, những tình cảm thật sự này liền bộc lộ ra ngoài.

"Ha ha... Lệ Sa, qua đêm nay, ta đã rời khỏi hoàng cung, sau này không cần mang danh hiệu ngự y đi theo bên người hoàng đế. Ta chờ nàng đều an định lại hết thảy... Chúng ta sẽ cùng nhau quay về Minh Phượng cung..."

Trong lòng Lạp Lệ Sa ấm áp, Phác Thái Anh một mực đợi nàng, dùng phương thức của mình đợi nàng. Tay nàng di chuyển chậm rãi đụng vào thân thể Phác Thái Anh, các đốt ngón tay ở trước mặt xẹt qua giống như gảy đàn, làm cho thân thể Phác Thái Anh run lên, cảm giác kỳ dị nào đó dâng lên. Ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào môi Lạp Lệ Sa. Hơi thở Lạp Lệ Sa mỏng manh, đôi môi khép mở, làm Phác Thái Anh nhịn không được muốn nếm thử là mùi vị gì.

Mượn rượu tiếp thêm can đảm, Phác Thái Anh nghiêng nửa thân mình ngậm lấy môi mỏng của Lạp Lệ Sa, gắn bó đụng chạm, ma xát lẫn nhau, mang theo nhiệt độ không rõ đốt nóng hai người. Lạp Lệ Sa một tay tiếp tục vuốt ve sau gáy Phác Thái Anh, một tay tiến dần vào trung y của Phác Thái Anh. Đầu ngón tay khẽ chạm vào da thịt trơn mịn trên lưng Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nâng mặt, thỏa mãn hít một tiếng.

Lạp Lệ Sa ôm cổ Phác Thái Anh, hơi thở gấp nói: "Anh nhi, đủ rồi, thương thế của nàng còn chưa khỏe." Lạp Lệ Sa liều mạng dùng một tia lý trí cuối cùng để dừng lại.

"Không đủ, không đủ, không đủ, không đủ... Ta muốn Lệ Sa, vĩnh viễn cũng không đủ..." Phác Thái Anh cúi đầu dán lên vai Lạp Lệ Sa, bộc lộ tính trẻ con xấu lắm của nàng, thậm chí khóe mắt còn treo móc thêm nước mắt trong suốt, ủy khuất muốn chết.

Lạp Lệ Sa ngạc nhiên, lòng sinh cảm động... Đôi khi dùng hành vi có tính trẻ con như vậy so với lời ngon tiếng ngọt càng làm cho người ta an tâm, càng làm cho người ta cao hứng. Thôi, Phác Thái Anh dễ thương, ôn nhu, thiện lương, si tình, thông minh, giảo hoạt, giống như tinh linh, đảo lộn chúng sinh, lại duy độc bộc lộ tính trẻ con với mình, Lạp Lệ Sa biết mình căn bản vô lực cự tuyệt.

"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa nắm eo Phác Thái Anh, khuỷ tay vây ở trước mặt, xúc giác nhẹ nhàng kéo theo thần kinh mẫn cảm của Phác Thái Anh.

Miệng vết thương cũng không có vỡ ra, dược liệu của Phác Thái Anh có hiệu quả tốt lắm, thanh lương lộ ra nhiệt khí làm miệng vết thương ngứa ngáy. Phác Thái Anh nhịn không được vặn vẹo thân thể, ma xát vào trên người Lạp Lệ Sa, lẩm bẩm nói: "Hảo ngứa... Nóng quá..."

Chặt chẽ thiếp hợp, thân thể quấn lấy như vậy, làm Lạp Lệ Sa giống như gặp một đoàn lửa nóng... Phác Thái Anh từng lần xúc tác, nháy mắt đem bản thân mình hòa tan.

"Anh nhi... Phi... Anh nhi..." Nỉ non gọi tên Phác Thái Anh, thoáng nâng thân thể Phác Thái Anh lên, giúp nàng cởi bỏ lớp quần áo vướng bận cuối cùng...

Cảm xúc này rõ ràng là thật lâu, thật lâu trước kia, nhưng xúc cảm về thân thể Phác Thái Anh vẫn như cũ rõ ràng khắc ở trong đầu Lạp Lệ Sa, cảm giác kia, phệ cốt mất hồn. Chính là, dục vọng hôm nay tựa hồ càng thêm mãnh liệt hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì chờ đợi lâu lắm, có lẽ là bởi vì Phác Thái Anh quá mức mị lực. Tóm lại, hôm nay Phác Thái Anh nhiệt tình như một đoàn lửa, đem Lạp Lệ Sa nuốt hết.

"Giáng... Lệ Sa... Nàng... Còn không có cởi..." Phác Thái Anh nâng tay có chút thô lỗ lôi kéo cổ áo của Lạp Lệ Sa, lặc lặc cánh tay Lạp Lệ Sa, thậm chí lặc ra dấu đỏ. Thấy được da thịt trơn bóng, xương quai xanh tinh xảo rõ ràng lộ liễu lộ ra, hai mắt nóng bỏng khẩn cấp hôn lên.

Lạp Lệ Sa bị động tác Phác Thái Anh đụng đến có chút không thoải mái, cũng đành phải buông bỏ mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn là không thoải mái phát ra một tiếng "Ngô".

Lo lắng động tác của nàng quá lớn làm vỡ miệng vết thương, dùng tay nhẹ nhàng che trên bông vải băng bó miệng vết thương. Một vòng lại một vòng, Lạp Lệ Sa băng bó thập phần cẩn thận, bàn tay sờ lên vải bằng bông mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ngón tay băn khoăn qua lại ở từng đạo nếp nhăn, một loại cảm giác kỳ dị.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Lạp Lệ Sa, cười nhẹ: "Lệ Sa... Đẹp..."

Lạp Lệ Sa giật giật thân mình, phối hợp với Phác Thái Anh đem quần áo trên người cởi ra, nhưng vẫn không ngừng hôn đầu vai Phác Thái Anh, nơi đó mượt mà, tinh tế, tỉ mỉ. Nàng còn nhớ rõ trước ngực Phác Thái Anh mềm mại, xúc cảm tốt lắm, tay áo thoát ly vị trí khuỷ tay, liền khẩn cấp kéo xuống. Người Phác Thái Anh ghé vào phía trên, hơn nữa thân thể như sức hút của trái đất làm Lạp Lệ Sa thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

"Ngô..." Phác Thái Anh bất mãn Lạp Lệ Sa không phối hợp, do dự, nhưng vẫn là lo lắng hỏi, "Đau? Có đau hay không?"

Trung y màu trắng vây ở khuỷu tay, quần áo bị tuột đến dưới thân, nhăn nheo không thành bộ dáng gì. Thật là phiền phức, Phác Thái Anh quýnh lên, quát một tiếng, xé rách...

"Ha ha..." Nàng ngây ngốc nhìn Lạp Lệ Sa cười, trên mặt cười có sự tinh nghịch, có đắc ý, làm Lạp Lệ Sa hãm sâu vào tình ý nồng đậm, không có lối thoát, chiếu sâu vào mắt Lạp Lệ Sa.

"Anh nhi, quần áo của ta bị phá hủy." Mang theo một ít bất đắc dĩ, Lạp Lệ Sa trách mắng, trên mặt lại không có chút ý tức giận nào.

"Ta... Bồi thường, ta có thiệt nhiều bổng lộc." Phác Thái Anh nghiêng đầu, hơi hơi nâng người, nhìn chằm chằm thân thể Lạp Lệ Sa. Lần đầu tiên thưởng thức, trừ bỏ đẹp, nàng cũng nghĩ không ra hình dung khác, lần trước chính là cởi quần áo của mình, Lạp Lệ Sa còn chưa cởi liền bị cắt ngang, nhưng lúc này đây...

Phác Thái Anh cảm thấy nàng bị Lạp Lệ Sa hấp dẫn, bị khối thân thể hoàn mỹ này hấp dẫn. Lúc Lạp Lệ Sa động chạm vào nàng, Phác Thái Anh thậm chí cảm giác được mỗi một tia run rẩy của mình. Lạp Lệ Sa như vậy, Lạp Lệ Sa ôn nhu như nước, Lạp Lệ Sa lúc động tình, Lạp Lệ Sa chỉ thuộc về mình ...

"Lệ Sa..."

Phác Thái Anh cúi đầu hôn lấy môi Lạp Lệ Sa, khắng khít lẫn nhau, đầu lưỡi linh hoạt câu dẫn đoạt lấy lẫn nhau, mang theo hơi thở của đối phương, không biết mệt mỏi. Hai tay Phác Thái Anh chống ở hai bên thắt lưng Lạp Lệ Sa. Tay nàng không lớn nhưng năm ngón tay nhỏ dài, hai tay vừa khéo vòng quanh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lạp Lệ Sa. Từ đường cong của phần eo, tay Phác Thái Anh chậm rãi dời xuống, đặt ở bên mông Lạp Lệ Sa, khẽ xoa, rất mê luyến xúc cảm đầy đặn tròn trịa nơi đó.

Hai cỗ thân thể nóng bỏng kết hợp cùng một chỗ, bụng dâng lên dục vọng càng ngày càng mãnh liệt. Hôn môi đã không thể thỏa mãn, Phác Thái Anh hôn xuống cổ Lạp Lệ Sa, từ nơi yết hầu thật nhỏ kéo dài xuống phía dưới. Đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng trơn nhập chỗ khe mông của Lạp Lệ Sa, sau đó lần tới nơi mỏng manh, ướt át và ấm áp vò nhẹ như vân vê.

"Ân..." Lạp Lệ Sa cong người lên, gấp khúc một chân, đặt ở góc hẹp giữa hai chân Phác Thái Anh, cũng ma sát theo tiết tấu của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh là thầy thuốc, đối với thân thể con người phi thường quen thuộc, nàng biết rõ ràng làm như thế nào Lạp Lệ Sa mới có thể càng thêm thoải mái. Sau một lúc xoa nhẹ, cảm giác rõ ràng chỗ đóa hoa kia của Lạp Lệ Sa khẽ nhếch, giống như đang hoan nghênh mình, một mảnh thấm ướt nơi đầu ngón tay.

Đầu ngón tay Phác Thái Anh cong lên, nhẹ nhàng thăm dò vào, non mềm khó nói lên lời bao lấy mình, làm Phác Thái Anh nháy mắt có chút sợ hãi, sợ lực đạo của mình hơi không chú ý làm đau Lạp Lệ Sa. Thân thể Lạp Lệ Sa cứng đờ, rõ ràng có chút không thích ứng. Phần eo thế nhưng cong lên, hơi hơi ly khai mặt giường, một tay ôm lấy cổ Phác Thái Anh nỉ non: "Anh nhi!"

Lạp Lệ Sa đỏ mặt, lúc nàng còn đang trên nửa đoạn đường, Phác Thái Anh thế nhưng trực tiếp vào thẳng chủ đề, chẳng lẽ thầy thuốc đều là như vậy sao? Công thành chiếm đất đều nhanh hơn người khác một chút, không mang theo tiền hí...

"Ngô... Ân..." Suy nghĩ rất nhiều, hậu quả chính là bị Phác Thái Anh chiếm tiên cơ.

Nghe nói lần đầu tiên luôn rất đau, bất quá Phác Thái Anh tựa hồ rất tận tâm, còn tại nơi nào đó trên cơ thể nàng nhẹ nhàng xoa lên, xoa dịu không ít đau đớn của nàng, tóm lại... không khó chịu như trong tưởng tượng, chỉ là một chút không quen.

"Đau, đau sao?" Đây là lần thứ hai trong đêm Phác Thái Anh hỏi nàng vấn đề này, nhưng lúc này đây hai tròng mắt Phác Thái Anh cực đẹp. Nàng híp mắt lại, mị ý vạch ra bước mới với Lạp Lệ Sa chỉ là lý do say rượu. Phác Thái Anh rõ ràng biết nàng không có say, mê say của nàng chẳng qua là bởi vì Lạp Lệ Sa rất đẹp. Nàng không dám mạnh mẽ, động tác rất nhẹ, cẩn thận quan sát phản ứng của Lạp Lệ Sa.

"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa ôm sau lưng Phác Thái Anh, thân thể hùa theo Phác Thái Anh, lại nhịn không được nói, "Có chút... Kỳ quái... Chỉ là không quen mà thôi."

Lời tuy nói như vậy, nhưng cũng dần dần thích ứng động tác của Phác Thái Anh, ôn nhu lại mang theo cường ngạnh, không thể ngăn cản, không ngừng đột phá vào thân thể của nàng, càng ngày càng khao khát Phác Thái Anh cho nàng.

Đầu ngón tay bị nơi non mềm buộc chặc và cảm giác trơn ướt làm Phác Thái Anh cảm nhận được biến hóa của Lạp Lệ Sa. Nàng ghé vào trên người Lạp Lệ Sa, bán ôm Lạp Lệ Sa, hôn Lạp Lệ Sa, từ ngực mềm mại, đến xương quai xanh, cổ, chóp mũi... Lạp Lệ Sa thở hổn hển, càng ngày càng dồn dập. Phác Thái Anh nheo hai tròng mắt lại, nửa mình dưới bị hai chân Lạp Lệ Sa cong lại xiết chặt, dùng sức ma xát lên, trong đầu nàng cũng bắt đầu trôi nổi, giống như tiến vào một mãnh thiên địa khác.

Cuối cùng bùng nổ trong nháy mắt, Phác Thái Anh hôn lên môi Lạp Lệ Sa, toàn bộ âm thanh của cả hai chôn vùi tại nụ hôn này, dục vọng lại ở một khắc này bùng nổ, trút xuống...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lệ Sa (giận): khẩu hồ, ai nói bị ăn liền nhất định là thụ!!!

Phác Thái Anh (ngẩn người):...

Lệ Sa (thực giận): nếu không phải ngươi bị thương, ta nhất định trước tiên đem ngươi ăn xong lau sạch!!!

Phác Thái Anh (ngẩn người):...

Lệ Sa (phi thường giận): uy, ngươi làm gì không nói lời nào!!!

Phác Thái Anh (ôm đầu): ngô... Ta là thụ, ta là thụ, ta thật là thụ...

Lệ Sa (vuốt ve): thực ngoan!

Phác Thái Anh (vẫy đuôi): Vậy... Tiếp tục để cho ta một lần đi thôi... XD

Lệ Sa (dại ra): @#¥%... &*¥#@@!...

============

Kỳ thật, ta thủy chung cho rằng Lệ Sa không phải thụ nha, Anh nhi mới là thụ... = =

Như bây giờ, hoàn toàn là bởi vì cẩn thận lật trước thôi OTZ~

Thật sự, đây là lật bánh thôi, không phải đẩy ngã!!! Ngô... o(╯□╰)o ←←← người này điên rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro