Chương 89: Ghen tuông

Cứ việc Lạp Lệ Sa phải cẩn thận lần nữa, chính là bởi vì Phác Thái Anh không chú ý, miệng vết thương lại vỡ ra, trên vải trắng quấn bên hông hiện lên một mảnh máu màu đỏ tươi.

Phác Thái Anh lại một chút cũng không để ý tới, hôn một bên thái dương của Lạp Lệ Sa, xoay người trườn xuống dưới, nhẹ nhàng ôm sau lưng Lạp Lệ Sa, từng chút từng chút muốn làm Lạp Lệ Sa yên lòng.

Lạp Lệ Sa ủ rũ nồng đậm, giơ tay lên, thấy trong lòng bàn tay có vết máu, bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh: "Xem đi... Lại phá..."

"Ha ha..." Phác Thái Anh cười vô cùng giảo hoạt, làm trong đầu Lạp Lệ Sa hiện lên một hồi chuông cảnh báo, không biết nàng ấy lại cân não việc gì.

Chỉ thấy Phác Thái Anh cũng nâng tay kia lên, ở trước mắt Lạp Lệ Sa quơ quơ: "Xem... Chỗ này của ta cũng có."

Đầu ngón tay rõ ràng có vết màu đỏ, làm Lạp Lệ Sa lần đầu xấu hổ đến mặt cũng nâng lên không nổi, đưa tay ở trên lưng Phác Thái Anh hung hăng nhéo một cái, mắng: "Nàng là tiểu sắc lang không đứng đắn!"

"Ngô..." Phác Thái Anh đau đến đầu đổ mồ hôi lạnh. Lạp Lệ Sa thật đúng là ác độc mà, nói nhéo liền nhéo, không một chút hạ thủ lưu tình. Bất quá cũng là tại mình vui đùa quá trớn.

"Như thế nào, rất đau sao?" Lạp Lệ Sa nhanh chóng buông tay ra, lo lắng hỏi.

"Không đau." Phác Thái Anh chà xát lau mồ hôi, lao vào trong lòng Lạp Lệ Sa, "Lệ Sa~ "

"Ân."

"Ta yêu nàng, rất yêu rất yêu..."

"Ta biết, ta cũng vậy." Lạp Lệ Sa vỗ về mặt Phác Thái Anh. Nếu không thương, sẽ không dễ dàng đem bản thân mình giao cho nàng như vậy, nếu không thương, cũng sẽ không băn khoăn đến thân thể của nàng mà không dám động vào nàng.

"Lệ Sa..."

"Ân?"

"Ta... Ta còn muốn..." Phác Thái Anh chớp tròng mắt vô tội nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Mặt Lạp Lệ Sa tối sầm, một cái tát đẩy Phác Thái Anh ra, mắng: "Đừng hòng."

Thấy Phác Thái Anh rúc vào góc giường đáng thương nhìn mình, lại cực kỳ không đành lòng. Nàng xem xét Phác Thái Anh liếc mắt một cái, nhìn lại quần áo của mình bị Phác Thái Anh xé rách rối tinh rối mù, chỉ phải thuận tay moi lên quần áo của Phác Thái Anh phủ thêm trên người, chịu đựng thân thể rất không dễ chịu, bước xuống giường lấy kim sang dược giúp Phác Thái Anh bôi thuốc một lần nữa.

Phác Thái Anh mơ mơ màng màng ghé vào trên đùi Lạp Lệ Sa, hai cánh tay ôm chặt eo nàng ấy, không tới một hồi liền ngủ mất. Lạp Lệ Sa thở dài, Phác Thái Anh đây là điển hình mất máu rất nhiều, ai kêu nàng ấy háo sắc tới nổi ngay cả mạng cũng không để ý.

Chính là, Phác Thái Anh ôm mình ngủ như vậy thật đáng yêu, rất dịu ngoan, so với Tiểu Bạch cuộn tròn ở trong lòng còn chọc người yêu mến hơn. Lạp Lệ Sa ôm thân thể Phác Thái Anh, đem nàng để nằm ngang xuống, mình cũng ngủ ở một bên. Theo bản năng, Phác Thái Anh dùng tứ chi chất chồng lên người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cười một tiếng, nhắm mắt lại ngủ, cảm giác này rất an ổn và thỏa mãn.

Ngày kế tỉnh lại, Phác Thái Anh phát hiện Lạp Lệ Sa còn đang ngủ, liền nhẹ chân nhẹ tay bò xuống giường, thu thập xong một chút mới xuất môn.

Dịch Thanh đứng ở trước cửa chờ đợi, Phác Thái Anh thấy nàng, trong lòng có quỷ, mặt không tự giác đỏ lên.

Dịch Thanh không biết nguyên nhân nội bộ, còn tưởng rằng thương thế của Phác Thái Anh không tốt, vuốt cái trán Phác Thái Anh nói: "Anh nhi bị thương rất nặng sao?"

"Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều." Phác Thái Anh chột dạ liếc về phía trong phòng, sợ Dịch Thanh đi vào hầu hạ Lạp Lệ Sa rời giường sẽ phát hiện chuyện tối hôm qua của các nàng, "Ách, Lệ Sa còn ngủ, tạm thời không nên đi vào quấy rầy nàng ấy. Muội muốn đi xem mẫu tử Tự Phi."

"Ân, hảo... Một hồi chờ thiếu cung chủ tự mình rời giường." Dịch Thanh không nghi ngờ gì, gật đầu, "Tối hôm qua đã đưa thuốc của muội cho mẫu tử nàng uống, đã tốt hơn, vết đỏ trên người cũng sụt giảm không ít. Buổi sáng Dịch Mộng hầu hạ cung chủ xong cũng đi qua xem mẫu tử nàng, còn tỷ lại đây chờ thiếu cung chủ."

"Bây giờ muội đi xem nàng." Phác Thái Anh lôi kéo Dịch Thanh đi xa phòng của Lạp Lệ Sa, chỉ có Dịch Thanh các nàng mới dám vào đi, đem Dịch Thanh lôi đi, Lạp Lệ Sa có thể nghỉ ngơi thật tốt cũng sẽ không bị phát hiện.

"Đúng rồi, Anh nhi, muội cho mẫu tử nàng uống thuốc gì vậy?" Dịch Thanh rất tò mò, vì cái gì thuốc này chỉ uống một lần lại dọa người như vậy.

"Một loại thuốc tê, uống vào trên người nàng sẽ mất đi cảm giác, muội cũng thêm vào một ít thảo dược có dược tính mạnh, bọn họ uống vào sẽ nóng lên và có chấm đỏ, bất quá hạ sốt thì tốt rồi không có trở ngại gì." Phác Thái Anh trả lời.

Khi nói chuyện, hai người cũng bước đến phòng mẫu tử Tự Phi. Phác Thái Anh đẩy cửa vào, Tự Phi đã khôi phục bình thường, tiểu hoàng tử thì còn đang ngủ, thấy Phác Thái Anh tiến vào, chỉ chỉ tiểu hoàng tử đang ngủ say.

Phác Thái Anh hiểu ý, quay đầu đi ra ngoài, một lát sau, mới thấy Tự Phi đi theo ra ngoài.

"Thập Tam, lần này thật sự cám ơn ngươi. Ta và Thụy nhi cuối cùng cũng ly khai hoàng cung, cái loại địa phương này không phải nơi con người ở mà." Tự Phi đóng kín cửa, hướng Phác Thái Anh mỉm cười. Nàng biết nếu Phác Thái Anh chịu hỗ trợ, sẽ không phải loại người tính toán lợi ích, để ý đối phương có phải cảm động đến rơi nước mắt hay không. Có một số việc trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, Phác Thái Anh vui vẻ kết giao với Tự Phi, cũng là bởi vì hai người ăn ý với nhau, nghiêm khắc mà nói, Tự Phi cho Phác Thái Anh một người tri kỷ.

"Cũng không cần khách khí như thế. Ta cũng thuận tiện thoát khỏi hoàng cung, Bộc Dương Vinh Thánh rất nhanh sẽ thu được thi thể thị vệ của hắn và mẫu tử các ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ không còn là Tự Phi, mà tiểu hoàng tử cũng chỉ là hài tử của một người bình thường." Phác Thái Anh nhìn một gốc cây hoa mai ở trong viện xuất thần.

Tự Phi đi ở bên cạnh: "Rõ ràng đã qua mùa xuân, nó vẫn nở được thịnh vượng như vậy."

"Nhưng mà trời vẫn thật lạnh, nở được đẹp như vậy, tất nhiên luyến tiếc tàn héo." Phác Thái Anh quay đầu, phát hiện Lạp Lệ Sa từ rất xa đi tới, kêu lên, "Lệ Sa..."

Lạp Lệ Sa đi tới trước mặt Tự Phi, hơi hơi vuốt cằm, liền nói với Phác Thái Anh: "Sáng sớm xuất môn cũng không mặc nhiều một chút, để bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nàng còn có tổn thương."

Nói xong kêu Dịch Mộng ở phía sau mang một kiện áo choàng lại đây, tự mình giúp Phác Thái Anh phủ thêm. Phác Thái Anh nhìn kỹ Lạp Lệ Sa, lại nhìn thoáng qua Dịch Mộng đi theo phía sau, khó trách vừa rồi đến đây không thấy nàng. Sau tóc Lạp Lệ Sa có nước nhỏ giọt, trên người tản ra hương hoa, Phác Thái Anh biết nhất định nàng ấy vừa mới tắm xong.

Ngược lại đem y phục của mình cởi ra, choàng vào trên người Lạp Lệ Sa: "Nàng mới đúng, mới vừa tắm rửa xong, coi chừng bị lạnh."

Tự Phi đem ánh mắt và động tác của hai người nhìn ở trong mắt, như có suy nghĩ gì đó. Phác Thái Anh đối với ai cũng thản nhiên, cho dù đối với nàng, cũng vẫn duy trì khoảng cách nên có. Rất nhiều việc lòng nàng hiểu mà không nói, nhưng chỉ riêng đối với Lạp Lệ Sa, sự thương tiếc và yêu say đắm ở trong mắt Phác Thái Anh giấu cũng giấu không được.

Tự Phi đã từng nghe nói qua Lạp Lệ Sa, thiếu cung chủ Minh Phượng cung, cũng là cung chủ đương nhiệm, nổi danh ngoan tuyệt không mềm lòng, thật không nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, lại là tình hình như vậy. Lạp Lệ Sa trái ngược lại với lời đồn, một người cẩn thận ôn nhu che chở cho Phác Thái Anh, đây cũng rất kì quái.

"Đúng rồi, giới thiệu với nàng, vị này chính là Tự Phi nương nương." Phác Thái Anh chỉ chỉ Lạp Lệ Sa, "Nàng là Lệ Sa, thiếu cung chủ Minh Phượng cung, tối hôm qua nếu không có nàng, chúng ta cũng không dễ dàng thoát thân như vậy."

"Nhĩ hảo." Tự Phi hơi khuynh thân, xem như hướng Lạp Lệ Sa tỏ vẻ đáp tạ, "Thập Tam, ta đã không phải là Tự Phi, tên ta là Tự Cơ, sau này ngươi gọi tên ta là được."

"Tự Cơ..." Chân mày Lạp Lệ Sa giật giật, đi lên trước, "Ngươi tính toán sau này phải làm sao, quay về Tự gia?"

Tự Phi sửng sốt, lập tức hiểu được Lạp Lệ Sa đây là đang đàm điều kiện với mình. Tuy rằng biết rõ sự tình sẽ không đơn giản, nhưng không dự đoán được Lạp Lệ Sa trực tiếp như vậy.

"Không trở về Tự gia, ngươi và đứa bé kia liền không có chỗ sống yên." Lạp Lệ Sa lại nói.

"Lệ Sa, Tự Phi... Tự Cơ vừa mới thoát thân. Hoàng thượng nghĩ rằng nàng ấy đã chết, nàng làm sao lại muốn nàng ấy lại bại lộ trước mặt người khác chứ. Ta đã đáp ứng, cho nàng ấy một cuộc sống yên tĩnh trong thời gian này." Phác Thái Anh cảm thấy có điểm không ổn, Lạp Lệ Sa rốt cuộc vẫn là thiếu cung chủ Minh Phượng cung, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra cho bản thân mình một ít ưu đãi.

"Anh nhi, không nên khờ dại như vậy được chứ. Nàng cho là Bộc Dương Vinh Thánh dễ bị lừa sao, nói Tự Phi đã chết hắn sẽ tin à? Chỉ dựa vào hai cỗ thi thể không thấy rõ mặt, có thể lừa gạt được ai? Chúng ta làm như vậy bất quá là vì dấu hành tung của hai người họ. Hắn sở dĩ chấp nhận chuyện ngậm bồ hòn này là vì công đạo với Tự gia mà thôi. Nhưng mà Tự Phi thủy chung là một cái họa lớn trong lòng của hắn, hơn nữa còn có Thập nhị hoàng tử. Tự Phi không hợp tác với chúng ta, tựa hồ cũng không có lựa chọn nào tốt không phải sao?" Lạp Lệ Sa không để ý tới lời nói của Phác Thái Anh, mà là thẳng tắp hướng về phía Tự Phi nói, lời nói này mặt ngoài là nói cho Phác Thái Anh nghe, trên thực tế chính là đánh vào trong lòng Tự Phi.

"Lạp cô nương nói không sai." Tự Phi nhíu mày, mỗi câu nói của Lạp Lệ Sa đều truyền đạt vấn đề mấu chốt. Nàng không muốn tiếp tục gây phiền toái cho Phác Thái Anh. Nếu muốn tự bảo vệ mình, trừ bỏ trở về Tự gia, nàng không có lựa chọn nào tốt, "Nhưng mà, ta lấy gì để tin tưởng ngươi?"

"Ngươi tin Anh nhi không phải sao?" Lạp Lệ Sa mỉm cười, phi thường tự tin, "Anh nhi có thể đem ngươi tạm phóng ở chỗ này của ta, tất nhiên là bởi vì chỉ có ta mới có thể giúp ngươi."

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh lôi kéo vạt áo của Lạp Lệ Sa một chút. Nàng không thích Lạp Lệ Sa đem bằng hữu của nàng cũng lấy ra lợi dụng. Điều này làm cho nàng cảm giác mình giúp Tự Phi cũng là có mục đích, hơn nữa thái độ hôm nay của Lạp Lệ Sa thật kỳ quái, trừ bỏ vừa rồi quan tâm nàng, bây giờ nói chuyện hoàn toàn là đem nàng vứt bỏ một bên, không để ý tới nàng.

Lạp Lệ Sa rút tay áo ra, không thèm nhìn Phác Thái Anh, tiếp tục cùng Tự Phi nói chuyện. Tự Phi không hiểu nhìn thoáng qua Phác Thái Anh đang thật cẩn thận, chưa bao giờ thấy trên mặt Phác Thái Anh xuất hiện vẻ mặt như thế, lại nhìn xem Lạp Lệ Sa, bỗng nhiên minh bạch cái gì rồi.

Vân quốc cũng luôn thịnh hành việc nữ tử thích nữ sắc. Loại sự tình này trong hoàng cung cũng có nên càng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này. Nếu Tự Phi còn không hiểu được, nàng cũng thật đúng là không có mắt. Phác Thái Anh nói ý trung nhân kỳ thật chính là vị thiếu cung chủ Minh Phượng cung trước mắt này đi. Tự Phi giương mắt nhìn xem hai người, đều là nữ tử phong hoa tuyệt đại. Đứng chung một chỗ, Tự Phi lại thấy tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui, cực kỳ xứng, nghĩ đến, nữ tử như Phác Thái Anh thật sự tìm không ra nam tử xứng với nàng, cũng chỉ có Lạp Lệ Sa này mới xứng.

Tự Phi nổi lên tâm tư, nàng muốn nhìn một chút Lạp Lệ Sa có bao nhiêu để ý Phác Thái Anh, liền cười nói: "Tất nhiên là có thể, ta tin Thập Tam! Nàng đã cứu ta nhiều lần, đối với mẫu tử chúng ta rất tốt. Trên đời này trừ bỏ nàng, ta sẽ không tin tưởng người khác nữa."

Khó có thể phát hiện chân mày Lạp Lệ Sa đang nhăn lại. Lại bị ánh mắt cố ý chú ý của Tự Phi nhận ra, khóe miệng nàng câu lên, nói tiếp: "Thụy nhi sắp tỉnh, ta đi xem hắn, có việc ta sẽ tự mình tìm Lạp cô nương nhờ một chút..."

"Cũng tốt..." Lạp Lệ Sa quay đầu, xoay người muốn đi.

Phác Thái Anh nhìn Tự Phi, lại nhìn Lạp Lệ Sa, xấu hổ cười cười, đuổi theo Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa, hôm nay nàng làm sao vậy? Thân thể còn không thoải mái sao?"

Nói xong đưa tay muốn bắt mạch trên tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa 'sưu' một tiếng bỏ tay ra, cả giận nói: "Đừng đụng ta!"

Phác Thái Anh trợn tròn mắt, đều nói nữ nhân thất thường, cần phải hống, nhưng nàng vẫn cho rằng Lạp Lệ Sa không phải nữ nhân bình thường, làm sao cũng ... Cố tình gây sự như vậy chứ? Phác Thái Anh tán loạn đi theo phía sau Lạp Lệ Sa ở trong sân, nóng nảy một đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ, lúng túng nhìn Lạp Lệ Sa, không biết mình làm sao đắc tội nàng.

"Lệ Sa... Rốt cuộc nàng làm sao vậy?" Phác Thái Anh đều cuống đến phát khóc, đi nhanh hai bước, lôi kéo tay Lạp Lệ Sa, "Coi như nàng giận ta, cũng nên để cho ta biết ta sai chỗ nào chứ?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ vương thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng! = =

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro