Chương 90: Giải hòa
Lạp Lệ Sa nhìn hai mắt đỏ ửng của Phác Thái Anh trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, nhưng mà ngực nàng chắn lên cơn tức này còn chưa dịu xuống, nghẹn lên khó chịu, cái dạng này... 'Hoàn hảo a, ý nói là không biết mình sai chỗ nào...'
Đêm qua các nàng hết sức triền miên, giữa hai người thân mật đến một chút khe hở cũng không có. Chính là mới sáng sớm, Lạp Lệ Sa mở mắt ra, trừ bỏ trống rỗng, đầu giường lạnh băng thì cái gì cũng không có. Phác Thái Anh thế nhưng bỏ lại nàng mặc kệ, chạy tới thăm Tự Phi, nàng có thể không tức giận sao? Sau khi trải qua chuyện như đêm qua, sáng sớm tỉnh lại, Phác Thái Anh không nên ôm nàng cẩn thận che chở sao? Lúc nàng tỉnh lại còn cảm thấy rất không thoải mái, mới kêu Dịch Mộng chuẩn bị nước ấm, tẩy rửa trên người một phen sau đó mới đi ra ngoài.
Rất xa nhìn thấy Phác Thái Anh và Tự Phi trò chuyện vui vẻ với nhau, hai người rất ăn ý ngắm hoa nói chuyện phiếm, trong lòng nàng có thể không ủy khuất sao, hơn nữa Tự Phi kia còn 'hỏa thượng kiêu du'* một phen, Lạp Lệ Sa này ăn dấm chua, xem như trở mặt hoàn toàn.
* Tương tự đổ thêm dầu vào lửa
Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh ra, lạnh lùng nói: "Nàng không có làm sai, làm sai chính là ta."
"Sai rồi?" Phác Thái Anh không hiểu sao cả, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một cái ý niệm, nàng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng... Sắc mặt tái nhợt nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa đi vài bước, phát giác Phác Thái Anh không đi theo, nghi hoặc quay đầu, thấy Phác Thái Anh thất hồn lạc phách ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc đến rất thương tâm, trong lòng thật sự có phát hỏa lớn thế nào cũng hết giận. Vốn cũng thực là mình có chút cố tình gây sự...
Lạp Lệ Sa đã đi qua, tay khoát lên trên vai Phác Thái Anh: "Anh nhi."
"Giáng... Lệ Sa... Có phải nàng... nàng cảm thấy hối hận khi đem chính mình giao cho ta phải không? Chuyện tối ngày hôm qua, nàng hối hận sao?" Trên mặt Phác Thái Anh rơi từng giọt lệ, bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay áo của Lạp Lệ Sa, cảm giác lòng mình rất rất đau, đau đến rất muốn chết.
"Ta cũng không làm chuyện làm cho mình hối hận." Lạp Lệ Sa thở dài, vuốt ve mặt Phác Thái Anh, lắc đầu nói, "Làm sao nàng lại nghĩ đến chuyện đó chứ?"
Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống, ôm đầu Phác Thái Anh: "Tự tin ngày thường của nàng chạy đi đâu rồi? Ta xem nàng đối với Tự Phi, đối với hoàng đế, đều có thể tự tin mà nói chuyện, như thế nào đối với ta đây, nàng liền chậm chạp đâu?"
"Bởi vì nàng là Lệ Sa." Phác Thái Anh khụt khịt, "Ta... Ta có chút không xác định, Lệ Sa... Tối hôm qua ta... Ta..."
Phác Thái Anh không biết hình dung như thế nào. Nàng hiểu được Lạp Lệ Sa băn khoăn thương thế của nàng, mới buông trôi bỏ mặc, dung túng nàng đối với mình muốn làm gì thì làm, nhưng mà... Nàng không muốn Lạp Lệ Sa hối hận. Lạp Lệ Sa nói nàng ấy làm sai, Phác Thái Anh thật sự liên tưởng đến chuyện này.
Lạp Lệ Sa vừa nghe liền giận đến sắp điên. Bình thường Phác Thái Anh thông minh, lanh lợi, phá hư, hay cân não, như thế nào hôm nay cứ như vậy không một chút linh động chứ, vỗ đầu Phác Thái Anh nói: "Nói nàng ngu ngốc, nàng lại thật sự ngu ngốc cho ta xem. Ta đã nói, cho tới bây giờ ta không hối hận vì hành vi của mình, nàng còn muốn gì nữa..."
"Ngô!" Phác Thái Anh ôm đầu, đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, "Vậy, vậy nàng mau nói tại sao thái độ của nàng biến thành như vậy đi thôi..."
"Nàng nói coi, sáng sớm nàng không ở lại trong phòng giúp ta, bỏ ta lại một mình chạy ra đây làm cái gì? Chẳng lẽ nàng không biết sau chuyện đó ta sẽ sợ hãi sao? Một nữ tử đem thứ quý giá nhất của bản thân giao cho người khác, mà ngày hôm sau ở nàng trợn mắt, mở mắt, nháy mắt ngay cả bóng dáng người kia cũng không thấy được, sẽ có tâm tình gì? Nàng chạy đi tìm người này, kết quả đâu? Người ta chuyện trò vui vẻ với một mỹ nữ khác, rất khoái hoạt. Người ta hiện tại trừ nàng ra, ai cũng không tin kìa..." Lạp Lệ Sa xem như thua bởi Phác Thái Anh, lời này cũng có thể bức nàng nói ra, ngẫm lại vẫn chưa hết giận, ngoan tâm nhéo cổ tay của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh càng nghe càng kinh hãi, dù là nàng thông minh, cũng không thể tưởng được Lạp Lệ Sa sẽ vì nguyên nhân này sinh khí với nàng. Nhưng mà bình tĩnh suy nghĩ, nàng quả thật không có băn khoăn đến cảm thụ của Lạp Lệ Sa. Nào có người nào như nàng vậy, ôn tồn xong rồi liền phủi tay chạy đi tìm người khác, tuy rằng sự thật cũng không phải cái dạng này.
Bất quá đáy lòng Phác Thái Anh vẫn có một tia mừng thầm, Lạp Lệ Sa tức giận như vậy, nguyên nhân là để ý mình. Nàng vui cười kéo Lạp Lệ Sa ôm vào lòng, nguyên bản hai người đều ngồi chồm hổm trên mặt đất, không vững vàng lại bị Phác Thái Anh lôi kéo, cả hai ngã nhào trên đất, Lạp Lệ Sa lại càng không có hình tượng ngã vào lòng Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh dán miệng vào bên tai Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói: "Lệ Sa... Thực xin lỗi, nàng cũng biết ta không phải là người như thế. Buổi sáng tỉnh lại, ta thấy nàng mệt vẫn còn đang ngủ, muốn để nàng ngủ lâu thêm một hồi nên mới đi ra ngoài. Ta và Tự Phi chỉ là bằng hữu, bởi vì nàng ấy là người thông minh, cái gì cũng hiểu được, lại biết điểm dừng, cho nên ta thích nói chuyện phiếm với nàng ấy."
"Hừ, nàng đối với nàng ta thật ra cũng rất đặc biệt." Lạp Lệ Sa âm dương quái khí nói. Phác Thái Anh cố ý làm đệm êm ở dưới mặt đất, chính là sợ mình chạm đất lạnh, nhưng mà nàng cũng luyến tiếc Phác Thái Anh, kéo Phác Thái Anh muốn đứng lên, "Nằm trên mặt đất như vậy, còn ra thể thống gì. Nàng nữa, vừa khóc vừa cười..."
"Không có, bởi vì Tự Phi rất thương tiếc tiểu hoàng tử. Ta nhìn thấy nàng, lại nghĩ đến bộ dáng của mẫu thân đối với ta..."
Phác Thái Anh vừa nói lời này, Lạp Lệ Sa làm sao có thể tức giận nữa. Phác Thái Anh luôn tiếc nuối mình chưa thấy được Lưu Thụ Doanh, chính là mặc cho Lạp Lệ Sa làm gì cho Phác Thái Anh, cũng không có cách nào làm Lưu Thụ Doanh sống lại để yêu thương Phác Thái Anh.
Vuốt mặt Phác Thái Anh nói: "Cũng là ta không nói lý lẽ, sau này không như vậy nữa."
Phác Thái Anh đem mặt cọ vào cổ Lạp Lệ Sa, cảm nhận hương khí dễ ngửi, thỏa mãn thở dài: "Không sao, Lệ Sa đối với ta tốt lắm, còn có cung chủ, có nhiều người như vậy cùng ta."
"Anh nhi..." Lạp Lệ Sa thấy xa xa có hạ nhân đi tới. Nếu để cho hạ nhân thấy bộ dạng này của nàng, thật sự là một tia uy tín cũng không có, lôi kéo Phác Thái Anh đứng lên.
"Lệ Sa." Phác Thái Anh chơi xấu Lạp Lệ Sa, theo nàng ấy từ mặt đất đứng lên, nhưng người thì vẫn còn bắt tại trên cổ Lạp Lệ Sa. Hạ nhân Minh Phượng cung đối với Phác Thái Anh dính Lạp Lệ Sa cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này, hướng Lạp Lệ Sa hành lễ rồi liền đi.
"Nàng..." Lạp Lệ Sa nắm cái lỗ tai Phác Thái Anh, "Càng lớn càng kỳ cục."
Phác Thái Anh buồn cười không thôi... Lạp Lệ Sa mất mặt mũi, bây giờ còn ở trước mặt nàng gượng chống, nhưng cũng không đành lòng tiếp tục làm Lạp Lệ Sa khó chịu, nhào vào trong lòng Lạp Lệ Sa làm nũng nói: "Trong lòng Anh nhi vĩnh viễn chỉ có một mình Lệ Sa."
Tâm tình Lạp Lệ Sa trở nên có chuyển biến tốt đẹp. Nàng biết Phác Thái Anh sẽ không nói như vậy với người nào khác, cũng vì hành vi của mình mà cảm thấy buồn cười, vuốt mái tóc hiền thục của Phác Thái Anh, sẳng giọng: "Nói ngọt..."
Có thể nói như vậy nhất định là không tức giận nữa, Phác Thái Anh nhếch miệng nở nụ cười, rúc vào lòng Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa, ta rốt cục ly khai hoàng cung. Mấy ngày nữa, ta sẽ quay về Tiên Giang, ngoại công đưa tới tin tức muốn ta nhanh trở về. Đợi ta đem chuyện bên kia xử lý thoả đáng, liền trở về cùng nàng. Ta biết chuyện Tiên Giang luôn là cái gai nhọn trong lòng nàng, ta nhất định sẽ hết sức giúp nàng trừ bỏ nó."
"Anh nhi, hiện tại ta có chút không muốn nàng đi."
"Vì sao?" Phác Thái Anh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lạp Lệ Sa.
"Chúng ta đi tới một bước ngày hôm nay, ta thật sự không muốn giữa chúng ta lại sinh ra khe hở. Anh nhi, nàng không cần lại nhúng tay vào..."
"Lệ Sa." Phác Thái Anh cầm tay Lạp Lệ Sa, "Ngày hôm nay ta đã lui không được, nàng cho rằng ta thật sự có thể trốn đi không hỏi thế sự sao? Ta hiểu được nàng muốn gì. Nàng nghĩ muốn ta buông tay mặc kệ, tất cả đều giao cho nàng, như vậy chúng ta không đối lập nhau, mà nàng ở đây đối phó Quỷ Y môn, Bạch Hổ Bang sẽ thuận lợi rất nhiều, ít nhất không có băn khoăn cũng ít địch thủ."
"Nàng thông minh như vậy, ta cũng biết, ta không lừa được nàng." Lạp Lệ Sa thở dài, "Như vậy đề nghị của ta, nàng chấp nhận sao?"
"Lệ Sa, nàng cũng biết ta sẽ không bỏ lại Quỷ Y môn, bỏ lại ngoại công mặc kệ, càng không thể bỏ lại nàng." Phác Thái Anh mỉm cười nói, "Ta không thể bỏ lại một mình nàng đối diện với mấy cái thế lực này, Lệ Sa... Nàng có biết vì sao ta không chịu dựa vào thế lực không?"
"Là vì ta?" Lạp Lệ Sa nhíu mày, mắt liếc nhìn Phác Thái Anh.
"Đối với mọi người mà nói, ta chính là một cái chuyện xấu. Ta không đứng về phía nào, cũng sẽ không chịu sự kiềm chế của bất luận kẻ nào. Một khi nàng gặp được nguy hiểm, ta liền có thể dùng phương thức của mình giúp nàng, bảo hộ nàng, cho nên ta nhất định phải đi."
"A..." Lạp Lệ Sa tự giễu nở nụ cười, "Đẩy nàng đến nước này chính là ta, muốn nàng rời khỏi cũng là ta, có phải ta quá ghê tởm không?"
"Phải nha, nàng xấu xa như vậy, đem ta câu dẫn chỉ có thể xoay quanh nàng..." Phác Thái Anh 'hì hì' cười, phá lệ sáng lạn. Đây cũng là nụ cười nàng muốn để Lạp Lệ Sa khắc sâu vào tâm trí, vô luận hoàn cảnh có bao nhiêu khó khăn, bọn họ cũng có thể lạc quan đối đãi, chỉ cười nhạt một tiếng, liền mọi sự đều có thể 'hóa phồn làm giản'*.
* Hóa phồn thể thành giản thể, ý nói chuyện phức tạp cũng xem như đơn giản
"Mồm mép láu lỉnh." Lạp Lệ Sa cười một tiếng, "Ta tin nàng..."
Hai người nhìn nhau cười, đi đến một bước này, ai cũng không dễ dàng, nhưng mà các nàng dù sao cũng sống qua một kiếp này.
Tự Phi đứng xa xa từ bên trong cửa sổ nhìn động tác của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh dành cho nhau, nở nụ cười, nàng phải đánh giá vị thiếu cung chủ Minh Phượng cung này nặng hơn một phen. Dù sao người ta truyền rằng Lạp Lệ Sa so với Thương Trưng Vũ còn đáng sợ hơn, mà hiện tại, nàng nhìn thấy chính là một Lạp Lệ Sa tràn ngập tư thế mới biết yêu của nữ nhi gia. Tự Phi suy nghĩ, Phác Thái Anh có phải là nhược điểm duy nhất của Lạp Lệ Sa không?
Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu hoàng tử đang ngủ say trên giường. Vì mẫu tử các nàng sau này có thể vượt qua cuộc sống yên tĩnh, nàng không thể không chấn tĩnh một lần nữa, nguyên bản buông quyền lợi ở Tự gia, bây giờ lại muốn cầm lên một lần nữa. Nàng tín nhiệm Phác Thái Anh, nhưng mà Lạp Lệ Sa, Tự Phi cảm thấy nàng nhất định phải giữ lại chiêu cuối.
Tự Phi nhìn về phía Phác Thái Anh đang cười ra miệng, thật là rất đẹp, cho tới bây giờ cũng chưa gặp Phác Thái Anh cười phát ra từ nội tâm như vậy. Nàng thấy Phác Thái Anh làm nũng với Lạp Lệ Sa, một mặt này của Phác Thái Anh thật là rất khó gặp.
Bỗng nhiên Tự Phi có chút hâm mộ Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chỉ thật lòng đối tốt với một mình nàng ta.
Thương Trưng Vũ từ trong phòng mở cửa đi ra, thấy bên chân nấn ná lên một con tuyết hồ có màu lông thuần trắng, nàng nhận ra nó là của Phác Thái Anh nuôi. Thấy Tiểu Bạch lười biếng nằm úp sấp trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn mình, liền ngồi xổm người xuống, đầu ngón tay mò lên sau gáy Tiểu Bạch. Chỗ ấy là chỗ uy hiếp của Tiểu Bạch, bị Lạp Lệ Sa nắm quen rồi cũng sợ, 'xoẹt' một tiếng chồm lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Thương Trưng Vũ, không còn bộ dáng lười dương dương nữa. Bất quá đối với Thương Trưng Vũ, trừ bỏ hoảng sợ cũng không có nhe răng trợn mắt lộ vẻ mặt địch ý.
Thương Trưng Vũ cảm thấy rất thú vị, rút tay về hướng Tiểu Bạch vẫy vẫy tay. Cái đuôi của Tiểu Bạch lung lay trái phải vài cái, nghiêng đầu, con mắt dài nhỏ nháy mắt nha nháy mắt, thần tình hoang mang đối diện với Thương Trưng Vũ. Thương Trưng Vũ giễu cợt một tiếng, con hồ ly này thật biết điều, một vài diễn cảm quả thực giống Phác Thái Anh như đúc. Trước đây Phác Thái Anh cũng thường bày ra một bộ vẻ mặt ngẩn người và sợ sệt nàng như thế.
Tiểu Bạch thử dùng móng vuốt dò xét về phía trước một chút, thấy Thương Trưng Vũ không nhúc nhích, cảm thấy không có uy hiếp, thả người nhảy vào lòng Thương Trưng Vũ. Thương Trưng Vũ cúi đầu ôm lấy nó, thấy nó mở miệng rộng ra, ngáp chảy nước miếng, đem đầu đặt tại khuỷu tay của Thương Trưng Vũ nằm ngủ.
Thương Trưng Vũ ôm Tiểu Bạch đứng lên, ngẩng đầu nháy mắt, thấy Mộ Tử Chi đứng trước mặt mình, tựa tiếu phi tiếu. Thương Trưng Vũ miệng vừa lệch từ chối cho ý kiến, nở nụ cười.
"Nhìn thấy ta mất hứng sao?" Mộ Tử Chi vẫn là xinh đẹp dễ thương, cười rộ lên rất câu người.
"Ngươi còn sống sao..." Thương Trưng Vũ vuốt lông trắng tinh trên lưng Tiểu Bạch, từ trước mặt Mộ Tử Chi đi qua, bộ dạng phu nhân, đẹp đẽ, cao quý, tinh xảo.
Mộ Tử Chi nhìn chằm chằm Thương Trưng Vũ xuất thần, nữ nhân như vậy, làm thế nào mới có thể nắm giữ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro