Chương 91: Thay đổi đột ngột

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ôn tồn không được mấy ngày, Phác Thái Anh liền chạy tới Tiên Giang. Tự Phi ở tạm tại nơi của Lạp Lệ Sa, hai người ngẫu nhiên gặp mặt, cũng chỉ là khách khí chào hỏi.

Trong lòng Lạp Lệ Sa có vướng mắc với Tự Phi. Nàng không mấy rộng lượng, nên vẫn canh cánh trong lòng chuyện sáng sớm ngày hôm đó Phác Thái Anh làm, dù sao Phác Thái Anh đối với Tự Phi quan tâm quá độ, ngay cả Mộc Hương, Phác Thái Anh cũng không để bụng đến như vậy.

Tự Phi hiểu ý của Lạp Lệ Sa, cũng hiểu mà ăn nói khách khí hữu lễ với Lạp Lệ Sa, lại thường lấy Phác Thái Anh ra để kích thích Lạp Lệ Sa một chút, càng ngày càng cảm thấy rất thú vị.

"Nương, tìm con có việc sao?" Lạp Lệ Sa đẩy cửa phòng Thương Trưng Vũ ra, vừa rồi Thương Trưng Vũ phái Dịch Thanh đến tìm nàng.

"Anh nhi đi Tiên Giang đã bao lâu rồi?" Thương Trưng Vũ hỏi.

"Có hơn nửa tháng." Lạp Lệ Sa ngạc nhiên nói, "Nương đột nhiên hỏi chuyện này làm chi?"

"Tính toán thời gian, Tiên Giang bên kia hẳn là đã xảy ra chuyện. Con mau chóng thu dọn đồ đạc đi tìm Anh nhi, cùng nàng tụ lại." Thương Trưng Vũ nhắm mắt lại, trầm ngâm nói.

"Vì sao?" Lạp Lệ Sa chau mày, "Nương, có phải người biết chuyện gì đó phải không?"

"Ta cũng chỉ đoán thôi, con có biết bên người Lưu Anh Đường có một người tên là Võ Kiệt không?" Thương Trưng Vũ hỏi.

"Biết." Khi Lạp Lệ Sa nói đến Võ Kiệt, khẩu khí có chút nghiến răng nghiến lợi. Nàng còn nhớ rõ chuyện năm đó Võ Kiệt không ngừng hướng Phác Thái Anh xum xoe, "Hắn là phụ tá đắc lực của Lưu Anh Đường, Phó bang chủ Bạch Hổ Bang, là một nhân tài, bất quá không có đức, là người rất đáng khinh."

Thương Trưng Vũ mỉm cười nói: "Đừng mang theo tình cảm cá nhân. Mấy ngày trước ta tra được, hắn và một số người trong Quỷ Y môn có bí mật tiếp xúc. Ta đoán không phải Lưu Anh Đường làm như vậy, bởi vì có chuyện gì hắn sẽ trực tiếp tìm Phác Thái Anh, xem ra chính là Võ Kiệt lén sau lưng Lưu Anh Đường âm thầm tiến hành chuyện gì đó..."

"Vậy làm sao người biết qua nhiều ngày sau sẽ xảy ra chuyện?"

"Trực giác..." Thương Trưng Vũ đứng lên, vỗ vai Lạp Lệ Sa, "Ta biết con cũng nhớ Anh nhi, không bằng thừa dịp cơ hội này đi tìm nàng, nơi này giao cho ta thì tốt rồi."

"Nương... Người luôn không tin trực giác, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ, không nắm chắc mười phần người cũng sẽ không làm. Người nhất định biết chuyện gì, người đang gạt ta..." Lạp Lệ Sa cũng không dễ lừa.

"Lệ Sa, ta làm việc có phương pháp của ta. Ta không can thiệp chuyện của con, con tốt nhất cũng không nên can thiệp chuyện của ta. Chúng ta đều không biết chuyện lẫn nhau, mới có thể làm cho đối thủ trở tay không kịp, con hiểu không?"

"Hảo." Lạp Lệ Sa chưa bao giờ hoài nghi Thương Trưng Vũ. Nếu việc Thương Trưng Vũ quyết định cần phải làm, thì nhất định có đạo lý riêng của nàng.

Ngày hôm sau nàng liền thu thập xong đồ đạt cần thiết, cùng Dịch Mộng chạy tới Tiên Giang. Lúc mới tới nơi thì vừa vặn truyền đến một tin tức, Lưu Anh Đường đã chết.

Lạp Lệ Sa lắp bắp kinh hãi. Nàng vào thành Tiên Giang, ngay cả phân bộ Minh Phượng cung cũng không có trở về, đi thẳng đến Bạch Hổ Bang. Linh đường đã được bố trí xong, Lạp Lệ Sa biết lấy thân phận của mình đi vào tất nhiên sẽ xôn xao một trận, nên nàng lén vào hậu viện. Phác Thái Anh ở đại sảnh, Lạp Lệ Sa không tiện gặp nàng ấy, đành phải đợi ở hậu viện, bỗng nhiên thấy ở một góc sáng sủa nấn ná thân mình của Tiểu Bạch, sinh lòng nhất kế, tháo trâm gài tóc trên đầu mình xuống dùng dây cột trên cổ Tiểu Bạch.

Lạp Lệ Sa biết Tiểu Bạch rất có linh tính, ôm Tiểu Bạch nhẹ giọng nói: "Đi tìm Anh nhi."

Tiểu Bạch giương đầu lên, nhìn Lạp Lệ Sa một cái, vung đuôi dài lông mềm như nhung liền vội chạy ra ngoài.

Phác Thái Anh ở đại sảnh, trầm tĩnh nhìn người của tứ đại bang phái lui tới bái tế ngoại công của mình. Từ khi nàng trở về đến hiện tại bất quá chỉ một tháng, việc này giống như là phát sinh trong vòng một đêm. Nàng đến nay cũng không thể tin được Lưu Anh Đường đã chết, ngoại công của nàng đã chết, nói cách khác trên thế gian này, nàng lại không còn thân nhân.

Phác Thái Anh nheo mắt lại, để nước mắt của mình không chảy ra, ít nhất không nên bị những người vui sướng khi thấy người khác gặp họa ở trước mắt mình nhìn thấy. Ánh mắt đảo qua linh đường, Tào Khôn, Tôn Mậu Nghĩa, Tần Quảng Hạo đều ở đây, còn có một người Phác Thái Anh hận không thể đem hắn đi bầm thây vạn đoạn, Võ Kiệt. Đáng tiếc hiện tại trong tay mình không có chứng cớ chứng minh Lưu Anh Đường là bị Võ Kiệt làm hại, hơn nữa Lưu Anh Đường bởi vì Lưu Thụ Doanh năm đó mà có bóng ma, đối với Võ Kiệt cuối cùng cũng không có quyết tâm diệt sạch. Đám người Tào Khôn kia hiện tại cũng bắt đầu dùng lực đưa Võ Kiệt thuận lợi lên làm bang chủ Bạch Hổ Bang. Phác Thái Anh sẽ không để cho chuyện này phát sinh.

Lưu Anh Đường đã chết, Bạch Hổ Bang nhất định không thể rơi vào trong tay của bọn hắn. Nếu không phải tại Võ Kiệt, Lưu Anh Đường luôn cẩn thận như vậy, làm sao lại bị người hạ độc...

Phác Thái Anh đang xuất thần, bỗng nhiên thấy Tiểu Bạch linh hoạt xuyên qua ở trong đám người. Nàng có điểm kỳ quái, Tiểu Bạch không thích đông người, làm sao đột nhiên chạy đến đây? Tiểu Bạch lập tức nhảy lên người Phác Thái Anh. Phác Thái Anh còn nghi ngờ, nó ngẩng đầu liếm cằm Phác Thái Anh, Phác Thái Anh sẵng giọng: "Tiểu Bạch, đừng làm rộn, ngươi tới làm cái gì?"

Khóe mắt miết đến trên cổ Tiểu Bạch buộc một cây trâm cài tóc, nàng biết là của Lạp Lệ Sa. Trước đó vài ngày, mỗi sáng sớm nàng sẽ giúp Lạp Lệ Sa cài tóc. Phác Thái Anh bỗng nhiên đứng dậy, ôm Tiểu Bạch vội vàng rời đi, làm mọi người ở đại sảnh bắt đầu sôi nổi nghị luận, đoán chuyện gì xảy ra.

Khi Lạp Lệ Sa gặp lại Phác Thái Anh, chỉ thấy hai mắt nàng ấy đỏ bừng nhìn chằm chằm mình, chưa bao giờ thấy qua Phác Thái Anh có diễn cảm khổ sở như vậy, là một loại cảm nhận sâu sắc, thật sự tê tâm liệt phế từ trong đáy lòng phát ra, Lạp Lệ Sa thấy vậy cực kỳ đau lòng.

"Anh nhi..."

Nhẹ nhàng kêu một tiếng 'Anh nhi', nhường Phác Thái Anh tâm tình đột nhiên thả lỏng xuống. Nàng nhào đầu vào trong lòng Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa, làm sao nàng lại đến đây..."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạp Lệ Sa nhẹ vỗ về sau lưng Phác Thái Anh, "Ngoại công nàng chết như thế nào?"

"Ngoại công... Ngoại công là bị độc chết." Phác Thái Anh hít hít cái mũi, trong lúc mấu chốt này, cho dù Lạp Lệ Sa ở đây, nàng cũng không thể khóc.

"Độc?" Lạp Lệ Sa thấy phản ứng của Phác Thái Anh, nheo mắt lại hỏi, "Ngoại công nàng trúng độc gì?"

"Giống... giống mẫu thân, Thập Tam..." Phác Thái Anh ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút lộn xộn lẩm bẩm nói, "Vì cái gì lại là Thập Tam, vì cái gì ta muốn đặt tên mình là Thập Tam, những người thân nhất với ta từng người từng người chết vì loại độc này, có phải hay không ta đã khắc chết bọn họ..."

"Anh nhi." Lạp Lệ Sa thấy tâm trí Phác Thái Anh càng ngày càng hỗn loạn, thập phần lo lắng, "Anh nhi... Nàng bình tỉnh... Bản thân nàng là vu y, vận mệnh của một người ai an bài được đây? Làm sao lại bị nhốt chết tại cái cục diện này?"

Lạp Lệ Sa vốn là nói vô tâm một câu, lại đánh thức Phác Thái Anh chuyện gì đó, Phác Thái Anh đột nhiên ngẩng đầu: "Lệ Sa..."

"Ân?"

"Ta nhớ... đã quên cái gì, nhưng mà ta không nghĩ ra được, không đúng chỗ nào..." Phác Thái Anh cau chặt mày, hô hấp dồn dập, rất là sốt ruột.

"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, Anh nhi, trước tiên nàng nói cho ta nghe một chút đi, tại sao Lưu Anh Đường bị trúng độc?" Lạp Lệ Sa đỏ mặt sợ Phác Thái Anh còn tiếp tục nghĩ nữa sẽ xảy ra chuyện.

"Tào Khôn bị Tĩnh vương và người của hoàng thượng mượn sức, bất quá hắn có khuynh hướng đứng về phía hoàng thượng, dù sao hành vi của Tĩnh vương là tạo phản. Mà ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng cũng rất củng cố, nhưng mà ngoại công không đồng ý, ngoại công cho rằng kế của Tĩnh vương càng lớn hơn một chút. Mặt khác, Lưu gia kỳ thật vẫn một lòng một dạ muốn quay về triều đình. Hiện tại Bộc Dương Vinh Thánh muốn tiêu diệt giống Minh Phượng cung như vậy ở giang hồ cũng 'cử trọng nhược khinh*, triều đình lại có được thế lực tổ chức. Mà Tĩnh vương đáp ứng ngoại công, cho Lưu gia trở về triều đình. Bởi vì chuyện này... Bọn hắn đâm sau lưng ngoại công rất nhiều lần, nhưng mà ngoại công có nhiều linh dược quý hiếm, hơn nữa võ công cao cường, bọn hắn luôn không thể đắc thủ, không nghĩ tới, gặp phản đồ Võ Kiệt này... Không biết hắn lấy độc từ nơi nào độc chết ngoại công, dù ta có y thuật cao nhưng lại chỉ riêng chất độc này ta giải không được... Cho nên..."
*nâng vật nặng như vật nhẹ

"Vì sao nàng còn giữ lại tên Võ Kiệt đó?" Lúc Lạp Lệ Sa tiến vào Bạch Hổ Bang, nhớ rõ nàng cũng nhìn thấy Võ Kiệt.

"Ta không có chứng cớ, huống chi ta còn muốn dựa vào hắn tra ra độc là từ nơi nào hắn có được, giết hắn, ta không thể điều tra được gì." Phác Thái Anh không có nói cho Lạp Lệ Sa, Lưu Anh Đường nhớ ngày xưa Võ Kiệt coi như là hắn một tay nuôi lớn, cuối cùng không thể nhẫn tâm giết Võ Kiệt. Lưu Anh Đường tuổi không nhỏ, lại mất ái nữ duy nhất, mấy năm nay cũng là Võ Kiệt ở bên cạnh hắn. Người có tuổi, luôn bắt đầu nhớ lại mọi chuyện đã trải qua, nên nghĩ tới những thứ này, Lưu Anh Đường không có động thủ giết Võ Kiệt. Nhưng mà trong lòng Phác Thái Anh, một chút cũng không muốn buông tha Võ Kiệt.

"A... Anh nhi, nàng trưởng thành, làm việc trầm ổn không còn nhất thời xúc động." Lạp Lệ Sa khen.

"Lệ Sa, ta muốn nàng giúp ta một chuyện."

"Nàng nói đi." Cho tới bây giờ Phác Thái Anh cũng chưa từng cầu mình giúp chuyện gì. Nếu bây giờ nàng mở miệng, Lạp Lệ Sa tất nhiên toàn lực giúp nàng bằng được.

"Nàng cũng có qua lại với Tĩnh vương, có thể giúp ta tra chuyện này có quan hệ với Tĩnh vương hay không được chứ?"

"Nhưng mà không phải nàng nói việc này có liên quan với hoàng thượng sao?" Lạp Lệ Sa có điểm kỳ quái.

"Ta cũng phòng ngừa vạn nhất, rất nhiều việc chỉ là suy đoán của ta. Ta sẽ tập trung tinh thần đối phó Tào Khôn, cho nên Tĩnh vương đành phải nhờ nàng." Dụng ý của Phác Thái Anh tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Nàng làm như vậy chỉ là muốn kềm tay Lạp Lệ Sa, chuyện của Bạch Hổ Bang, nàng không muốn Lạp Lệ Sa nhúng tay.

Bởi vì trong nội tâm nàng bắt đầu hoài nghi một sự kiện, nàng muốn tự mình nghiệm chứng.

Lạp Lệ Sa rất thông minh, làm sao không hiểu được dụng ý của Phác Thái Anh, nhưng mà nàng thấy Phác Thái Anh kiên trì như vậy, cũng không nói gì nữa. Tính tình Phác Thái Anh rất quật cường, có đôi khi ngay cả nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

"Vậy trước tiên nàng ở trong phòng chờ ta. Ta bên ngoài còn có việc, buổi tối tới tìm nàng được không?" Phác Thái Anh nắm tay Lạp Lệ Sa. Giờ khắc này, nàng cần Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa liền xuất hiện. Phác Thái Anh cảm thấy coi như ngày sau Lạp Lệ Sa tiếp tục làm chuyện tổn thương nàng, nàng cũng sẽ không trách nàng ấy. Yêu Lạp Lệ Sa đã yêu đến không để ý bản thân mình nữa, nhưng nàng cam tâm tình nguyện.

"Ân, ta còn có việc phải về Minh Phượng cung, buổi tối lại đến tìm nàng."

"Cũng tốt... Ta đi trước."

Phác Thái Anh xoay người rời đi, đi vài bước, lại lưu luyến quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa mấy lần.

"Thoạt nhìn, Thập Tam thật sự rất ỷ lại ngươi."

"Mộc Hương?" Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, từ khi nào thì võ công của Mộc Hương cao đến nổi nàng hoàn toàn không nhận ra Mộc Hương ở gần mình?

"Như thế nào, thấy ta ở trong này thật bất ngờ sao?" Mộc Hương cười nói, "Thập Tam ở chỗ này, Lưu Anh Đường trúng độc lại quỷ dị như vậy, ta đương nhiên sẽ xuất hiện."

"Không có nguyên nhân khác sao?" Lạp Lệ Sa hí mắt cao thấp đánh giá Mộc Hương. Nàng nhớ rõ Phác Thái Anh nói qua, võ công của Mộc Hương bị phế đi, nhưng mà Phác Thái Anh thử dùng phương pháp của chính mình giúp Mộc Hương khôi phục. Ba năm không gặp, thoạt nhìn, ba năm này, Mộc Hương tốn không ít nội lực, võ công chẳng những đã khôi phục, so sánh ra còn cao hơn ban đầu gấp đôi.

"Ha ha... Ngươi muốn có nguyên nhân gì đây?" Mộc Hương tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạp Lệ Sa, "Ngươi cho là Thập Tam là loại người bội tình bạc nghĩa sao?"

"Ngươi..." Mặt Lạp Lệ Sa đỏ lên. Nàng biết đám người Quỷ Y môn kia, nhất là Mộc Hương có ánh mắt thực độc. Nàng và Phác Thái Anh phát sinh quan hệ tất nhiên chạy không khỏi ánh mắt của Mộc Hương. Trên thực tế, nàng cũng không ngại người khác biết, nhưng bị Mộc Hương lấy ra giễu cợt mình, rất không thoải mái.

"Ha ha ha ha..." Mộc Hương thấy Lạp Lệ Sa quẫn bách, cười đến thở không ra hơi, "Kỳ thật, ta vẫn cho rằng, chưởng môn mới là người bị áp, nhưng không nghĩ tới, ngược lại là ngươi, bị chưởng môn đè... Hơn nữa đến hiện tại, ngươi còn không có chạm vào chưởng môn..."

Mộc Hương thích nữ sắc, chuyện giữa nữ nhân và nữ nhân, nàng so với Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa còn biết nhiều hơn. Nàng từng có một đoạn thời gian ở trong thanh lâu, giúp nữ tử thanh lâu xem bệnh. Thanh lâu của Vân quốc cũng là nơi thịnh hành chuyện nữ nữ, vì thế nếu so với Lạp Lệ Sa, nàng lão luyện hơn rất nhiều.

Lạp Lệ Sa xấu hổ thì xấu hổ, nhưng làm sao dễ dàng bị người khác khi dễ chứ: "Không biết về chuyện đó ngươi và Thanh Đại, ai lợi hại hơn..."

Mộc Hương ho khan hai tiếng, né tránh. Từ sau khi nàng nói, sau này mọi chuyện đều nghe theo lời của Thanh Đại, liền hối hận ngay cả ruột cũng xanh mét. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới mặt ngoài thoạt nhìn Thanh Đại trong trẻo, lạnh lùng cao ngạo, nhưng trong lòng cũng là người ăn tươi nuốt sống, trên phương diện kia, ham thích đến thường khi làm nàng ăn không tiêu...

Lạp Lệ Sa trả đủa thành công, tâm tình vui mừng, thi triển khinh công ly khai Bạch Hổ Bang.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro