Chương 94: Thực quản

Đêm khuya, Lạp Lệ Sa lén vào Bạch Hổ Bang tìm Phác Thái Anh, đứng ở trước cửa phòng Phác Thái Anh bồi hồi một trận, thế nhưng không biết nên đi vào hay không. Chu Uân không phải đối thủ bình thường, bắt đầu từ lần đầu tiên Lạp Lệ Sa gặp hắn, Lạp Lệ Sa luôn bị vây ở hoàn cảnh xấu, bị Chu Uân nắm mũi dẫn đi. Vạn nhất nói cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh dễ kích động đi tìm đối phương, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?

Đang lúc suy tư, Phác Thái Anh vừa khéo đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Lạp Lệ Sa ngây ra một lúc nói: "Lệ Sa, đã đến đây vì sao không đi vào?"

Nói xong không đợi Lạp Lệ Sa đáp lời, liền kéo Lạp Lệ Sa vào gian phòng của mình.

"Nàng không phải có việc muốn đi ra ngoài sao?" Lạp Lệ Sa thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng, vội nuốt xuống hỏi.

"Không có việc gì, hai người Mộc Hương và Thanh Đại trộm tới nơi này. Ta vừa rồi muốn đi tìm các nàng, ngẫm lại quên đi, đã nửa đêm cũng không nên quấy rầy các nàng nghỉ ngơi, ngày mai nói sau, huống chi nàng đã đến rồi, ta như làm sao có thể đi ra ngoài." Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa ngồi xuống, "Ta đều phải đợi mặt trời lặn mới có thể nhìn thấy nàng. Đêm hôm đó nàng cũng không ở lại, chỉ gọi người để lại lời nhắn."

"Lúc đó có chút chuyện quan trọng phải xử lý. Ngoại công nàng đã nhập thổ vi an đàng hoàng sao?" Lạp Lệ Sa mỉm cười, giải thích nói.

"Ân, đã là chuyện hai ngày trước rồi." Phác Thái Anh gật đầu.

"Có tính toán gì không?" Lạp Lệ Sa nói bóng gió hỏi. Nếu như có thể khuyên được Phác Thái Anh buông bỏ Quỷ Y môn, coi như nàng ấy làm bang chủ Bạch Hổ Bang, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không ngăn cản.

"Ta đuổi Võ Kiệt ra khỏi Bạch Hổ Bang..." Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn Lạp Lệ Sa, "Võ Kiệt nói ta thay đổi, trở nên đáng sợ. Lệ Sa, nàng sẽ chán ghét ta như vậy sao?"

"Nói ngốc cái gì đó?" Lạp Lệ Sa sờ sờ mặt Phác Thái Anh, "Anh nhi của ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nàng có thể hỏi như vậy, cũng chính nàng đã ý thức được vấn đề, ta tin tưởng nàng có thể tự mình điều tiết tốt."

"Nhưng mà..." Phác Thái Anh nghi hoặc nhìn Lạp Lệ Sa.

"Anh nhi, ta hơn nàng bốn tuổi, nhưng nghiêm khắc tính ra, không tính mặt tuổi tác, lúc nàng còn nhỏ tới bảy tuổi mới thông suốt. Có đôi khi ta cũng lo lắng, có phải nàng lớn dần quá nhanh hay không, đi quá nhanh khó tránh sẽ ngã sấp xuống chỉ vì vấp phải trước mắt. Ta vẫn cảm thấy nàng là một nhi đồng hiểu chuyện, hiểu được tự hạn chế như thế nào. Có đôi khi con người hẳn là nên dừng lại nhìn con đường mình từng đi qua, biết mình làm sai cái gì, đã làm đúng cái gì." Lạp Lệ Sa lại cười nói, "Có lẽ ta không phải một là ví dụ tốt, ta có thể dạy nàng cũng chỉ có những thứ này, nhưng mà nàng phải hiểu được, một đường đã trải qua chính là của cải quý giá nhất của nàng."

"Ha ha, Lệ Sa, nàng thay đổi rất nhiều." Phác Thái Anh nhếch miệng cười, đầu ngón tay quấn quanh lấy lọn tóc của Lạp Lệ Sa, cái trán nhẹ nhàng kề lên trán Lạp Lệ Sa.

"Tại sao lại biến thành ta thay đổi?" Lạp Lệ Sa cười nói.

"Nàng trước kia lạnh lùng băng băng, cho dù đối tốt và rất ôn nhu với ta, cũng sẽ không nói ra lời nói này. Nàng và cung chủ giống nhau, trong lòng chuyện gì cũng nhất thanh nhị sở, nhưng chỉ là không nói ra mà thôi."

"Mẫu thân ta?" Lạp Lệ Sa nhướng mày.

"Phải nha, nàng và cung chủ giống nhau, đều là người si tình." Phác Thái Anh cười đắc ý. Si tình như vậy rất tốt, Lạp Lệ Sa si tình đã bị nàng chiếm được, nàng có thể không vui vẻ sao.

Thương Trưng Vũ mặt ngoài lãnh mạc, cũng chỉ là đem cảm tình nàng đối với Lưu Thụ Doanh chôn dấu dưới đáy lòng. Lạp Lệ Sa nhìn như không quan tâm mình, kì thực mọi chuyện đều vì mình mà tính toán. Nàng nhận thức được Lạp Lệ Sa thật sự dạy mình rất nhiều.

Lúc còn nhỏ, từ hành tẩu đến đọc sách viết chữ, đến lớn dạy nàng như thế nào đối mặt giang hồ hiểm ác, dạy nàng võ công, bây giờ còn dạy nàng như thế nào để làm người. Lạp Lệ Sa rất quan tâm nàng, giống như một trưởng giả tỉ mỉ chu đáo, nhưng lòng nàng đối với Lạp Lệ Sa không phải tình cảm bình thường. Khiến các nàng đi đến hôm nay, Lạp Lệ Sa cũng vì nàng trả giá rất nhiều. Thậm chí so với những gì nàng làm, Lạp Lệ Sa còn làm nhiều hơn.

"Nàng nha..." Lạp Lệ Sa nhéo mặt Phác Thái Anh, "Cả ngày, nàng là tâm nhãn nhiều nhất."

Phác Thái Anh hôn Lạp Lệ Sa, sườn chóp mũi hơi hơi động, hít lấy hương thơm Lạp Lệ Sa tỏa ra: "Lệ Sa, ta hảo yêu nàng, nếu có một ngày nàng không quan tâm ta, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Càng đến gần, lại càng sợ hãi mất đi...

"Không có một ngày như vậy." Lạp Lệ Sa dùng tay dán vào má Phác Thái Anh, "Anh nhi, ta hôm nay kỳ thật là có chuyện muốn nhắc nhở nàng."

"Cái gì?" Phác Thái Anh dừng lại, nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của Lạp Lệ Sa.

Ánh mắt rất cực nóng, làm sắc mặt Lạp Lệ Sa đỏ lên, nói: "Nàng đứng đắn một chút. Chu Uân đã đến Tiên Giang."

"Chu Uân?" Phác Thái Anh nhíu mày, "Chính là cái người có hôn ước với nàng?"

"Ân." Lạp Lệ Sa gật đầu, "Hắn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Ta mới vừa tham kiến hắn một lần, một phen nói chuyện ta hoàn toàn không chiếm được thượng phong. Ngược lại bị hắn đàn áp đến sít sao, còn có, hắn nói lần này tới Tiên Giang là vì tiêu diệt Quỷ Y môn. Hắn đã biết quan hệ của chúng ta, cho nên hắn muốn giết nàng."

"Lợi hại như vậy..." Phác Thái Anh nhướng mi lên, "Hắn thích nàng?"

"..." Lạp Lệ Sa không nói gì. Phác Thái Anh như thế nào không bắt được trọng điểm vậy, "Đây không phải mấu chốt."

"Không, hắn muốn giết ta cũng là bởi vì hắn thích nàng, cho nên muốn thu dọn ta." Phác Thái Anh bày vẻ mặt nghiêm túc, "Lệ Sa với ta mà nói là người trọng yếu nhất, cho nên ta sẽ không để cho hắn thực hiện được, vô luận là ta hay là Quỷ Y môn, đều không có việc gì."

"Anh nhi, nàng vẫn không rõ tình huống, bởi vì nàng cố chấp, Quỷ Y môn mới trở thành cái gai trong mắt mọi người, không ai biết nàng sẽ đột nhiên phản chiến hướng về phía ai, cho nên trước khi phong vân nổi lên mặt nước, chuyện quan trọng nhất chính là thu dọn Quỷ Y môn của các nàng. Anh nhi, ta không muốn nàng có việc, nàng buông bỏ Quỷ Y môn đi, ít nhất chúng ta sẽ không đứng ở lập trường đối lập, sẽ không có ngày phải trở thành địch nhân. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng."

"Chính là một khi Quỷ Y môn bị diệt, ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với sư phụ, càng không thể ủng hộ nàng. Lệ Sa, nói vậy, cái tên Chu Uân kia lại càng dễ đoạt nàng đi rồi." Phác Thái Anh lắc đầu, "Thực xin lỗi, Quỷ Y môn ta sẽ không buông bỏ."

"Anh nhi, từ nhỏ nàng luôn nghe lời của ta, vì sao bây giờ không nghe." Lạp Lệ Sa tỏ sắc mặt hờn giận.

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh ngồi xổm trước mặt Lạp Lệ Sa, "Nàng đừng tức giận, ta cũng rất khó xử, Quỷ Y môn là tâm huyết của sư phụ."

"Anh nhi, nàng không cần xem là mình đang làm chuyện tốt, là ta một tay đem nàng về nuôi lớn, nếu không phải là chúng ta ôm nàng quay về Minh Phượng cung, nàng làm sao có cơ hội tái thế làm người. Nàng có lý do gì để cùng Minh Phượng cung ta là địch, nàng có lý do gì không nghe lời của ta? Huống chi hiện tại lấy quan hệ của ta và nàng, ta kêu nàng buông bỏ Quỷ Y môn nho nhỏ này cũng không được sao? Ta đây được tính là cái gì trong lòng nàng, nàng luôn miệng nói yêu ta, lại bắt đầu không bỏ xuống được quyền thế trong tay. Anh nhi, những trách nhiệm kia nàng không nên gánh lấy, không có lý do gì để nàng thừa nhận nhiều gánh nặng như vậy." Lạp Lệ Sa hung hăng thở, nàng thật sự là mau bị Phác Thái Anh chọc tức chết rồi.

"Lệ Sa, Minh Phượng cung để cho ta tái thế làm người, sư phụ không phải là không, là hắn chữa trị bệnh ngu dại của ta. Đúng vậy, không có Minh Phượng cung, sư phụ cũng sẽ không gặp được ta, nhưng mà không có sư phụ, ta sớm đã chết ở trong bụng mẫu thân, làm sao có được Si Nhi các ngươi ôm trở về. Lệ Sa, từ nhỏ nàng cũng dạy ta, làm người cần phải nhớ ơn, ân tình sư phụ đối với ta không thua gì các nàng." Phác Thái Anh nắm tay Lạp Lệ Sa, "Ta đối với nàng không giống vậy, ta yêu nàng... Lệ Sa, kỳ thật ta rất sợ chết, cái gì ta cũng sợ, lại sợ đau, một chút đau cũng chịu không nổi. Ta như con kiến còn sống tạm bợ, nhưng mà vì nàng, ta sẽ lấy tính mạng của ta để bảo hộ nàng. Đây không phải một cái Quỷ Y môn có thể so sánh, nhưng sự tình cũng không có đến bước kia, không đến cuối cùng, ta cũng không muốn dễ dàng buông bỏ. Lệ Sa, nàng có thể hiểu được ta sao?"

Lạp Lệ Sa cau mày, cúi đầu không nói, nàng hít sâu vài khẩu khí, mới thở dài: "Anh nhi, thực xin lỗi, vừa rồi lời nói của ta hơi quá, nhưng mà ta vẫn hy vọng nàng suy nghĩ về đề nghị của ta, ta không muốn nàng có việc."

Lạp Lệ Sa đứng lên, mở cửa đi khỏi, nàng không muốn nói nhiều nữa, nói tiếp chỉ sợ lại phải cùng Phác Thái Anh tranh cãi.

Phác Thái Anh nhìn bóng lưng của Lạp Lệ Sa, biết được Lạp Lệ Sa đã mệt chết đi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Nàng đau lòng, lại bất lực. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Sư phụ nói đây là mạng của ta, là thật sao? Rõ ràng nói không tin quỷ thần, lại ỷ lại như vậy. Lệ Sa, ta cuối cùng có một số việc nghĩ không ra, nếu chuyện này giải khai, tâm kết của chúng ta cũng giải khai."

Phác Thái Anh đi tới trước bàn thư án, cầm bút, nhúng mực, viết xuống một chữ 'Uân'. Ở Vân quốc, thường nhân không biết dùng cái chữ này đặt tên, trừ phi thật sự có ý nghĩa đặc biệt gì đó. Mãng phu như Chu Hải cũng sẽ không nghĩ ra được, như vậy là ai đây? Văn võ song toàn, lại không thiếu tài vật, tên như vậy không thích hợp để chỉ số mạng. Tục ngữ nói 'không có cái đầu lớn, không cần đeo mũ to', cái chữ này, nếu người thường dùng thì sống không quá hai mươi sẽ chết yểu. Như vậy nếu thủ tên này nhất định là đã dày công tính toán.

Người có thể làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy nơi chốn bị quản chế, tuyệt đối không đơn giản. Phác Thái Anh cảm nhận được phía sau hắn nhất định có một người rất cao minh hơn, ở phía sau màn điều khiển hết thảy. Một vài thời khắc, Phác Thái Anh cảm thấy đáp án được miêu tả sinh động, lại bị sự tình sinh sôi làm trở ngại suy nghĩ.

Mộc Hương và Thanh Đại ẩn thân ở biệt viện của một gian y quán thuộc Quỷ Y môn. Hai người âm thầm điều tra hành động vài ngày trước của Xích Tiễn ở Tiên Giang, bên ngoài bôn tẩu một ngày, đến bây giờ mới có thể trở về ngủ, Thanh Đại đã rửa mặt chải đầu xong, đang nằm ở đầu giường.

Mộc Hương tắm rửa xong, ghé vào trên lưng Thanh Đại, mê luyến cọ xát vài cái nói: "Thanh Đại, ngươi thành thiên sứ độc, vì sao trên người luôn thơm như vậy?"

Thanh Đại xoay người một cái, đẩy Mộc Hương ra, sẵng giọng: "Ai nói dùng độc thì trên người sẽ thối?"

"Ha ha, vậy vì sao ta ngửi được trên người sư bá bọn họ đều là một cỗ mùi khó ngửi?" Mộc Hương lăn đến bên cạnh Thanh Đại, chóp mũi cũng nhẹ nhàng ma sát ở trên cổ Thanh Đại.

"Đó là sau khi bọn hắn lây dính độc vật lười tắm rửa, trường kỳ dĩ vãng, hương vị mới là lạ. Ta mỗi lần luyện độc xong đều phải tắm rửa thật lâu." Thanh Đại ngẩng cổ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Mộc Hương là một cao thủ tán tỉnh, có thể dễ dàng nắm giữ tiết tấu của nàng.

"Ha ha, còn có một nguyên nhân." Môi Mộc Hương từ cổ chuyển qua ngực, đầu ngón tay cũng chầm chậm dời xuống, tới bụng trơn mịn rồi luồn vào đùi của Thanh Đại, "Ngô... Nhanh như vậy đã có phản ứng, đang đợi ta sao?"

"Cái... Sao..." Thân thể Thanh Đại mẫn cảm vì mỗi bộ vị bị Mộc Hương xâm nhập, ngữ điệu biến đổi, nhưng vẫn duy trì lý trí như trước.

"Thanh Đại của ta..." Mộc Hương nhẹ nhàng nhu áp một trận. Sau khi chờ đợi, nàng cảm giác Thanh Đại có thể thích ứng mình tiến vào, chậm rãi thăm dò vào rồi nói, "Ha ha... Thanh Đại của ta, trời sinh có mùi thơm ngào ngạt... Mùi thơm ngát mê lòng người..."

"..." Thanh Đại hít vào một hơi, hai tay choàng lên cổ Mộc Hương, "Ngươi thật là miệng lưỡi trơn tru, sao hôm nay nóng vội như vậy?"

"Nào có..." Mộc Hương đưa tay vào, nhẹ nhàng chuyển động hai cái, nhắm trúng Thanh Đại hơi hơi động đậy. Nàng cực kỳ mê luyến Thanh Đại phản ứng như thế, lại tăng thêm lực đạo và tần suất.

"Không có sao?" Thanh Đại cắn môi dưới của Mộc Hương, lời lẽ của hai người cùng nhiễu loạn với nhau, hơi thở phun trên người của đối phương, thẳng đến thân thể Thanh Đại bỗng nhiên cứng ngắt, ôm chặt lấy Mộc Hương, một hồi lâu sau mới buông lỏng, "Ta xem ngươi là bị lời nói của Lạp Lệ Sa kích thích đi..."

Mộc Hương đang muốn rút tay ra, vừa động lại nghe đến lời này của Thanh Đại, sắc mặt khẽ biến thành hồng, lúng túng nói: "Nào có."

"Vậy sao?" Thanh Đại dùng hai chân vòng quanh eo của Mộc Hương, hai người giống như hai con rắn dây dưa với nhau, "Đúng hay không trong lòng ngươi rõ ràng nhất..."

"Hừ, ngươi là không muốn ta bỏ qua ngươi sớm như vậy chứ gì?" Mộc Hương liếc mắt dò xét động tác của Thanh Đại, cái dạng này là đang câu dẫn mình sao?

"Vậy cũng muốn xem ngươi có bản lãnh này hay không..." Thanh Đại cười đến thực mỵ hoặc, chỉ là Thanh Đại như thế, cũng chỉ có một mình Mộc Hương nhìn thấy.

"Như thế nào không có?" Mộc Hương đắc ý nhướng mày.

"Giải thích thế nào?" Thanh Đại nhưng thật ra có chút hăng hái.

"Phàm nhân ẩm thực có tam hóa: nhất viết hoả táng, nấu chín nát vụn; nhị viết khẩu hóa, nhai từ từ chậm nuốt; tam viết dạ dày hóa, chưng lần truyền vận. Nhị hóa đắc lực, không nhọc cho dạ dày..." Mộc Hương rung đùi đắc ý giải thích nói.

"Đây là chú ý về ẩm thực, ý là ăn cái gì cũng cần tỉ mỉ nấu nướng, nấu chín mới có thể ăn, nhai từ từ chậm rãi nuốt, cẩn thận thưởng thức, mới có thể hoàn toàn hấp thu tinh hoa của thực vật, nếu làm được mới có thể không mang đến gánh nặng cho thân thể." Thanh Đại khó hiểu, "Cái đó và chuyện phòng the có quan hệ gì?"

"Hiệu quả như nhau..." Mộc Hương gợi lên khóe miệng, "Tinh hoa của chuyện phòng the ở chỗ tiền hí(khúc dạo đầu), cũng chính là cái gọi là nhị hóa đắc lực... Cứ thế tam hóa mới là chân chính nước chảy thành sông. Đối với mỹ nhân trẻ đẹp như Thanh Đại, ta tất nhiên cẩn thận cho ngươi đầy đủ hàm lượng trong thực phẩm rồi. Nhất hóa nhị hóa tinh diệu, cuối cùng mới có thể để cho ngươi hiểu rõ cực lạc của tam hóa..." Mộc Hương tinh thông giải thích, tuy rằng bình thường bị Thanh Đại chiếm tiện nghi, đó cũng là nàng đau lòng Thanh Đại, nếu thật sự đánh giá, Thanh Đại yếu hơn nàng rất nhiều.

Thanh Đại nheo mắt lại, thả lỏng thân thể, tùy ý Mộc Hương đối thân thể của mình 'ta cần ta cứ lấy': "Vậy tối nay bản thân ta thật muốn lãnh giáo ngươi về ẩm thực chi đạo..."

"Rất vui cống hiến sức lực..." Mộc Hương cười khẽ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không có lưu một nửa viết một nửa oa... bộ phận H cứ như vậy nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro