Chương 98: Mang đi

Chu Uân thấy lời nói của mình không thể kích thích đến Mộ Tử Chi, cũng không nói thêm nữa, chuyên tâm cùng Mộ Tử Chi triền đấu. Trong lòng hắn cũng là âm thầm kinh ngạc, võ công của Mộ Tử Chi này quá cao, môn chủ Thích Khách môn quả nhiên không phải chỉ có cho vui. Nếu hôm nay Thương Trưng Vũ không gọi Mộ Tử Chi tới, hắn và Huyền Minh hai đấu một, Thương Trưng Vũ tuyệt khó sống.

Mộ Tử Chi tránh thoát một chưởng của Chu Uân, xoay người nhảy tới không trung, cổ tay nhẹ nhàng run lên một quả ám khí yên lặng không một tiếng động vượt thẳng đến Chu Uân. Đến khi ám khí tiếp cận khuôn mặt, Chu Uân mới phát hiện ra, nhưng hắn dù sao cũng không phải người thường, cắn răng một cái, trực tiếp lấy tay đón lấy ám khí, nhất thời tay dính đầy máu tươi, cũng tránh được nguy hiểm bị phế một con mắt. Một quả ám khí này của Mộ Tử Chi là hướng về phía ánh mắt hắn vọt tới, nếu bắn trúng, hậu quả khó lường.

Nhưng mà tay bị thương, khó tránh bị vây vào nhược thế khi đang quyết đấu với Mộ Tử Chi. Mộ Tử Chi gợi lên một nụ cười quyến rũ, Chu Uân thật là một nhân tài rất giỏi, bất quá cùng nàng đấu, vẫn là thiếu một ít độ lửa.

Trường đao trong tay Mộ Tử Chi thừa dịp lúc tay Chu Uân bị thương còn chưa kịp thu hồi, mạnh mẽ hướng Chu Uân đâm tới. Chu Uân trong hoảng loạn đưa đao đón đỡ, lại không dự đoán được trong đao Mộ Tử Chi có càn khôn, trong lúc đó cổ tay Mộ Tử Chi co lại, quát một tiếng, từ chỗ chuôi đao rút ra một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, dài hơn một tấc cắm thẳng vào trái tim Chu Uân.

Chu Uân trừng to mắt, mắng: "Đê tiện!"

Lại cũng không chút nào hàm hồ, nhấc tay đón đỡ, chủy thủ của Mộ Tử Chi cũng bởi vậy mà xuyên qua tay Chu Uân, đem tay Chu Uân đính tại vị trí trái tim của hắn. Bất quá chiều dài của chủy thủ không đủ, cũng bởi vì tay gây trở ngại, mà không thể trực tiếp xuyên thấu trái tim, lại để cho Chu Uân may mắn tránh được một kiếp, dù là như thế, Chu Uân bị thương cũng không nhẹ, máu từ ngực không ngừng phun mạnh ra.

"A... Sau này Chu tướng quân không nên xem thường phụ nhân đi..." Mộ Tử Chi cười đến thập phần sáng lạn, không đê tiện làm sao làm sát thủ được?

Chu Uân trừng mắt nhìn Mộ Tử Chi, không nghĩ tới hắn lại thua ở trong tay Mộ Tử Chi. Đang lúc Chu Uân thất thần, Huyền Minh bỗng nhiên thả người nhảy lại đây, kéo Chu Uân nói: "Đi!"

Mộ Tử Chi thầm nghĩ không ổn, vội bỏ lại hai người này mặc kệ đi tìm Thương Trưng Vũ, sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đuổi tới thì chỉ phát hiện Thương Trưng Vũ đứng ở vách đá, vẫn không nhúc nhích.

Mộ Tử Chi cẩn thận chạy tới, thấy sắc mặt Thương Trưng Vũ vẫn tốt mới nới lỏng khẩu khí nói: "Ngươi thả Huyền Minh đi sao?"

Thương Trưng Vũ hơi quay đầu, thân mình liền lung lay ngã xuống, Mộ Tử Chi vội vàng đỡ nàng.

"Công lực của Huyền Minh so với ta tưởng tượng cao hơn. Ta không phải đối thủ của hắn, bất quá ta cũng thấy kỳ quái vì sao hắn đánh một nửa, ngược lại bỏ chạy trước." Thương Trưng Vũ tự biết không phải đối thủ tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà truy đuổi.

"Ngươi trước tiên ngồi xuống điều tức chữa thương, ta giúp ngươi coi chừng, chuyện khác không cần lo lắng." Mộ Tử Chi nhướng mày, Thương Trưng Vũ bị thương, nàng so với ai khác đều đau lòng.

"Ân." Lần này Thương Trưng Vũ không có phản bác Mộ Tử Chi, mà là khoanh chân ngồi xuống, vừa rồi cùng Huyền Minh đấu mấy chưởng, khí huyết cả người nàng cuồn cuộn.

Bất quá giờ phút này, trong lòng Mộ Tử Chi nghi ngờ, Huyền Minh đến tột cùng luyện công phu gì thế, ngay cả Thương Trưng Vũ cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng vội vã chạy đi, lại là vì cái gì đây?

Lạp Lệ Sa, Mộc Hương và Thanh Đại đã đến dưới chân núi tìm kiếm Phác Thái Anh, vừa lúc gặp người Tự Phi mang đến. Lạp Lệ Sa thoáng nhìn qua quân đội trước mắt, không nghĩ tới Tự gia luyện binh rất tốt, thể lực của những người này hàng năm luyện võ công, nhưng ngược lại so với huấn luyện binh bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Lạp Lệ Sa tin tưởng nhất định là người của Tự gia nhiều ít giảng dạy bọn hắn một ít võ công cơ bản, cho nên võ công của bọn hắn cũng không sai.

Tự Cơ vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa, liền vội vàng nghênh đón: "Thập Tam đâu?"

Lạp Lệ Sa buồn bã, có chút gian nan nói: "Nàng bị trọng thương, rơi xuống vách núi. Ta tới tụ lại với ngươi chính là nhờ ngươi hỗ trợ tìm nàng. Ta không tin Anh nhi sẽ có chuyện gì..."

Sắc mặt Tự Cơ đột nhiên trở nên trắng bệch, từ trên cao như vậy té xuống, còn có thể sống được sao? Nhưng Lạp Lệ Sa nói như vậy, nàng cũng không tin Phác Thái Anh sẽ có chuyện. Quay đầu lệnh thuộc hạ phân công nhau đi lục soát, một chỗ cũng không thể buông tha.

Lạp Lệ Sa và Mộc Hương liếc nhau một cái, cũng vội vàng đi theo... Một đám người ở đáy vực tìm tòi gần một canh giờ, cũng không thu hoạch được gì.

Tất cả mọi người bắt đầu hoảng hốt, giờ phút này, Lạp Lệ Sa ngược lại lãnh tĩnh trở lại: "Càng tìm không thấy, khả năng Anh nhi sống sót càng lớn, tiếp tục tìm."

Mọi người gật đầu, hướng tới chỗ rừng rậm hôn ám tìm tòi. Cây cối xung quanh thực tươi tốt, ánh mặt trời có thể xuyên thấu qua khe hở từ rừng rậm tỏa ra ánh sáng.

Thanh Đại đi tới, chợt phát hiện một đạo thân ở trên tán cây, nàng ngẩng đầu nhìn lại, kinh hỉ kêu lên: "Chưởng môn ở chỗ này!"

Lạp Lệ Sa nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Phác Thái Anh bị nhánh cây rậm rạp và dây leo quấn trên không trung, cũng may mắn bởi vì như thế Phác Thái Anh không có trực tiếp tiếp xúc với mặt đất. Nàng thả người nhảy, thi triển khinh công bay đi lên, đứng ở đầu cành một góc cây to, cẩn thận ôm lấy Phác Thái Anh, thậm chí Lạp Lệ Sa cảm nhận được tay của mình phát run.

Nàng ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, thật cẩn thận xem xét mạch tượng của Phác Thái Anh, tuy rằng mỏng manh nhưng mà vẫn còn sống. Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thở ra, cũng thầm thán Phác Thái Anh mạng lớn, như vậy cũng có thể không chết.

Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh phủi lá khô trên mặt xong, mới ôm Phác Thái Anh trở xuống mặt đất, Mộc Hương lập tức đi lên, bắt lấy cổ tay Phác Thái Anh tra xét mạch tượng.

Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn thấy Tự Cơ lộ sắc mặt lo lắng, giờ khắc này nàng cũng không có ghen tị Tự Cơ thích Phác Thái Anh, mà là cho Tự Cơ một nụ cười trấn an: "Anh nhi mạng lớn, không có việc gì."

"Thật sự là kỳ tích, bởi vì vừa rồi ngươi và Huyền Minh đều đánh Thập Tam một chưởng, có thể vị trí hai người đánh trúng giống nhau, cho nên chưởng lực cơ hồ triệt tiêu lẫn nhau rất nhiều... Hơn nữa độc trong cơ thể Thập Tam, bởi vì chưởng lực giống nhau này cũng được khống chế. Ta nói, chưởng môn luôn phúc lớn mạng lớn, không có việc gì." Mộc Hương nhịn không được sợ hãi than.

Lạp Lệ Sa nghe Mộc Hương nói như vậy, một viên tâm đang treo lơ lửng rốt cục cũng hạ xuống được. Phác Thái Anh sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, mặc dù mọi người đều biết nàng còn sống, nhưng một chút bộ dạng còn sống Phác Thái Anh cũng không có.

"Thập Tam khi nào thì có thể tỉnh?" Tự Cơ nhìn Phác Thái Anh cũng lo lắng hỏi.

"Chuyện này cũng không biết... Muốn biết tổn thương của Thập Tam khi nào thì có thể phục hồi, cũng có lẽ phải xem độc trong cơ thể nàng khi nào thì được áp chế một lần nữa." Mộc Hương cũng bắt đầu lo lắng, mạch của Phác Thái Anh phi thường mỏng manh, tùy thời có thể sẽ nguy hiểm tánh mạng, các nàng ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh cái gì.

"Bất kể như thế nào, tìm được Anh nhi, trước nên mang nàng trở về chữa thương, những chuyện khác cùng nhau đợi ở chỗ này cũng không giải quyết được gì." Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh đứng lên.

Lập tức thị vệ bên người Tự Cơ đã đi qua, hắn xem nữ tử như Lạp Lệ Sa thân hình nhỏ bé và yếu ớt lại ôm Phác Thái Anh cùng nàng không sai biệt lắm, sợ Lạp Lệ Sa cố sức, cho nên tính toán nhận lấy. Lạp Lệ Sa lại đem Phác Thái Anh rụt lại trong lòng mình lay tay nói: "Để ta là được rồi."

Thị vệ quay đầu lại nhìn Tự Cơ, Tự Cơ nhìn về phía Lạp Lệ Sa, lại quay đầu nói: "Không cần làm phiền ngươi."

Thị vệ gật đầu, xoay người lui trở lại bên người Tự Cơ.

Lạp Lệ Sa đi bên cạnh Tự Cơ : "Người Tự gia quả nhiên đều được nghiêm chỉnh huấn luyện."

"Cũng không địch được ám vệ Minh Phượng cung của Lạp cung chủ." Tự Cơ cười, nụ cười trên mặt có chút châm chọc. Nàng không phải không biết ý tứ của Lạp Lệ Sa khi phái tới ám vệ này, chẳng qua nàng cũng vô pháp, nàng bây giờ nhất định phải dựa vào người Lạp Lệ Sa làm việc.

"Đúng rồi, lần này ta không có ý định để Anh nhi quay về Tiên Giang, ở ngoài thành chúng ta còn có một ít biệt viện, nơi đó tính ra im lặng hơn, thích hợp để nghỉ ngơi. Huống hồ ta còn muốn đề phòng Huyền Minh đến cướp người, Chu Uân bên kia cũng đành phải nhờ ngươi." Lạp Lệ Sa cẩn thận nhìn Phác Thái Anh, quan sát đến tình huống của Phác Thái Anh, sợ không cẩn thận làm Phác Thái Anh đau.

"Ân, bất quá..." Tự Cơ ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, "Ta có thể đi xem Thập Tam sao?"

Trong lòng Lạp Lệ Sa không muốn, nhưng nàng hiểu được sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào Tự Cơ, đành phải gật đầu nói: "Nếu ngươi muốn, nói với ám vệ Minh Phượng cung bên người ngươi một tiếng, bọn hắn sẽ mang ngươi, bất quá ta hy vọng không nên có nhiều người biết, Anh nhi quá hư nhược rồi."

"Ta hiểu được, ta đây bây giờ phải về, vội vàng triệu tập những bộ hạ này, còn không có cho bọn hắn một giải thích hợp lý... Trong nhà cũng có một đống chuyện, Thụy nhi vẫn chờ ta, ta cáo từ trước."

"Hảo, không tiễn." Lạp Lệ Sa đồng ý nói.

Tự Phi liền dẫn toàn bộ quân đội rời đi, chỉ còn Mộc Hương và Thanh Đại ở lại bên người Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa quay đầu nói: "Đi theo ta, đường đi không tốt lắm, các ngươi cẩn thận một chút."

Mộc Hương và Thanh Đại gật đầu, địa phương càng bí ẩn, đối với Phác Thái Anh mà nói lại càng an toàn, lập tức không nhiều lời nữa, theo sát phía sau Lạp Lệ Sa. Đi rồi một trận, Mộc Hương cơ hồ quên thời gian trôi qua bao lâu, ba người mới đi đến một mảnh đầm lầy, Lạp Lệ Sa thi triển khinh công bay tới, đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đầm lầy, chỉ nổi lên một trận khí hỗn độn cuồn cuộn.

"Sư tỷ, Lạp Lệ Sa này khinh công không cao đến mức đạt cảnh giới 'đạp tuyết vô ngân' đi." Thanh Đại không khỏi 'sách sách xưng kỳ' (hiếu kỳ, hứng thú), ôm Phác Thái Anh còn có thể thoải mái như vậy.

"Không, trong đầm lầy nhất định chôn cái cọc, chúng ta dọc theo chỗ nàng đi qua là đã đến nơi, dù 'đạp tuyết vô ngân' cũng sẽ không nhẹ nhàng đến như vậy. Lạp Lệ Sa nhất định là lợi dụng màng chắn thiên nhiên này để ẩn dấu biệt uyển của nàng, ngoại nhân không thể dễ dàng tiến vào." Mộc Hương cười cười lay tay, Thanh Đại này rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm giang hồ quá đơn giản.

Thanh Đại tỉnh ngộ, theo lời hướng theo bước chân Lạp Lệ Sa thi triển khinh công bay đi, nơi đặt chân quả nhiên có một cái cọc cứng rắn. Mộc Hương cũng bay qua, đứng trên cọc gỗ Thanh Đại đang đứng, bởi vì diện tích của cọc gỗ nhỏ hẹp, hai người cơ hồ thiếp thành một người, sắc mặt Thanh Đại đỏ lên: "Sư tỷ, ngươi làm gì thế?"

"Ha ha, ta cũng muốn đi qua gấp nha." Mộc Hương cười vui kéo eo nhỏ nhắn của Thanh Đại, đề khí nhảy, mấy lần lên xuống liền qua được bên kia đầm lầy.

Quay đầu nhìn lại, Mộc Hương không khỏi cảm khái: "Cọc gỗ này nhất định có cơ quan gì đó... Nếu là Lạp Lệ Sa không muốn người khác tiến vào, liền có thể từ phía dưới trực tiếp triệt chúng nó. Thực Lực của Minh Phượng cung thật đúng là sâu không lường được, địa phương bí ẩn như vậy không biết còn bao nhiêu nữa."

Đang nói chuyện, Thanh Đại liền lôi kéo Mộc Hương: "Đi nhanh đi, Lạp Lệ Sa đã đi xa rồi."

Chỉ là mấy chuyển biến liền giống như tới một thế giới khác, cái gọi là biệt uyển của Lạp Lệ Sa thế nhưng hoàn toàn dùng thúy trúc kiến thành, trái ngược với một chỗ thoải mái lánh đời. Nhưng nhà trúc rất sạch sẽ, không có một tia bụi bặm, cũng không giống lâu dài không ai ở.

Mộc Hương trong lòng nghi hoặc, lôi kéo Thanh Đại tiến vào trong nhà, thấy Lạp Lệ Sa đang nhẹ chân nhẹ tay đem Phác Thái Anh ổn định trên giường. Chỉ chốc lát, ngoài cửa liền tiến vào một nha hoàn thân mặc y phục màu xanh nhạt, đem nước ấm tới, và bưng mấy bộ y phục sạch sẽ.

"Thiếu cung chủ..." Nha hoàn kêu lên.

"Được rồi, để xuống đi. Ngươi đi phụ cận hảo hảo coi chừng cho ta, không có việc gì chớ quấy rầy chúng ta." Lạp Lệ Sa thẳng thân lên phân phó nói.

"Dạ!" Nha hoàn linh hoạt vô cùng, biết ý tứ của Lạp Lệ Sa, cũng không nhiều lời, lập tức rời đi.

"Lạp Lệ Sa, cuối cùng đây là địa phương nào?" Mộc Hương càng ngày càng hiếu kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro