Chương 20 - Uống rượu tâm tình

Bác sĩ nói: "Hận một người cần phải làm gì bây giờ?"

---

"Sao? Hana... Mẹ của chị ấy cũng qua đời rồi?" Lisa nắm chặt ly rượu, nhưng không kiềm chế được sự run rẩy của mình. Sau khi Hana ra đi, cô liền bỏ hết tất cả, không còn để ý đến cái gì khác nữa. Thì ra là... vẫn còn nhiều tồi tệ xảy đến như vậy.

Chaeyoung không nhìn Lisa, chỉ sợ mình không nhịn được sẽ cho cô ấy một bạt tai, sau đó chỉ vào mặt của cô ấy mà mắng rằng, cô chính là kẻ phá nát gia đình người ta.

Cảm xúc phập phồng, khó có thể hít thở bình thường, Chaeyoung vừa rót cho mình ly rượu, tuỳ tiện nghiêng về phía Lisa, sau đó một ngụm uống sạch.

Ánh mắt Lisa trống rỗng, nhưng ở nơi sâu nhất tràn đầy bi thương. Hana đã mất, mà sau khi chị ấy đi, còn có nhiều chuyện bi thương như vậy phát sinh. Từng câu nghe qua, giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát dao cắt xuống vết thương đã sớm chồng chất trong lòng cô.

Trong cơn hoảng hốt, hình dáng Hana như hiện lên trước mắt, ánh mắt bi thương tựa hồ đang nhìn Lisa, dù không nói gì, nhưng Lisa nghe thấy được thanh âm của Hana: "Lisa, em có biết chị có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu hối hận không?"

Chị có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu hối hận?

Hana từng nói được quen biết cô, là một món quà trong cuộc đời chị ấy, cùng cô yêu nhau là hạnh phúc lớn nhất trong đời, cho dù dùng hết sinh mệnh cũng không tiếc. Lisa vẫn tin tưởng, nhưng khi chị thật sự mất đi sinh mệnh, người nhà chị đau khổ bi thương vô tận thậm chí là qua đời. Tình yêu kia, là hạnh phúc, hay là đau đớn?

Nếu ban đầu biết kết cục như vậy, chị còn có thể nói những lời kia hay không, chị có hối hận cùng Lisa trải qua tình yêu ngắn ngủi kia hay không?

Gương mặt người yêu vẫn còn trước mắt, ánh mắt đau thương làm cho Lisa muốn ôm lấy để an ủi, rồi lại cảm giác mình giống như vô lực, đau khổ, còn có tự trách.

Lisa cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Có phải đã say rồi không? Nếu có thể say đến chết, có phải có thể giải thoát hay không? Một mối tình, đã dốc hết cả đời, nhưng chỉ để lại tiếc nuối cùng nỗi hận.

Hana, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, có phải chúng ta cũng sẽ trải qua cuộc sống bình thản của riêng mình, mà nếu ngày đó em với chị cùng nhau chết đi, không cần chỉ vì một câu nói của chị mà phải sống, có phải sẽ không cần đối mặt với thống khổ cô độc dai dẳng này, không cần đối mặt với sự tự trách hôm nay?

Chị đi, người mẹ yêu thương chị cũng đã đi, mà em thì lại còn sống, dùng sinh mệnh khô héo chỉ vì lời nói cuối cùng của chị mà lay lắt sống! Sống cực khổ như vậy, đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy, bất lực như vậy.

Hai người uống rượu của riêng mình, chìm đắm trong nỗi thống khổ của riêng mình. Chỉ có bình trúc Phú Quý xanh thẫm yên tĩnh trên bàn trà, vẫn tươi tắn như cũ.

Chaeyoung rốt cuộc kiềm chế nỗi bi thương của mình, đau đớn cười một tiếng: "Người thân tất cả đều đã đi, cái thế giới này, chỉ để lại một mình Roseanne! Nhưng thực tế không cho phép cô ấy sa vào đau khổ, phải lo hậu sự cho chị, an táng mẹ, ở trên mộ phần của ba thắp một nén nhang, Roseanne lại phải vội vàng tiếp nhận XXOD. Nhưng mà, cô có biết, cái gì mới là đau đớn nhất không? Toàn bộ người nhà, đều ra đi cả, một gia đình vui vẻ, chỉ còn lại một người, cái loại cô đơn này..."

Cười khổ, khó có thể nói tiếp, trong cổ họng tắc nghẽn bởi bi thương, mà nói thêm gì bây giờ, ngoại trừ đau đớn khóc một trận thì còn có thể làm gì?

Chaeyoung không tự chủ được mà lắc đầu, mà người cuối cùng còn sống của nhà họ Jang, hoàn toàn không hiểu gì về làm ăn. Đối mặt với tình trạng của XXOD, bao nhiêu lần, nàng đều là ân hận, năm đó vì sao chỉ vì cái gọi là lý tưởng của bản thân mà không tiếp xúc chút nào đến việc kinh doanh. Mà hôm nay, tâm huyết của gia đình, chỉ có thể bị nàng mang theo từng chút một mà rơi xuống vực sâu.

Nàng chính là tội nhân cuối cùng của nhà họ Jang! Mà người trước mặt này chính là kẻ nhẫn tâm đẩy cả gia đình nàng vào vực thẳm.

Ngón tay Chaeyoung vô thức búng trên ly rượu, âm thanh thuần khiết làm cho nàng thu hồi cảm xúc thô bạo xuống đáy lòng: "Hana qua đời, nội bộ trong công ty không ngừng đấu tranh, chèn ép lẫn nhau, diệt trừ lẫn nhau, không ngừng tranh thủ lợi ích của mình, quản lý công ty hỗn loạn, sách lược đầu tư nhiều lần thất bại, chất lượng giảm xuống, lợi nhuận rớt xuống. Về đối ngoại thì khách hàng mất dần, tài chính thất bại, danh tiếng cũng mất. Bên trong bên ngoài đều có vấn đề, cô ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng mà cô ấy bắt buộc phải tiếp tục. Cô ấy nhìn XXOD từng bước suy bại, lòng đau như dao cắt, nhưng không có cách nào. Cô ấy cảm giác mình đã cô phụ lòng chị mình, không cách nào gánh lấy trách nhiệm mà bản thân mình phải nhận."

Chaeyoung khẽ cúi đầu, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề chính là nàng, bất lực cũng là nàng.

Lisa không nói gì. Cô đã không còn năng lực để nói chuyện. Thế giới của bản thân đem cô trói chặt lại, nhanh chóng rơi vào vực sâu bóng tối. Nếu cô chết đi, có phải sẽ tốt hơn chút không? Không cần phải đối diện với mấy cái này nữa. Hoặc là nói, cô vốn là không nên tồn tại trên đời này, vốn là không nên trải qua tình yêu kia, làm hủy hoại cả một gia đình.

Một thanh âm tuyệt vọng tan nát từ tận đáy lòng hiện lên: "Mày không có gì tốt cả, chỉ có thể mang đến đau khổ cho người mày yêu, hiện tại, chị ấy đi rồi, mày còn sống để làm cái gì?"

Nếu như không có kiếp sau, vậy chết chính là chôn vùi tất cả, mọi đau khổ đều trở thành hư không, sớm chết, sớm giải thoát.

Nếu như có kiếp sau, với quá khứ đã đi qua, liệu Hana có quên cô hay không? Hay là vẫn còn ở đâu đó, chờ đợi có thể gặp lại nhau?

Dường như đã lâu rồi không có ý nghĩ như vậy. Mà hôm nay, ý nghĩa này không ngờ lại rất rõ ràng.

Mặc dù cô đã từng tìm đến cái chết, Hana cũng nói muốn cô phải sống thật hạnh phúc.

Vì những lời này mà sống sao? Nhưng ở đâu mới có hạnh phúc?

Suy nghĩ hỗn loạn bao vây Lisa lại, trong mơ hồ, cô nhìn thấy người kia đang nhìn mình mà vẫy tay.

Lúc Chaeyoung ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Lisa, là một sự trống rỗng nguy hiểm, dường như đang sẵn sàng để tiếp nhận tiếng gọi của thần chết. Lisa đang đi về phía vực sâu.

"Lalisa!" Chaeyoung gọi cô. Nhưng Lisa dường như không nghe thấy.

Chaeyoung kêu thêm vài tiếng, Lisa vẫn ngồi bất động không có chút phản ứng nào. Cô đem thế giới của mình bao phủ bản thân lại.

Chaeyoung vươn tay, nắm lấy cằm của Lisa. Nắm rất mạnh. Không thương tiếc chút nào. Kỳ thật nàng vẫn muốn nhìn thấy cô ấy đau đớn. Cô ấy vẫn là kẻ thù của gia đình nàng. Nàng hận không giết cô ấy chết đi. Cái nắm này làm cho mặt Lisa có chút biến dạng, cũng kéo cô từ vực sâu trở lại.

Mơ màng nhìn nhau. Lisa không nói gì, dường như không cảm giác được cơn đau từ cằm truyền đến.

Ánh mắt Chaeyoung nhìn thẳng vài cô, nhưng rất mơ hồ, là say rồi? Vì sao cô có thể thấy rõ ràng các đốt ngón tay tái nhợt như vậy?

Chaeyoung chậm rãi buông Lisa ra, nâng ly, rồi đột nhiên cười lên: "Chuyện xưa chưa nói xong mà, nào, chúng ta uống rượu."

Lisa cầm ly rượu, hướng về phía Chaeyoung giơ lên, sau đó một hơi uống cạn. Rượu này không phải là rượu ngon, nhưng có thể làm người ta quên đi đau đớn!

Hai người đều không nói gì, trong căn phòng tràn ngập không khí bị đè nén. Thỉnh thoảng vang lên âm thanh của ly rượu và chai rượu đụng nhau.

Đều là muốn mua một cuộc say mà thôi, đều là một cuộc trốn tránh mà thôi.

Một chai rượu vang đỏ đã bị uống cạn, vẫn còn một chai. Chaeyoung nói: "Lisa, hôm nay chúng ta uống rượu tâm tình, vì chuyện đời khó đoán trước, hạnh phúc hôm nay nói không chừng ngày mai chưa chắc có nữa."

Lisa gật đầu: "Thời gian là sát thủ máu lạnh nhất. Có thể nhẫn tâm chặt đứt tất cả."

Đôi mắt Chaeyoung phủ một tầng sương mù, lật ngược chai rượu xuống cũng không ra một giọt nào. Nàng ha ha cười, vang một tiếng ném chai rượu nặng nề vỡ trên mặt đất.

Thanh âm tan tành của chai rượu truyền đến, nhất thời phá vỡ không gian đang bị đè nén trong phòng. Lisa ngây ngốc nhìn Chaeyoung, trên khuôn mặt đã xuất hiện một màng mây đỏ: "Tại sao lại ném?"

Lisa khó khăn nói rõ ràng từng chữ này, cô không ngờ được phản ứng của người kia.

Chaeyoung cười lạnh, có một chút tàn nhẫn khát máu, lại nắm lấy cằm Lisa, nâng lên, để cô đối mắt với mình. Ánh mắt của nàng tàn nhẫn, trong miệng lại nói ra những lời vui vẻ: "Cô không biết ném chai sẽ mang lại bình an sao?"

Lisa lắc đầu, cố gắng nhìn vẻ mặt Chaeyoung, nhưng cảm thấy vô cùng mơ hồ: "Không biết, vậy tôi cũng ném."

Lisa đã say, không chút nào quan tâm đến cái cằm của mình bị Chaeyoung nắm chặt, chỉ chú ý đưa tay đi lấy vỏ chai rượu. Sau đó phất tay, ném xuống.

Một tiếng bang quanh quẩn trong phòng, chai rượu không bị vỡ, nhưng lại lăn trên sàn nhà thật xa.

Lisa tức giận đẩy tay Chaeyoung ra, lảo đảo đi đến lấy cái vỏ chai rượu kia. Cô thật sự say, say đến không biết mình đang làm gì. Trong đầu chỉ có một ý niệm, ném bể nó! Ném bể nó!

Chaeyoung tựa vào ghế sofa, bởi vì say rượu mà sương mù vẫn chưa rời khỏi đôi mắt của nàng. Lalisa này vừa thông minh vừa ngu ngốc, là người đáng hận nhất, rồi lại là người đáng thương nhất. Ông trời sao có thể cho một người con gái mang nhiều dáng vẻ như vậy?

Nàng phải làm như thế nào mới tốt đây?

Lisa đã nhặt được cái chai, tuy nhiên người khi say rượu thì trí thông minh rất thấp, cô lung lay vịn tường quay trở về, sau đó giơ cái chai lên trước mặt Chaeyoung: "Nhìn cho kỹ."

Khóe môi Chaeyoung vươn lên: "Được."

Lại bang một tiếng, chai rượu lần nữa lăn ra xa. Tay Lisa vẫn còn duy trì động tác ném chai rượu, nhưng trong đôi mắt của cô lại đột nhiên có nước mắt.

Nỗi bi thương ngăn không được mà dâng lên, không có lý do gì. Ánh mắt của cô dõi theo vỏ chai rượu đang lăn đến góc phòng, sau đó đột nhiên khóc to lên: "Tại sao? Tại sao... Tại sao..."

Hai tay Lisa ôm đầu chán nản ngồi trên sàn nhà, trong miệng gào khóc những lời vô nghĩa. Có lẽ chỉ cần một sợi lông tơ chạm vào là có thể bùng nổ cảm xúc. Có lẽ có vô số ủy khuất, vô số đau đớn, nhịn quá lâu, cũng chưa từng phát tiết. Mà chai rượu này, đã trở thành một thanh kiếm lợi hại xuyên thủng bờ đê kiên cố của cô.

Phòng khách thật to, Lisa ngồi trên sàn nhà khóc như một đứa trẻ. Chaeyoung vẫn yên vị trên ghế sofa mà nhìn cô. Lạnh lùng, tràn đầy căm hận, rồi lại mơ hồ nhói đau, thật đau lòng.

"Cô nói xem, hận một người... cần phải làm gì bây giờ?" Chaeyoung choáng váng, trong đôi mắt hằn lên tia máu. Nàng vẫn nhìn Lisa chằm chằm, lời nói ra, giống như đến từ một không gian khác.

Lisa không trả lời, cô dường như một lần nữa đắm chìm vào thế giới của mình, bi thương khổng lồ bao phủ cô, cô không nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài.

"Cần phải làm sao bây giờ? Cô nói đi!" Chaeyoung đột nhiên không cách nào ức chế lửa giận của mình, nàng ngồi trên ghế sofa bất ngờ giơ chân của mình lên, hướng Lisa đang ngồi trên mặt đất mà đá một cái.

***

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro