Chương 15: Song hoa viên mãn
Sau những sóng gió kinh hoàng nơi kinh thành phồn hoa, Hoa Nhược và Liễu Nguyệt cuối cùng đã tìm được chốn bình yên cho riêng mình tại một vùng quê hẻo lánh, cách xa những thị phi và tranh đấu quyền lực. Họ chọn một thung lũng nhỏ nằm giữa những ngọn đồi xanh mướt, nơi có dòng suối chảy róc rách và những cánh đồng lúa trải dài như tấm thảm vàng.
Với số tiền Hoàng thượng ban thưởng, họ xây dựng một ngôi nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm cúng, xung quanh là một khu vườn nhỏ trồng đủ loại rau xanh và hoa thơm. Phụ thân Liễu Nguyệt, dưới sự chăm sóc tận tình của hai người, sức khỏe ngày một hồi phục, khuôn mặt đã hồng hào và tươi tắn hơn nhiều. Tiểu Thất cũng rất thích cuộc sống nơi đây, cậu bé thỏa sức chạy nhảy trên những cánh đồng, khám phá những khu rừng nhỏ và làm bạn với những đứa trẻ trong làng.
Cuộc sống của Hoa Nhược và Liễu Nguyệt trôi qua bình dị nhưng đầy ắp niềm vui. Mỗi sáng, họ cùng nhau thức dậy khi ánh bình minh vừa ló dạng, cùng nhau chăm sóc vườn tược, nấu những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp. Buổi chiều, họ thường dạo bước dọc theo bờ suối, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp hoặc đọc sách dưới bóng cây cổ thụ. Buổi tối, cả gia đình quây quần bên bếp lửa, trò chuyện và kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường.
Hoa Nhược, vốn quen với cuộc sống знатная nơi phủ Thừa tướng, ban đầu có chút lạ lẫm với những công việc nhà nông. Nhưng với sự kiên nhẫn và sự hướng dẫn tận tình của Liễu Nguyệt, nàng dần học được cách trồng rau, hái quả, thậm chí còn tự tay may vá quần áo cho cả nhà. Nàng khám phá ra một niềm vui giản dị trong những công việc đời thường mà trước đây nàng chưa từng biết đến. Tâm hồn nàng cũng trở nên thanh thản và tự do hơn bao giờ hết.
Liễu Nguyệt, người con gái quen với những tháng ngày phiêu bạt giang hồ, lại tìm thấy sự ổn định và ấm áp trong mái nhà nhỏ này. Nàng không còn phải lo lắng về những cuộc truy đuổi, những âm mưu đen tối. Bên cạnh Hoa Nhược và những người thân yêu, nàng cảm nhận được một hạnh phúc bình dị mà trước đây nàng chỉ dám mơ ước.
Tình cảm giữa Hoa Nhược và Liễu Nguyệt ngày càng sâu đậm và bền chặt theo thời gian. Họ trở thành tri kỷ, là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhau trong mọi hoàn cảnh. Tình yêu của họ không ồn ào, không phô trương, mà lặng lẽ thấm sâu vào từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói. Họ cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau vun đắp cho hạnh phúc giản dị này.
Tiểu Thất xem Hoa Nhược và Liễu Nguyệt như hai người tỷ tỷ thân yêu của mình. Cậu bé luôn quấn quýt bên cạnh họ, giúp đỡ những công việc vặt trong nhà và mang đến những tiếng cười trong trẻo. Phụ thân Liễu Nguyệt cũng rất yêu quý Hoa Nhược, xem nàng như con gái ruột. Gia đình nhỏ của họ tràn ngập tình yêu thương và sự hòa thuận.
Cuộc sống bình yên của họ dần lan tỏa đến những người dân trong làng. Ban đầu, mọi người còn tò mò về hai người phụ nữ xinh đẹp từ nơi xa đến. Nhưng khi chứng kiến sự chân thành, tốt bụng và lòng nhân ái của Hoa Nhược và Liễu Nguyệt, họ dần quý mến và tin tưởng họ. Hoa Nhược và Liễu Nguyệt thường giúp đỡ những người nghèo khó trong làng, chia sẻ những kinh nghiệm trồng trọt và chữa bệnh mà họ biết. Liễu Nguyệt còn dạy võ cho những thanh niên trong làng để họ có thể tự bảo vệ mình.
Thời gian trôi đi, những dấu vết của cuộc sống знатная và những tháng ngày giang hồ dần phai nhạt trong tâm trí Hoa Nhược và Liễu Nguyệt. Họ hòa mình vào cuộc sống bình dị nơi thôn quê, trở thành một phần không thể thiếu của cộng đồng nhỏ bé này.
Vào một buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thung lũng, Hoa Nhược và Liễu Nguyệt cùng nhau ngồi trên chiếc ghế đá trước nhà, ngắm nhìn những đứa trẻ trong làng đang nô đùa trên cánh đồng.
"Nàng có bao giờ hối hận về những gì đã qua không?" Hoa Nhược khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Liễu Nguyệt nắm lấy tay Hoa Nhược, mỉm cười dịu dàng. "Không bao giờ. Nếu không có những khó khăn và thử thách đó, ta đã không thể gặp được nàng và có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay."
Hoa Nhược tựa đầu vào vai Liễu Nguyệt, cảm nhận được sự ấm áp và bình yên trong trái tim. Họ đã cùng nhau vượt qua bóng tối để tìm đến ánh sáng, và tình yêu của họ đã trở thành nguồn sức mạnh vô tận, giúp họ xây dựng một mái ấm hạnh phúc nơi vùng quê yên bình này.
Trong khu vườn nhỏ, những đóa hoa mà họ cùng nhau trồng vẫn nở rộ mỗi mùa, tượng trưng cho tình yêu bền bỉ và sự viên mãn trong cuộc sống của họ. Song hoa, cuối cùng đã tìm được chốn nương tựa, cùng nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời bình dị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro