Chương 3: Bóng hình trong ngục tối
Sau đêm định mệnh chứng kiến sự xuất hiện bí ẩn của Liễu Nguyệt trong phủ, Hoa Nhược trở nên trầm tư hơn hẳn. Những hình ảnh về nữ hiệp áo đen, vẻ mạnh mẽ kiên cường đối lập hoàn toàn với sự gò bó trong cuộc sống của nàng, cứ ám ảnh tâm trí. Nàng cố gắng tìm kiếm thông tin về Liễu Nguyệt qua những lời bàn tán của đám tỳ nữ, nhưng tất cả những gì nàng nghe được chỉ là những lời đồn đoán mơ hồ về một nữ hiệp giang hồ dám đối đầu với cả Nhị hoàng tử.
Sự tò mò thôi thúc Hoa Nhược tìm hiểu sâu hơn. Nàng bắt đầu để ý đến những tin tức bên ngoài phủ, những câu chuyện về những vụ án kỳ lạ, những bóng dáng hiệp khách xuất hiện rồi biến mất như làn gió. Trong lòng nàng dần hình thành một suy đoán mơ hồ về thân phận thực sự của Liễu Nguyệt.
Vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra trong phủ Thừa tướng. Một vị khách không mời mà đến đã đột nhập vào thư phòng của Hoa Lăng vào giữa đêm, lấy đi một bức mật hàm quan trọng. Vụ việc gây náo loạn toàn bộ phủ, lính canh được tăng cường, mọi ngả đường đều bị phong tỏa. Hoa Nhược cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng bao trùm lên mọi người.
Trong lúc mọi người đang hoang mang tìm kiếm dấu vết của kẻ đột nhập, Hoa Nhược lại âm thầm suy nghĩ. Nàng nhớ đến bóng đen thoăn thoắt đêm hôm đó, nhớ đến sự quen thuộc kỳ lạ của Liễu Nguyệt với phủ Thừa tướng. Liệu có mối liên hệ nào giữa hai sự việc này?
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Hoa Nhược. Nàng quyết định tự mình tìm hiểu sự thật. Lợi dụng sự hỗn loạn trong phủ, nàng bí mật rời khỏi khuê phòng vào đêm khuya, hướng về phía thư phòng của phụ thân.
Căn phòng vẫn còn dấu vết bị lục lọi, những quyển sách rơi vãi trên sàn, chiếc hộp đựng mật hàm bị mở toang. Hoa Nhược cẩn thận quan sát xung quanh, hy vọng tìm được một manh mối nào đó. Bất chợt, ánh mắt nàng dừng lại ở một góc khuất sau chiếc bình phong lớn. Một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ mun đơn giản nhưng tinh xảo nằm im lìm trên sàn. Chiếc trâm này... nàng đã từng thấy nó ở đâu rồi.
Ký ức chợt ùa về. Đó là chiếc trâm cài trên mái tóc của Tiểu Thất, cậu bé đi cùng Liễu Nguyệt ở Ngự Hoa Viên. Vậy là kẻ đột nhập vào thư phòng chính là người của Liễu Nguyệt? Nhưng tại sao nàng lại làm vậy? Bức mật hàm đó có gì quan trọng?
Trong lòng Hoa Nhược dâng lên một mớ hỗn độn những suy nghĩ. Nàng không tin rằng Liễu Nguyệt là một kẻ xấu. Cái khí chất hiệp nghĩa và ánh mắt trong trẻo của nàng không giống với những kẻ trộm cướp thông thường. Chắc chắn phải có một lý do nào đó đằng sau hành động này.
Quyết tâm tìm hiểu sự thật ngày càng mạnh mẽ trong lòng Hoa Nhược. Nàng biết rằng mình đang mạo hiểm, nhưng sự tò mò và một mối liên kết kỳ lạ với Liễu Nguyệt đã thôi thúc nàng bước tiếp.
Vài ngày sau vụ mất trộm mật hàm, không khí trong phủ Thừa tướng vẫn còn căng thẳng. Hoa Lăng ra lệnh truy lùng kẻ tình nghi gắt gao, nhưng không có bất kỳ manh mối nào được tìm thấy.
Trong lúc đó, Liễu Nguyệt và Tiểu Thất đã rời khỏi kinh thành, ẩn náu trong một ngôi nhà tranh nhỏ nằm sâu trong một khu rừng vắng vẻ. Bên trong căn nhà, một người đàn ông trung niên gầy gò, khuôn mặt tái nhợt đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
"Phụ thân, người thấy thế nào rồi?" Liễu Nguyệt lo lắng hỏi, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt xanh xao của người đàn ông.
Người đàn ông khẽ mở mắt, nhìn Liễu Nguyệt với ánh mắt trìu mến: "Nguyệt Nhi, con đã về. Đa tạ con..."
"Phụ thân đừng nói nữa, người cần nghỉ ngơi." Liễu Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên trán cha, cảm nhận được hơi nóng hổi.
Tiểu Thất nhanh nhẹn mang bát thuốc vừa sắc xong đến bên giường. Liễu Nguyệt cẩn thận đỡ cha ngồi dậy, từ từ đút từng muỗng thuốc cho ông.
Trong khi đó, ở một nơi khác trong kinh thành, Hoa Nhược đang bí mật tìm kiếm thông tin về những vụ án hoặc những nhân vật giang hồ có liên quan đến một bức mật hàm bị đánh cắp. Nàng sử dụng những mối quan hệ ít ỏi của mình, những người bạn bè знатные có chút kiến thức về giới giang hồ.
Một ngày nọ, qua lời kể của một người bạn, Hoa Nhược nghe được một câu chuyện về một vụ án oan khuất xảy ra cách đây nhiều năm, liên quan đến một vị quan thanh liêm bị hãm hại và một bức mật hàm chứa đựng những bằng chứng quan trọng. Vị quan đó... hình như có cùng họ với Liễu Nguyệt.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Hoa Nhược. Liệu có phải Liễu Nguyệt đột nhập vào phủ Thừa tướng để tìm kiếm bức mật hàm đó, nhằm minh oan cho gia đình mình?
Suy đoán này càng khiến Hoa Nhược thêm tin tưởng vào sự trong sạch của Liễu Nguyệt. Nàng quyết định phải tìm cách liên lạc với Liễu Nguyệt để hiểu rõ mọi chuyện và có thể giúp đỡ nàng.
Vài ngày sau, Hoa Nhược bí mật rời khỏi phủ, cải trang thành một công tử знатные. Nàng tìm đến những tửu quán, những trà lâu, những nơi mà giới giang hồ thường lui tới, hy vọng có thể nghe được tin tức về Liễu Nguyệt.
Trong một tửu quán nhỏ ở vùng ngoại ô, Hoa Nhược tình cờ nghe được một đám người đang bàn tán về một nữ hiệp áo đen vừa gây ra một vụ náo loạn ở phủ Thừa tướng. Họ miêu tả ngoại hình và võ nghệ của nàng rất giống với Liễu Nguyệt.
Hoa Nhược mạnh dạn tiến đến hỏi chuyện, cố gắng thu thập thêm thông tin. Qua lời kể của những người đó, nàng biết được Liễu Nguyệt đang bị truy lùng gắt gao vì dám cả gan đột nhập vào phủ Thừa tướng và lấy đi một vật quan trọng.
Một người trong đám đó còn tiết lộ rằng Liễu Nguyệt có thể đang ẩn náu ở vùng núi phía tây thành. Hoa Nhược nghe được thông tin này, trong lòng vừa lo lắng cho sự an nguy của Liễu Nguyệt, vừa mừng vì đã có được một manh mối quan trọng.
Không chút do dự, Hoa Nhược quyết định lên đường tìm kiếm Liễu Nguyệt. Nàng biết rằng hành động này vô cùng nguy hiểm và có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, nhưng sự thôi thúc trong lòng và niềm tin vào sự trong sạch của Liễu Nguyệt đã cho nàng thêm dũng khí.
Vượt qua những con đường gập ghềnh, băng qua những cánh rừng hoang vắng, cuối cùng Hoa Nhược cũng tìm đến được vùng núi phía tây thành. Nàng dò hỏi những người dân địa phương, cố gắng tìm ra dấu vết của nữ hiệp áo đen.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng Hoa Nhược cũng tìm thấy một ngôi nhà tranh nhỏ ẩn mình sau những rặng cây. Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Từ bên trong ngôi nhà vọng ra tiếng ho khù khụ yếu ớt. Hoa Nhược khẽ đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi sững sờ.
Liễu Nguyệt đang ngồi bên giường, cẩn thận chăm sóc một người đàn ông trung niên gầy gò, khuôn mặt tái nhợt. Tiểu Thất ngồi ở góc nhà, vẻ mặt lo lắng.
Khi nhìn thấy Hoa Nhược, Liễu Nguyệt khẽ giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và cảnh giác.
"Sao... sao cô lại ở đây?" Liễu Nguyệt lạnh lùng hỏi, tay khẽ chạm vào chuôi kiếm bên hông.
Hoa Nhược không hề sợ hãi, nàng nhìn thẳng vào mắt Liễu Nguyệt, giọng nói chân thành: "Ta đến đây để giúp cô."
Liễu Nguyệt nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Giúp ta? Cô là tiểu thư знатная, chúng ta không cùng một thế giới. Tại sao cô lại muốn giúp một kẻ đang bị triều đình truy lùng như ta?"
Hoa Nhược khẽ thở dài, nàng hiểu sự nghi ngờ của Liễu Nguyệt. Nàng tiến thêm một bước, giọng nói kiên định: "Ta tin cô không phải là kẻ xấu. Ta đã nghe được câu chuyện về bức mật hàm và vụ án oan khuất của gia đình cô. Ta muốn giúp cô minh oan."
Nghe những lời của Hoa Nhược, vẻ cảnh giác trên khuôn mặt Liễu Nguyệt dần tan biến, thay vào đó là sự ngạc nhiên và một tia hy vọng le lói.
"Cô... cô thật sự muốn giúp ta?" Liễu Nguyệt hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
Hoa Nhược gật đầu, ánh mắt kiên định: "Ta muốn giúp cô... và có lẽ... ta cũng muốn hiểu rõ hơn về thế giới của cô."
Hai người con gái, xuất thân từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt, cuối cùng đã tìm thấy nhau trong một hoàn cảnh éo le. Một mối liên kết kỳ lạ đã hình thành giữa họ, một mối liên kết có thể thay đổi số phận của cả hai. Nhưng con đường phía trước còn đầy rẫy những nguy hiểm và thử thách, liệu họ có thể cùng nhau vượt qua tất cả để tìm lại công lý và hạnh phúc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro