Chương 6: Nơi trú ẩn dưới trăng khuya

Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của đám lính, Liễu Nguyệt dẫn Hoa Nhược và Tiểu Thất sâu hơn vào dãy núi hoang vắng. Họ men theo những con đường mòn hiểm trở, băng qua những khe suối lạnh lẽo, chỉ dám nghỉ chân khi trời gần sáng, tìm được một hang động nhỏ khuất sau những bụi cây rậm rạp.
Hang động ẩm thấp và tối tăm, nhưng ít ra cũng là một nơi trú ẩn an toàn tạm thời. Liễu Nguyệt cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không có dấu vết nào để lộ ra bên ngoài. Tiểu Thất nhanh chóng nhặt nhạnh cành khô để đốt lửa, xua đi cái lạnh lẽo của núi rừng.
Hoa Nhược ngồi dựa vào vách đá, cảm thấy toàn thân rã rời. Đây là lần đầu tiên nàng phải trải qua một đêm dài mệt mỏi và nguy hiểm như vậy. Tuy nhiên, bên cạnh nàng là Liễu Nguyệt đang ân cần chăm sóc Tiểu Thất, điều đó khiến nàng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Liễu Nguyệt đốt một đống lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt hơi tái của Hoa Nhược. Nàng đưa cho Hoa Nhược một bầu nước và một ít lương khô.
"Cô ăn chút gì đi." Liễu Nguyệt nói, giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Hoa Nhược nhận lấy, khẽ gật đầu cảm ơn. Món lương khô khô khan nhưng lúc này lại trở nên ngon lạ thường.
"Cô có mệt lắm không?" Liễu Nguyệt hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hoa Nhược lắc đầu: "Ta ổn. Chỉ là... đây là lần đầu tiên ta..."
"Ta biết." Liễu Nguyệt cắt lời, ánh mắt thoáng buồn. "Cô là tiểu thư знатная, quen sống trong nhung lụa. Chắc hẳn đêm qua đã rất khó khăn với cô."
"Không sao cả." Hoa Nhược khẽ mỉm cười. "Ngược lại, ta cảm thấy... có một chút tự do."
Lời nói của Hoa Nhược khiến Liễu Nguyệt ngạc nhiên. Nàng nhìn Hoa Nhược kỹ hơn, nhận thấy trong đôi mắt u buồn thường ngày của nàng giờ đây đã có thêm một tia sáng mới, một sự kiên định mà trước đây nàng chưa từng thấy.
"Tự do?" Liễu Nguyệt khẽ lặp lại.
Hoa Nhược nhìn ra ngoài cửa hang, nơi ánh bình minh đang dần ló rạng, nhuộm một màu hồng nhạt lên những đỉnh núi. "Ừ. Ở trong phủ, ta luôn phải sống theo những khuôn phép, những kỳ vọng của gia đình. Ta chưa bao giờ được tự mình quyết định bất cứ điều gì. Nhưng đêm qua... ta đã tự mình lựa chọn, tự mình hành động. Dù nguy hiểm, nhưng ta cảm thấy mình đang sống thật sự."
Liễu Nguyệt im lặng lắng nghe những lời tâm sự của Hoa Nhược. Nàng hiểu sâu sắc cái cảm giác bị gò bó, bị tước đoạt tự do. Đó cũng chính là lý do mà nàng đã chọn con đường giang hồ đầy hiểm nguy này.
"Thế giới của cô rất khác với thế giới của ta." Liễu Nguyệt khẽ nói. "Giang hồ hiểm ác và đầy rẫy những bất công. Cô có chắc mình muốn dấn thân vào?"
Hoa Nhược quay sang nhìn Liễu Nguyệt, ánh mắt kiên định: "Ta không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng ta biết rằng ta không thể quay trở lại cuộc sống trước đây. Ta muốn giúp cô tìm lại công lý cho cha cô. Và... ta muốn khám phá thế giới bên ngoài những bức tường cao kia."
Lời nói chân thành và mạnh mẽ của Hoa Nhược khiến Liễu Nguyệt cảm động. Nàng chưa từng gặp một người con gái знатная nào lại có tấm lòng và sự dũng cảm đến như vậy.
"Cảm ơn cô." Liễu Nguyệt nói, giọng chân thành. "Ta rất vui vì có cô đồng hành."
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Hoa Nhược. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thực sự có một người bạn, một người hiểu và ủng hộ những khát khao thầm kín của nàng.
Tiểu Thất sau khi đã ăn xong, dụi dụi mắt ngáp một cái. Cậu bé đã thấm mệt sau một đêm dài chạy trốn.
"Ngủ một lát đi, Tiểu Thất." Liễu Nguyệt dịu dàng nói, vuốt nhẹ mái tóc của cậu bé.
Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm xuống bên đống lửa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong hang động tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa tí tách và tiếng thở đều đều của Tiểu Thất. Hoa Nhược và Liễu Nguyệt ngồi bên nhau, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng.
Hoa Nhược nghĩ về gia đình, về sự lo lắng của mẫu thân và sự tức giận của phụ thân khi biết nàng đã bỏ trốn. Nhưng nàng không hối hận về quyết định của mình. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình đang đi trên con đường mà trái tim nàng mách bảo.
Liễu Nguyệt nghĩ về cha, về nỗi oan khuất mà gia đình nàng phải gánh chịu. Sự xuất hiện của Hoa Nhược đã mang đến cho nàng một tia hy vọng mới, một người đồng hành bất ngờ nhưng đáng tin cậy.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Hoa Nhược khẽ hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Liễu Nguyệt nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm. "Chúng ta cần tìm một nơi ẩn náu an toàn hơn, nơi Nhị hoàng tử sẽ không dễ dàng tìm thấy. Sau đó, chúng ta sẽ lên kế hoạch để lấy lại bức mật hàm."
"Cô có nghĩ bức mật hàm thực sự ở trong tay Nhị hoàng tử không?" Hoa Nhược lo lắng hỏi.
"Ta chắc chắn." Liễu Nguyệt khẳng định. "Hắn là kẻ chủ mưu, hắn sẽ giữ bằng chứng quan trọng đó bên mình để đảm bảo an toàn."
"Vậy chúng ta phải làm sao để tiếp cận hắn?" Hoa Nhược trầm ngâm.
"Chúng ta cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ." Liễu Nguyệt nói. "Nhị hoàng tử rất xảo quyệt và có nhiều tay chân. Chúng ta không thể hành động lỗ mãng."
Hai người con gái tiếp tục bàn bạc, đưa ra những ý tưởng và phân tích những rủi ro. Sự thông minh và kiến thức về triều đình của Hoa Nhược kết hợp với sự nhanh nhẹn và kinh nghiệm giang hồ của Liễu Nguyệt đã tạo nên một sự phối hợp ăn ý bất ngờ.
Khi ánh trăng đã lên cao, chiếu rọi khắp núi rừng, Tiểu Thất vẫn còn ngủ say bên đống lửa tàn. Hoa Nhược và Liễu Nguyệt vẫn thức, ánh mắt kiên định nhìn về tương lai mờ mịt phía trước. Họ biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy những khó khăn và nguy hiểm, nhưng sự đồng lòng và một tình cảm đặc biệt đang nảy nở giữa họ đã cho họ thêm sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách.
Trong đêm tĩnh lặng, dưới ánh trăng khuya, hai đóa hoa với những số phận khác nhau đã tìm thấy nhau, nương tựa vào nhau để cùng nhau vượt qua giông bão. Nhưng liệu họ có thể bảo vệ được tình cảm non nớt này và đạt được mục đích cuối cùng của mình? Câu trả lời vẫn còn nằm ở phía trước, ẩn sau những màn sương mù của tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro