Chương 17

Ôn Chủy Vũ hoàn hồn, chợt để ý bản thân chỉ vì một câu "gà quay" của Diệp Linh mà thoáng chốc nghĩ ngợi xa xôi. Cô sau đó mới phát hiện đã đến giờ ăn trưa, Tôn Uyển cũng sắp đưa cơm tới, cộng thêm cả Diệp Linh đang đứng quấy rầy ở bên cạnh  khiến cô không có cách nào chuyên tâm vẽ tiếp. Ôn Chủy Vũ bèn thu dọn họa cụ, rửa bút rửa cọ, chuẩn bị nghỉ trưa.

Diệp Linh đợi Ôn Chủy Vũ dọn dẹp xong xuôi rồi mới hỏi: "Chủy Vũ vẫn chưa ăn gì sao? Vậy để trưa nay tôi mời, chẳng hay Chủy Vũ  có đồng ý giữ cho tôi chút mặt mũi này không?"

Cách lớp cửa kính, Ôn Chủy Vũ đưa mắt liếc nhìn về phía cửa ra vào, có ý bảo: "Dì Tôn mang cơm đến cho tôi rồi."

Diệp Linh tiếc hùi hụi: "Vậy thôi, để tôi chờ dịp khác." Nàng ta hỏi Ôn Chủy Vũ: "Không biết gần đây có quán cơm nhà nào không?"

Ôn Chủy Vũ suy nghĩ một hồi.

Quán ăn gia đình? Những quán mở ven hồ đa số đều phục vụ các món đặc sản vùng miền là chủ yếu, thật sự không có quán cơm gia đình nào. Xung quanh đây chẳng những không bán mấy món cơm nhà mà ngay cả thức ăn nhanh cũng không có. Nhưng khu lân cận thì ngược lại, bên đó bày bán đủ thứ thức ăn vặt lề đường, còn có mấy hàng quán nhỏ. Tiếc rằng nơi đó không phải là chỗ phù hợp với người có thân phận giống như Diệp Linh. Còn mấy nhà hàng nổi tiếng thì có tận vài cái, chỉ có điều những chỗ ấy không thích hợp để đi dùng bữa một mình.

Cô đáp: "Hình như... thật sự không có."

Tôn Uyển nhẹ nhàng gõ gõ cửa kính, đợi đến khi nhìn thấy Ôn Chủy Vũ và Diệp Linh quay mặt về phía mình, lúc này bà mới áy náy mở miệng: "Làm phiền rồi." Bà nói với Ôn Chủy Vũ: "Cô chủ, đồ ăn đã được mang đến văn phòng, cô có muốn dùng bữa ngay bây giờ không?"

Ôn Chủy Vũ trả lời bà: "Con còn có khách, dì đợi con một lát."

"Vâng thưa cô."

Diệp Linh cười nói: "Sao có thể làm lỡ giờ cơm của Chủy Vũ mà không biết ngượng cho được, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi? Chủy Vũ chắc không ngại để tôi ăn nhờ một bữa chứ?"

"..." 

Ôn Chủy Vũ lặng người, sau đó vội vàng gạt dòng suy nghĩ trong đầu sang một bên, trong lòng âm thầm gào thét: "TÔI NGẠI, RẤT NGẠI." Nhưng lời này, cô chỉ có thể giữ trong lòng. Nói thế nào thì Diệp Linh cũng là đối tác làm ăn của cô. Người ta mời cô ăn cơm, cô đã khước từ  thì thôi, bây giờ người ta xin nhờ ăn ké rồi, nếu cô tiếp tục từ chối thêm lần nữa thì thật không hay cho lắm.

Ôn Chủy Vũ đáp: "Chỉ cần giám đốc Diệp không chê cơm canh ngày thường quá đỗi đạm bạc..." Cô nói đến đây chợt muốn cắn đứt lưỡi của mình. Lúc nãy, Diệp Linh vừa mới nói muốn ăn cơm nhà nấu.

Diệp Linh lập tức tươi cười như được mùa: "Chủy Vũ quả là tri kỷ của tôi."

Ôn Chủy Vũ không muốn bình phẩm gì thêm về khả năng nói dối không chớp mắt cùng lớp da mặt dày hơn cả tường thành của giám đốc Diệp. Cô đưa tay làm động tác "xin mời" rồi dẫn Diệp Linh đến văn phòng cô dùng bữa.

Bữa trưa của cô gồm hai món một canh.

Ông bà nội của Ôn Chủy Vũ đều là người chú trọng việc dưỡng sinh, cũng khá lưu tâm đến vấn đề ăn uống và sức khỏe. Hầu hết các món trong nhà đều được nấu theo công thức hoặc bài thuốc dược thiện(1) gia truyền. Công thức cũ, không dùng gia vị hay những chất phụ gia mà mọi người ngày nay quen dùng để nêm nếm. Muốn món ăn được ngon thì phải ninh chầm chậm bằng lửa nhỏ nên tương đối tốn thời gian cùng công sức, nhưng có như thế thì nguyên liệu mới có thể toát ra hết hương vị vốn có của riêng nó. Hiện tại trong nhà cũng ít người, dì Tôn mỗi ngày chủ yếu chuẩn bị phần cơm cho bốn người là đủ rồi. Ôn Nho và Triển Trình thường vắng nhà vào buổi trưa nên bà chỉ cần làm cơm cho hai người. Hơn mười một giờ trưa, Tôn Uyển ăn cơm xong sau đó đợi đến gần mười hai giờ thì lái xe điện men theo con đường ven hồ khoảng bảy tám phút là đến phòng tranh.

Hai món một canh thêm một chén cơm tẻ, chừng đó là đủ.

Dạo gần đây cô luôn ở xưởng vẽ, đoán chừng Tôn Uyển sợ cô đói hoặc lo đồ ăn không đủ cho nên mỗi lần giao cơm đến, bà sẽ luôn lấy cơm nhiều thêm nửa chén.

Ôn Chủy Vũ trước nay chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô ngồi trong văn phòng chia phần cơm trưa của mình cho một người nào khác, thế nên trong văn phòng của cô không có sẵn bát đũa. Nay bỗng nhiên có thêm một người đến ăn chùa ở chực, cô chỉ có thể kêu Tôn Uyển qua chỗ phòng nghỉ, tìm về một muỗng đũa dùng một lần đặt cạnh lò vi sóng.

Mặc dù xưởng vẽ không lớn nhưng tính cả nhân sự, kế toán cộng thêm nhân viên ở dưới lầu một thì cũng được mười mấy người. Mỗi ngày họ đều ăn trưa trong phòng tranh. Có người thi thoảng sẽ tự mang cơm theo, buổi trưa hâm nóng bằng lò vi sóng. Đôi lúc họ cũng gọi đồ ăn ở bên ngoài, nhưng do vài người trong số đó có mang dụng cụ ăn riêng cho nên không dùng đến chén đũa được tặng kèm. Vứt đi thì lại thấy lãng phí, họ bèn đem mấy bộ chưa mở bao cho vào ngăn kéo bên dưới  lò vi sóng để dự phòng.

Ôn Chủy Vũ không muốn Diệp Linh dùng chén đũa của mình nên đưa cho nàng ta đôi đũa dùng một lần, sau đó cô đẩy chén qua cho nàng ta, còn mình thì lấy nắp đậy hộp giữ nhiệt bới cơm. Thố canh không lớn, chưa tới hai chén. Cô rót canh từ trong thố ra chia một nửa cho Diệp Linh, bản thân thì dùng thố uống canh.

Ôn Chủy Vũ chia thức ăn xong, im lặng cúi đầu dùng bữa. Thật lòng, cô cảm thấy Diệp Linh giống như đến đây cướp đồ ăn hơn là xin nhờ một bữa cơm.

Hẳn đồ ăn giành được luôn ngon hơn. Diệp Linh ăn sạch sành sanh cơm trong chén, uống cạn hết canh, ngay cả một tí cặn cũng không chừa. Hai món còn lại cũng không nhiều, dưới sự đồng tâm hiệp lực của cô và Diệp Linh, một đĩa chỉ còn sót lại chút nước xào rau ở dưới đáy, còn đĩa kia vì nước dùng quá đậm đà nên bị Diệp Linh lấy chan hết vào cơm.

Diệp Linh thỏa mãn đặt chén đũa xuống, nói với Ôn Chủy Vũ: "Lâu lắm rồi chưa được ăn mấy món cơm nhà ngon đến vậy."

Ôn Chủy Vũ đáp lời, giọng điệu ôn hòa không chút cảm xúc: "Giám đốc Diệp thích là tốt rồi."

"Tôi rất thích."

Ôn Chủy Vũ cảm thấy hình như bản thân đã mắc phải chứng nghe không nổi câu "tôi rất thích" của Diệp Linh. Nàng ta vừa mở miệng bảo "tôi rất thích" thì toàn thân cô lập tức cảm thấy khó chịu. Cô đứng dậy, để Tôn Uyển đang ngồi nghỉ ở phòng khách bên cạnh qua thu dọn chén đũa trên bàn, còn mình thì đi pha trà.

Cô ăn chưa no, uống chút trà lấp bụng cũng tốt.

Tuy rằng Diệp Linh cũng chỉ mới ăn no có một nửa, nhưng cả người đều thư thái. Nàng ta thong thả uống trà, ngắm nhìn Ôn Chủy Vũ đang ngay ngắn ngồi pha trà ở kế bên. Trên người Ôn Chủy Vũ tồn tại loại khí chất riêng biệt được mưa bụi Giang Nam nuôi dưỡng thành. Ôn hòa tao nhã, có sự trầm ổn yên tĩnh của tiểu thư khuê các, lại có sự phóng khoáng cởi mở của văn nhân mặc khách.

Ôn Chủy Vũ có ngũ quan thẳng tắp, nơi nào cũng lộ ra đường nét tinh xảo giống như được chạm khắc tỉ mỉ, nhiều lúc đôi mi lại lộ ra thần sắc yên tĩnh an nhiên tựa núi dài xa xăm. Ngắm cô làm cho người ta có cảm giác như bước vào cõi thế ngoại cách biệt với thế gian ồn ào náo nhiệt, giống như một bức tranh sơn thủy vẽ khói sóng thanh bình trên sông, khiến Diệp Linh luôn nung nấu ý nghĩ muốn ném xuống một hòn đá  để phá tan sự yên tĩnh này.

Trà của Ôn Chủy Vũ rất ngon.

Trà ngon, Diệp Linh không thiếu.

Nhưng trà ngon đến mấy, cũng phải nằm trong tay người biết pha trà mới có thể trở thành trà ngon thật sự.

Diệp Linh rất thích làm tổ ở chỗ này của Ôn Chủy Vũ. Dù chẳng nói, chẳng cần làm gì. Ngồi ngắm Ôn Chủy Vũ pha trà cũng là một dạng thư giãn cùng hưởng thụ.

Bất tri bất giác, thời gian nghỉ trưa đã hết.

Buổi chiều Diệp Linh còn phải gặp người khác bàn việc. Nàng ta xem giờ một chút, lúc này mới lưu luyến bỏ tách trà xuống, đứng dậy cáo từ.

Ôn Chủy Vũ đứng lên tiễn Diệp Linh ra đến cửa văn phòng.

Diệp Linh ra khỏi văn phòng của Ôn Chủy Vũ, bỗng dừng bước, quay đầu nói với Ôn Chủy Vũ: "Xin dừng bước, không cần tiễn nữa, giữa tôi và Chủy Vũ đâu cần khách sáo đến độ này."

 "..." 

Trong lòng Ôn Chủy Vũ nghĩ cô cũng chỉ định tiễn đến đây mà thôi. Thật ra cô muốn đóng cửa, để lại Diệp Linh ở bên ngoài. 

"Giám đốc Diệp đi thong thả."

Diệp Linh khẽ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.

Ôn Chủy Vũ thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

Vì để tiết kiệm tiền lương nên Ôn Chủy Vũ không tuyển trợ lý, cô luôn tự coi sóc văn phòng của mình. Đợi sau khi tiễn Diệp Linh đi, cô quay lại thu dọn trà cụ, xong xuôi mới đi đến phòng vẽ tiếp tục vẽ tranh.

Cô đến trước án vẽ, bỗng thấy phía dưới đồ chặn giấy có kẹp một mảnh giấy. Nét chữ rồng bay phượng múa, bút lực cứng cáp, trên đó viết một câu: "Chủy Vũ, lông của phượng hoàng không phải là bị thiêu trụi đó chứ?"

Ôn Chủy Vũ: "..." 

Cô nhìn mảnh giấy trong tay, thật sự cạn lời. Cục tức nghẹn nơi cổ họng nửa buổi trời không tài nào trôi xuống, phải qua một lúc sau cô mới từ từ xé nát tờ giấy thành mảnh vụn, vò lại thành một cục, vứt vào thùng rác ở bên cạnh.

Đây là chim hoàng, không phải phượng hoàng. Phượng là trống, hoàng là mái.

Còn mớ lông này!? Da không còn nữa thì có lông kiểu gì được???

Hơn nữa chim hoàng của cô mới rụng mất có tí lông. Nó không phải là con phượng hoàng... con chim hoàng trụi lông!

Ôn Chủy Vũ tức giận khôn nguôi. Cô cầm lấy một tờ giấy khổ A5, nhấc bút, chấm mực, viết xuống hai chữ "lắm chuyện" rồi nhét lại vào chỗ Diệp Linh vừa để. Cô vẫn hậm hực mà nhìn hai chữ kia, trong lòng đầy giận dữ nghĩ: "Mình cũng không phải là người không biết nóng giận." Nhưng nghĩ lại, cô hà tất phải so đo với hạng người như thế.

 Ôn Chủy Vũ tự xoa dịu tâm tình, điều chỉnh lại tâm tư của chính mình. Lúc này cô mới cầm bút lên tiếp tục vẽ.

Bữa trưa cô ăn không được no, cho nên đến bốn năm giờ chiều đã cảm thấy đói bụng.

Bụng cô đói, không thể chuyên tâm vẽ tranh. Trong văn phòng lại chẳng có trái cây hay đồ ăn vặt gì, Ôn Chủy Vũ đành phải nhanh chóng kết chóng kết thúc công việc để về nhà sớm.

Sáng hôm sau.

Sau khi xử lý hết việc của phòng tranh, Ôn Chủy Vũ lập tức đi vào phòng vẽ. Nhưng lúc cô vừa pha màu xong, chuẩn bị vẽ tranh thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Diệp Linh xuất hiện ở cửa ra vào.

Diệp Linh hỏi: "Chủy Vũ, không phiền cô chứ?"

Ôn Chủy Vũ hỏi lại: "Giám đốc Diệp, có chuyện gì sao?"

"Có một chút, là chuyện nhỏ, thật ra cũng chẳng có gì. Cô cứ bận trước đi, tôi ngồi bên cạnh đợi cô cũng được." 

Nàng ta nói xong thì bước vào, tiện thể kéo theo một cái ghế tựa đến cạnh án vẽ. Lúc Diệp Linh chuẩn bị ngồi xuống thì nhìn thấy mảnh giấy nhỏ bị nhét phía dưới thanh chắn giấy. Nàng ta bèn cầm lên xem, sau đó đưa mắt nhìn Ôn Chủy Vũ.

Mặt Ôn Chủy Vũ có chút ửng hồng, vờ như mảnh giấy đó không phải là do chính tay cô viết.

Diệp Linh khen: "Chữ rất đẹp." Rồi hỏi: "Là viết cho tôi phải không?"

Mặt của Ôn Chủy Vũ càng lúc càng đỏ hơn. Cô có cảm giác giống như  bản thân đang làm chuyện xấu rồi bị người ta bắt ngay tại trận, dù rằng lời cô nói là thật, nhưng có đôi lúc sự thật cũng không tiện nói ra.

Diệp Linh nói: "Nếu tôi từ chối vậy thì thật bất kính. Không ngờ Chủy Vũ không những vẽ tranh giỏi mà chữ viết cũng lại đẹp như vậy." Nàng ta vô cùng cẩn thận gấp tờ giấy A5 lại.

Ôn Chủy Vũ dứt khoát phớt lờ lời bình của Diệp Linh, cô hỏi: "Giám đốc Diệp có việc gì chăng?"

Diệp Linh "à" một tiếng, đáp: "Là thế này, tôi để ý thấy văn phòng của tôi không có xây phòng nghỉ."

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc, nghĩ trong lòng: "Khoác trên người cái chức vụ nhàn hạ như vậy, mười ngày nửa tháng không thấy mặt mũi cô đâu. Cô còn yêu cầu lắp thêm phòng nghỉ nữa sao?"

Diệp Linh lại nói: "Tôi thấy văn phòng của Chủy Vũ hình như đã có xây phòng nghỉ rồi."

Mặc dù Diệp Linh bày ra bộ dạng "lời tôi nói là thật" nhưng đại khái từ giọng điệu của nàng ta, Ôn Chủy Vũ cảm giác mình toàn nghe được mấy lời tủi thân, dường như còn có chút ý trách móc cô đối xử không công bằng với Diệp Linh.

Lúc tu sửa phòng tranh, cô không có tính toán đến việc xây phòng nghỉ cho văn phòng của Diệp Linh. Hôm nay nàng ta muốn xây thêm một gian phòng, vậy lại phải dỡ tường, lại phải kêu đội sửa chữa đến khởi công. Trước không nói đến chuyện kinh phí, ai biết đến khi phòng ốc làm xong thì Diệp Linh có thể tới ở được mấy ngày? Trong văn phòng của Diệp Linh có sô pha, nếu muốn chợp mắt một lát thì cứ đóng cửa văn phòng, nằm trên sô pha nghỉ ngơi cũng không được sao? Tệ lắm thì cách phòng tranh không xa có khách sạn, nàng ta có thể đến đó nghỉ ngơi.

"Vậy giám đốc Diệp muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Cô là CEO, cô nói sao thì tính vậy."

Trong lòng Ôn Chủy Vũ thầm đáp lại một câu: "CEO tôi đây không muốn xây thêm phòng nghỉ cho cô đó." Nhưng miệng cô lại đề nghị: "Cách chỗ này tầm mười phút đi xe có một khách sạn, điều kiện cũng khá tốt."

Diệp Linh bảo: "Thời gian nghỉ trưa hết thảy chỉ có hai tiếng đồng hồ. Trừ đi một tiếng ăn trưa, nếu qua khách sạn nghỉ thì tính luôn thời gian đi về thêm cả thời gian làm thủ tục nhận trả phòng, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngủ được hai mươi phút, có chút... không hợp lý lắm."

Trong lòng Ôn Chủy Vũ đang âm thầm tính toán hậu quả sau khi hất hết chỗ màu vẽ này lên mặt của Diệp Linh. Nghĩ tới chuyện đầu óc của cái người da mặt dày này có chút thần kinh, Ôn Chủy Vũ hơi sợ. Cô thật không dám trêu chọc nàng ta, bèn nói: "Nếu giám đốc Diệp muốn nghỉ ngơi tại phòng tranh... giá như không chê, tôi có thể nhường lại phòng nghỉ của mình cho giám đốc Diệp ." Giữa người với người ít nhiều gì cũng sẽ chú trọng vấn đề riêng tư, cô không tin Diệp Linh sẽ vào giường cô ngủ.

Khóe miệng của Diệp Linh giương giương, mặt mày cảm kích nói: "Vậy cảm ơn Chủy Vũ đã thu nhận."

Ôn Chủy Vũ: "...."

----------------------

(1) Dược thiện (药膳): Dược thiện là phương pháp dưỡng sinh kết hợp thực phẩm với các vị thuốc Đông dược, có tác dụng bồi bổ cơ thể, điều trị bệnh lý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro