Chương 20

Mặc dù trong lòng Ôn Chủy Vũ rất khó chịu nhưng cô biết rõ chuyện này không thể trách Diệp Linh. Trước không nói đến chuyện bức hoành phi hiện đang thuộc sở hữu của nàng ta, từ thái độ và phản ứng của Diệp Linh cho thấy nàng ta cũng không muốn nó bị rơi hỏng.

Cô nhớ lại phản ứng của Diệp Linh ngay lúc đó, lờ mờ cảm thấy có chút kỳ quái. Bức hoành phi kia chính là di vật do bà nội để lại, cho nên đối với Ôn Chủy Vũ nó là báu vật vô giá. Còn với người khác mà nói thì đó chỉ là một tấm hoành phi hai mươi năm tuổi bình thường, chẳng qua được gia công tỉ mỉ, chất gỗ cũng khá hơn một chút mà thôi. Nhưng Diệp Linh lại nói nó "rất trân quý", hơn nữa khi nàng ta nói những lời ấy, dường như là đang giải thích với cô vì sao nàng ta lại tức giận.

Cô có thể thấy rõ việc Diệp Linh đang cố ý tiếp cận mình, ngoài ra còn đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của cô.

Một tia suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Ôn Chủy Vũ khiến cô cảm thấy vô cùng hoang đường, lập tức gạt nó ra khỏi đầu.

Đến khi bình tĩnh lại, tâm tình của Ôn Chủy Vũ có vẻ đã tốt hơn đôi chút.

Tuy nay bức hoành đã bị hỏng nhưng vẫn còn khả năng khôi phục lại nguyên trạng. Có nhiều thợ sửa đồ lành nghề hay công tác cho các viện bảo hoặc những nơi chuyên về đồ cổ, nhiều tấm hoành phi mấy trăm năm tuổi vốn đã bị hư hại nghiêm trọng nhưng họ vẫn chữa được huống chi tấm hoành nhà cô chỉ bị rơi vỡ, cũng không khó để phục hồi. Nhìn cách Diệp Linh phản ứng, phỏng chừng nàng ta sẽ đi tìm thợ giỏi để sửa lại bức hoành.

Ôn Chủy Vũ nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu xen lẫn chút bất lực, cô hiểu những gì bản thân cô đang nếm trải thì người khác cũng đã từng trải qua. Thế sự đổi thay chính là như vậy. Gia đình phá sản, đừng nói đến chuyện giữ lại được vật gì, có nhiều gia đình ngay đến cả người còn không bảo vệ được.

Ôn Chủy Vũ điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục bận rộn làm việc cùng vẽ tranh. Bây giờ, phòng tranh này cùng với cây cọ trong tay chính là chỗ dựa vững chắc của cô.

Giờ cơm trưa.

Tôn Uyển vừa mới đưa cơm tới thì Diệp Linh đã chạy sang, trên tay còn mang theo chén đũa.

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc nhìn Diệp Linh, trong lòng thầm mắng: "Mặt của cô làm bằng gì vậy? Vẫn còn mặt mũi mang chén tới chỗ tôi xin cơm sao?"

Diệp Linh ngồi xuống, cầm chén đưa cho Ôn Chủy Vũ xới cơm lấy canh, tự giác chia đồ ăn cho hai người. Nàng ta đẩy chén cơm đến trước mặt Ôn Chủy Vũ, nói: "Hè qua trời đổ mấy trận mưa to như trút nước, nóc phòng tranh có một số chỗ bị dột. Đến khi tìm người tới nhặt ngói(1) thì phát hiện thêm vài thanh gỗ bị mục nát, phải tu bổ lại. Trong lúc di dời mấy bức tranh thì công nhân có mang tấm hoành xuống. Nhưng khi đó thợ xây không may trượt chân té khỏi thang, người thì bị gãy xương còn tấm hoành phi cũng vỡ mất. Tôi đã tìm người dò la xem nơi nào có thợ tốt để mang nó đi sửa rồi."

Ôn Chủy Vũ có chút không thoải mái, cô hỏi: "Đối với tôi và giám đốc Diệp, chuyện này có quan trọng lắm không?

"Nhà cũ của Chủy Vũ là nhà cổ lâu năm, được giữ gìn rất nguyên vẹn. Trong nhà lưu lại rất nhiều đồ cổ, tùy ý cầm lên vài món không mấy bắt mắt nói không chừng cũng là đồ có giá trị, lai lịch rõ ràng. Theo lẽ thông thường, người khác đều thích dùng "cư", "các", "tiểu trúc" để đặt tên cho nhà cửa nhưng phòng tranh của cô chỉ gọi là Họa Đường. Cái tên đơn giản vậy mà lại được đề lên hoành phi, tấm hoành đó còn dùng gỗ cẩm lai thượng hạng để chế tác, đường nét rất tinh xảo. Tôi nghĩ bên trong hẳn có nguồn gốc sâu xa. Từ chất sơn lẫn chất gỗ, ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra tấm hoành phi này cũng có chút niên đại, nhưng chưa được lâu lắm. Chữ trên đó hơi thiên về nét nhu mà chữ của ông Ôn lại khá có lực... Người có thể đề chữ cho phòng tranh của cô, lại dày công làm hẳn một tấm hoành phi, tôi đoán ấy chắc hẳn là một người phụ nữ lớn tuổi ở trong nhà. Hơn nữa người này lại còn rất yêu thương Chủy Vũ có đúng không?"

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc há miệng ngây ngốc nhìn Diệp Linh. Lời này của Diệp Linh gần như trực tiếp nói ra chữ trên hoành phi là do bà nội viết, tấm hoành kia là do ông bà nội làm cho cô.

Trong phút chốc, Ôn Chủy Vũ nhận ra ba cô bại dưới tay Diệp Linh một chút cũng không oan.

Ôn Chủy vũ hoàn toàn không biết nên nói cái gì với Diệp Linh mới tốt, lặng lẽ vùi đầu ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong, Diệp Linh để lại bộ chén đũa mà nàng ta mang theo lúc nãy, nói lời tạm biệt rồi rời đi. Đối với việc Diệp Linh đi ăn chùa còn tự mình mang theo chén đũa, Ôn Chủy Vũ thật cũng không biết nói gì hơn.

Nhờ vào công tác quảng cáo đến nơi đến chốn, cộng thêm phần lớn tác phẩm đều là tranh của họa sĩ nổi tiếng nên hội đấu giá mùa thu diễn ra rất thuận lợi. Bức Trường Thành Hùng Quan Đồ của thầy Tư Thiên Thụ được gõ búa với giá cao, hơn ba triệu Nhân dân tệ.

Thông thường tranh hay được đo bán theo thước(2). Tranh của thầy cô dài năm thước tư, rộng ba thước sáu, là một bức họa lớn hiếm thấy so với các tác phẩm cùng dòng tranh công bút khác. Thậm chí bức Trường Thành Hùng Quan Đồ này có thể coi là tác phẩm đỉnh nhất trong sự nghiệp mấy mươi năm của ông. Tư Thiên Thụ quan tâm cô, với danh tiếng ấy mà thầy chỉ đo tranh bằng mét để bán cho Ôn Chủy Vũ, còn trừ đi số lẻ nên cô chỉ cần bỏ ra một triệu năm trăm năm mươi nghìn để mua về. 

Tác phẩm đồ sộ này ông phải mất vài năm mới vẽ xong.

Với hiệu ứng từ việc chạy quảng cáo, hơn nữa những người đến mua đều là nhà giàu. Ban đầu Ôn Chủy Vũ chỉ đoán bức tranh này ít nhất cũng bán được hai triệu, nhưng không ngờ lúc bán ra lại được giá ba triệu hai trăm nghìn. Bất ngờ đến nỗi, Ôn Chủy Vũ thiếu chút nữa đã cho rằng người mua tranh là người được Ôn Lê hay Diệp Linh sắp xếp. Chẳng qua cô cũng biết, bởi vì đây là lần đầu phòng tranh mở đấu giá nên mới có thể quảng cáo rầm rộ đến như vậy. Nếu về lâu dài còn áp dụng phương thức này thì danh tiếng của Côn Luân Họa Thất nhất định sẽ bị hủy hoại mất.

Vì người tham gia đều ra mặt trả giá công khai, nên Ôn Chủy Vũ may mắn gặp được người chiến thắng trong cuộc thi đấu giá lần này.

Người thắng là một vị thương nhân nho nhã, bởi Ôn Chủy Vũ là học trò của Tư Thiên Thụ nên người đó cũng có ý đến chào hỏi đôi lời. Anh ta vốn là một nhà sưu tầm có sở thích sưu tập tác phẩm của các họa sĩ thư pháp đương đại, có lần được tình cờ quen biết Tư Thiên Thụ tiên sinh khi ông còn ở Bắc Kinh, từ đó anh ta luôn nuôi ý muốn mua lại bức Trường Thành Hùng Quan Đồ của sư phụ cô.

Nói về chuyện bán tranh thì thầy Tư Thiên Thụ lại là người tương đối keo kiệt. Những tác phẩm của ông đa phần chỉ được dự triển lãm hoặc mang đi giao lưu với đồng nghiệp, số lượng tranh bán ra không nhiều. Chính vì lẽ đó mà tranh của ông luôn đắt hàng, nhiều người muốn mua cũng tìm chẳng có. Trong hội đấu giá lần này có tận mấy người cố tình đến đây chỉ để mua cho bằng được bức Trường Thành Hùng Quan Đồ.

Thông qua hội đấu giá mùa thu, tầm ảnh hưởng của Côn Luân Họa Thất trong giới lại được khuếch trương lên thêm một bậc, đồng thời cũng giúp cho Ôn Chủy Vũ hiểu rõ hơn về nhu cầu của các khách hàng đối với tranh vẽ. Hơn nữa, phòng tranh đã thu hồi được vốn, phương diện tài chính cũng dần thoải mái hơn trước.

Đấu giá thành công tất nhiên là phải ăn mừng một phen. Trước hết là thưởng cho bộ phận marketing vì đã vất vả trong khoảng thời gian gần đây, tiếp theo là để cho nhân viên thấy được tiền đồ phát triển, có thể an tâm tiếp tục cống hiến nhiều hơn.

Ôn Chủy Vũ không mấy thích việc tiệc tùng xã giao cho nên những loại chuyện như mời khách dùng cơm đành phải bỏ qua, thay vào đó cô đã sắp xếp bộ phận hậu cần mua một lượng lớn vật phẩm thiết yếu làm quà thưởng, mang đi phát cho mọi người. Sau đó cô sẽ dựa vào công lao đóng góp của từng bộ phận và cá nhân để thưởng thêm tiền mặt.

Mặc dù phiên đấu giá mùa thu diễn ra suôn sẻ, nhưng những việc cần phải làm sau khi hội đấu giá kết thúc cũng đủ khiến cô đầu tắt mặt tối mất mấy hôm. Trong những ngày này, Diệp Linh luôn đều đặn đến cửa tìm cô ăn chực.

Cô bận rộn nhiều công việc cộng thêm mỗi ngày đều bị Diệp Linh cướp đi nửa phần cơm, nên thường tới ba giờ chiều là bụng lại đói.

Cô thật sự cạn lời với Diệp Linh. Chẳng lẽ Diệp Linh không thấy cô bị giành mất cơm, ăn không được no hay sao?

Ôn Chủy Vũ vẫn không nhờ Tôn Uyển lấy thêm cơm, cô muốn xem xem Diệp Linh có thể xin ăn của cô đến bao giờ. Cô không tin, ngay cả cô còn không được no thì cái người chạy tới chạy lui cả ngày kia có thể không đói được sao? Mỗi sáng Diệp Linh đều không có mặt ở đây, buổi chiều cũng vậy, chỉ có buổi trưa đến giờ cơm thì nàng ta xuất hiện rất đúng giờ.

Buổi trưa, phần cơm Tôn Uyển đưa tới không chỉ nhiều mà còn mang thêm một món.

Diệp Linh trông thấy lượng cơm tăng lên thành phần ăn dành cho hai người, đồ ăn cũng lấy nhiều hơn, khóe miệng hơi nhoẻn lên, vui sướng nhìn Ôn Chủy Vũ.

Ôn Chủy Vũ "ơ" một tiếng, hỏi: "Dì Tôn, sao lại thêm món vậy?"

Tôn Uyển nói: "Ông cụ nói dạo gần đây trông cô gầy quá, lo lắng cô làm việc mệt mỏi nên kêu tôi mang đồ ăn nhiều hơn."

Ôn Chũy Vũ hiểu ra, ông nội thấy cô ốm đói bèn dặn Tôn Uyển thêm món cho cô, Tôn Uyển cũng lấy cơm nhiều hơn. Kết quả, quá hời cho Diệp Linh.

Chuyện về phần cơm trưa cô cũng không nói thêm gì nữa, sau đó chỉ im lặng ngồi ăn.

Cô và Diệp Linh đã ăn xong nhưng Diệp Linh lại không có ý muốn rời đi.

Diệp Linh không muốn đi, cô đành phải tiếp đãi. Ôn Chủy Vũ không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy đi pha trà.

Diệp Linh nhấp xong một ngụm trà mới hỏi Ôn Chủy Vũ: "Khi nào mới bắt đầu hội đấu giá mùa đông?"

Ôn Chủy Vũ: "..." hội đấu giá mùa đông?

Diệp Linh từ tốn bảo: "Tết chính là dịp để tặng quà mừng năm mới."

Ôn Chủy Vũ lúc này mới hiểu ra, trong lòng nhanh chóng suy tính. Cô nói: "Với số lượng tranh hiện tại, những bức đủ điều kiện lên sàn cộng lại cũng không đủ mở một phiên đấu giá, có lẽ phải đặt thêm. Mấy họa sĩ có tiếng trong vùng vừa giúp phòng tranh của chúng ta hoàn thành xong một đợt hàng, cách chưa đầy ba tháng lại đặt họ vẽ thêm một lô tranh mới. Làm như vậy e rằng không được."

"Vốn của phòng tranh còn đủ không?"

Tiền vốn vừa mới thu hồi, tất nhiên là đủ. Ôn Chủy Vũ gật đầu, đứng dậy lấy sổ kế toán đưa cho Diệp Linh. Diệp Linh là cổ đông lớn nhất nên nàng ta có quyền kiểm tra sổ sách. Trên phương diện kinh doanh, Ôn Chủy Vũ tự nhận mình yếu kém, cho dù cô có thúc ngựa đuổi theo thì cũng không tài nào bắt kịp tầm nhìn của Diệp Linh, chỉ một câu nói của nàng ta cũng đủ sức bỏ xa cô tám trăm dặm. Thế nên việc để Diệp Linh nắm rõ tình hình kinh doanh của phòng tranh đối với cô hay Côn Luân Họa Thất thì cũng đều là chuyện tốt.

Diệp Linh cúi đầu từ từ lật sổ kế toán. Sổ sách được làm theo quy chuẩn, ghi chép tỉ mỉ, chẳng may chi cục thuế có đến kiểm tra thì cũng không thể tìm ra bất cứ sai sót nào. Khóe miệng Diệp Linh lặng lẽ nhếch lên một cái rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ.

Ôn Chủy Vũ trông thấy sự biến hóa lướt qua nơi khóe môi của Diệp Linh, cô dám khẳng định lúc ấy Diệp Linh đang cười. Còn cười về chuyện gì, cô thật sự không biết. Cười vì kiếm được tiền? Số tiền phòng tranh vừa mới kiếm được còn cách mức hoà vốn một khoảng rất lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói dựa vào tình hình kinh doanh trước mắt có thể thấy được phòng tranh đang trên đà phát triển tương đối ổn định mà thôi.

Diệp Linh trả sổ sách lại cho Ôn Chủy Vũ. Nàng ta nói: "Tôi thấy dạo này giám đốc Ôn khá bận, chắc cũng không có thời gian đi đặt tranh với cô. Vừa hay gần đây tôi hơi ít việc, nếu Chủy Vũ không chê, tôi có thể theo cùng."

Ôn Chủy Vũ suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: "Nếu mở thêm một hội đấu giá trước Tết e là có hơi gấp rút, về quy mô thì cô định sẽ tổ chức ra sao? Tôi sẽ lấy đợt đấu giá vừa rồi làm ví dụ để tính toán. Việc đầu tiên là chúng ta phải liên hệ với các họa sĩ nổi tiếng ở tỉnh khác để đặt tranh, lần này rất khó đặt tranh ở trong vùng. Không chỉ khó đặt tranh mà thời gian chuẩn bị cũng gian nan."

"Còn nữa! Tuy rằng vốn liếng hiện tại đủ để chúng ta xoay sở nhưng một hạng mục lớn như thế cần phải nói trước với Lê Lê... à không, ý tôi là giám đốc Ôn. Ba người chúng ta phải bàn bạc với nhau mới được."

Diệp Linh gật đầu nói: "Bàn bạc sơ rồi lập kế hoạch vẫn tốt hơn." Nàng ta hỏi Ôn Chủy Vũ: "Việc trao đổi và đề xuất kế hoạch mất khoảng mấy ngày?"

Ôn Chũy Vũ không nói được. Lần trước, việc đặt tranh và mở hội đấu giá đều do Ôn Lê và cụ Ôn đứng bên cạnh chỉ bảo cho cô, nhờ mọi người giúp đỡ nên mới có thể thành công tốt đẹp. Tuy Ôn Lê có thể dành thời gian để dạy cô một lần nhưng cô không thể lần nào cũng tìm đến chị ấy. Nếu Ôn Chủy Vũ đi đặt tranh ở tỉnh khác, càng không thể trông chờ người ta vì nể mặt ông nội mà nhận vẽ tranh cho cô. Hết thảy, đều phải tự dựa vào sức mình...

Ôn Chủy Vũ nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Diệp Linh nói sẽ đi đặt tranh với cô, mọi chuyện lập tức sáng tỏ. Diệp Linh thấu rõ hoàn cảnh của cô, bởi vì lo lắng cho nên mới muốn đi cùng sao?

-------------------

Chú thích:

(1) Nhặt ngói (nguyên văn 拣瓦): Nghề cũ ở Trung Quốc. Chỉ công việc kiểm tra, tu sửa, chóng dột cho các nhà mái ngói.

(2) Thước: Đơn vị đo chiều dài cổ, một thước bằng 1/3 mét.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro