Chương 248: Chủ hậu cung

Chương 248: Chủ hậu cung

Đại quân khải hoàn rầm rộ tiến vào kế thành, Vương Tam cưỡi tuấn mã đi đầu hàng ngũ.

Mà bên cạnh hắn là một tiểu tướng áo trắng, toàn thân mặc giáp trụ oai hùng, tay cầm trường thương uy phong lẫm liệt, đến cả mấy chú chó bên đường thấy cô khí thế như vậy cũng không nhịn được mà đứng lại ngắm nhìn.

Phía sau còn có vài vị tướng sĩ trẻ tuổi, nam có nữ có, khoác trên mình chiến giáp, oai hùng lẫm liệt, cả nhóm người hệt như dòng sắt thép cuồn cuộn tiến đến, dưới vó ngựa, mặt đất dường như cũng đang khẽ rung chuyển.

Dân chúng kế thành đã sớm nghe tin, chen chúc nhau ra hai bên đường, vẫy nón vung áo, hò reo không ngớt.

Giờ đây thiên hạ đã thống nhất, các tướng sĩ cuối cùng cũng có thể vinh quy cố hương, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười hân hoan.

Nhưng điều khiến họ phấn khởi hơn cả chính là: hôm nay đương kim hoàng đế Nữ đế Hàm Ninh đích thân dẫn văn võ bá quan xuất thành nghênh đón đại quân trở về.

Trận chiến này kết thúc cũng đồng nghĩa với sự chấm dứt của cục diện phân liệt trong quá khứ, ý nghĩa phi thường to lớn, vì vậy hoàng đế mới đích thân ra thành đón tiếp.

Vương Tam đã nhận được tin từ sớm, đâu dám chậm trễ, vừa nhìn thấy tường thành liền vội vàng dẫn quân xuống ngựa, bộ hành tiến đến cổng thành, vừa trông thấy nữ hoàng mặc áo vàng rực rỡ trước mặt, liền lập tức quỳ xuống, phủ phục dưới đất hô lớn vạn tuế.

Tiếng hô của tướng sĩ vang như sấm, chấn động cả mấy dặm quanh thành.

Tô Vận thân chinh bước tới, đỡ Vương Tam cùng mọi người dậy, từng người đều được ban rượu, quân thần cùng nhau, ai nấy đều rạng rỡ tươi cười.

Thu Mộng Kỳ uống cạn chén rượu, ánh mắt lướt qua từng gương mặt quen thuộc Lưu Nguyệt Như, tổ tôn Trương thị, Lý Thái, Triệu Hồng Uấn, Mễ Vĩnh Phong, Bính Quảng Duệ cuối cùng vẫn là ánh mắt dừng lại trên người tâm can xinh đẹp động lòng người trước mặt, không dời đi nổi.

Dù những năm này Tô Vận đã rèn được một thân bản lĩnh mặt không đổi sắc, nhưng bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm đến nỗi tai cũng bắt đầu nóng lên. Nhưng trong trường hợp nghiêm trang thế này, không tiện biểu lộ quá nhiều tình ý, chỉ có thể theo đúng lễ nghi hỏi han nhóm tướng sĩ tiến thành, rồi mới dặn mọi người về nghỉ ngơi trước, tối nay mở tiệc rửa bụi đón quân.

Vương Tam không dám nhìn nữ hoàng, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ lướt đến sau lưng nàng, ánh mắt dừng lại ở một bóng dáng thướt tha, rồi nhanh chóng dời đi.

Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, so với hai năm trước còn thêm phần đoan trang quý phái, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt ấy.

Vẫn là nụ cười nhàn nhạt kia, hành xử đoan chính, đứng bên nữ hoàng cũng hoàn toàn không bị lu mờ.

Vương Tam khẽ cúi đầu, có chút chua xót. Hắn không cố tình dò hỏi xem nàng đã thành thân chưa, cũng không dám hỏi. Nàng lớn hơn hắn hai tuổi, năm nay hẳn đã hai mươi chín, nhưng trên người nàng vẫn có thể nhìn thấy nét rạng ngời đầy sức sống.

Có lẽ, khi một nữ nhân có thể lựa chọn sự nghiệp của riêng mình, không bị bó hẹp trong khuôn viên nội viện, tầm nhìn được mở rộng, trong lòng luôn tràn đầy đam mê, thì sẽ chẳng thể nhìn ra dấu tích của năm tháng.

Tô Vận sau khi thăm hỏi tướng sĩ, mới quay đầu lại nhìn người kia đang tội nghiệp đứng như chó còn bên cạnh, dịu dàng nói: "Hoàng phu có nguyện ý cùng trẫm ngồi loan giá hồi cung không?"

Thu Mộng Kỳ cố kìm nén sự kích động, cười đáp:

"Cầu còn không được."

Vì vậy hai người tay trong tay bước lên long liễn, dân chúng xung quanh nhìn thấy nữ hoàng và hoàng phu xứng đôi vừa lứa, ân ái ngọt ngào, cũng không nhịn được mà mắt lấp lánh kêu gào.

Thử hỏi có quốc gia nào mà dân chúng lại không mong "đế hậu" ân ái, giang sơn thái bình? Huống hồ từ khi nữ hoàng lên ngôi đến nay, cuộc sống của dân ngày một tốt hơn, ai mà chẳng yêu mến?

Thu Mộng Kỳ vừa lên xe liền nắm chặt tay Tô Vận, dưới ống tay áo rộng lớn của Tô Vận, hai người mười ngón đan xen, nắm chặt không rời.

Tô Vận cảm nhận được sự khao khát mãnh liệt của cô, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.

Mấy năm nay ở triều đình, nàng đã quen với việc trấn áp quần thần, xây dựng uy thế, ít có những cảm xúc xao xuyến kiểu tiểu nữ nhi thế này, động tác vượt lễ nghi của đối phương khiến nàng cả người nóng bừng.

Thiên tử giá lục, long liễn to lớn mở bốn phía, Tô Vận chăm chú nhìn dân chúng xung quanh, khẽ gật đầu ra hiệu.

Nhưng trong lòng lại âm thầm cảm nhận ngón tay cái của người kia đang nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mình.

Trái ngược với vẻ nghiêm nghị của nàng, Thu Mộng Kỳ mặt mày rạng rỡ, tươi cười vẫy tay với dân chúng hai bên đường, hoàn toàn không có vẻ đoan trang.

Thế nhưng lại có người thích cô như vậy, các tiểu cô nương bên đường la hét gọi tên cô không ngớt.

Chỉ là ánh mắt nữ hoàng vừa liếc qua, mấy cô nương ấy lập tức chui tọt sau lưng người yêu nhà mình.

"Bệ hạ thực sự để tâm đến hoàng phu..."

"Có một tiểu lang quân còn xinh hơn cả nữ tử như vậy làm phu quân, ai mà chẳng để tâm?"

"Nói cho cùng, bệ hạ cũng chỉ là một thiếu nữ hơn hai mươi thôi mà." Có người khúc khích cười nói.

"Gan to thật, lại dám bàn luận chuyện riêng tư của Bệ hạ và Hoàng phu."

"Bệ hạ trông thì nghiêm, nhưng cũng đâu có ăn thịt người, ngươi không biết sao? Bệ hạ đặc biệt khoan hậu với bọn ta nữ nhân, nếu không có người, mấy người như bọn mình muốn ra ngoài gặp gỡ người ta vào ban ngày cũng là chuyện khó như lên trời."

"Đúng vậy, nói đi thì cũng phải nói lại, Bệ hạ còn đẹp hơn cả Hoàng phu, nếu không phải người ở ngôi cao, khí thế nghiêm nghị khiến người ta không dám lại gần, thì đã còn được yêu thích hơn cả Hoàng phu."

"Các ngươi nói Bệ hạ nghiêm khắc như thế, Hoàng phu có sợ người không?"

"Phu quân ta làm việc trong cung, nghe nói trước đây khi thấy Bệ hạ và Hoàng phu ở chung, Hoàng phu luôn nhường nhịn Bệ hạ mọi thứ, chắc là cũng sợ."

"Hứ, ta mới không tin. Ngươi nhìn kỹ đi, dưới tay áo Bệ hạ đó, Hoàng phu nắm tay người chặt như vậy, giằng cũng không ra, rõ ràng là Hoàng phu còn mạnh mẽ hơn cả Bệ hạ."

"Nhìn Hoàng phu cười rạng rỡ kìa, thật sự tưởng người ta không thấy hai bàn tay đó của họ sao? Trời ơi, giữa chốn đông người thế này mà dám vậy, thật là xấu hổ chết đi được."

"Chậc..."

Dưới sự hộ tống của đội ngũ hùng hậu, long liễn chầm chậm tiến về phía hoàng cung, đi suốt gần nửa canh giờ mới vào đến cung.

Kế thành trước khi trở thành Kinh Đô vốn là một thành nhỏ vô danh, từ khi quyết định chọn nơi này làm Kinh Đô thì mới bắt đầu được khai phá phát triển. Ngay từ trước khi chính thức đăng cơ, Tô Vận đã bắt đầu chuẩn bị, lệnh cho bộ Công đặc biệt mời các danh gia kiến trúc từ khắp nơi trong cả nước về, tiến hành quy hoạch toàn bộ kinh thành, bao gồm hoàng cung, sáu bộ tám viện cùng các cơ quan hành chính, còn có khu dân cư và khu thương mại... tất cả đều được quy hoạch chi tiết.

Đồng thời huy động hàng vạn công nhân xây dựng tham gia kiến thiết cơ sở hạ tầng kinh thành, sau hơn ba năm, quá trình xây dựng tổng thể của toàn thành đã hoàn thành một nửa, phần còn lại vẫn đang tiếp tục được hoàn thiện.

Hiện tại tuy toàn bộ hoàng cung vẫn chưa xây xong, nhưng các điện chính đã có thể dọn vào ở, sáu bộ tám viện là trung khu vận hành của cả quốc gia, đương nhiên là hoàn thành sớm nhất.

Hoàng cung tọa bắc triều nam, nằm trên trục chính của toàn kinh thành, hoàng cung chỉ là nơi ở và làm việc của hoàng đế, không còn tam cung lục viện, nên cũng không cần xây cung điện quá to lớn như các triều đại trước.

So với các cung điện xưa kia, quy mô có nhỏ hơn, nhưng về hình thức thì vẫn tiếp nối phong cách nguy nga tráng lệ của hoàng cung truyền thống.

Nội các và Quân Cơ Xứ được bố trí hai bên Càn Thanh Môn trong hoàng cung.

Ra khỏi hoàng cung, hai bên ngoài tường cung lần lượt là các nha môn trung ương như sáu bộ tám viện. Phía ngoài tường phía đông là các cơ quan như Bộ Nông, Bộ Công, Bộ Thương, Lễ bộ, Lại bộ, Hộ bộ; phía ngoài tường phía tây là các nha môn võ chức như phủ Đô Đốc Ngũ Quân, Hình Bộ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự...

Khoảng cách giữa các cơ quan cũng tương đối tập trung.

Xe rước tiến vào hoàng cung, trời hãy còn sớm, Tô Vận phải vào Cần Chính điện làm việc, Thu Mộng Kỳ thì quay về tẩm cung trước.

Một đường bụi bặm mỏi mệt, không thể thiếu chuyện tắm rửa chỉnh trang lại.

Thu Mộng Kỳ lúc này mới lưu luyến rời khỏi lão bà, quay về tẩm cung.

Hoàng cung chia làm ngoại triều (tiền triều) và nội đình (hậu cung), ngoại triều là nơi hoàng đế lên triều bàn chính sự, cử hành đại lễ; còn nội đình là nơi sinh hoạt và cư trú của hoàng đế cùng hậu phi.

Ngày thường Tô Vận làm việc ở ngoại triều, nhưng nàng không giống các hoàng đế đời trước, mỗi ngày năm sáu giờ đã phải dậy lên triều, khiến người khổ cực, mà là quy định một tuần bảy ngày, làm năm nghỉ hai như hiện đại, mỗi thứ Hai lên một buổi triều chính, ngày thường thì đến các nha môn xử lý công việc, nếu có việc lớn thì mới mở triều hội đặc biệt.

Những việc thường ngày thì báo cáo theo cấp, từ các bộ đến nội các, cuối cùng mới đến tay nàng, không phải chuyện gà bay chó sủa gì cũng dắt lên triều làm mất thời gian và công sức.

Còn trong hậu cung bình thường chỉ có một chủ nhân là Tô Vận, cùng một vài cung nữ lo việc quét dọn và sinh hoạt thường ngày, thêm cả hộ vệ, tổng cộng chỉ khoảng hai ba trăm người, so với thời Minh có hơn một vạn thái giám và hơn hai ngàn cung nữ thì đúng là khác biệt một trời một vực.

Nhờ vậy mà chi phí hậu cung cũng được giản lược rất nhiều.

Thu Mộng Kỳ bước vào hậu cung, cả khu cung điện trống vắng thênh thang, không khỏi lẩm bẩm: "Ta là chủ nhân hậu cung mà chẳng có chút thành tựu gì cả."

Xuân Đào vừa ra đón nghe thấy câu này, liền bật cười: "Chủ tử nói gì vậy, nếu để mấy phi tần các triều trước nghe thấy, e là sẽ đội nắp quan tài bật dậy, bao nhiêu người từng ước được hoàng đế độc sủng hậu cung một người, cả thiên hạ này, chỉ có ngài mới được vinh sủng như thế."

Thu Mộng Kỳ cũng chỉ buột miệng than vãn, nào có thật sự oán trách gì, bật cười nói: "Vậy cứ làm người đầu tiên thiên hạ, độc chiếm nàng ấy."

Nói rồi liếc nhìn dáng người hơi đẫy đà của Xuân Đào: "Hai hài tử nhà ngươi giờ ai trông?"

Xuân Đào tuổi tác tương đương Thu Mộng Kỳ, bốn năm trước đã thành thân với Vương Tiểu Bảo, năm sau sinh được một tiểu nam hài mập mạp, năm kế lại sinh một tiểu nữ hài, vừa khéo thành chữ "Hảo". (Editor: đúng kiểu thực hiện 'huynh đệ sẽ bảo vệ tốt' :v)

Vương Tiểu Bảo mua một căn viện trong hẻm Hòa Hi, đón lão tổ mẫu cùng muội muội từ Lịch Châu lên Kinh Đô.

Giờ hắn làm việc bên cạnh Tô Vận, chuyên lo truyền lời chạy việc, coi như là tổng quản Thái giám, nhưng chỉ làm việc ở tiền triều, không vào hậu cung.

Đại Việt Quốc đã bãi bỏ chế độ thái giám, còn cung nữ cũng không còn là chế độ suốt đời, có thể rời cung thành hôn theo nguyện vọng, nếu trung thành đáng tin, dù đã thành thân vẫn có cơ hội vào cung làm việc.

Xuân Đào nghe Thu Mộng Kỳ hỏi đến hai hài tử, mỉm cười đáp: "Lão thái thái còn khỏe lắm, một ngày không chịu ngồi yên, hai hài tử đều giao cho người trông, có thêm tiểu cô giúp đỡ, lại thuê hai người hầu, cũng không vất vả gì."

Thu Mộng Kỳ gật đầu nói: "Tuy trong nhà có người lớn và người làm chăm sóc, nhưng làm phụ mẫu vẫn phải thường xuyên ở bên hài tử mới được."

Xuân Đào cười đáp: "Có gì đâu mà quý giá, ta với Tiểu Bảo hồi nhỏ đều lớn lên bằng cách lăn lộn đủ kiểu, hơn nữa mỗi tuần cũng được nghỉ hai ngày, thời gian bên hài tử cũng đủ rồi."

Thấy nàng sống tốt như vậy, Thu Mộng Kỳ cũng thấy vui thay. Nhưng ngay sau đó lại chuyển chủ đề sang Đại Phúc: "Đại Phúc cũng đã hai mươi hai, không thể trì hoãn mãi được."

Nhắc đến đệ đệ, Xuân Đào rõ ràng mang thêm vài phần u sầu: "Những năm qua hắn cứ theo hầu chủ tử, nô tỳ cũng khó mà để ý chuyện hôn sự cho hắn, hơn nữa người ta vừa nghe hắn đầu óc không được lanh lợi là né ngay... Có vài nhà thì cũng chịu, nhưng cảm thấy không thích hợp..."

Đại Phúc theo Thu Mộng Kỳ chinh chiến khắp nơi nhiều năm, cũng tích lũy không ít quân công, sau này luận công ban thưởng, chắc chắn cũng được trọng thưởng, lại thêm mấy năm theo sát hoàng đế và hoàng phu, Tô Vận tất nhiên cũng không bạc đãi hắn, vậy nên cũng có người nhắm vào điểm này.

Thế nhưng chính vì như vậy, Xuân Đào lại càng không vui.

Quan trọng nhất là, họ cũng không biết trong lòng Đại Phúc thật sự nghĩ gì.

Nếu bản tính hắn ngây ngô, không muốn lấy thê tử, mà lại ép hắn thành thân, lỡ như hắn không thích, chẳng phải là hại đời nữ nhi nhà người ta sao?

Thu Mộng Kỳ vội an ủi: "Không sao, giờ không còn chiến sự, có nhiều thời gian để lo chuyện này, lát nữa ta sẽ nói với Vận Nhi, thăm dò một chút xem trong lòng Đại Phúc nghĩ gì."

Nghe chủ tử nhận lời lo giúp đệ đệ, Xuân Đào không giấu nổi niềm vui trong lòng.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này sẽ điều chỉnh tuổi của Hoán nhi nhỏ hơn một chút (●-●)

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-22 21:24:36 đến 2023-10-23 21:00:58.

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: L·ũ L·ụt., Say Rượu Tham Thiền, mỗi người 1 cái;

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 2 cái; Nguyên Tử Nhóc Con, Goofy, mỗi người 1 cái;

Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Cheo Leo Đề Cơm Cơ 20 bình; Mộc Dễ Dương 10 bình; Vong Xuyên Thanh Điểu 5 bình; Hải Ly Sờ Cá Ovo, @ Toàn Nghệ, mỗi người 3 bình; Bảy Tam I 2 bình; Vị Ương Feiyu, Vân Trung Y, Sa Thụ, 58668617, Tiểu Cùng, 50479772, 29971816, mỗi người 1 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro