Chương 258: Thân phận công khai
Chương 258: Thân phận công khai
Từ khi Tô Vận đăng cơ đến nay, quốc lực ngày càng hưng thịnh chưa từng có, nếu là trước kia, người Tiên Bi tuyệt đối sẽ không để nước nàng lớn mạnh như vậy. Chỉ là mười năm gần đây, nội bộ Tiên Bi mấy phe phái tranh đấu kịch liệt, căn bản không rảnh quan tâm phương nam, khiến Việt Quốc yên ổn vượt qua giai đoạn đầu phát triển.
Thế nhưng lại có một tiểu quốc - Khương Hồ lại cứ không tin điều này, nghe nói Việt Quốc là một nữ tử đăng cơ xưng đế, liền chê cười Việt Quốc không có người tài, nhiều lần khiêu khích biên giới phía bắc Lương Châu và Ung Châu của Việt Quốc.
Ở khu vực Quy Tư, Khương Hồ chủ yếu là bộ tộc Nghĩa Khư, sớm từ thời nhà Chu đã từng thần phục thiên tử nhà Chu, sau khi Tây Chu diệt vong thì tuyên bố thoát ly khỏi vương thất nhà Chu. Đến thời Tần, Tần Tuyên Thái hậu Mị Nguyệt đã chém giết Nghĩa Khư Vương, sau đó Tần diệt Nghĩa Khư, thiên hạ đại nhất thống.
Đến thời Hán, sau khi Hung Nô trỗi dậy, khu vực này lại trở thành chư hầu của Hung Nô, Khương Hồ liền bắt đầu cuộc chiến tranh kéo dài trăm năm với nhà Hán được gọi là chiến tranh Khương Hán.
Tới nay vẫn tranh chấp không ngừng, người Khương Hồ nhiều lần nam tiến quấy nhiễu bá tánh biên cảnh, cướp bóc, đốt giết rồi bỏ chạy, thực sự ác độc, khiến người ta vừa giận vừa đau đầu.
Nghe tin Khương Hồ lại tiếp tục quấy rối biên cảnh, Tô Vận nhìn vào phần bản đồ Việt Quốc, nơi phía bắc lõm xuống một mảng lớn, liền nhíu mày, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Vương Tam làm sao không hiểu tâm tư nàng, liền nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, mảnh vá lớn như vậy, nhìn đúng là chướng mắt, chi bằng cắt luôn cái mảnh vá đó."
Tô Vận gật đầu: "Một nước nhỏ như vậy, lại dám coi thường thiên uy đại Việt ta, liên tục quấy nhiễu, khiến bá tánh trấn thủ biên cương khổ không kể xiết. Mảnh đất này từ thời Tiên Tần đã quy về Hoa Hạ ta, phải dạy dỗ nghịch tử này một trận."
Rất nhanh sau đó, Vương Tam liền dẫn ba trăm nghìn binh mã đến Định An quận thuộc Ung Châu, phía tây hợp binh với Lưu Nhị Hổ đang trấn giữ Lương Châu, phía đông kết thành liên minh ngang hàng với Hứa Mục Thông của Tịnh Châu, tạo thành thế đối đầu hai mặt đông nam đối với tộc Khương Hồ.
Đột nhiên kéo đến nhiều người như vậy, Khương Hồ ít nhiều cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng sau trăm năm chinh chiến với người Hán, bọn họ lại cho rằng người Hán phương nam cũng chỉ đến thế, còn mạnh miệng kêu gào sẽ dùng sức của cả tộc Khương Hồ để kéo sập đại Việt.
Vương Tam vốn xưa nay là người độc ác ít nói, những năm qua đắm mình trong binh thư, lại từng trải qua biết bao trận chiến lớn nhỏ, đã sớm không còn là tên khắc nghiệt nhỏ nhoi trấn giữ thành Phong Nhạc khi xưa, mà đã trở thành một vị đại nguyên soái thống lĩnh hàng chục vạn đại quân.
So với hành động liều lĩnh, hắn càng chú trọng mưu lược, mà chiêu nào cũng độc hiểm, ra tay bất ngờ, khiến Khương Hồ hoàn toàn trở tay không kịp.
Đám người Khương dã man này trước giờ đâu từng gặp phải lối đánh âm nhu như vậy, nhất thời thua lui từng bước, chưa đầy nửa năm đã giơ cờ trắng xin hàng, còn nói sẵn sàng đưa nhi tử mà thủ lĩnh bộ tộc yêu thương nhất sang đại Việt để bổ sung hậu cung cho nữ đế.
Nghe được tin này, Thu Mộng Kỳ lập tức mắng to ngay tại buổi triều sớm: "Đám mọi rợ này cũng mơ thật đẹp!"
Nữ đế ngồi cao cao trên điện Kim Loan, đang ở độ thanh xuân hai mươi sáu hai mươi bảy, nhan sắc khuynh thành khó bề diễn tả. Khương Hồ đưa nam nhân tới đây, đây là đầu hàng hay là mưu tính chiếm tiện nghi? Chẳng phải là khi dễ người ta quá đáng sao?
Vậy mà vẫn có kẻ không có mắt đứng ra nói: "Bệ hạ, cũng đến lúc nên bổ sung hậu cung, những năm qua bệ hạ và hoàng phu mãi không có con cái..."
Nói đến đây thấy Thu Mộng Kỳ trừng mắt nhìn, người nọ vội cúi đầu xuống, nói tiếp: "Thiên tử có tam cung lục viện vốn là đạo lý hiển nhiên, mong hoàng phu đừng nảy sinh lòng ghen, để mất thể diện."
Quả nhiên lại có bốn năm người khác đứng ra phụ họa theo.
Trương Yên vội vàng bước lên nói: "Bệ hạ, tộc Khương Hồ đã gây họa cho biên cương phía bắc nước ta đã lâu, triều đại trước cũng không phải chưa từng đánh thắng họ, nhưng đối phương hễ thua là lại xin hàng, đưa một hai mỹ nhân tới hòa thân là xong chuyện. Mỗi lần đánh thắng lại yêu cầu chính quyền phương nam nạp mỹ nhân và cống phẩm, cứ lặp đi lặp lại khiến người ta phiền không chịu nổi, bá tánh trấn thủ biên cương khổ không kể xiết. Triều trước còn có đến ba công chúa bị đưa đi hòa thân với Khương Hồ, thủ lĩnh chết rồi thì lại phải hầu hạ huynh đệ hoặc nhi tử hắn, thật sự bi thương thê thảm, đây chẳng phải là đại sỉ của người Hán ta sao."
"Thần cho rằng, đã đến lúc phải kết thúc, nên nhổ tận gốc khối u ác tính này."
Vị đại thần ban nãy đề nghị chấp nhận đầu hàng vội nói: "Bây giờ vất vả lắm mới ổn định được cục diện, bá tánh an cư lạc nghiệp, nếu tiếp tục chinh chiến vô độ, sẽ khiến biên cương năm nào cũng chinh chiến, dân chúng ly tán, thậm chí còn liên lụy đến cả vùng Hán Trung, chi bằng lấy hòa làm quý, thu nhiều cống phẩm hơn một chút, cũng tránh được kết cục tướng sĩ đổ máu nơi biên ải."
Lưu Nguyệt Như người xưa nay rất ít khi lên tiếng ở triều đình, lập tức phản bác: "Bá tánh phương nam thì an cư lạc nghiệp, nhưng bá tánh biên cương ly tán thì ai chịu trách nhiệm, ngươi chịu trách nhiệm sao?"
Vị đại thần nọ bị bác bỏ hai lần liên tiếp, cũng bắt đầu lộ vẻ không vui: "Muốn đất nước được trường trị cửu an thì tất nhiên phải hy sinh một bộ phận người dân, bá tánh biên cương chết như vậy cũng là xứng đáng, nếu không thì phải là những tướng sĩ liều mạng kia chết thay."
Lưu Nguyệt Như cười lạnh: "Tướng sĩ có trách nhiệm bảo gia vệ quốc, nói như ngươi thì hóa ra lại là bá tánh biên ải gánh lấy trách nhiệm bảo vệ cho mấy chục vạn đại quân của chúng ta sao?"
Vị đại thần kia lập tức cứng họng, không nói nên lời.
Thu Mộng Kỳ nói: "Tướng sĩ đều đang chờ cơ hội kiếm quân công thăng quan phát tài, còn ngươi lại nghĩ đến việc đuổi dân chúng trấn thủ biên cương ra làm bia đỡ đạn, hay là Hạ thị lang muốn dẫn cả nhà chuyển tới biên giới trải nghiệm cuộc sống của dân chúng nơi đó, thay dân nội địa giữ biên ải, như vậy cũng có thể thể hiện Hạ thị lang lòng dạ sáng suốt, đại nghĩa vô tư."
"Thật sự là như vậy, thần nghĩ bệ hạ hẳn có thể thành toàn."
Vị đại thần họ Hạ nghe thấy những lời này thì giật bắn mình, nếu thật sự để nữ hoàng nghe lời tên này gối đầu gió, đem cả nhà mình ném ra biên cương, mấy chục miệng ăn trong nhà làm sao sống nổi.
Lý Thái bước ra khỏi hàng nói: "Nay đại Việt Quốc ta binh cường mã tốt, lại có trại nuôi ngựa riêng, trang bị đầy đủ không cần phải bàn, theo thần thấy, cũng là lúc nên để đám Tiên Bi ở phương bắc nhìn thấy thực lực của chúng ta, nếu không chờ đến khi bọn chúng hồi phục, lại liên kết với Khương Hồ quấy rối biên giới, cũng là mối họa tiềm ẩn."
Trương lão cũng nhìn ra tâm ý của nữ hoàng, liền phụ họa theo.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt bước ra tán thành.
Lúc này Tô Vận mới nói: "Đã có nhiều khanh gia đều chủ trương thống nhất, vậy cứ theo ý các khanh, lập tức truyền lệnh cho Vương Tam, dốc toàn lực tấn công toàn diện, thu hồi lãnh thổ cũ."
Chúng thần nghe thấy giọng nói vang dội của hoàng đế, đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế.
...
Năm Hàm Ninh thứ ba, chỉ mất chưa đầy một năm, Vương Tam đã dẫn quân tiến vào Bạc Xuyên, chính quyền Khương Hồ diệt vong.
Lãnh thổ được thu về Việt Quốc, đổi tên thành Hạ Châu.
Vương Tam phụng mệnh dẫn binh đi từ Kim Thành quận thuộc Lương Châu, thẳng đến Tây Khương, cả nước tạo thành thế bao vây, lại mất ba năm để bình định Tây Khương, từ đó bản đồ đại Việt Quốc rốt cuộc cũng hoàn chỉnh, không còn tình trạng vá víu từng mảnh đông một khúc tây một đoạn.
Khi chiến báo thắng trận truyền đến Kinh Đô, Tô Vận và Thu Mộng Kỳ cũng vừa bước vào tuổi ba mươi.
Quần thần đồng loạt dâng lời chúc mừng.
Trong buổi triều sớm, chính điện tràn ngập không khí vui mừng, Tô Vận cũng nhân cơ hội tuyên bố, lập nữ tử của Tề quốc công Hòa Cảnh Hoán làm Thái nữ, từ hôm nay chính thức vào ở Đông Cung.
Nghe tin tức chấn động này, có người bị đập đến choáng váng đầu óc, có người lại đã dự liệu từ trước, trong điện bàn tán xôn xao.
"Bệ hạ, huyết mạch hoàng gia không thể vấy bẩn, dù bệ hạ không có con nối dõi, vẫn còn đại hoàng đệ và nhị hoàng đệ có thể giao trọng trách, cớ gì phải lập người không cùng huyết thống."
Hòa Cảnh Hoán từ khi mười tám tuổi đã theo lên triều, giờ nghe thấy mọi người nghi ngờ, nét mặt vẫn không đổi, đứng đó với dáng người thẳng tắp như một cây tùng kiêu hãnh, như thể cuộc tranh luận lúc này không hề liên quan đến nàng.
Ảnh Thất lại càng vững như tùng, không nói lấy một lời, tuổi gần bốn mươi, sớm đã không còn sát khí như xưa, nhìn qua chỉ như một người trung niên bình thường, ai cũng khó mà ngờ được người này từng một mình tiêu diệt tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ.
Tô Vận nói: "Trẫm đã từng không chỉ một lần nói qua, đại Việt Quốc không phải là thiên hạ của họ Tô, cũng không phải của họ Thu, mà là thiên hạ của bá tánh. Các ngươi đều cho rằng trẫm đang nói đùa, hôm nay trẫm sẽ nói cho rõ, đây chính là lý niệm mà trẫm luôn kiên trì theo đuổi triều đình không phải là thứ cao cao tại thượng, nó vừa là cơ cấu chính trị vận hành cả quốc gia, đồng thời cũng là cơ cấu phục vụ cuộc sống an cư lạc nghiệp của dân chúng. Ai làm người đứng đầu cơ cấu này, tất nhiên phải là người có năng lực, nếu chỉ nhìn vào huyết mạch mà phớt lờ năng lực, vậy sẽ là tai họa lớn cho cả đại Việt Quốc!"
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế đều là cha truyền con nối, không thì cũng truyền cho huynh đệ thân thích, chưa từng có lý nào lại nhường ngôi cho người mang họ khác.
Có người tiến lên tranh luận, đều bị Tô Vận phản bác từng người một.
"Các ngươi, đầu óc quá lỗi thời. Những năm qua đại Việt Quốc ta luôn duy trì thế cường thịnh, bí quyết là gì? Ngoài việc phát triển mạnh mẽ nông nghiệp và thương nghiệp, trẫm cho rằng chính là sự đổi mới, tạo ra cái mới, tiếp nhận tư tưởng mới, vận dụng xu thế mới. Nếu cứ mãi sống trong quá khứ, ai sẽ đi chế tạo thuyền, mở rộng mậu dịch hải ngoại? Mỗi năm hai ngàn vạn thuế quan từ đâu mà có? Nếu chỉ mãi bảo thủ, cam chịu nhún nhường, làm gì có Hạ Châu và Tàng Châu hôm nay? Dậm chân tại chỗ, sau cùng sẽ chôn vùi hiểm họa to lớn."
Chúng thần vẫn muốn nói thêm, nhưng nhìn ra ý nữ hoàng đã quyết, hơn nữa ngôi vị vốn là của nàng, nàng muốn truyền cho ai thì truyền, đã có vị nữ hoàng đầu tiên, thì có vị thứ hai cũng không phải chuyện lạ.
Huống hồ nhìn khắp lịch sử, có triều đại nào quốc lực hưng thịnh bằng hiện nay? Phải nói rằng, mười phần thì chín phần quyết sách của nữ hoàng đều đúng. Lại nghĩ đến Hòa Cảnh Hoán từ chín tuổi đã theo bên cạnh nữ hoàng, mười lăm tuổi vào nội các hỗ trợ, mười tám tuổi đã được cho phép lên triều tham chính, nữ hoàng mấy chục năm trước đã sớm tính trước, một kế hoạch đào tạo lâu dài như vậy, rõ ràng là mưu tính chắc chắn.
Hơn nữa vị Thái nữ tương lai này những năm qua cũng đã làm được không ít việc thật sự, kế thừa phong cách của nữ hoàng, tính tình trầm ổn, làm việc thận trọng không nóng không vội, tuổi còn trẻ đã có thể tự mình đảm đương một phương, nay nhìn lại càng thêm khí độ làm nên đại sự.
Sau khi nghĩ thông suốt, các thần tử cũng lần lượt xoay chiều, chuyển sang ủng hộ lập Hòa Cảnh Hoán làm Thái nữ.
Chuyện lập Thái nữ từ đó được định xuống.
...
Tháng Sáu cùng năm, Trương lão cáo lão hồi hương, Lý Thái thăng nhiệm làm Thủ phụ, Trương Yên đảm nhiệm chức Thứ phụ.
Thượng thư Hình Bộ Triệu Hồng Vận nhập các, lấp vào vị trí Trương lão để lại.
Mà đúng lúc đó, một đạo thánh chỉ hạ xuống, phá vỡ sự yên ổn của triều đình.
"...Tiền triều huân quốc công bộ hạ tiền phong Thu Phái, là nghĩa tử của huân quốc công... Huân quốc công bị tiên đế cùng thái tử cấu kết hãm hại, dẫn đến toàn tộc Hòa gia hơn ba trăm người bị tru diệt, mười vạn tướng sĩ cũng toàn quân bị diệt... Thu Phái liều chết mang theo ghi chép hành quân trốn ra, lại mất thêm nhiều năm kêu oan rửa sạch cho Hòa gia, nhưng vì vết thương cũ tái phát mà bất hạnh qua đời, liền đem trọng trách tuyên oan, giao lại cho nhi tử là Thu Thực. Thu Thực kế thừa di nguyện phụ thân, ngày đêm không dám lơi lỏng, nhưng trên đường đi nhậm chức tại Lịch Châu lại bệnh mất. Di nguyện chưa hoàn thành, trước lúc lâm chung đành giao lại trọng trách cho muội muội Thu Mộng Kỳ. Nhiều năm qua, Thu Mộng Kỳ vì kế thừa di nguyện phụ thân, nữ giả nam trang, chịu trăm nghìn gian khổ, cuối cùng khiến chân tướng vụ án Hòa gia sáng tỏ, vong linh mười vạn tướng sĩ nơi biên ải được yên nghỉ... Trẫm tưởng nhớ công lao huân lão quốc công với xã tắc, hơn nữa chắt nữ ông là Hòa Cảnh Hoán tư chất thông minh, đặc biệt lập nàng làm Thái nữ. Nay Thái nữ đã định, Thu gia nhiệm vụ đã xong, đặc biệt trả lại danh phận cho Thu Thực..."
"Thu Thực kế thừa di nguyện phụ thân, tận tâm tận lực, vì tuyên oan cho trung thần, khổ tận cam lai, tinh thần đáng ca ngợi, đặc biệt truy phong làm 'Cao Nghĩa Quân', an táng tại hoàng lăng..."
"Sắc phong nữ nhi hắn là Thu Hưng Duệ làm 'Trấn Quốc Công chúa', để biểu dương lòng trung liệt của gia tộc, nối tiếp đức nghĩa của tổ tiên..."
"...Trẫm và Sở quốc công Thu Mộng Kỳ nhiều năm chinh chiến cùng nhau, tình như tỷ muội. Nay Thái nữ đã lập, con nối dõi không lo. Trẫm không vướng nhi nữ tình trường, nguyện tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp kiến thiết đại Việt Quốc... Từ nay về sau, hậu cung chỉ giữ lại một mình Sở quốc công, không thu thêm người..." (Editor: có chắc là tình như tỷ muội không?)
Chúng thần nhất thời xôn xao, hoàng phu hóa ra là nữ nhân?
Không chỉ như vậy, nữ hoàng còn đặc biệt tuyên bố hậu cung không thu thêm người, đây mà là tình tỷ muội gì chứ, rõ ràng là "ma kính", cái này chính là công khai sủng ái một mình Thu Mộng Kỳ!
Chúng thần rối rít dâng tấu can ngăn, yêu cầu nữ hoàng chấm dứt việc làm hoang đường này.
Hồi đáp của nữ hoàng là: Thật sự là tình tỷ muội, hơn nữa Thái nữ cũng đã có, trẫm không hứng thú với chuyện nhi nữ tình trường, chỉ muốn làm đại nghiệp, chẳng lẽ các ngươi không muốn trẫm lo cho đại nghiệp sao?
Chúng thần tức mà không nói nên lời, như thể ngậm hoàng liên, có đắng cũng không thể thốt ra.
Hoàng đế cần chính là chuyện tốt to lớn, bọn họ lại không thể tìm ra nổi một lý do để phản bác.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Thu Mộng Kỳ thay một thân nữ trang tiếp tục lên triều, đường đường chính chính xuất hiện ở cả tiền triều lẫn hậu cung.
Mà kinh ngạc nhất chính là nhóm bằng hữu từng cùng nhau vào sinh ra tử, bao gồm Đới Yến, Triệu Nhuế, Chung Thục Nương và những người khác.
Ngay tối hôm sau khi đạo thánh chỉ được ban xuống, Đới Yến đứng ra mời khách, gọi mọi người đến Thiên Hương Lâu tụ họp, mục đích chính là để tra hỏi Thu Mộng Kỳ cho ra nhẽ. (Editor: hội bede tụ họp =]]])
Tô Vận nay đã là hoàng đế, bất tiện xuất cung thường xuyên, Thu Mộng Kỳ thì lại vui vẻ nhận lời đến dự.
Vừa gặp mặt, Đới Yến đã từ trên xuống dưới nhìn nàng một lượt, miệng tặc lưỡi nói: "Được lắm được lắm, Thu Mộng Kỳ ngươi giỏi thật, giấu chúng ta lâu như vậy, hoá ra thật sự là giống cái."
Trương Yên bật cười: "Chiêu này đúng là lợi hại, ai cũng nói nàng có sở thích mặc trang phục khác giới, thích đóng giả nữ nhân, ai ngờ người ta vốn dĩ là nữ."
Triệu Nhuế nói: "Chủ yếu vẫn là nhờ Cao Nghĩa Quân hôm đó cởi áo giữa yến tiệc, khiến người người không thể không tin, ai ngờ lại là tráo cây hòe thay cây đào\*."
(\*) 李代桃僵 - Lý đại đào tương: thành ngữ chỉ việc dùng một người/điều gì đó để thế thân, thay thế hy sinh cho đối tượng khác.
"Vậy mà lại giấu chúng ta lâu như vậy."
Mọi người thi nhau lên tiếng công kích cô, chỉ có Lưu Nguyệt Như ngồi yên lặng, không hề tỏ thái độ.
Chung Thục Nương tò mò hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ nàng đã biết từ trước?"
Lưu Nguyệt Như thản nhiên đáp: "Trước khi gặp nàng thì ta đã biết."
Chung Thục Nương nghe vậy, liền nhéo tai cô: "Tốt lắm Lưu Nguyệt Như, biết mà không nói cho ta, mồm cũng thật kín, còn có chuyện gì nữa giấu ta phải không?"
Lưu Nguyệt Như vội vàng cầu xin tha thứ: "Nàng đừng có thừa cơ vu vạ cho ta, việc nào ra việc nấy, chuyện này là nàng ấy và bệ hạ cùng nhau giấu bọn mình, ta dù có biết cũng không thể nói với nàng được mà."
Chung Thục Nương lúc này mới buông tha cho Lưu Nguyệt Như, quay sang nhìn Thu Mộng Kỳ nói: "Vậy-ngươi và bệ hạ thật sự là một đôi?"
Còn chưa đợi Thu Mộng Kỳ trả lời, đã có người chen lời nói: "Ngươi nhìn dáng vẻ dính như keo của hai người họ thường ngày, còn giả được sao?"
Chung Thục Nương cười đầy hàm ý: "Thì ra việc 'ma kính', trong đám chúng ta, ngươi và bệ hạ mới là tổ tông."
Thu Mộng Kỳ lập tức đỏ bừng cả mặt.
Ngoài Trương Yên ra, những người còn lại ít nhiều cũng thấy có chút ngượng ngùng, dù sao chuyện kia thì ai cũng từng làm qua, nhưng nói huỵch toẹt ra thế này vẫn khiến người ta xấu hổ.
Lưu Nguyệt Như đã miễn dịch với cái tính miệng rộng không kiêng nể gì của người nhà mình, thấy cũng không lấy làm lạ.
Chung Thục Nương trêu chọc xong thì quay sang Trương Yên nói: "Trong đám chúng ta, chỉ có mình ngươi là khác người, nếu không có hứng thú với Vương thượng thư, chi bằng cũng tìm một muội muội đi?"
Lưu Nguyệt Như nghe vậy, vội vàng lao tới bịt miệng nàng: "Cô nãi nãi của ta, đúng là chuyện gì nàng cũng nói ra được!"
Chung Thục Nương chẳng hề để tâm: "Ở đây chẳng phải toàn người nhà sao, các nàng đều có chức quan trong người, A Nhuế giờ cũng tính là người của quan phủ, chỉ có ta là dân thường đầu đội trời chân đạp đất, các nàng không định bắt nạt ta chứ?"
Thu Mộng Kỳ phì cười: "Chúng ta dám bắt nạt ngươi sao? Thật sự dám rồi, chẳng phải Lưu đại nhân sẽ tìm chúng ta tính sổ sao?"
Lưu Nguyệt Như lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, dù nàng có nói bậy gì đi nữa, các ngươi cũng không được làm khó nàng, nếu không ta không khách sáo."
Mọi người đều làm ra vẻ sợ hãi, phụ họa theo.
Còn về câu hỏi vừa rồi của Chung Thục Nương, Trương Yên chỉ mỉm cười, không đáp.
Những năm qua, Vương Tam vẫn chưa thành thân, bình thường thỉnh thoảng có gặp, nhưng cũng chỉ giống như đồng liêu chào hỏi qua loa, không còn ràng buộc nào khác.
Trong những năm giao tranh với Khương Hồ và Tây Khương, Vương Tam luôn là người chủ động xin xuất chinh, mấy năm liền không gặp, mãi đến khi chiến sự gần đây kết thúc, hắn mới khải hoàn hồi triều.
Giữa đám đông, hai người chạm mắt nhau, nhưng rất nhanh đã dời tầm nhìn.
Tất cả giao tình, vừa chạm liền rút.
Chỉ là chẳng ai biết rõ tâm tình nàng ra sao, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình nên có cảm xúc gì. Hiện tại trên còn phải phụng dưỡng lão nhân gia, dưới phải chăm sóc hài tử, ngày ngày xử lý chính vụ, cuộc sống đầy ắp, nàng cũng không dám nghĩ quá nhiều thứ khác.
Sống như hiện tại thế này, cũng khá tốt rồi. (Editor: vậy là cp này tác giả cho OE)
Thu Mộng Kỳ ngồi một bên vẫn còn đang tiếp tục câu chuyện khi nãy: "Mấy người các ngươi còn dễ nói, chứ cửa ải phụ mẫu nàng, hai chúng ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào ứng phó."
Phần lớn mọi người đều từng nghe qua chuyện về cha của Tô Vận rõ ràng là cha của thiên tử, vậy mà vì bất đồng quan điểm mà thà ở quê trồng ruộng chứ không chịu nhập triều làm quan. Trước kia vốn đã chẳng mấy coi trọng Thu Mộng Kỳ, nay lại biết nàng là nữ tử, không biết đến lúc ấy sẽ nghĩ thế nào.
Triệu Nhuế nói: "Nếu không được thì đem bài nói mị dân dỗ quần thần hôm trước ra xài lại xem."
Thu Mộng Kỳ lắc đầu: "Quần thần không thể can thiệp vào đời tư của chúng ta, nhưng ta và nàng vẫn muốn được phụ mẫu nàng chấp nhận."
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt bó tay, không giúp được gì.
"Chuyện tương lai để tương lai tính, hôm nay chủ yếu là mừng cho Mộng Kỳ được làm chính mình, không say không về!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro