16.Một lời nói ra, cách xa ngàn dặm

Những tiếng nhạc xập xình càng lúc càng đánh to hơn , những cuộc vui đến gần nửa đêm vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Quảng Linh Linh đang chìm trong những nụ hôn triền miên không dứt, đến khi đôi mắt nhìn thấy sợi dây chuyền chiếu sáng trên cổ của người đó, thật sự không tin vào mắt mình nữa.

" Trần Mỹ Linh , sao lại như vậy ?"- cô đưa đôi tay đánh mạnh lên trên đầu mình, sau đó nhìn lấy Trần Mỹ Linh một cách đầy khổ sở.

" Chị đã làm những gì ? Bây giờ lại còn hỏi em"- nàng nở một nụ cười nhẹ trả lời với người trước mặt.

" Xin lỗi, chị không có ý đó , chỉ là chị tưởng, tưởng em là..."- cô ôm chặt lấy đứa em gái của mình vội vàng giải thích.

" Là Vân Tường"- sau câu nói đó Trần Mỹ Linh cũng quay mặt qua hướng khác, nàng chán ghét để Quảng Linh Linh nhìn thấy khuôn mặt này.

Còn nỗi đau nào hơn là khi người mình yêu triền miên quấn lấy, trao bao yêu thương nhưng cứ ngỡ mình là người khác.Tại sao cái gì càng cố hy vọng nó không xảy ra, là y như rằng nó nhẫn tâm tồn tại. Quảng Linh Linh, chị không thể bớt tàn nhẫn với em dù chỉ một ngày sao ?

" Quảng Linh Linh , em ghét chị ...em ghét chị"

Cơn mưa phải chăng đối với nỗi buồn là tri âm tri kỷ , dường như nó rất biết khoảnh khắc nào người ta mệt mỏi nhất để ghé thăm . Bên ngoài từng giọt nước nặng hạt trút xuống như một cơn đại hồng thuỷ , sấm chớp liên hồi khiến người người hoảng sợ.

" Trần Mỹ Linh đợi chị với Trần Mỹ Linh"- nàng mặc nhiên để mưa gió làm bản thân ướt sũng, cũng không thèm nán lại cùng một chỗ với cô.

" Chị đi đi , em không muốn nhìn thấy chị nữa "- Quảng Linh Linh chưa bao giờ chị chạy theo em , ngày hôm nay em lại càng không muốn nhìn thấy điều đó ở trong tình huống này.

" Nghe chị nói đi Trần Mỹ Linh , chị thật sự không muốn làm điều đó với em..."

" Quảng Linh Linh thà là chị làm điều xấu hổ vừa rồi với em , em sẽ bị cả thiên hạ này phỉ báng. Còn hơn là bây giờ chị nói với em, chị làm điều đó với Vân Tường trên thân thể là của em "- trước câu nói đó nàng đã ra tay đánh cô, cái đánh lần đầu tiên với người chị cả đời theo đuổi.

" Chị lúc nào cũng nhắc đến Vân Tường, Quảng Linh Linh chị có từng nghĩ đến khi nghe cái tên này em khó chịu đến thế nào không ? "

" Cô ta ở bên cạnh chị có nhiều bằng em không ? Có lo lắng quan tâm chị nhiều hơn em không ? Quảng Linh Linh chị nói đi, chị nói đi "- mưa vẫn đánh liên tục lên gương mặt đầy uỷ khuất, nhưng làm sao có thể che giấu được những giọt nước mắt đã vô cùng nặng trĩu.

" Em nói gì vậy ? Trần Mỹ Linh ? "- Quảng Linh Linh cơ hồ nhận ra ẩn ý bên trong nhưng không dám tin là sự thật, cô run rẩy thốt lên từng chữ như muốn đính chính lại suy nghĩ thật sự của nàng.

" Chị không biết ? Hay giả vờ không biết. Quảng Linh Linh chị có từng nghiêm túc nhìn lấy ánh mắt của em dành cho chị, em giấu không được nữa. Em yêu chị, yêu đến không còn phân biệt được đâu là luân thường đạo lý "

Người ta đã nói một lời nói ra khó mà rút lại được, nhưng nàng chính là quá yếu đuối để có thể giữ lại thứ cứ dày vò mình. Hôm nay đã nói ra, biết trước không còn đường quay lại.

" Trần Mỹ Linh, yêu một người máu mủ ruột thịt của mình. Em điên rồi, em điên rồi phải không ?"- cô hét lên át cả tiếng mưa rớt bên mái hiên như trút hết sự căm phẫn, từng bước chân lùi lại phía xa xa. Người muốn chạy trốn bây giờ không còn là Trần Mỹ Linh nữa, mà đích thị chính là Quảng Linh Linh.

Cô lại chạy thật nhanh ra khỏi tầm nhìn của nàng, nhưng nàng không còn sức lực để đuổi theo nữa. Nàng mệt rồi, đầu gối rớt mạnh xuống mặt đường đau nhói.

-------------

Quảng Linh Linh chạy thật nhanh trong cơn mưa nặng hạt, không ngừng nghĩ đến Trần Mỹ Linh. Sao em lại có thể yêu thương tôi, khi chúng ta có chung một người mẹ. Cô bắt đầu liên kết lại tất cả mọi chuyện, cũng đồng thời hiểu ra lý do vì sao Trần Mỹ Linh chán ghét Vân Tường đến vậy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc rất lâu, cuộc gọi hiển thị một cái tên quen thuộc.

" Chị nghe đây..."- cô cố gắng khắc chế âm giọng của mình để có thể tự nhiên nhất, cơn mưa hiện tại phần nào giúp cô che giấu đi một chút.

" Linh Linh, em sợ lắm. Ba mẹ không chấp nhận hai chúng ta ..."- bên kia đầu dây điện thoại chính là giọng nói nghẹn ngào của Vân Tương, có vẻ tình trạng của cô ấy không khá hơn cô là bao.

" Ba mẹ rất tức giận họ nhốt em vào phòng, nói là sẽ gả em cho một người khác. Quản gia rất thương em đã mua cho em hai vé máy bay, trời gần sáng sẽ mở cửa để em đi..."- cô gái đó nhanh chóng nói lên kế hoạch với cô trong trạng thái vô cùng vui sướng.

" Đi ?"-cô vẫn cứ như người mất hồn ngập ngừng hỏi lại.

" Quảng Linh Linh nếu như ngày mai em không thấy chị ở sân bay, cả đời này chị sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữa "

Tuy Vân Tường không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của họ. Nếu như không đi sẽ không còn cơ hội.

Đi tức là chấp nhận bỏ hết tất cả sự yêu thương của gia đình, đi tức là không còn ngày trở lại. Ba mẹ sẽ ra sao ? Trần Mỹ Linh sẽ thế nào ? Nhớ đến con người u mê không lối thoát đó, nhất thời khiến cho cô không khỏi tức giận.

----------

Đâu đó có một đám người, từ nãy đến giờ vẫn cứ nhìn theo hai cô gái từ trong quán Bar đến khi ra ngoài . Đợi đến lúc cô gái người đầy võ nghệ kia đi, cũng ngay lập tức theo lệnh bước về phía Trần Mỹ Linh.

" Các người là ai... thả tôi ra"- nàng mệt nhoài chống cự trong yếu ớt, một chút cũng không có sự uy hiếp với bọn chúng.

" Bọn anh là ai à ? Là người bị ba của em hại không ra một cái gì cả "

Trời càng về khuya, đường càng vắng. Trần Mỹ Linh bị bọn chúng gồm 3 tên ngay lập tức khống chế lôi lên chiếc xe gần đó,mặc cho nàng khóc lóc van xin , mặc cho nàng kêu gào trong vô vọng. Cục diện không hề thay đổi, ác mộng kinh hoàng càng lúc tiến đến ngày một gần hơn.

Chiếc xe lao nhanh cùng những tiếng cười hả hê trong gió, vang lên liên tục trong một không gian u tối. Một tấm vải đen đủ khiến nàng không còn nhìn thấy gì, nếu như cố chấp la lên, đòn roi vẫn là thứ luôn chực chờ đón tiếp.

Trần Mỹ Linh trong bóng tối vẫn cảm nhận được là chiếc xe đã đi rất lâu, nhất định là đến một địa phương nào đó không phải trong trung tâm thành phố . Họ muốn đưa nàng đi đâu ? Họ muốn làm gì nàng ? Ba rốt cuộc đã làm gì bọn chúng ?

Vốn dĩ Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh không hề biết được rằng họ có một gia đình thế lực như vậy. Bên ngoài Nghĩa Phong chính là một tập đoàn mua bán xuyên quốc gia. Họ cho rằng ba chỉ là một doanh nhân thành đạt, ngoài ra chuyện gì cũng không nắm rõ.

Lúc Quảng Linh Linh cứng cáp một chút đã được ba cho họ võ cùng rất nhiều kỹ năng ở một nơi gọi là : Nghĩa Phong Hội. Nghe nói đó chỉ là nơi mà những người bạn cùng ở chung công ty với ba đã lập. Trần Mỹ Linh cũng một vài lần được đến đó để xem mọi người dạy cho chị , nhưng tuyệt đối ba lại không để nàng học những thứ đó. Quảng Linh Linh vì thế luôn cho rằng ba yêu thương Trần Mỹ Linh hơn mình , chứ chẳng nghĩ được rằng vì từ lâu ông ấy đã biết được ông ấy chỉ có một đứa con duy nhất.

Người đàn ông này xấu xa ở ngoài đời như thế nào, cũng chưa hề làm điều gì phá nát cái gia đình nhỏ kia. Phải...ông biết rất rõ Trần Mỹ Linh không phải là con của ông. Vì một lần nọ bệnh tim của Trần Mỹ Linh lại tái phát, lúc đó Quảng Linh Linh vẫn còn ở trường học. Ông ấy và vợ mình ngay lập tức đưa con vào bệnh viện , vì quá lo lắng nên mẹ của Quảng Linh Linh quên mất thân phận của Trần Mỹ Linh. Họ cùng đọc vào tờ giấy đó, nhóm máu của ông ấy và vợ mình, thật sự không thể nào sinh ra nhóm máu của Trần Mỹ Linh.

Người phụ nữ cùng ông bao nhiêu năm chăn gối này luôn khiến ông nhất mực tin tưởng. Sự thật năm đó cuối cùng được chính miệng của bà ấy nói ra . Họ cùng nhau che giấu đi cuộc đời đứa con gái nhỏ tuổi vì Nghĩa Phong không có chuyện tha cho con nuôi. Đứa con này ông yêu thương như thể con ruột của mình, nên nhất định có chết cũng không để một ai khác biết về thân phận của Trần Mỹ Linh, ngoại trừ hai vợ chồng họ.

Ông không để cho Trần Mỹ Linh học những thứ đó là vì Quảng Linh Linh. Trần Mỹ Linh tố chất thông minh học gì biết đó. Ông vẫn sợ lời nguyền con nuôi sau này tạo phản lại ứng nghiệm vào người của Trần Mỹ Linh. Nên ông chỉ muốn những gì quyền lực nhất phải là của Quảng Linh Linh. Trần Mỹ Linh tốt nhất cứ mãi mãi ngoan ngoãn là một đứa con mà ba mẹ cùng chị gái hết mực yêu thương. Tuyệt đối không được nhúng tay vào những gì liên quan đến thế giới ngầm đầy cám dỗ.

Nếu như đã bước chân vào, sẽ không có người trong sạch. Ân oán tình thù ngày càng chồng chất ,những người hôm nay đến bắt Trần Mỹ Linh chính là một trong số đó.

Chiếc xe hình như đã chạy lên một con thuyền lớn, rõ ràng nghe được tiếng sóng vỗ liên hồi.

" Ngươi không giao lại số hàng đó cho ta, con gái ngươi tự nhiên sẽ làm mồi cho cá"

Thanh âm trầm đặc thốt lên đem Trần Mỹ Linh thật sự doạ cho kinh hồn bạt vía. Người đó nói xong cũng không nán lại, bỏ mặc Trần Mỹ Linh cùng ba tên đó ở trong một căn phòng âm u cùng cực.

" Các người cần tiền tôi sẽ đưa, xin hãy buông tha cho tôi "- Thân thể run lên có một chút vì hơi lạnh của gió biển, cũng là loại tình huống đáng sợ có thể xảy ra.

" Tha cho em sao? Mỡ dâng miệng mèo, em nói đi tha là tha thế nào hả ?"-tên đó đè chặt lấy cả người Trần Mỹ Linh xuống dưới một cách thô bạo, phía dưới lưng nàng bỗng chốc truyền lên một cơn đau nhức.

Là tên vừa đi khỏi chỉ nói không được giết chết nàng, cũng không nói là không được đụng vào người nàng. Bọn sắc lang này nhìn thấy thân hình cùng gương mặt như yêu nghiệt của Trần Mỹ Linh, sao không khỏi làm nên chuyện xấu hổ. Một tên đè chặt lấy nàng , hai tên còn lại hướng mắt nhìn theo nở một nụ cười khốn nạn nhất mà Trần Mỹ Linh từng nghe thấy.

" Cứu tôi với....cứu tôi"- Trần Mỹ Linh trong một nổi sợ hãi la lớn lên như cần một người đến cứu.

Bên ngoài trời mưa lớn tiếng sấm tựa hồ đánh liên tục không ngưng, cả thân người bị đánh đập khi cố sức đẩy hắn ra. Nàng càng cựa quậy, trên mặt liền thêm một lần đỏ máu. Đôi bàn tay thô ráp của kẻ nằm trên không ngừng đánh đập, khi quần áo trên người sắp không còn nguyên vẹn nữa.

" Quảng Linh Linh cứu em với...Quảng Linh Linh "

Mảnh vải cuối cùng che đi nội y bên trong cũng không còn ở trên người mà tồn tại nữa. Thân thể bây giờ của Trần Mỹ Linh lại càng làm cho thú tính của hắn mỗi lúc một cao.

" Kêu đi...kêu đi...để xem nó có đến cứu ngươi không ? "- liên tục đánh mạnh vào hai bên mặt của người nằm dưới, hơi thở trầm đặc chẳng khác nào dã thú cầu hoan.

Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, sấm sét đánh càng thêm cuồng nộ. Ký ức này vẫn mãi là một thứ kinh hoàng cả đời không thể quên được . Nó cũng chính là nỗi sợ được hình thành của Trần Mỹ Linh, chỉ cần nó tái diễn, nàng cũng không còn là một người tỉnh táo .

" Quảng...Linh Linh"

To be continued...

P/s : Hôm nay trời mưa lớn, sấm sét cũng đánh liên hồi... 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro