Chương 5: Một Đêm Dài Mệt Mỏi

Tình hình của bệnh nhân Lan vẫn còn yếu, nên Yên Chi và Tử Định quyết định ở lại bệnh viện qua đêm để theo dõi sát sao tình trạng của cô.

Trời đã chập tối, không khí trong bệnh viện dần trở nên tĩnh lặng.

Yên Chi đến gần Tử Định, người đang ngồi nghỉ ngơi sau một ngày dài căng thẳng. "Cậu có đói không? Muốn ăn gì không? Mình sẽ đi mua đồ ăn cho cậu," Yên Chi hỏi, giọng ân cần.

Tử Định mỉm cười, cảm kích trước sự quan tâm của bạn. "Mình cũng hơi đói rồi. Cậu mua cho mình một ít phở gà và một ly nước cam nhé."

Yên Chi gật đầu, "Được rồi, mình sẽ đi ngay." Nói xong, cô lấy áo khoác và ra ngoài bệnh viện.

Khi vừa bước ra khỏi cửa, Yên Chi nhận được cuộc gọi từ Tử Định.

"Tử Định đây, mình nhờ cậu mua thêm một ít thuốc giảm đau cho bệnh nhân nữa nhé," Tử Định nói.

"Được, mình sẽ mua. À, cậu có cần gì..." Yên Chi chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên có một tên cướp từ phía sau lao tới, giật phăng chiếc điện thoại trên tay cô.

Cô khoảng hốt trong vài giây, rồi lập tức đuổi theo tên cướp, miệng hét to cầu cứu sự giúp đỡ.

"Giúp tôi với! Cướp! Bắt tên cướp đó lại!" Yên Chi kêu lên.

Dù trời đã tối, nhưng đây là khu trung tâm thành phố, người qua lại vẫn khá đông. Tuy nhiên, không ai dám ra tay giúp đỡ vì tên cướp có mang theo vũ khí, và họ không muốn bị vạ lây.

Tử Định trong bệnh viện, sau khi thấy cuộc gọi đột ngột bị ngắt và gọi lại không được, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Cậu ấy sao lại tắt máy đột ngột thế này? Không lẽ có chuyện gì rồi?" Tử Định tự nhủ, lo lắng trong lòng không yên.

Cô quyết định nhờ một y tá khác trong bệnh viện giúp đỡ theo dõi bệnh nhân, rồi chạy ra ngoài tìm Yên Chi.

Trên đường đi tìm Yên Chi, Tử Định liên tục gọi điện nhưng vẫn chỉ nghe tiếng thuê bao. Cô chạy dọc con đường gần bệnh viện, mắt tìm kiếm khắp nơi.

Dưới ánh đèn đường, cô bỗng thấy một vật gì đó phát sáng. Khi đến gần, cô nhận ra đó là chiếc vòng tay mà Yên Chi thường đeo."Chiếc vòng này... chắc chắn là của Yên Chi!"

Tử Định cảm thấy lo lắng hơn và tăng tốc chạy. May mắn thay, Yên Chi chưa đi quá xa. Khi nhìn thấy Yên Chi đang thở dốc và mệt mỏi, cô vội vàng chạy đến.

"Yên Chi! Cậu sao rồi? Có chuyện gì vậy?" Tử Định hỏi, mắt tràn đầy lo lắng.

Yên Chi, dù rất mệt, vẫn cố diễn tả bằng hành động. Cô chỉ tay về phía trước, nơi tên cướp đang chạy xa. Tử Định hiểu ngay ý của Yên Chi và lập tức đuổi theo tên cướp.

Cả hai lao vào một cuộc rượt đuổi gay cấn qua các con phố.Tên cướp, nhận thấy bị truy đuổi gắt gao, quay lại đối đầu với Tử Định.

Hắn rút ra một con dao, ánh mắt đầy thù hận. Tử Định không sợ hãi, cô dũng cảm lao vào đấu tranh với hắn. Cuộc ẩu đả diễn ra kịch liệt, với những cú đánh và cú né tránh nhanh nhẹn.

Yên Chi, sau khi lấy lại một chút sức, cũng cố gắng đuổi theo để giúp Tử Định. Dù yếu hơn, nhưng sự quyết tâm và tình bạn đã giúp cô không bỏ cuộc.

Trong lúc, giằng co Tử Định vô tình bị hắn làm bị thương ở tay, máu chảy không ngừng. Tuy nhiên, nhờ có võ công từ nhỏ, cô vẫn khống chế được tên cướp. Tử Định dùng hết sức mạnh của mình để quật ngã hắn xuống đất, giữ chặt hai tay hắn lại.

Cả hai phối hợp, và cuối cùng, với sự hỗ trợ của những người dân qua đường, tên cướp bị khống chế.

"Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không?" Yên Chi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy máu chảy từ tay Tử Định.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu," Tử Định đáp, cố tỏ ra mạnh mẽ."

Để mình giúp cầm máu cho cậu," Yên Chi nói, nhanh chóng tháo khăn quàng cổ của mình ra và băng tạm vào vết thương của Tử Định.

Sự ân cần và lo lắng của Yên Chi làm Tử Định cảm thấy ấm lòng.

Sau đó, họ gọi báo cảnh sát đến hiện trường.

Khi cảnh sát tới, Yên Chi giải thích toàn bộ sự việc, trả lời tất cả các câu hỏi của họ.

Tên cướp bị bắt và đưa đi, mọi chuyện dường như đã kết thúc.

Trên đường trở về bệnh viện, Tử Định nhìn thấy một cửa hàng bán phở gà ven đường. Cô đề nghị, "Hay chúng ta vào đây mua hai phần phở gà mang về bệnh viện ăn nhé?"

Nghe bạn mình nói, Yên Chi mới nhớ ra lý do mình ra ngoài từ đầu.

"Đúng rồi, mình đi mua đồ ăn cho cậu. Chắc cậu đói lắm rồi."

Nhưng Tử Định lắc đầu, "Thật ra, mình muốn cậu ăn gì đó. Từ lúc phẫu thuật đến giờ cậu chưa ăn gì, mình lo cho cậu thôi.

"Yên Chi cảm động trước sự quan tâm của Tử Định. "Cảm ơn cậu, Tử Định."

Sau khi mua xong, hai người trở về bệnh viện.

Vừa vào đến nơi, Yên Chi nhanh chóng lấy dụng cụ y tế và băng bó vết thương cho Tử Định.

Cử chỉ của cô hết sức nhẹ nhàng và ân cần, làm Tử Định cảm thấy ấm áp.

"Để mình giúp cậu," Yên Chi nói, giọng dịu dàng.

Tử Định chỉ im lặng, nhìn Yên Chi với ánh mắt đầy cảm kích. Trong lòng cô, những cảm xúc khó tả dâng lên, tạo nên một sự kết nối đặc biệt giữa hai người.

Sau khi băng bó xong, Yên Chi không cho Tử Định làm bất cứ gì, "Cậu ngồi yên đó, mình sẽ đổ đồ ăn ra."

Yên Chi chia thịt gà cho Tử Định, làm cô ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ nhận lấy. Tử Định đáp lại bằng cách chia phần nước dùng và phần phở của mình cho Yên Chi.

Hai người ăn xong, thì cùng nhau trò chuyện.

Tử Định và Yên Chi ngồi đối diện nhau trong căn phòng nghỉ nhỏ của bệnh viện.

Không khí trở nên trầm lắng, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và ánh đèn êm dịu chiếu rọi xuống hai cô gái.

Tử Định ngước nhìn Yên Chi, quyết định bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Cậu đã gặp phải những khó khăn gì trong quá trình khám và chữa bệnh?" Tử Định hỏi, giọng đầy quan tâm.

Yên Chi suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Khó khăn thì nhiều lắm. Mỗi bệnh nhân đều là một câu chuyện khác nhau, mỗi căn bệnh lại đòi hỏi một cách xử lý khác nhau. Nhưng điều khó khăn nhất có lẽ là khi mình không thể cứu được họ. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng đôi khi, sự bất lực vẫn là điều mình phải đối mặt. Đó là cảm giác tồi tệ nhất."

Tử Định gật đầu, hiểu rõ những gì Yên Chi đang trải qua. Cô tiếp tục hỏi: "Vậy điều gì là lý do chủ yếu khiến cậu chọn theo ngành y này? Có phải từ nhỏ cậu đã muốn trở thành bác sĩ không?

"Yên Chi mỉm cười, ánh mắt trầm ngâm: "Thực ra, từ nhỏ mình đã được ba mẹ định hướng theo con đường kinh doanh, nối nghiệp gia đình. Nhưng mình nhận ra rằng mình không có đam mê với những con số, những dự án đầu tư. Một lần, mình tình cờ giúp đỡ một người bị tai nạn trên đường. Khi thấy người đó qua cơn nguy hiểm nhờ sự giúp đỡ của mình, mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Đó là khoảnh khắc mình quyết định sẽ trở thành bác sĩ, để có thể giúp đỡ nhiều người hơn."

Yên Chi nhìn sâu vào mắt Tử Định, quyết định hỏi lại: "Vậy còn cậu? Thời thơ ấu của cậu diễn ra như thế nào? có gì vui không?Trước khi vào bệnh viện này, cuộc sống của cậu như thế nào? Những gì cậu đã trải qua trong quá khứ là gì?"

Tử Định hơi cúi đầu, ánh mắt có chút thay đổi khi nhắc đến tuổi thơ và quá khứ. "Cuộc sống của mình không được dễ dàng như cậu. Mình sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mình là người nghiện rượu và không làm gì cả. Mẹ mình phải làm nhiều công việc để nuôi mình và em gái. Từ nhỏ, mình đã phải phụ mẹ làm thêm để kiếm tiền. Nhưng mình luôn ước mơ trở thành một y tá, để có thể giúp đỡ mẹ và em gái, và có lẽ cũng để tìm một con đường thoát khỏi cuộc sống khó khăn đó."

Yên Chi lắng nghe, cảm thấy xúc động trước câu chuyện của Tử Định.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn: "Mình rất khâm phục cậu, Tử Định. Cậu đã trải qua nhiều khó khăn mà vẫn kiên cường theo đuổi ước mơ của mình. Mình chắc chắn rằng cậu sẽ là một y tá xuất sắc."

Tử Định mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn trước sự chia sẻ và động viên của Yên Chi.

"Cảm ơn cậu, Yên Chi. Cậu cũng là nguồn động lực lớn cho mình. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, phải không?"

Yên Chi gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Đúng vậy. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, hỗ trợ và giúp đỡ nhau, dù có chuyện gì xảy ra."

Thời gian trôi qua, sự mệt mỏi dần chiếm lấy Yên Chi. Cô ngủ quên lúc nào không hay, đầu tựa vào vai Tử Định.

Tử Định khẽ lướt ngón tay nhẹ nhàng trên gương mặt của Yên Chi, cảm nhận được từng đường nét tinh tế. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong vút như cánh bướm, chiếc mũi nhỏ nhắn, và đôi môi mềm mại khiến cho cô không khỏi ngỡ ngàng. Khi tay của Tử Định vô tình chạm vào môi Yên Chi, cô bỗng giật mình, tim đập nhanh và loạn nhịp. Những cảm xúc khó tả ùa đến khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.

Tử Định bắt đầu đặt ra vô số câu hỏi trong đầu: Tại sao mình lại hành động như vậy? Tại sao tim lại đập nhanh đến thế? Liệu đây có phải là cảm giác thật sự của mình không? Tại sao mọi thứ trong mình dường như có gì đó rất khác lạ?"

suy nghĩ rất lâu, nhưng mọi câu trả lời đều trôi vào khoảng không mơ hồ, không có gì rõ ràng cả.

Cuối cùng, Tử Định quyết định không nghĩ nữa mà tận hưởng giây phút bình yên của hiện tại. Cô nghĩ và hi vọng, nếu nó có thể kéo dài lâu thêm thì thật sự tốt biết mấy.

Dưới ánh đèn mờ của bệnh viện, hai cô gái ngồi cạnh nhau trong một căn phòng nhỏ. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ và hơi ẩm lan tỏa từ sự hiện diện của cả hai. Hình ảnh đó, bình dị mà sâu lãng, ghi dấu một khoảnh khắc đầy ý nghĩa giữa hai trái tim đang tìm hiểu và khám phá sự mới lạ trong những cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro