Chương 14: Lời nhắn

Ngày hôm sau, tại nhà Tần Lam

Nàng chắc đã quên, hôm nay là ngày kỷ niệm của cả hai tròn hai năm bên nhau. Sáng của ngày đó, Nhất Viễn đã tới nhà Tần Lam, còn thêm vài người bạn để đi tiệc nướng ngoài trời gì đó. Tần Lam rất niềm nở mời họ ngồi, cô thì loay hoay ở bếp chuẩn bị đầu ăn sáng

-"Không cần đâu, chị đi chơi rồi "

-"Ai vậy Lam?"

-"À...em gái em ấy mà"

-"Sao anh chưa nghe em kể"

-"Em gái họ mà"

Tân Chỉ Lôi mang cho họ một bình trà, cô giúp mọi người chuẩn bị đồ nướng để họ đi chơi. Một trong số họ cũng ngỏ lời gọi cô đi chung dù sao cũng là em gái đi chung nữa càng đông càng vui. Tần Lam tặc lưỡi

-"Em gái tớ nay bận mất rồi? Hình như em phải đi làm đúng không?"

Tần Lam không biết, cô đã nghỉ làm từ lâu rồi...

-"Ừm...em bận...xin lỗi mọi người"

-"Vậy dịp khác cũng được. Sau này còn nhiều chuyến đi nữa mà"

"Mình có đợi được tới đó không?"

Tân Chỉ Lôi cười nhạt nhòa, rồi vào phòng nghỉ ngơi, tay cô run run hộp thuốc bất cẩn mà rơi xuống đất, tạo ra âm thanh vang ra ngoài. Tần Lam cau mày, mở cửa phòng cô bước vào. Nàng trách cô

-"Có việc gì em làm um sùm thế?"

-"Em xin lỗi, em mệt quá...nên không cẩn thận"

-"Em làm cái gì mà mệt mỏi hoài thế, chị coa để em thiếu thứ gì đâu. Có chỗ ăn có chỗ ngủ, em chỉ việc đi làm thôi"

-"Xin lỗi! "

Tần Lam không nhận ra các triệu chứng của cô, bởi cô có thể trở thành một diễn viên rất giỏi trong việc hóa thành một người bạn gái hiểu chuyển, không than hay trách móc. Từ lâu đã nhặt gạch đá xây dựng thành một bức tường vững chắc, mạnh mẽ...

Diễn cũng tròn vai

Làm diễn viên cũng không uổng

Họ đi rồi để lại cô một mình ở căn nhà trống vắng, nàng tay trong tay với Nhất Viễn họ cùng nhau lên xa rồi đi mất. Lần nữa, Tân Chỉ Lôi lại nôn ra máu, máu gần cạn mất rồi. Hằng ngày cứ như này, có lẽ không tới 14 ngày. Cô sẽ không chịu nổi mà tự tử mất

Tân Chỉ Lôi dọn dẹp căn nhà sạch sẽ, giặt hết quần áo dơ cho nàng, xếp chúng vào tủ quần áo

"Áo nhớ móc lên, không sẽ nhăn nheo"

Cô lại đi siêu thị, mua những thứ thực tươi sống, làm rất nhiều mấy món mứt, vì Tần Lam rất bận rộn đôi khi buổi sáng chỉ ăn cho có. Nàng thà ăn bánh mì chứ chưa bao giờ ăn đồ ăn của cô nấu một lần

"Ăn xong nhớ đậy nắp cẩn thận. Bữa sáng rất quan trọng"

....

"Thuốc đau bụng mỗi khi kinh nguyệt đến, em để ở hộc tủ bên trái. Nhớ uống thuốc đó"

....

"Em làm rất nhiều rong biển khô, có thể ăn mỗi đêm"

....

"Nhớ sắp xếp quần áo vào tủ, áo thì móc ở trên, quần xếp ở dưới. Khăn và tất em đã đan rồi, nhớ giữ ấm"

....

"Đừng làm việc quá sức, tối ngủ sớm. Nếu ngủ không được thì hãy pha trà hạt sen uống"

...

"Mỗi tháng, khi đau bụng...pha trà gừng đừng uống cafe nữa! Sẽ gây mất ngủ"

...

"Lạnh nhớ đắp chăn, kem dương em mua rồi. Nó ở tủ quần áo"

....

Không biết đã ghi bao nhiêu thứ nữa, mỗi nơi là một lời nhắc nhở. Tân Chỉ Lôi biết mình không còn bao ngiêu thời gian nữa rồi, cô call video với A Ly một chút rồi lại lướt mạng xã hội. Bài viết trong trang của một người bạn của Tần Lam. Hình ảnh nàng và Nhất Viễn thật đẹp đôi, tay trong tay, nụ cười nàng rạng rỡ như tuổi 18. Có lẽ anh ấy tốt có thể nương tựa được

Nhưng khi thấy một tấm ảnh, họ chơi thử thách và họ hôn nhau

Cô tắt điện thoại

●●●

Đêm buông xuống, ánh đèn thành phố lấp lánh soi bóng xuống mặt sông lặng lẽ. Cô bước chậm dọc theo con đường dẫn ra bờ sông, trong tay là một lốc bia lạnh, thứ duy nhất cô muốn lúc này để làm dịu đi cơn bão lòng đang cuộn trào. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ như lời thì thầm an ủi trong bóng tối tĩnh mịch

Cô ngồi xuống một mình, mở nắp lon bia, âm thanh xé toạc không gian yên ắng. Hơi lạnh từ lon bia len vào lòng bàn tay, nhưng chẳng thể làm dịu đi cái lạnh đang bao phủ trong lòng cô. Đôi mắt dõi theo dòng nước trôi, phản chiếu ánh trăng mờ nhạt. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa lẫn vào hơi men đăng đắng.

Mỗi ngụm bia như nuốt trọn cả nỗi đau, cả những lời chưa kịp nói, cả ước mơ còn dang dở. Cô nhớ về những điều đã qua: ánh mắt dịu dàng của Tần Lam dành cho Nhất Viễn, cái ôm đầy nước mắt của người bạn thân, và cả những cơn đau thắt mỗi ngày nhắc nhở về sự mong manh của cuộc sống

Gió sông thổi qua mái tóc rối bời, mang theo cảm giác cô đơn đến tận cùng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình gần như tự do, gần như trút bỏ được tất cả. Không còn bệnh tật, không còn đau đớn, chỉ còn cô và bầu trời rộng lớn, dòng sông sâu thẳm

-"Mình có nên cắt tóc không nhỉ? Dài quá rồi"

Lon bia trong tay đã cạn, cô ngước nhìn bầu trời đêm, một nụ cười mỏng manh thoáng hiện. Có lẽ, không phải ai cũng hiểu được những nỗi niềm ấy

-"Alo? Có chuyện gì?"

-"Em ở đâu? Chị gọi sao không bắt máy, em ở đâu"

-"Dạo phốt một chút"

-"Ở đâu?"

-"Bờ sông, ở gần tiệm hoa của chị "

Tần Lam vỗ nhẹ vai cô, nhìn mấy lon bia lăn lốc ở dưới ghế. Tân Chỉ Lôi hiểu ý, cô nhặt từng lon bia bỏ vào thúng rác rồi quay lại chỗ cũ ngồi tiếp tục. Nàng nhẹ nhàng ôm cô

-"Chuyện không phải như em nghĩ...chỉ là trò chơi thôi"

-"Ừm! Trò chơi...trò này diễn ra liên tục hai ngày sao?"

-"Xin lỗi!"

-"Thôi đi, đừng xin lỗi nữa. Em quá mệt rồi, em không hiểu làm sao nữa. Chị thật sự có yêu em không?"

-"Hmm...Chỉ Lôi...em bình tĩnh, em say rồi"

-"Không có say!"

Tần Lam cố gắng đưa cô về nhà, thật chất cô chẳng hề say một chút nào chỉ là giả vờ muốn nói tâm sự của lòng mình, nói ra rồi thì nàng sẽ thương cô đúng không? Tần Lam sẽ vì tình nghĩa mấy năm mà yêu thương cô một chút, nhẹ nhàng với cô một chút

....

Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, tạo nên những mảng sáng tối đan xen. Không khí đặc quánh, nặng nề. Đứng đối diện nhau, cô và Tần Lam, khoảng cách chưa đầy một sải tay, nhưng dường như lại xa vời vợi

-"Có phải Nhất Viễn là mối tình đầu của chị không?"

-"Sao...em biết..."

-"Em biết từ lâu rồi, từ khi chúng ta mới bắt đầu cơ...Tần Lam, cho em hỏi anh ta phải rất quan trọng với chị không?"

-"Đừng nói nữa!"

-"Anh ta quay lại rồi...em cũng chẳng còn trong mắt chị nữa..."

-"Tân Chỉ Lôi! Anh ta với chị đã chia tay rồi sao em cứ ích kỷ nhỏ nhen đến thế chứ! Chị với anh ta chỉ là bạn"

-"Bạn....vậy em là gì? Chị chưa từng xem em là bạn gái dù chỉ một lần, chị trân trọng bạn bè hơn cả em...Chị biết không? Chị biết em đau khổ như thế nào không? Em đau lắm đấy, em đau nhất là khi chị chưa từng bao giờ dùng ánh mắt ấy nói chuyện với em cả! Mà lại dành cho anh ta..."

-"Chỉ Lôi! Em bình tĩnh lại"

-"Mặt trăng làm sao được với mặt trời...người trước mắt làm sao mà bằng người trong lòng chứ....rõ ràng đến thế rồi!..."_Tân Chỉ Lôi ngồi xuống, khóc nấc lên

Tần Lam im lặng, ánh mắt lảng tránh, bàn tay nắm chặt như tìm lời giải thích nhưng chẳng thể thốt nên lời. Cô nhìn nàng, không còn giấu được sự tổn thương đang gặm nhấm trong lòng. Chưa từng thấy Tân Chỉ Lôi khóc lớn như vậy, chắc là do men say mà ra. Tần Lam biết mình sai nhưng Nhất Viễn...quả thật là một cái tên nàng cũng không thể quên....

-"Em không đáng bị như vậy... Không trong lúc này... Chị biết rõ em đang trải qua những gì mà!"

-"Chị xin lỗi, chị sẽ không liên lạc với Nhất Viễn nữa. Em đừng khóc nữa"

Căn phòng như bùng nổ bởi những lời chưa kịp nói. Nàng đưa tay muốn chạm vào cô, nhưng cô lùi lại, ánh mắt đầy thất vọng

-"Em yêu chị rất nhiều nên em mới lần này đến lần khác tha thứ cho chị"

-"Tần Lam...nếu chị đặt mình vào tư cách của em thì chị sẽ không đời nào mà rộng lượng được như em..."

Nàng cúi đầu, im lặng. Không có lời giải thích nào đủ để xoa dịu nỗi đau của cô lúc này. Cô hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, giọng nói dần trở nên lạnh lùng hơn

-"Nếu chị không còn yêu em nữa, hãy cứ nói thẳng"

-"Xin lỗi em!"

-"Đừng xin lỗi, chị chỉ là không yêu em!"

Nàng nói xong, cô quay người bước đi, để lại phía sau tiếng thở dài của anh và những vỡ vụn không thể nào hàn gắn. Cánh cửa khép lại, mang theo những ký ức ngọt ngào và đắng cay giờ chỉ còn là dĩ vãng

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro