Chương 19: Mùa đông điêu tàn

Mùa đông đến, mang theo làn gió lạnh buốt và những cơn mưa phùn nhẹ nhàng, nhuộm cả không gian một màu xám u buồn. Căn phòng bệnh viện càng thêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy monitor nhịp nhàng như những nhịp đập yếu ớt của trái tim cô gái nhỏ bé nằm trên giường

"A Ly....gửi cái này....cho...Tần Lam...."_Đây là nói cuối cùng cô nói trước khi lâm vào tình trạng yếu ớt này

Tân Chỉ Lôi đã không còn sức để đi lại, đôi chân đã trở nên nặng nề, mỗi lần cố gắng đứng dậy, cơ thể lại run rẩy và đau đớn. Những ngày trước, cô vẫn còn có thể ngắm biển, có thể cảm nhận gió lùa qua tóc, nhưng giờ đây, mọi thứ đã quá xa vời. Tân Chỉ Lôi chỉ có thể nằm yên, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời mùa đông xám xịt, những đám mây phủ đầy bóng tối

-"Chỉ Lôi...cậu..."

A Ly vẫn luôn ở bên cạnh, chăm sóc từng bữa ăn, lau mồ hôi trên trán cô mỗi khi cô đau đớn. Nhưng đôi khi, nhìn vào mắt cô, người bạn nhận thấy sự mệt mỏi đã đến tận cùng. Cô đã không còn những giấc mơ, không còn những khao khát lớn lao nữa. Chỉ có một điều duy nhất cô ước ao: được một lần nữa bước ra ngoài, được cảm nhận mùa đông thật sự, không phải qua khung cửa sổ bệnh viện, mà là trong không khí lạnh giá, trong những cơn gió mùa đông khẽ vờn qua

-"A Ly...rút ổng thở của tớ đi...Làm ơn"

-"Không, tớ không làm được"

-"Mình... không thể đi được nữa." _Cô khẽ thì thầm, giọng yếu ớt nhưng đầy tiếc nuối

A Ly lặng im, không biết phải nói gì. Họ chỉ ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay cô, chia sẻ từng khoảnh khắc im lặng ấy

Mùa đông ngoài kia không ngừng trôi, những chiếc lá rơi xuống, mặt đất lạnh giá, nhưng trong căn phòng bệnh viện, có một người con gái đang kiên cường chống chọi với từng cơn đau đớn, với từng ngày trôi qua như một cuộc chiến âm thầm. Cô không thể đi được nữa, nhưng ít ra, cô vẫn còn lại những ký ức đẹp về những mùa đông trước, về những khoảnh khắc bình yên và những yêu thương còn sót lại

Từng hơi thở trở nên nặng nề hơn, nhưng trong mắt cô vẫn có một thứ gì đó bền bỉ, như ngọn đèn nhỏ vẫn sáng trong đêm tối. Dù không thể đi được nữa, nhưng cô đã đi qua một đoạn đường dài đầy yêu thương và những kỷ niệm quý giá. Và đó là điều duy nhất cô cần, những điều không thể bị xóa nhòa

-"Rút đi...A Ly...làm ơn..."

-"Không! Tớ không làm được"

●●●

Trong căn phòng bệnh viện, chỉ còn lại ánh đèn mờ và tiếng máy monitor nhấp nháy đều đặn, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập yếu ớt của cô nằm trên giường. Người bạn thân ngồi cạnh, đôi mắt sưng đỏ, môi run rẩy, cố gắng giấu đi nỗi đau sâu thẳm trong lòng. Cô nhìn bạn mình, người con gái đã trải qua biết bao gian nan, đã chiến đấu hết mình với bệnh tật. Và giờ, đến cuối cùng, cô ấy đã không thể tiếp tục cuộc chiến này

Cô đó không còn sức để nói, đôi mắt khép hờ, hơi thở trở nên nặng nề, như một làn sóng kéo dài trong im lặng. Trong sâu thẳm trái tim A Ly, biết rằng, dù có cố gắng giữ cô lại, cô cũng không thể sống tiếp. Mỗi ngày trôi qua, cô đã yếu đi rất nhiều. Mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở về sự tàn nhẫn của thời gian và sự vô vọng trong cuộc chiến này

-"Tớ sẽ nhớ cậu"

A Ly cầm tay Tân Chỉ Lôi, cảm nhận sự lạnh lẽo từ cơ thể đang dần xa rời thế giới này. Đã quá mệt mỏi, đã quá đau đớn. Những giọt nước mắt chảy dài trên má, nhưng cô không thể quay lại, không thể cứu cô thêm lần nữa. Cô đã làm tất cả những gì có thể, nhưng giờ đây, cô phải để Chỉ Lôi ra đi

Và rồi, trong một khoảnh khắc đứt đoạn giữa tình yêu và sự đau đớn, A Ly đưa tay ra, run rẩy, rút ống thở khỏi cơ thể của cô. Hành động này không phải là một quyết định dễ dàng, mà là một cú sốc, một sự dứt khoát đầy thương tâm, để cô không phải tiếp tục chịu đựng sự đau đớn kéo dài. Đó là sự buông tay cuối cùng, để cô được thanh thản ra đi

-"Thế giới này nợ cậu rất nhiều...Tần Chỉ Lôi! Kiếp sau hãy thật hạnh phúc"

Tân Chỉ Lôi trong giây phút ấy, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, mỉm cười, và rồi dừng lại. Không còn sự mệt mỏi, không còn những cơn đau đớn, chỉ còn lại sự bình yên

A Ly nhìn vào khuôn mặt thanh thản của Chỉ Lôi, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng cô biết, đây là điều tốt nhất cho cô. Cô đã không phải chịu đựng nữa

Dù không thể nói lời chia tay, dù không thể ở lại mãi mãi, A Ly biết rằng cô gái ấy sẽ luôn sống trong trái tim mình, trong những kỷ niệm mà họ đã cùng nhau chia sẻ. Và mặc dù trái tim người bạn ấy đau nhói, nhưng cô hiểu rằng đôi khi, tình yêu đích thực là sự dám buông tay khi người mình yêu cần được tự do, được yên bình

Khi cô mất rồi, thế giới này thật sự mới thương cô. Thế giới này nợ cô một gia đình, một cuộc sống hạnh phúc, nợ cô rất nhiều. Mong kiếp sau, Tân Chỉ Lôi sẽ có một gia đình trọn vẹn, một tổ ấm...một người yêu mình như cái cách cô yêu họ

-"Thanh thản nhé...Lôi Lôi, tớ sẽ nhớ cậu"

Mùa đông, Tân Chỉ Lôi mất...do ung thư máu giai đoạn cuối!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro