Chương 10: Trách ai ăn ở vô tình
Trách người mau rất mau phai. Chẳng thương vợ yếu, chẳng hoài con thơ
***
Một buổi chiều khác, Tần Lam đưa Dĩnh Chi đi dạo tại một khu trung tâm thương mại đông đúc. Sau khi mua vài món đồ cần thiết, nàng ghé vào một quán cà phê nhỏ để nghỉ chân. Nàng ngồi xuống ghế, gọi cà phê và nước ép. Dĩnh Chi hút vài ngụm đã hết ly nước ép rồi lại ngồi đó, chán muốn xỉu nên đã trèo xuống ghế, chạy vòng vòng
Dĩnh Chi luôn tò mò và hiếu động, vừa ngồi xuống đã quay đầu nhìn ngắm xung quanh. Trong khi Tần Lam đang chăm chú sắp xếp túi đồ, bé gái nhìn thấy một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp đang đứng ở quầy thanh toán. Với đôi mắt sáng lấp lánh, Dĩnh Chi bỗng bật dậy, chạy về phía người đó
-"Chị ơi! Chị đánh rơi đồ này"_Dĩnh Chi reo lên, giọng nói non nớt làm cả quán cà phê chú ý
Người phụ nữ quay lại, cúi xuống nhìn cô bé nhỏ xíu đang ngước mắt lên mình. Đó chính là Tân Chỉ Lôi, cô nhận lấy đồ vật mà đứa bé đưa
Tân Chỉ Lôi thoáng ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của cô bé. Đôi mắt Dĩnh Chi rất giống ai đó, nhưng cô không thể ngay lập tức nhận ra. Nụ cười nhẹ nở trên môi, cô cúi xuống hỏi
-"Cảm ơn con. Con tên là gì?"
-"Con là Dĩnh Chi! Tân Dĩnh Chi!"_Bé gái cười tươi, tự hào khoe tên mình
Cái tên đó như một cú sét đánh ngang tai Tân Chỉ Lôi. Sự ngờ vực trong lòng cô dâng lên. Trái tim cô như ngừng đập khi nghĩ đến cái họ "Tân" và ánh mắt quen thuộc kia. Có đôi phần giống Tần Lam, nhất là đôi mắt hoa đào. Nhưng một đặc điểm khiến cô hoài nghi, tại sao đứa bé này lại có nét hao hao giống cô chứ?
Trước khi cô kịp hỏi thêm điều gì, một giọng nói hốt hoảng vang lên từ phía sau
-"Dĩnh Chi! Con không được chạy lung tung!"
-"Mẹ! Con giỏi chưa? Cô này làm rớt đồ nên con đã nhặt và trả lại"
Tần Lam bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay con gái. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng va phải ánh mắt của Tân Chỉ Lôi. Cả hai đều sững sờ, ánh mắt nàng né tránh
Tân Chỉ Lôi không nói nên lời, đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào Tần Lam và rồi dừng lại ở Dĩnh Chi. Lúc này, cô bắt đầu nhận ra sự giống nhau giữa đứa trẻ và người đứng trước mặt mình
-"Tần Lam..." Tân Chỉ Lôi thì thầm, giọng nghẹn lại
Tần Lam cũng không ngờ sẽ gặp lại Tân Chỉ Lôi ở nơi này, trong hoàn cảnh này. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay Dĩnh Chi, giọng nói cứng rắn
-"Chào em. Lâu rồi không gặp"
Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, cảm xúc lẫn lộn dâng lên. Cô không thể rời mắt khỏi Dĩnh Chi, bỗng nhiên một cảm giác kỳ lạ trong lòng khiến cô lên tiếng
-"Đứa bé này... là con của chị sao?"
Tần Lam chợt khựng lại, ánh mắt nàng dao động trong giây lát. Nhưng rồi, nàng nghiêng đầu, cố gắng giữ giọng lạnh lùng, cảm xúc nàng ổn định. Không chút sơ hở nào, nàng không còn là cô gái yếu đuối như trước nữa
-"Phải. Đây là con gái tôi. Xin lỗi, chúng tôi phải đi"
Dĩnh Chi chưa hiểu chuyện gì, còn ngây thơ nói với Tân Chỉ Lôi:
-"Chị ơi, lần sau gặp lại nha!"
Tần Lam kéo tay con, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, để lại Tân Chỉ Lôi đứng đó, trái tim rối bời với hàng loạt câu hỏi. Cô không thể ngừng nghĩ đến đứa bé, đến ánh mắt của Tần Lam, và hơn hết là cảm giác đau đớn không thể lý giải
Cô thầm nghĩ
"Tần Lam, em đã làm tổn thương chị thế nào để giờ đây chị không còn muốn em bước vào cuộc đời chị nữa?"
●●●
Lần gặp tiếp theo diễn ra không lâu sau đó, nhưng lần này trong một hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn
Hôm ấy, Tần Lam đưa Dĩnh Chi đến một bệnh viện lớn để khám sức khỏe định kỳ. Sau khi hoàn tất thủ tục, nàng dắt tay con gái ra khu vực chờ. Dĩnh Chi, như thường lệ, thích chạy nhảy và khám phá mọi thứ xung quanh
Tần Lam đang bận kiểm tra giấy tờ thì một tiếng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng:
-"Chị Lam, là chị thật sao?"
Nàng quay đầu lại, trái tim như thắt lại khi thấy Tân Chỉ Lôi đứng đó. Cô đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng ánh mắt lại mang vẻ lạnh nhạt, đầy phức tạp
Tần Lam không biết phải đối mặt thế nào, chỉ thốt ra một câu
-"Chào"
Ánh mắt Tân Chỉ Lôi hạ xuống khi nhìn thấy Dĩnh Chi đang đứng nép sau chân Tần Lam, đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn cảm giác nhói đau khi nghĩ đến mối liên hệ nào đó giữa đứa trẻ này và quá khứ của hai người
-"Có vẻ chị bận chăm sóc con gái lắm nhỉ"_Giọng Tân Chỉ Lôi vừa như mỉa mai, vừa như đau lòng.
Tần Lam cúi xuống bế Dĩnh Chi lên, giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:
-"Đúng vậy. Con bé là tất cả đối với chị. Nếu không có gì cần nói, chị phải đưa con về"
Dĩnh Chi bỗng lên tiếng, khiến cả hai người lớn khựng lại:
-"Cô ơi, cô tên gì vậy? Lần trước cô mua kẹo bông cho con, con nhớ lắm!"
Tân Chỉ Lôi không đáp, chỉ nhìn sâu vào mắt đứa bé. Một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ tràn ngập trong lòng cô, như thể có sợi dây vô hình nào đó kéo cô về phía Dĩnh Chi.
-"Cô tên là Tân Chỉ Lôi"_Cuối cùng, cô trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Lam
-"Còn con... Con thật sự là con của chị sao, chị Lam?"
Tần Lam tránh ánh mắt của cô, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh:
-"Đúng vậy, Dĩnh Chi là con của chị. Em không cần phải quan tâm"
Tân Chỉ Lôi bước một bước đến gần, giọng nói trở nên gấp gáp:
-"Chị Lam, em không tin. Ánh mắt của con bé... đôi mắt ấy giống như một phần của em. Chị đang giấu em chuyện gì đúng không?!"
-"Đủ rồi, Tân Chỉ Lôi!"_Tần Lam hét lên, ánh mắt nàng lộ rõ sự đau khổ và tuyệt vọng. "Em không có quyền hỏi chị bất cứ điều gì nữa. Mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi!"
Dĩnh Chi giật mình trước tiếng hét của mẹ, đôi mắt bé ngấn nước. Thấy vậy, Tần Lam vội vàng dịu giọng, ôm con vào lòng, quay lưng bước đi:
-"Xin em đừng xuất hiện trước mặt chị nữa, Tân Chỉ Lôi. Chị cầu xin em"
Tân Chỉ Lôi đứng đó, nhìn bóng lưng hai mẹ con khuất dần trong đám đông. Trái tim cô như vỡ vụn. Có quá nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, nhưng hơn hết, cảm giác mất mát và đau khổ lại tràn về như sóng biển, cuốn trôi tất cả mọi lý trí của cô.
Cô lẩm bẩm, như tự nói với chính mình
-"Chị Lam, em nhất định sẽ biết được sự thật. Em không tin mọi thứ chỉ là trùng hợp"
Tân Chỉ Lôi không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Khi nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Tần Lam, sự bứt rứt trong lòng cô bỗng trỗi dậy mãnh liệt. Không màng đến bất kỳ điều gì, cô lao theo, gọi lớn
-"Chị Lam! Chị đứng lại cho em!"
Tần Lam nghe tiếng gọi, bước chân khựng lại, nhưng không quay đầu. Nàng ôm chặt Dĩnh Chi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Tân Chỉ Lôi đã nhanh chóng đuổi kịp, đứng chắn ngay trước mặt nàng
-"Chị nghĩ rằng chị có thể trốn tránh mãi sao?"_Tân Chỉ Lôi nói, giọng vừa đau khổ vừa giận dữ. -"Chị hãy nói sự thật đi! Dĩnh Chi... Dĩnh Chi có phải là con của em không?"
Tần Lam siết chặt bàn tay đang bế Dĩnh Chi, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong sâu thẳm là sự run rẩy không thể che giấu. Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói cứng rắn vang lên
-"Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, Tân Chỉ Lôi. Con bé là con của chị. Nó không liên quan gì đến em cả!"
Nhưng Tân Chỉ Lôi không tin. Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Lam, như muốn tìm kiếm một chút dấu hiệu của sự thật.
-"Chị đang nói dối!"_Cô gần như hét lên
-"Đôi mắt của Dĩnh Chi, dáng vẻ của con bé... Chị nghĩ rằng em không nhận ra sao?"
-"Chị không nợ em câu trả lời nào cả!"_Tần Lam đáp, giọng nàng run lên. Nàng quay người định rời đi, nhưng Tân Chỉ Lôi nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại
-"Chị Lam, em xin chị... Nếu Dĩnh Chi là con của em, chị không thể cướp nó khỏi em như vậy. Em có quyền biết sự thật!"_Giọng cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe
Nhưng Tần Lam chỉ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. Nàng cố gắng giữ giọng lạnh lùng
-"Dĩnh Chi không phải con của em. Em hãy chấp nhận điều đó và tránh xa đi...Tôi không muốn gặp em"
Lần này, nàng gạt tay Tân Chỉ Lôi ra, bước đi thật nhanh. Tân Chỉ Lôi đứng bất động tại chỗ, như thể mọi sức lực đều bị rút cạn
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tần Lam và Dĩnh Chi xa dần, cô thì thầm trong cơn tuyệt vọng:
-"Chị Lam... tại sao chị lại tàn nhẫn với em đến vậy? Em đã làm gì sai để phải chịu nỗi đau này?"
Lòng Tân Chỉ Lôi quặn thắt. Cô biết rằng Tần Lam đang giấu cô một bí mật, và cô không thể từ bỏ cho đến khi biết được sự thật. Nhưng càng cố gắng tiến tới, cô lại càng bị đẩy ra xa
Nghe những lời Tân Chỉ Lôi nói, Tần Lam cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa. Nàng quay lại, ánh mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy nhưng đầy oán giận. Cô hít hơi thật sâu
-"Em nghĩ rằng em là người đau khổ nhất sao, Tân Chỉ Lôi? Em có biết chị đã chịu đựng thế nào suốt những năm qua không?"
Tân Chỉ Lôi giật mình khi nghe thấy giọng nàng đầy uất ức. Cô chưa từng thấy Tần Lam mất kiểm soát như vậy.
-"Chị đã yêu em, yêu đến mức tự dằn vặt mình mỗi ngày vì biết rằng em không bao giờ nhìn chị, rằng em chỉ nhìn Tần Lãng!"_Giọng Tần Lam vỡ òa, từng lời như dao cứa vào lòng Tân Chỉ Lôi
Nàng tiếp tục, nước mắt chảy dài trên gương mặt:
-"Em có biết cảm giác như thế nào khi em dành tất cả tình cảm của mình cho một người, nhưng họ lại chỉ yêu chị gái của mình không? Em không chỉ từ chối tình cảm của chị, em còn chọn tin tưởng một người như Tần Lãng, một kẻ chỉ biết lợi dụng tình yêu của em để hủy hoại chị!"
Tân Chỉ Lôi đứng chết lặng, cảm thấy như ai đó vừa tát vào mặt mình. Cô lắp bắp
-"Chị Lam... chị yêu em?"
-"Đúng! Chị yêu em! Nhưng chị thừa nhận rồi thì sao?" Tần Lam hét lên
-"Chị không thể khiến em yêu lại chị, đúng không? Ngay từ đầu, chị đã không là gì trong mắt em. Chị chỉ là một kẻ thay thế, một cái bóng bên lề cuộc đời em!"
Tân Chỉ Lôi muốn bước tới gần nàng, nhưng Tần Lam lùi lại, ánh mắt tràn đầy đau thương và mệt mỏi
-"Em nói chị tàn nhẫn? Em nói chị lừa dối em? Nhưng em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chị không? Chính em đã khiến chị trở thành con người như bây giờ, Tân Chỉ Lôi! Em nói yêu Tần Lãng, nhưng em không hề biết cô ta đã làm gì để cướp đi tất cả của chị"
-"Từ nhỏ, ba mẹ yêu Tần Lãng đến khi lấy chồng thì chồng mình lại yêu Tần Lãng? Chị tự hỏi? Cuộc đời này chị có cái gì chứ? Em có thể vì Tần Lãng dành cả thanh xuân theo đuổi, có thể vì cô ta chi rất nhiều tiền...Tôi là vợ của em nè! Là người chăm cho em suốt 3 năm, em chưa cho tôi một món gì, kể cả một bữa cơm em cũng không thèm ăn, cả dây buộc tóc em cũng không tặng tôi được? Em trách ai tràn nhẫn hả Chỉ Lôi?"
Nàng lại hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn còn run
-"Chị đã chịu đủ rồi. Nếu em hận chị, thì cứ hận. Nhưng chị cầu xin em, đừng xuất hiện trong cuộc sống của chị nữa. Chị mệt mỏi lắm rồi"
Nói xong, Tần Lam bế Dĩnh Chi quay đi, để lại Tân Chỉ Lôi đứng chết lặng giữa con phố. Lần này, cô không đủ sức để đuổi theo. Những lời của Tần Lam như một cú đánh mạnh, khiến cô không thể phản kháng
Cô chỉ biết đứng đó, đôi chân như không còn sức lực, ánh mắt thất thần nhìn theo bóng dáng hai mẹ con Tần Lam đang khuất dần trong màn mưa lất phất. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác trống rỗng chưa từng có
Khi Tần Lam quay đi, nước mắt nàng rơi không ngừng. Dĩnh Chi, đang được mẹ bế trên tay, khẽ nhíu mày vì nhìn thấy mẹ khóc. Bé giơ bàn tay nhỏ xíu, dịu dàng lau nước mắt trên má nàng, giọng nói non nớt vang lên
-"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa... Có Dĩnh Chi ở đây mà. Con sẽ bảo vệ mẹ!"
Lời nói trong trẻo của con gái như một liều thuốc xoa dịu trái tim đang đau đớn của Tần Lam. Nàng dừng bước, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, rồi nở một nụ cười gượng gạo, hôn nhẹ lên trán con:
-"Mẹ không sao, con yêu. Mẹ chỉ... hơi buồn một chút thôi"
Dĩnh Chi nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự quan tâm. Bé nói tiếp, đầy nghiêm túc:
-"Mẹ đừng buồn, con yêu mẹ nhất!"
Tần Lam không thể kìm lòng trước sự ngây thơ và tình yêu vô điều kiện của con gái. Nàng ôm chặt Dĩnh Chi vào lòng, cảm giác ấm áp từ bé như giúp nàng tìm được một chút sức mạnh để tiếp tục
-"Ừ, mẹ biết rồi. Mẹ cũng yêu con nhất"
Dĩnh Chi khẽ mỉm cười, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẹ. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Lam nhận ra rằng dù cuộc đời có gian truân thế nào, chỉ cần có con bên cạnh, nàng vẫn sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn
Từ phía xa, Tân Chỉ Lôi đứng lặng nhìn cảnh tượng ấy. Cô cảm thấy lòng mình đau nhói khi thấy Dĩnh Chi lau nước mắt cho Tần Lam. Một lần nữa, cô tự hỏi liệu mình có từng làm tổn thương Tần Lam nhiều hơn những gì cô từng nghĩ. Nhưng dù có muốn bước tới, cô cũng không thể. Khoảng cách giữa hai người giờ đây đã trở nên quá lớn
***
Bà Lam nói câu nào xót câu đó trời ơi, thương Lam quá trời:(((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro