Chương 11: Con giống mẹ, cô lại đau
Chiều hôm đó, Tân Chỉ Lôi tình cờ đi ngang qua một nhà trẻ nhỏ ở khu vực gần nơi cô có một buổi hẹn công việc. Tiếng cười của bọn trẻ vọng ra từ sân chơi khiến cô vô thức dừng chân, ánh mắt vô tình dừng lại ở một bé gái đang ngồi một mình trên băng ghế gỗ, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào những bông hoa giấy rơi xung quanh
Cô giật mình nhận ra đó là Dĩnh Chi
-"Dĩnh Chi?"_Tân Chỉ Lôi khẽ gọi, bước lại gần
Dĩnh Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên niềm vui khi nhìn thấy người quen. Bé reo lên
-"Cô Chỉ Lôi!"
Dĩnh Chi nhanh chóng chạy tới, vòng tay nhỏ bé ôm lấy chân cô, như thể đây là điều bé mong đợi từ lâu. Tân Chỉ Lôi cúi xuống, bế bé lên, cảm nhận được hơi ấm nhỏ xíu lan tỏa
-"Sao con ngồi đây một mình vậy? Mẹ con đâu?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, ánh mắt dịu dàng nhưng xen lẫn chút lo lắng
-"Mẹ bận rồi... Mẹ bảo mẹ sẽ tới đón con, nhưng chắc mẹ quên mất. Cô Chỉ Lôi, mẹ hay quên lắm, con phải nhắc mẹ hoài luôn!"_Dĩnh Chi nói, giọng điệu non nớt nhưng chẳng hề oán trách
Tân Chỉ Lôi cảm thấy một nỗi xót xa khó tả trong lòng. Cô nhớ lại hình ảnh Tần Lam bận rộn, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn luôn cố gắng vì con gái. Bây giờ, nàng còn quên cả việc đón Dĩnh Chi, chắc hẳn công việc và cuộc sống đã vắt kiệt sức lực của nàng
-"Hay cô đưa con về đi! Nhà con cũng gần ở đây"
-"Vậy cô đưa con về trước nhé. Con đói chưa?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, nở một nụ cười nhẹ nhàng để trấn an bé
-"Con hơi đói, cô ơi. Cô nấu cho con ăn được không?" Dĩnh Chi nói, đôi mắt sáng lên đầy mong chờ
-"Được chứ. Cô sẽ nấu món thật ngon cho con"
Tân Chỉ Lôi bế Dĩnh Chi ra khỏi nhà trẻ, lòng cô vừa dâng lên cảm giác ấm áp khi được gần gũi bé, vừa có chút nặng nề khi nghĩ đến Tần Lam. Nàng đã phải hy sinh và chịu đựng rất nhiều để nuôi con gái lớn khôn, nhưng có lẽ nàng không bao giờ để lộ những mệt mỏi ấy ra ngoài
Trên đường về, Dĩnh Chi ríu rít kể đủ thứ chuyện, từ những trò chơi ở nhà trẻ đến việc nàng từng lén cho bé ăn kẹo mỗi khi làm lỗi. Tân Chỉ Lôi nghe con bé nói, lòng cô như dịu lại. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt hồn nhiên của bé, cô lại thấy có một mối liên kết không thể diễn tả bằng lời
"Con thật giống mẹ con"
Tân Chỉ Lôi thầm thì, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng
"Nhưng càng giống... cô càng cảm thấy đau"
...
Trên đường đi, Dĩnh Chi ngồi ngoan ngoãn trong lòng Tân Chỉ Lôi, đôi bàn tay nhỏ bé chỉ về phía trước, hướng dẫn từng ngã rẽ. Con bé y hệt một người chỉ đạo, ngồi ở ghế phụ chỉ tay năm ngón, có khí chất lãnh đạo
-"Cô đi đường này nè, rồi tới ngã ba kia quẹo phải"_Dĩnh Chi nói giọng vui vẻ. Bé rất tự tin như thể mình là kỳ cựu, điều này khiến Tân Chỉ Lôi không nhịn được cười
-"Con nhớ đường giỏi quá vậy, Dĩnh Chi?"_Cô hỏi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên
-"Dạ, tại con hay đi với mẹ mà! Mẹ nói con phải nhớ đường để lỡ mẹ quên thì con còn nhắc mẹ được!"_Bé trả lời, đôi mắt to tròn ánh lên sự hồn nhiên
Tân Chỉ Lôi khẽ thở dài, cảm thấy tim mình như thắt lại. Tần Lam dường như đã dạy Dĩnh Chi rất nhiều điều, kể cả việc bé phải tự chăm sóc bản thân. Nàng chắc chắn đã trải qua không ít khó khăn, nếu không, nàng sẽ không để con gái nhỏ phải học cách tự lập sớm đến vậy
Đi qua một con hẻm nhỏ, Dĩnh Chi reo lên:
-"Ở đây! Cô dừng ở đây đi! Nhà con ở kia kìa!"
Tân Chỉ Lôi nhìn theo hướng tay bé chỉ, thấy một khu cũ kỹ với những bức tường đã bong tróc theo năm tháng. Cô không khỏi bất ngờ, vì không nghĩ rằng Tần Lam lại sống ở một nơi như thế này
-"Nhà con ở đây?"_cô hỏi, giọng khẽ trầm xuống
-"Dạ đây! Nhưng mà cô Chỉ Lôi ơi, mẹ con chắc chưa về đâu," Dĩnh Chi nói, ánh mắt hơi buồn, chỉ tay vào nhà nhỏ của mình -"Mẹ con hay về muộn lắm"
Tân Chỉ Lôi im lặng, cảm thấy lòng trĩu nặng hơn. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Dĩnh Chi, cô không thể tưởng tượng được làm thế nào Tần Lam lại một mình nuôi con trong hoàn cảnh như vậy
-"Không sao, cô ở đây với con chờ mẹ về, được không?" Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng nói, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé.
-"Thật hả? Vậy con cho cô uống trà nha! Mẹ con pha trà ngon lắm, nhưng con chỉ biết rót thôi!"_Dĩnh Chi cười toe toét, sự hồn nhiên của bé làm Tân Chỉ Lôi cũng bật cười theo
Cô dắt bé lên tầng ba, đến trước một căn phòng nhỏ với cánh cửa gỗ đã cũ. Dĩnh Chi đứng lên kiễng chân, tự mình lấy chìa khóa trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông để mở cửa
-"Mẹ con dặn lúc nào con cũng phải giữ chìa khóa cẩn thận, để không bị lạc"_Bé tự hào nói khi mở cửa thành công
Tân Chỉ Lôi bước vào, lòng ngổn ngang khi thấy căn phòng nhỏ đơn sơ, bày trí gọn gàng nhưng không che giấu được sự thiếu thốn. Cô đặt Dĩnh Chi xuống, để bé chạy đi lấy nước
Nhìn quanh căn phòng, ánh mắt cô dừng lại ở một khung ảnh nhỏ trên bàn, là hình Dĩnh Chi và Tần Lam chụp cùng nhau. Gương mặt nàng vẫn rạng rỡ, nhưng đôi mắt như chất chứa nỗi buồn khó nói
Trong khoảnh khắc ấy, Tân Chỉ Lôi không khỏi cảm thấy hối hận. Ba năm qua, nàng đã chịu đựng những gì? Cô đã bỏ lại nàng trong hoàn cảnh nào? Những câu hỏi dồn dập ùa về, khiến lòng cô như bị bóp nghẹt. Trái tim đau nhói
Trong lúc Dĩnh Chi loay hoay rót nước từ chiếc bình nhỏ, bé quay lại nhìn Tân Chỉ Lôi, đôi mắt trong veo ánh lên sự tò mò
-"Cô Chỉ Lôi nè, cô biết không? Mẹ con hay nhắc tới một cô gái"
Tân Chỉ Lôi khựng lại, ánh mắt bất giác dừng ở Dĩnh Chi
-"Cô gái nào cơ?"
-"Con cũng không biết, mẹ không nói tên đâu"_Dĩnh Chi trả lời, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và hồn nhiên
-"Nhưng mỗi lần mẹ nhớ tới cô gái đó, mẹ lại buồn. Con thấy mẹ ngồi một mình nhìn ra cửa sổ, rồi khóc. Con hỏi mẹ có sao không, mẹ chỉ ôm con rồi nói không sao cả"
-"Mẹ con hay khóc nhè, giống như em bé"
Nghe những lời Dĩnh Chi kể, trái tim Tân Chỉ Lôi như thắt lại. Hình ảnh Tần Lam ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, ôm nỗi cô đơn mà không ai chia sẻ, khiến cô cảm thấy nghẹn ngào
Dĩnh Chi tiếp tục nói, bàn tay nhỏ đẩy ly nước về phía cô:
-"Có lần mẹ kể, cô gái đó rất đẹp, rất giỏi, mẹ yêu cô ấy nhưng mẹ nói nếu có thể quay lại, mẹ muốn xin lỗi vì lừa dối cô ấy...Mẹ cũng nói sẽ không yêu cô ấy nữa"
Tân Chỉ Lôi cầm lấy ly nước, bàn tay khẽ run. Cô cố nén cảm xúc, giọng nói hơi khàn đi:
-"Con... có biết mẹ con đang nhắc đến ai không?"
Dĩnh Chi lắc đầu, nghiêng đầu suy nghĩ
-"Con không biết, mẹ không nói tên. Nhưng con đoán là người mẹ thương lắm, vì mẹ nói cô gái đó rất đặc biệt"
Tân Chỉ Lôi cười nhạt, lòng đầy những cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết phải trả lời Dĩnh Chi thế nào. Những lời bé kể như một mũi dao đâm sâu vào tim cô, nhắc nhở cô về những gì nàng đã trải qua, những tổn thương cô vô tình gây ra mà giờ đây, dù có muốn sửa chữa, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu
Cô cúi xuống, xoa đầu Dĩnh Chi, giọng nói khẽ khàng:
-"Mẹ con mạnh mẽ lắm, con biết không? Dù mẹ có buồn, nhưng mẹ luôn cố gắng vì con. Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ, được chứ?"
-"Dạ! Con yêu mẹ nhất trên đời! Và... con cũng thích cô Chỉ Lôi nữa!"_Dĩnh Chi cười hồn nhiên, ôm lấy cổ cô
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nhưng trong lòng cô không ngừng dậy sóng
"Tần Lam, chị đã sống trong nỗi đau suốt bao nhiêu năm. Còn em... có thật sự đáng để chị phải nhớ mãi không?"
Dĩnh Chi kéo tay Tân Chỉ Lôi, giọng ríu rít đầy hứng khởi:
-"Cô Chỉ Lôi, để con chỉ cô cái này! Mẹ con có cái đặc biệt lắm!"
Tân Chỉ Lôi bất ngờ nhưng vẫn để bé dẫn mình lên cầu thang gỗ cũ kêu kẽo kẹt từng bước. Dĩnh Chi kéo cô vào một căn phòng nhỏ ở góc nhà, chính là phòng ngủ của Tần Lam. Căn phòng không rộng rãi, nhưng gọn gàng với một chiếc giường đơn, một bàn làm việc nhỏ và một tủ sách
Dĩnh Chi nhanh nhẹn trèo lên ghế cạnh bàn, với tay lấy một khung ảnh đặt trên kệ cao. Bé quay lại, chìa khung ảnh ra trước mặt Tân Chỉ Lôi, đôi mắt sáng ngời
-"Đây nè cô! Mẹ con hay nhìn hình này lắm. Mẹ nói cô này rất đặc biệt!"
Tân Chỉ Lôi nhìn vào bức ảnh trong tay, và khi cô nhận ra đó là bức ảnh cưới của chính mình và Tần Lam, trái tim cô bỗng như bị ai đó bóp nghẹt. Trong bức ảnh, cô và Tần Lam đứng bên nhau dưới ánh sáng dịu dàng, gương mặt hai người đều rạng ngời, nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn lại, tất cả những gì cô thấy chỉ là sự đau khổ và lừa dối.
Dĩnh Chi vui vẻ đứng bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô:
-"Đây là ảnh cưới của mẹ và cô, đúng không? Mẹ con bảo đó là ngày hạnh phúc nhất của mẹ, nhưng con không hiểu sao mẹ lại buồn khi nhìn ảnh này"
Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ cầm chặt bức ảnh, đôi mắt mờ đi. Mỗi lần nhìn thấy Tần Lam trong những bức ảnh này, cô lại thấy mình như đang đứng trên một con đường đầy sỏi đá, đi mãi mà không thể quay lại, không thể sửa chữa những sai lầm đã qua
Dĩnh Chi không hiểu những suy tư trong lòng cô, bé tiếp tục nói:
-"Mẹ nói cô rất đặc biệt, nhưng không biết vì sao mẹ lại khóc mỗi lần nhìn bức ảnh này. Cô có biết không?"
Tân Chỉ Lôi không thể nói nổi một lời, chỉ cúi đầu, để nước mắt lăn dài trên má
Dĩnh Chi ngừng nói, có chút ngỡ ngàng khi thấy cô như vậy. Bé đứng đó, nhìn cô một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng bước đến bên cô, đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi:
-"Mẹ sẽ không buồn lâu đâu. Cô cũng đừng buồn nữa"
Câu nói ngây ngô của Dĩnh Chi như một lời động viên vô thức, khiến trái tim Tân Chỉ Lôi lại càng thêm nhói đau. Cô nhẹ nhàng vuốt lại tóc của Dĩnh Chi, cố gắng mỉm cười, dù là một nụ cười không trọn vẹn
Tần Lam… chị vẫn giữ những kỷ niệm đó, chị vẫn nhớ em. Nhưng chị đã yêu thương em như thế nào?
Cô cầm lấy khung ảnh, bàn tay bất giác run lên
-"Dĩnh Chi... mẹ con thật sự nói gì về cô gái này?"
Dĩnh Chi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói với vẻ chắc chắn:
-"Mẹ con nói cô này là người mẹ thương nhất trên đời. Nhưng mà mẹ con không dám nói, chỉ dám nhìn thôi. Mẹ hay khóc khi nhìn hình này nữa"
Tân Chỉ Lôi siết chặt khung ảnh trong tay, lòng cô trào dâng cảm xúc khó tả. Từng lời nói của Dĩnh Chi như một nhát dao cứa sâu vào nỗi hối hận đang đè nặng trong cô
-"Chị... vẫn giữ ảnh em sao?"
Cô thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
Dĩnh Chi không để ý đến vẻ mặt biến đổi của Tân Chỉ Lôi, bé chỉ vô tư nói
-"Mẹ con giấu nhiều lắm, nhưng con biết hết nha! Con còn thấy mẹ con viết thư nữa, mà mẹ không gửi. Mẹ cứ để trong hộp kia kìa"_Bé chỉ tay về phía ngăn kéo trên bàn làm việc
Tân Chỉ Lôi nhìn theo, lòng cô dậy sóng. Cô đặt khung ảnh xuống, ánh mắt dán chặt vào chiếc bàn nhỏ. Trong khoảnh khắc, cô muốn mở ngăn kéo ấy, muốn biết những điều Tần Lam đã giữ kín suốt bao năm. Nhưng cô lại dừng lại, đôi tay nắm chặt, lòng dằn vặt
Cô quay lại nhìn Dĩnh Chi, nở một nụ cười gượng:
-"Con có ngoan không, Dĩnh Chi? Cô nghĩ mẹ con sẽ về sớm thôi. Giờ con xuống dưới chơi, cô chuẩn bị chút đồ ăn cho con nhé"
Dĩnh Chi gật đầu, ngoan ngoãn chạy xuống cầu thang
Khi căn phòng chỉ còn lại một mình, Tân Chỉ Lôi ngồi xuống mép giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc bàn. Lòng cô trĩu nặng với hàng loạt câu hỏi
Chị... đã chịu đựng tất cả những điều này một mình sao? Chị có từng hạnh phúc dù chỉ một chút không?
Chắc là không, cô đã làm nàng tổn thương
●●●
Cả hai xuống lầu ngồi chơi, Dĩnh Chi mang mấy cái đồ ăn vặt mà mẹ hay mua để dành cho mình, con bé mang cái hủ kẹo của mình, đối với trẻ con hủ kẹo nàng như một kho báu lấp lánh, đầy đủ màu sắc. Tân Chỉ Lôi nhận lấy, ăn vài viên
...
Nàng hốt hoảng chạy vào nhà, thấy Dĩnh Chi đang ngồi trên bụng cô, cả tiếng hôm nay nàng tìm con mãi. Không biết con bé đã đi đâu mà ở nhà trẻ lại không thấy, là nàng sai, nàng không làm đúng trách nhiệm đón con bé đúng giờ. Nàng chạy đôn chạy đáo tìm Dĩnh Chi, nàng luôn sợ mất con bé vì con là hy vọng lớn nhất của nàng
Đột nhiên, nàng lại có linh cảm nên đã chạy về nhà thì thấy có một vị khách không mờ mà đến, còn ung dung ngủ trên sô pha. Còn con của nàng thì hiếu động, ngồi thẳng lên bụng của Tân Chỉ Lôi mà chơi đùa. Mặc cho cô đang ngủ say sưa
-"Mẹ!"
-"Suỵt! Con không nên leo lên bụng cô...sẽ làm người ta đau bụng đó"
-"Dạ...tại nảy con với cô chơi vui quá~"
-"Sau này không được tự ý đi lung tung biết chưa?"
Dĩnh Chi gật đầu, nàng đứng dậy dọn dọe đồ chơi của con bé vào chiếc thùng gỗ nhỏ, đẩy vò bên trong góc. Giờ nên làm gì đây nhỉ? Để Tân Chỉ Lôi ung dung của ở nhà mình, hay là giờ nên kêu dậy rồi tiễn khách. Làm vậy quá đáng quá không?
-"Cô Lôi ngủ rồi hả mẹ?"
-"Ừm...cô ngủ rồi nên con yên tĩnh một chút nha!"
Nàng luôn dạy bảo Dĩnh Chi thật tốt, bởi vậy con bé mới ngoan ngoãn và nghe lời nàng, nàng nói gì liền nghe theo. Người ta thường bảo, ba mẹ là tấm gương của con cái. Nàng luôn nhắc nhở, dạy bảo Dĩnh Chi song song đó nàng phải thực hành cho con noi theo
-"Dạ! Con đói rồi"
-"Quên mất...Dĩnh Chi ngoan nha, mẹ đi nấu cơm"
Con bé gật đầu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro