Chương 14: Hối hận

Tân Chỉ Lôi không ngủ ngay. Cô nằm đó, lặng lẽ nhìn Tần Lam và Dĩnh Chi. Hai mẹ con ôm nhau, ngủ ngon lành, còn cô thì lòng rối bời. Tân Chỉ Lôi ngồi nhìn ra cửa sổ, lòng không yên

Những năm qua, cô đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Đêm nay, khi nhìn thấy con gái nhỏ của nàng, khi nghe con bé gọi mình là "cô Chỉ Lôi", cô mới nhận ra mình khát khao điều gì nhất

Gia đình

Cô muốn có một gia đình với Tần Lam và Dĩnh Chi

●●●

Sáng hôm sau, khi Tần Lam tỉnh dậy. Nàng khẽ cử động, chợt nhận ra vòng tay của ai đó đang ôm lấy mình từ phía sau. Vòng tay ôm lấy eo nhỏ, ấm áp lại dễ chịu, yên bình như mùa thu

Là Tân Chỉ Lôi

Nàng định rút tay ra nhưng cô lại ôm chặt hơn, giọng còn ngái ngủ -"Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa đi"

Tần Lam cau mày, nhưng chưa kịp phản ứng thì Dĩnh Chi cũng lồm cồm bò dậy giữa hai người, dụi mắt ngáp

-"Mẹ ơi, cô ơi, sáng rồi nè!"

Tân Chỉ Lôi bật cười, xoa đầu con bé

-"Dĩnh Chi, con muốn ăn gì? Cô nấu cho"

Dĩnh Chi sáng mắt

-"Thật hả? Con muốn ăn trứng chiên!"

-"Mọi ngày, mẹ năn nỉ lắm con mới ăn. Tự dưng có cô Lôi đây, con lại muốn ăn"

-"Con bé muốn ăn mà, vậy thì tốt chứ sao"

Tần Lam nhìn cô đầy nghi ngờ: -"Cô biết nấu ăn sao?"

Tân Chỉ Lôi nhướng mày

-"Học từ lúc chị đi"

Tần Lam hơi sững lại

...

Tần Lam đứng lặng ngoài cửa bếp, nhìn bóng lưng Tân Chỉ Lôi bận rộn nấu ăn. Người phụ nữ năm xưa từng hờ hững, từng ghét bỏ nàng, từng không thèm ăn những món nàng nấu. Vậy mà bây giờ, cô lại đứng đó, cẩn thận làm từng món cho con gái nàng

Thì ra, cô đã học nấu ăn

Không biết từ bao giờ, nhưng có một điều chắc chắn...Tân Chỉ Lôi không còn là cô của ba năm trước nữa

Dĩnh Chi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào động tác của cô.

-"Cô Chỉ Lôi giỏi ghê, biết nấu ăn nữa!"

Tân Chỉ Lôi bật cười, đảo nhẹ miếng trứng trong chảo

-"Giỏi gì đâu, cô học lâu lắm mới biết đó"

Dĩnh Chi tò mò hỏi tiếp

-"Vậy cô học vì ai?"

Tân Chỉ Lôi khựng lại

Tần Lam cũng khựng lại

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, căn bếp rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng dầu sôi lách tách. Một lát sau, cô cười nhẹ

-"Vì một người mà cô từng đánh mất"

Dĩnh Chi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh đầy tò mò

-"Vậy bây giờ cô tìm lại được chưa?"

Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn con bé, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa nhiều cảm xúc. Cô không trả lời, chỉ xoa đầu Dĩnh Chi, nụ cười nhẹ mà thoáng buồn

Tần Lam siết chặt bàn tay, lòng phức tạp

Nàng không phải là người dễ mềm lòng, khi thấy Tân Chỉ Lôi thay đổi vì mình, nàng lại cảm thấy đau lòng hơn là hạnh phúc. Nếu ngày đó cô trân trọng nàng sớm hơn, có lẽ đã không đến bước đường này. Họ sẽ không đường ai nấy đi

Nếu ngày đó cô yêu nàng hơn một chút, có lẽ gia đình này đã không tan vỡ

Nhưng… trên đời làm gì có hai chữ "nếu như"?

Thời gian qua rồi, đâu ai giữ lại được...

Nàng quay người định rời đi, nhưng đúng lúc đó, Dĩnh Chi ngẩng đầu nhìn mẹ

-"Mẹ ơi, mẹ ăn chung với cô Chỉ Lôi đi! Hôm nay cô nấu ngon lắm đó!"

Tần Lam thoáng do dự

Tân Chỉ Lôi cũng dừng tay, nhìn nàng, ánh mắt đầy mong đợi

Tần Lam cắn nhẹ môi, cuối cùng gật đầu

-"Ừ, mẹ ăn với con"

Lần đầu tiên sau ba năm, họ lại ngồi cùng bàn ăn

Nhưng khoảng cách trong lòng, vẫn còn rất xa

...

Sau bữa sáng, Tần Lam giúp Dĩnh Chi thay quần áo, chỉnh lại khăn quàng cổ, kiểm tra cặp sách, rồi dắt con bé ra cửa. Tân Chỉ Lôi cũng khoác áo bước theo, ánh mắt đầy lưu luyến. Cô không muốn đi, nhưng cũng không thể mặt dày ở lại lâu hơn

Khi cả ba đến trước cửa, Dĩnh Chi bất ngờ nắm tay cả hai, đôi mắt long lanh nhìn lên

-"Cô Chỉ Lôi đưa con đi nhà trẻ nha?"

Tần Lam thoáng ngập ngừng, liếc nhìn Tân Chỉ Lôi một cái. Tân Chỉ Lôi cũng không nghĩ Dĩnh Chi lại nói vậy, nhưng khi chạm vào đôi mắt mong chờ của con bé, cô không nỡ từ chối.

-"Được, cô đưa con đi"

Tần Lam không phản đối

Tân Chỉ Lôi nhìn theo bóng lưng nàng, trái tim khẽ nhói. Đã từng có những ngày, cô và nàng cùng nhau đi đón Dĩnh Chi, cùng nhau nắm tay con bé đi dạo trên đường. Khi đó, dù giữa hai người chẳng có tình yêu, nhưng ít ra cũng còn tình nghĩa

Còn bây giờ, dù đứng chung một chỗ, nhưng khoảng cách lại như một vách tường vô hình, ngăn hai người đến gần nhau. Dọc đường đi, Dĩnh Chi ngồi ở ghế sau, không ngừng huyên thuyên đủ chuyện

-"Hôm nay cô giáo nói sẽ cho tụi con vẽ tranh, con sẽ vẽ mẹ và cô Chỉ Lôi nha!"

Tân Chỉ Lôi bật cười

-"Vậy con nhớ vẽ cô đẹp một chút đó"

Dĩnh Chi nghiêng đầu

-"Nhưng con chưa từng thấy cô mặc đồ cưới, sao vẽ đây?"

Tần Lam hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ im lặng

Tân Chỉ Lôi cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt

Lễ cưới năm ấy, cô hoàn toàn không nhớ được gương mặt của Tần Lam khi làm cô dâu. Bởi vì… người mà cô mong chờ trong đám cưới đó không phải nàng. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân thật đáng trách

Cô từng nghĩ mình mới là người bị tổn thương, nhưng thực ra, người chịu nhiều đau khổ nhất lại là Tần Lam. Nàng hi sinh vì tình yêu rồi lại bị cô giết chết đi tình yêu của nàng

Tần Lam dừng xe trước cổng nhà trẻ, tháo dây an toàn giúp con

Dĩnh Chi vui vẻ hôn lên má mẹ, rồi lại ôm lấy Tân Chỉ Lôi

-"Cô Chỉ Lôi nhớ tới đón con nữa nha!"

Tân Chỉ Lôi mỉm cười, xoa đầu con bé

-"Được rồi, nhưng con phải ngoan đó"

-"Dạ!"

Con bé tung tăng chạy vào lớp, để lại hai người lớn đứng đối diện nhau. Gió sáng sớm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh đầu đông. Tần Lam siết chặt áo khoác, định quay người rời đi thì giọng cô chợt vang lên

-"Tần Lam"

Bước chân nàng khựng lại, nhưng không quay đầu

Tân Chỉ Lôi nhìn bóng lưng ấy, hít sâu một hơi, giọng có chút khàn đi

-"Tôi… muốn chuộc lỗi"

Tần Lam im lặng vài giây, rồi bật cười nhạt

-"Cô không cảm thấy đã quá muộn sao?"

Tân Chỉ Lôi chết lặng

Đúng vậy

Ba năm qua, nàng làm mẹ đơn thân, một mình vất vả nuôi con

Còn cô thì sao?

Khi nàng đau khổ nhất, cô ở đâu?

Khi nàng cô độc nhất, cô đang làm gì?

Những câu hỏi ấy, chính cô cũng không trả lời được

Tần Lam không chờ cô nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu

-"Tạm biệt"

Sau đó, nàng xoay người rời đi, bóng lưng gầy guộc khuất dần trong dòng người. Cho dù công ty ở xa nhưng nàng nhất quyết không để cô đưa mình đến nơi, con người sinh ra đều có hai tay, hai chân, có thể tự mình làm được, tự mình đi được. Không dựa dẫm vào ai

Tân Chỉ Lôi đứng yên tại chỗ, bàn tay vô thức siết chặt

Gió lạnh thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh

Điều duy nhất cô cảm nhận được lúc này… là nỗi hối hận giày vò

Dù muộn, nhưng cô nhất định sẽ bù đắp cho nàng

Tân Chỉ Lôi đứng đó thật lâu, nhìn bóng lưng của Tần Lam dần biến mất giữa dòng người. Cô biết, nàng không muốn tha thứ

Cũng đúng thôi

Những tổn thương cô để lại quá sâu, sao có thể dễ dàng xóa bỏ?

Cô không cam tâm

Cô không muốn đánh mất nàng một lần nữa

Tân Chỉ Lôi thở dài, lấy điện thoại ra, mở danh bạ, ngón tay dừng lại ở một cái tên quen thuộc

Cuối cùng, cô nhấn gọi

-"Trần Khả, giúp tôi điều tra xem ba năm qua Tần Lam đã sống thế nào"

Giọng "trợ lý" vang lên từ đầu dây bên kia, có chút kinh ngạc

-"Cô muốn biết về Tần Lam? Nhưng trước đây cô…"

-"Trước đây tôi mù quáng"_Cô ngắt lời, giọng trầm xuống

-"Bây giờ tôi muốn bù đắp"

Trần Khả im lặng một lúc rồi đáp

-"Được, tôi sẽ gửi thông tin cho cô sớm nhất có thể"

●●●

Tân Chỉ Lôi về đến nhà, căn hộ rộng lớn nhưng lạnh lẽo, cô bật đèn, cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sofa rồi bước đến bên cửa sổ

Bên ngoài thành phố vẫn nhộn nhịp, dòng xe cộ tấp nập, những tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn. Nhưng trong lòng cô lại trống rỗng

Cô giơ ly rượu lên, chất lỏng sóng sánh theo từng cử động. Nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt của Tần Lam sáng nay, lòng cô bỗng thắt lại Nàng đã từng không ngại hạ thấp bản thân để yêu cô, để níu giữ cô

Vậy mà cô lại vô tình đẩy nàng ra xa

Giờ đây, nàng đã hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô, mang theo một đứa trẻ mà cô không hề hay biết. Tân Chỉ Lôi cười tự giễu, uống một ngụm rượu, vị cay nồng tràn vào cổ họng

Cô đặt ly xuống bàn, lấy điện thoại ra

Ngón tay do dự lướt qua những tin nhắn cũ, những cuộc gọi trước đây mà cô chưa từng chủ động nhắn tin hay gọi cho nàng. Chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng nhắn một tin

[Ba năm qua, chị sống có tốt không? Tôi có thể… làm gì để bù đắp không?]

Nhấn gửi

Nhưng sau đó, cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi hồi âm

Mười phút

Ba mươi phút

Một tiếng trôi qua

Không có phản hồi

Cô không ngạc nhiên, chỉ là… có chút hụt hẫng. Cô biết, Tần Lam sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.Nhưng cô không muốn bỏ cuộc, đã kiên định thì không dễ dàng từ bỏ

..

Ở một nơi khác, Tần Lam ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn vừa hiện lên màn hình điện thoại. Tay nàng siết chặt tay mình, tim đập loạn nhịp

Ba năm qua, cô chưa từng chủ động liên lạc

Ba năm qua, nàng sống trong cô độc, vừa làm mẹ, vừa làm cha, vừa gánh vác tất cả mọi thứ một mình

Vậy mà bây giờ, cô lại hỏi nàng có ổn không?

Tần Lam bật cười khẽ, nhưng đôi mắt lại có chút cay cay

Ổn ư?

Nếu ổn, nàng đã không phải trải qua những ngày tháng khó khăn đó

Nếu ổn thì nàng đã không trầm cảm sau sinh

Nếu ổn, nàng đã không có những đêm dài nằm trên giường mà nước mắt rơi ướt gối

Tần Lam xóa tin nhắn, đặt điện thoại xuống bàn, xoay người tắt đèn

Nàng không muốn nghĩ đến cô nữa

Nhưng dù có nhắm mắt, dù có cố ép mình quên đi, hình bóng Tân Chỉ Lôi vẫn ám ảnh nàng. Cô đã từng là toàn bộ thế giới của nàng, để rồi bây giờ, nàng phải tự tay đẩy cô ra khỏi trái tim mình. Tần Lam biết cô muốn bù đắp, thử hỏi cô tổn thưởng đến vậy, có bù đắp được không? Cô có trả lại cho nàng thanh xuân tươi đẹp được không?

Tân Chỉ Lôi...ơi là Tân Chỉ Lôi

Em làm tôi thảm hại đến mức quỳ xuống cầu xin tình yêu của em, cầu xin em đừng đuổi tôi...Giờ em muốn bù đắp? Bù đắp thế nào?

Cô muốn chuộc lỗi sao?

Nàng sẽ không để cô dễ dàng đạt được mục đích

●●●

Khi Tân Chỉ Lôi nhận được kết quả từ người bạn về Tần Lam, cô cảm thấy một sự hỗn loạn dâng lên trong lòng. Thực ra, cô đã đoán trước được phần nào, nhưng khi nghe những thông tin xác nhận đó, trái tim cô vẫn không khỏi đau đớn.

Thông tin từ bạn cô không chỉ là về tình trạng hiện tại của Tần Lam, mà còn là về những khó khăn mà nàng đã phải đối mặt trong suốt ba năm qua. Cuộc sống của Tần Lam không hề dễ dàng, không có ai bên cạnh để chia sẻ, giúp đỡ. Khi cô rời đi, nàng đã phải gánh vác một mình mọi thứ, từ công việc cho đến việc nuôi dưỡng Dĩnh Chi, không chút sự trợ giúp nào từ gia đình hay cô

Khi biết được sự thật ấy, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mình đã bỏ qua quá nhiều, đã không nhận ra những gì mà Tần Lam đã hy sinh. Cô nhìn lại mình, nhận ra mình đã quá ích kỷ, chỉ lo nghĩ cho bản thân mà quên mất người đã luôn đứng sau, hỗ trợ cô, yêu thương cô dù không được đáp lại.

Cô tìm thấy thông tin về Tần Lam trong tình trạng không ổn định về mặt tài chính, vì suốt thời gian qua nàng phải một mình nuôi con, còn những cơn bão tình cảm không ngừng đổ xuống. Tân Chỉ Lôi bàng hoàng nhận ra rằng, chính sự tổn thương mà cô đã gây ra cho nàng khiến Tần Lam không thể dễ dàng tin tưởng vào cô nữa.

Cô không thể ngừng tự hỏi mình: -"Tại sao mình lại để mọi chuyện trở thành như vậy?"

Chắc chắn, nàng đã trải qua quá nhiều đau đớn và mất mát vì những quyết định của cô. Và bây giờ, chỉ còn một cách duy nhất để sửa chữa: đó là đi tìm nàng, xin lỗi và chứng minh rằng cô đã thay đổi

Với trái tim đầy ân hận và quyết tâm, Tân Chỉ Lôi quyết định sẽ không buông tay. Cô sẽ tìm Tần Lam, sẽ bù đắp những năm tháng đã mất. Dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không từ bỏ

●●●

Hôm nay, cô không đón Dĩnh Chi vì có cuộc họp với đối tác quan trọng. Họp với các ông lớn không thể thiếu màn uống rượu ở các quán nhậu, không ngoại lệ. Dù là nữ nhưng tửu lượng cô khá tốt, uống rượu cũng rất nhiều. Nhưng hôm nay, cô lại say, say đến không biết mình đang đi nhầm nhà

Tân Chỉ Lôi đứng trước cửa nhà Tần Lam, men rượu khiến cô không thể dừng lại, mặc dù trong lòng cô biết rằng mình không nên đến đây. Nhưng sự thôi thúc quá lớn, một nỗi đau khiến cô không thể rời đi. Cô gõ cửa, không chờ đợi gì ngoài việc nhìn thấy Tần Lam, dù trong tình trạng như thế này

Cửa mở, Tần Lam đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng và đầy hoài nghi.

-"Em đến đây làm gì?"

Tân Chỉ Lôi không đáp, chỉ đứng nhìn chị, một lúc lâu. Cô lắc đầu, mắt mờ đi vì say. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết rằng cô rất muốn nhìn thấy Tần Lam, rất muốn tìm lại những cảm xúc mà cô đã bỏ lỡ.

-"Em say rồi, vào trong đi"

Giọng Tần Lam khẽ, nhưng có một chút gì đó bực bội. Nàng không muốn để cho Tân Chỉ Lôi tiếp tục lạc lối trong trò chơi này.

Tân Chỉ Lôi chỉ đứng đó, không thể kiềm chế cảm xúc. Cô lao đến, ôm lấy Tần Lam, không thể buông tay

-"Tôi xin chị… đừng bỏ tôi nữa. Tôi không thể sống thiếu chị. Xin chị đừng rời xa tôi lần nữa"

Tần Lam đẩy cô ra, ánh mắt lạnh lùng và đau đớn.

-"Em không hiểu sao? Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Em không thể cứ mãi làm tôi tổn thương rồi lại quay lại mong tôi tha thứ. Em muốn gì từ tôi?"

Tân Chỉ Lôi nhìn Tần Lam, đôi mắt ngấn lệ, không thể nói thành lời. Cô chỉ biết quỳ xuống trước mặt nàng, tay cô nắm chặt tay nàng giọng thành tâm cầu xin

-"Tôi sai rồi… xin chị tha lỗi cho tôi. Tôi yêu chị, tôi rất yêu chị. Xin chị đừng bỏ tôi nữa"

Tần Lam nhìn cô, nỗi đau trong lòng không thể che giấu. Chị thở dài, quay đi không nói gì. Không biết bao lâu sau, chị mới mở lời, giọng nói đầy mệt mỏi.

-"Em nghĩ tôi có thể dễ dàng tha thứ cho em sao? Em đã bỏ tôi đi bao lâu rồi? Giờ em lại muốn quay lại sao?"

Tân Chỉ Lôi chỉ biết khóc. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc khóc, bày tỏ nỗi đau của mình. Cô không thể sửa chữa những sai lầm trong quá khứ, chỉ có thể cầu xin Tần Lam tha thứ

-"Tôi không thể sống thiếu chị, xin chị đừng rời xa tôi nữa. Tôi hối hận, hối hận rất nhiều"

Tần Lam không nói gì, ánh mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy một nỗi mệt mỏi đè nặng. Cảm giác yêu và bị tổn thương lẫn lộn khiến nàng không biết phải làm gì

-"Tôi không thể chịu đựng mãi như vậy. Em đã bỏ tôi một lần, giờ em nghĩ tôi có thể dễ dàng quay lại sao?"

Tân Chỉ Lôi chỉ biết im lặng, nước mắt rơi lã chã. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc quỳ xuống trước mặt Tần Lam, xin chị tha thứ, dù biết rằng có thể sẽ không bao giờ được như trước

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro