Chương 25: Tần Lãng (2)

Từ sau lần đó, Hiểu Tâm và Tần Lãng ngày càng thân thiết hơn. Dù Tần Lãng thường trưng ra vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, nhưng Hiểu Tâm dần phát hiện nàng không hề khó gần như vẻ bề ngoài. Ngược lại, khi ai đó thực sự đối xử chân thành, nàng cũng sẽ quan tâm lại theo cách rất riêng

Có lần, Hiểu Tâm không cẩn thận trượt chân ngã khi xách nước từ giếng về, bàn tay bị trầy xước. Vừa nhăn nhó vì đau, cô vừa nghĩ Tần Lãng chắc sẽ cười nhạo mình ngốc nghếch. Nhưng không, nàng chỉ lặng lẽ kéo cô ngồi xuống, lấy thuốc sát trùng ra băng bó, thỉnh thoảng còn nhắc

-"Lần sau nhìn đường cẩn thận, đừng có vội vàng"

Những khoảnh khắc nhỏ nhặt như thế cứ tích tụ từng ngày, khiến Hiểu Tâm nhận ra bản thân đã dần có cảm giác khác lạ với Tần Lãng. Cô bắt đầu để ý nàng nhiều hơn—cách nàng luôn dậy sớm để quét sân, cách nàng nhẹ nhàng với trẻ con khi tụi nhỏ trong chùa chạy đến tìm, hay cả ánh mắt thoáng buồn mỗi khi ngồi một mình dưới hiên nhà

Một buổi chiều, hai người cùng nhau ra suối. Hiểu Tâm ngồi vọc nước, còn Tần Lãng thì ngồi trên tảng đá lớn, lặng lẽ nhìn dòng nước trôi

Hiểu Tâm nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên buột miệng hỏi: -"Chị có từng thích ai chưa?"

Tần Lãng khựng lại một chút, ánh mắt nàng trầm xuống. Một lát sau, nàng mới chậm rãi trả lời: -"Từng có một người… nhưng cuối cùng không có kết quả"

Hiểu Tâm siết chặt lòng bàn tay, không hiểu sao cảm thấy có chút khó chịu khi nghe nàng nhắc đến ai đó trong quá khứ. Cô ngập ngừng một lúc rồi nói nhỏ

-"Vậy bây giờ chị có muốn thử một lần nữa không?"

Tần Lãng quay sang nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét

-"Ý em là gì?"

Hiểu Tâm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt nàng

-"Là tôi. Tôi thích chị"

Tần Lãng nhìn Hiểu Tâm, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm. Một lúc sau, nàng khẽ cười, giọng nói mang theo chút tự giễu

-"Em thích tôi sao? Nếu em biết tôi từng là người thế nào, có lẽ em sẽ không nói câu đó"

Hiểu Tâm không tránh né ánh nhìn của nàng, cô im lặng chờ đợi. Cuối cùng, Tần Lãng thở dài, ánh mắt dõi về dòng suối trước mặt, giọng nói mang theo chút xa xăm

-"Tôi từng làm rất nhiều chuyện sai trái. Từng tổn thương một người, từng khiến gia đình mình mất hết danh dự. Cuối cùng, tôi còn mất đi tất cả… Em có biết không? Tôi từng mưu mô, từng độc ác, từng sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để đạt được điều mình muốn. Nhưng rồi tôi chẳng có gì cả"

Nàng siết chặt bàn tay, khẽ nhếch môi cười như chế giễu chính mình

-"Ngay cả gia đình, cuối cùng cũng không còn ai bên cạnh tôi"

Hiểu Tâm chăm chú lắng nghe, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót. Cô không biết quá khứ của nàng đầy rẫy những điều như vậy. Nhưng điều khiến cô đau lòng hơn là cách nàng đang tự trách bản thân, như thể nàng không xứng đáng với bất kỳ điều gì tốt đẹp nữa

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay siết chặt của nàng, giọng nói kiên định

-"Quá khứ của chị không thể thay đổi, nhưng hiện tại thì có thể. Tôi không quan tâm chị đã từng làm gì, tôi chỉ biết chị của bây giờ là người như thế nào"

Tần Lãng giật mình nhìn cô. Hiểu Tâm khẽ cười

-"Tôi thích chị của hiện tại. Chị biết cách quan tâm người khác, biết hối lỗi, biết sống một cuộc đời bình yên. Chị có thể không tha thứ cho bản thân, nhưng tôi sẽ không vì quá khứ đó mà từ bỏ"

Tần Lãng im lặng hồi lâu. Trong mắt nàng, có thứ gì đó dần dao động. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ rút tay về, giọng nói vẫn bình thản

-"Em quá ngây thơ, Hiểu Tâm. Rồi em sẽ hiểu thôi, có những người vốn không đáng để yêu. Và đó là tôi"

Nói rồi, nàng đứng dậy, quay lưng bỏ đi

Nhưng Hiểu Tâm không hề nao núng. Cô nhìn theo bóng lưng nàng, đôi mắt lấp lánh ý cười

Dù Tần Lãng có từ chối bao nhiêu lần, cô cũng sẽ không bỏ cuộc

Hiểu Tâm không nói gì, chỉ lẳng lặng bước theo Tần Lãng, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi bóng lưng của nàng. Đến khi cả hai về đến nhà, Tần Lãng mở cửa và định bước vào trong thì Hiểu Tâm đã nhanh chóng theo sau, một cách quyết liệt. Nàng nhìn lại, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng có chút bối rối

-"Em vào làm gì?"_Tần Lãng hỏi, giọng có phần mệt mỏi nhưng cũng lẫn chút ngạc nhiên

-"Vào làm gì ư?"_Hiểu Tâm không chút chần chừ, bước qua nàng và đi thẳng vào phòng khách

-"Tôi thấy chị cần người bên cạnh"

Tần Lãng nhìn cô một lúc, không nói gì. Nàng đóng cửa lại, cảm giác trong lòng có chút xao động khi thấy Hiểu Tâm ngang nhiên bước vào nhà mình như thế. Tuy nhiên, nàng không ngăn cản, cũng không nổi giận. Chỉ là trong sâu thẳm lòng, nàng tự hỏi tại sao cô gái này lại kiên quyết như vậy

Hiểu Tâm ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, đưa mắt nhìn quanh. Căn nhà của Tần Lãng không quá rộng, nhưng lại đầy ắp sự ấm cúng và yên tĩnh. Mỗi góc đều chứa đựng những món đồ giản dị, từ chiếc đèn dầu ở góc phòng cho đến chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, nơi có vài cuốn sách cũ đặt gọn gàng

-"Chị sống ở đây một mình sao?" Hiểu Tâm hỏi, tay vén vạt áo và ngả người ra sau, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng.

-"Ừm"_Tần Lãng trả lời đơn giản, nhưng vẫn có chút ngập ngừng khi nhìn cô gái đang ngồi thoải mái trên ghế

-"Vậy thì tốt. Tôi cũng không phải lo chuyện không có chỗ ngồi" Hiểu Tâm bật cười, rồi tiếp tục ngồi đó như thể đây là nhà của mình, không một chút e ngại

Tần Lãng nhìn cô một lúc lâu, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Không khí trong phòng có vẻ tĩnh lặng, nhưng cũng đầy sự căng thẳng không nói thành lời. Hiểu Tâm chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thắn và kiên quyết.

-"Chị có thể không nói chuyện với tôi, nhưng tôi sẽ không rời đi. Cho đến khi nào chị hiểu, tôi ở đây không phải để gây phiền toái, mà là để ở bên chị"

Tần Lãng im lặng, không đáp lại ngay lập tức. Nhưng trong ánh mắt của nàng, có gì đó lấp lánh. Nàng không biết phải làm gì với cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Hiểu Tâm vẫn tiếp tục ngồi yên lặng, không thúc ép, không tạo áp lực. Cô hiểu rằng, đôi khi chỉ cần hiện diện bên cạnh là đủ

Nàng có thể không nói ra điều gì, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ sự kiên định của Hiểu Tâm. Một phần trong nàng muốn đẩy cô ra, nhưng một phần khác lại muốn để cô ở lại, như một phần của cuộc sống hiện tại

Trong im lặng, cả hai người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng cũng đã bắt đầu nhận ra rằng sự có mặt của người kia không phải là điều ngẫu nhiên

Mà là một điều ông trời ban tặng cho, ban tặng hạnh phuca cho những người cùng chung cảnh ngộ với nhau. Cả hai đều cô độc, họ gặp nhau, khao khát sự ấm áp thôi thúc lòng đến gần với nhau hơn

...

Hiểu Tâm ngồi im lặng, tay chầm chậm xoay chiếc cốc trà trên bàn, ánh mắt hướng ra cửa sổ nơi những đám mây vần vũ trôi qua. Tần Lãng vẫn ngồi đối diện, ánh mắt nhìn vào cô nhưng không nói gì. Khoảng thời gian im lặng kéo dài, nhưng nó không khiến không khí trở nên ngột ngạt mà chỉ càng khiến sự kết nối giữa hai người thêm phần rõ ràng

Sau một lúc, Hiểu Tâm lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định

-"Tôi không định làm phiền chị, Tần Lãng"_Cô ngước lên, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng

-"Nhưng tôi muốn chị hiểu rằng, tôi ở đây vì chị. Dù chị có khó chịu hay không, dù chị có không cần tôi, tôi cũng sẽ không rời đi"

Tần Lãng hơi cúi đầu, im lặng suy nghĩ. Một phần trong nàng muốn bảo Hiểu Tâm rời đi, vì nàng không quen với việc có ai đó bên cạnh. Nhưng một phần khác lại khiến nàng cảm thấy bình yên, như thể sự có mặt của Hiểu Tâm làm dịu đi những nỗi lo trong lòng nàng

Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm và có chút mệt mỏi

-"Em thật kiên cường, Hiểu Tâm." Nàng không nói thêm gì, chỉ ngồi đó, vẻ mặt có chút bất lực

-"Tôi không biết phải làm sao với em"

Hiểu Tâm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng

-"Chị không cần phải làm gì cả" Cô cười nhẹ, rồi đứng dậy

-"Tôi sẽ chỉ ở đây và chờ chị mở lòng thôi"

Cả hai không cần phải nói thêm gì nữa, vì trong lòng mỗi người đều hiểu rõ cảm xúc của đối phương. Tần Lãng không biết phải đối diện với Hiểu Tâm như thế nào, nhưng cảm giác trong lòng nàng không thể chối bỏ được. Cô gái này đã vào đời sống của nàng như một phần tất yếu, và nàng không thể tiếp tục phủ nhận điều đó

Khi Hiểu Tâm đứng lên chuẩn bị ra về, Tần Lãng bất ngờ gọi cô lại

-"Em đừng đi vội"_Giọng nàng nhẹ nhàng, như một lời mời gọi không rõ ràng

-"Ở lại một chút nữa. Tôi không muốn một mình"

Hiểu Tâm quay lại, ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng đầy sự hiểu ý. Cô mỉm cười rồi gật đầu

-"Được rồi, tôi ở lại"

Cả hai lại ngồi xuống, lần này không còn cảm giác lạ lẫm nữa. Chỉ có sự lặng lẽ, nhưng nó cũng đầy ấm áp. Và dù trong lòng Tần Lãng còn nhiều điều không thể giải quyết ngay lập tức, nhưng nàng biết, với Hiểu Tâm bên cạnh, nàng sẽ tìm ra cách. Trên đời này, nếu không tìm ra cách thay vì chịu đựng một mình thì sao không giải quyết cùng nhau. Những điều khó giải quyết, chính Hiểu Tâm sẽ là người giải quyết cùng nàng

Hơi thở của cô ngày càng gần, đã đến hõm cổ của nàng, hơi thở ấm nóng thở vào xương quai xanh, đều đều. Nàng rùng mình, vội vàng di chuyển về sau, cũng vì đó mà Hiểu Tâm dừng lại hành động, giọng nói hấp tấp xin lỗi nàng

-"Hiểu Tâm..."

-"Xin lỗi! Tôi không khống chế được..."

Nàng mím môi, ổn định lại suy nghĩ

-"Không sao...Ngủ thôi"

Tần Lãng suốt bao nhiêu năm nay đã rời bỏ hoàn toàn ý niệm không đứng đắn, cho mình một cơ thể không ham muốn nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy nóng, nóng hừng hực. Mặc dù, hai người chưa đụng chạm cơ thể, chỉ ngồi và thở thôi đã đủ làm nàng nóng. Tần Lãng cố giữ vững tinh thần, nằm xuống giường gỗ, thở một hơi dài rồi kéo chăn. Mắt nàng nhắm lại, bản thân sẽ quên đi chuyện xấu hổ đó

-"Ngủ ngon!"

●●●

Nhờ cô chăm sóc, ngày nào cũng xoa bóp chân cho nàng, thường xuyên giúp nàng hái thuốc, cũng vì nàng mà từ thị trấn lại chạy lên núi, rồi lại ngược xuống là vì cô lo cho nàng, không an tâm để nàng một mình. Tình cảm của cô quá mức dành trọn cho nàng, Tần Lãng không biết phải làm thế nào với thứ tình cảm chân thành của cô

Chân đã khỏe hẳn, không con bắm tím sưng vù lên, nay đã trở về bình thường. Có thể đi lại thường xuyên

Tần Lãng bước đi chậm rãi trên con đường mòn đầy lá rụng, ánh nắng xuyên qua tán cây tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Hiểu Tâm đi bên cạnh, cẩn thận chọn từng loại thảo dược mà sư thầy trong chùa dặn hái

-"Chị thấy chân còn đau không?"_Hiểu Tâm lên tiếng, mắt liếc nhìn nàng đầy lo lắng

Tần Lãng lắc đầu, giọng có chút trêu chọc

-"Tôi khỏe lắm rồi. Nếu em cứ lo mãi thế này, người ta lại tưởng tôi là bà lão mất thôi"

Hiểu Tâm bật cười, nhưng vẫn không quên để ý từng bước chân của nàng. Dù chân đã lành, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Hai người tiếp tục đi sâu vào rừng, bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc dưới chân. Khi cả hai cúi xuống hái một nhánh thảo dược mọc trên triền đá, Hiểu Tâm bất cẩn trượt chân, cơ thể nghiêng về phía trước

-"Cẩn thận!"_Tần Lãng nhanh chóng đưa tay kéo cô lại

Hiểu Tâm mất đà, ngã nhào về phía trước, môi cô vô tình chạm nhẹ lên môi nàng. Cả hai lập tức đứng sững lại. Không gian xung quanh như đông cứng, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập

Mặt Hiểu Tâm đỏ bừng, vội vàng lùi lại, lắp bắp

-"Xin... xin lỗi! Tôi không cố ý..."

Tần Lãng cũng ngây người ra, nhưng không có ý trách móc. Ánh mắt nàng thoáng qua một tia bối rối, nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

-"Không sao"_Nàng đáp, nhưng giọng nói có phần khàn đi

Hiểu Tâm ngước lên nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra có điều gì đó đã thay đổi. Không còn chỉ là sự ngưỡng mộ hay yêu thích đơn thuần nữa, mà là một cảm giác sâu hơn, mãnh liệt hơn

Tần Lãng nhìn vào mắt cô, cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Nhưng nàng không nói gì, chỉ cúi xuống tiếp tục hái thuốc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra

Hiểu Tâm mím môi, cúi đầu theo, nhưng trái tim cô lại đập mạnh đến mức không thể nào bình tĩnh được nữa. Ánh mắt Hiểu Tâm cứ nhìn nàng, nhìn đến mức máu mũi chảy ra lúc nào không hay, không biết cô nhìn nữa. Như chỉ khi nàng cúi xuống, cổ áo cũng vì thế mà nhân cơ hội cho cô ngắm khung cảnh xuân sắc tuyệt vời, mùa xuân này vừa trắng vừa tròn. Đến lúc, máu mũi chảy xuônga chân ươn ướt, sóng mũi cay xè. Cô mới bừng tỉnh lại, vội vàng che mắt mình

-"Hiểu Tâm? Mũi em?"

-"Chắc là nóng trong người~ Nóng trong người thôi"

Nàng đỡ cô ngồi xuống gốc cây lớn kia, tay đỡ đầu cô ngước lên, tránh máu nũi chảy ra ngoài. Đầu cô như lâng lâng, ý niệm tà đạo cứ trong đầu mình. Không phải do cô biến thái hay là tà đạo mà phải là lỗi của nàng

Vì nàng quá xinh đẹp

-"Ngồi ở đây một chút! Tôi sang bên kia hái thêm. Rồi tôi quay lại đón em"

-"Vâng"

Tầm vài chục phút sau, nàng quay lại với giỏ tre đầy thảo dược, nàng đỡ cô ngồi dậy. Cả hai cùng nhau về ngôi nhà nhỏ trên núi, thức thưởng cơm chiều muộn

....

Tần Lãng và Hiểu Tâm đi dọc theo con đường nhỏ dẫn lên ngọn đồi phía sau chùa, nơi có một khoảng trống rộng rãi, từ đó có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao và ánh trăng tròn vằng vặc treo lơ lửng

Không khí trên núi về đêm se lạnh, nhưng lại mang theo một cảm giác thanh bình. Tần Lãng khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo ánh trăng trên cao, vẻ mặt trầm tư. Hiểu Tâm đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát nàng

-"Chị thích ngắm trăng à?"_Hiểu Tâm khẽ hỏi

Tần Lãng mỉm cười, ánh mắt xa xăm

-"Ngày trước, tôi từng nghĩ nếu có một ngày được tự do, tôi sẽ sống một cuộc đời bình lặng, không tranh đấu, không vướng bận bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ... tôi không chắc nữa"

Hiểu Tâm nhìn nàng chăm chú. -"Vậy còn bây giờ? Chị đang mong muốn điều gì?"

Tần Lãng im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài

-"Tôi không biết. Có lẽ tôi đã quên mất cảm giác thực sự muốn một thứ gì đó là như thế nào"

Hiểu Tâm khẽ nhích lại gần nàng hơn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định

-"Chị có thể thử lại lần nữa. Muốn một điều gì đó, hoặc... một ai đó"

Tần Lãng quay sang nhìn cô, đôi mắt thâm trầm nhưng có chút dao động

Hiểu Tâm không đợi nàng phản ứng, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nàng, ánh mắt tha thiết. -"Chị có bao giờ nghĩ đến tôi chưa?"

Tần Lãng khẽ giật mình, nàng muốn né tránh, nhưng Hiểu Tâm đã không cho nàng cơ hội, cô bước tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cả hai đều có thể cảm nhận hơi thở của đối phương, nhịp tim dường như đập mạnh hơn trong lồng ngực

-"Hiểu Tâm..."_Tần Lãng thì thầm, định quay đi, nhưng Hiểu Tâm đã kiên quyết giữ nàng lại

-"Đừng né tránh em nữa" Hiểu Tâm khẽ nói, rồi chủ động áp môi lên môi nàng

Nụ hôn đầu tiên chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng không hiểu sao nó khiến toàn thân Tần Lãng run rẩy. Một phần trong nàng muốn đẩy Hiểu Tâm ra, nhưng phần còn lại lại không thể cưỡng lại sự dịu dàng và ấm áp ấy

Hiểu Tâm cảm nhận được sự do dự trong nàng, nhưng cô không để nàng có cơ hội lùi bước. Cô đưa tay ôm lấy gáy nàng, kéo nàng lại gần hơn, hôn sâu hơn

Tần Lãng không thể kháng cự được nữa. Nàng đáp lại nụ hôn ấy, để mặc bản thân bị cuốn theo vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt

Ánh trăng trên cao chứng kiến hai con người giữa rừng sâu, quấn quýt lấy nhau trong cơn say đắm. Cơn gió lạnh trên núi thổi qua, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa vừa bùng lên giữa hai người. Hơi thở của cả hai dồn dập, môi vẫn còn vương hơi ấm của nhau

Hiểu Tâm nhìn Tần Lãng, ánh mắt cô tràn đầy khát khao và sự si mê không thể che giấu. Cô đưa tay chạm vào gò má nàng, giọng nói khàn khàn như bị thiêu đốt bởi cảm xúc mãnh liệt

-"Tần Lãng..."

Tần Lãng run rẩy. Nàng không hiểu vì sao mình lại để mọi thứ đi xa đến vậy. Một giọng nói trong đầu nàng bảo rằng nàng nên dừng lại, nhưng cơ thể lại phản bội lý trí

Hiểu Tâm không đợi nàng trả lời, cô cúi xuống, lại một lần nữa hôn nàng, lần này nụ hôn mãnh liệt hơn, tham lam hơn. Bàn tay cô lướt dọc theo tấm lưng mảnh khảnh của nàng, kéo nàng sát vào người mình hơn nữa

Lý trí của Tần Lãng như bị thiêu rụi, nàng không thể chống cự, chỉ có thể đắm chìm vào hơi ấm ngọt ngào ấy. Bàn tay nàng bất giác vòng qua eo cô, đáp lại sự cuồng nhiệt mà Hiểu Tâm trao cho nàng

Nhưng đúng lúc mọi thứ tưởng chừng như không thể quay đầu, một tia lý trí cuối cùng chợt lóe lên trong đầu Tần Lãng

Không! Không thể!

Tần Lãng như bị tạt một gáo nước lạnh. Nàng mở bừng mắt, nhìn thấy Hiểu Tâm đang si mê chìm đắm trong khoảnh khắc này, nàng bỗng hoảng loạn

-"Không!"_Nàng bật thốt lên, đẩy mạnh Hiểu Tâm ra, lảo đảo lùi lại mấy bước

Hiểu Tâm sững sờ, ánh mắt đầy vẻ tổn thương

-"Tần Lãng...?"

Tần Lãng đưa tay ôm lấy mặt, hơi thở gấp gáp, cả người run rẩy. Nàng không dám tin vào những gì mình vừa làm

-"Tôi không thể..."_Giọng nàng nghẹn lại, ánh mắt hoảng hốt như nhìn thấy một điều đáng sợ

Hiểu Tâm bước lên một bước, định chạm vào nàng, nhưng Tần Lãng vội vàng lùi lại

-"Đừng... Đừng đến gần tôi!" Nàng nói như một lời cầu xin, rồi xoay người bỏ chạy, lao vào màn đêm lạnh lẽo

Hiểu Tâm đứng yên tại chỗ, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Cô không hiểu vì sao Tần Lãng lại sợ hãi đến mức đó. Gió thổi mạnh hơn, nhưng không thể cuốn đi sự bối rối và nỗi đau đang gặm nhấm trái tim cả hai

Tần Lãng muốn chạy đi, đôi chân lảo đảo giữa màn đêm. Nàng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết nàng phải trốn, phải tránh xa Hiểu Tâm

Nhưng Hiểu Tâm không để nàng chạy thoát. Cô đuổi theo, cuối cùng cũng bắt kịp, kéo mạnh cổ tay nàng

-"Tần Lãng! Đừng chạy nữa!"

Tần Lãng vùng vẫy, nhưng Hiểu Tâm giữ nàng thật chặt, ánh mắt kiên định

-"Buông ra!"_Giọng nàng khàn đặc, gần như van xin

-"Tại sao tôi phải buông?"_Hiểu Tâm cau mày, giọng đầy đau đớn -"Tôi không hiểu! Chúng ta đã có khoảnh khắc tuyệt đẹp, tại sao chị lại trốn tránh tôi? Chị đang sợ gì vậy?"

Tần Lãng cười khổ, ánh mắt nàng tối sầm lại

-"Tôi dơ bẩn, Hiểu Tâm... Tôi không xứng với em"

Hiểu Tâm sững người

-"Dơ bẩn? Chị đang nói gì vậy?"

Tần Lãng quay mặt đi, giọng run rẩy

-"Cô không hiểu đâu. Tôi đã làm những điều không thể tha thứ. Tôi từng tổn thương người khác, từng bị lòng tham và thù hận chi phối. Tôi không đáng để yêu ai cả"

Hiểu Tâm lặng nhìn nàng, rồi đột nhiên kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt

-"Ngốc quá..."_Cô thì thầm bên tai nàng

-"Chị không bẩn chút nào. Ai cũng có quá khứ, ai cũng từng sai lầm. Nhưng điều quan trọng là bây giờ chị đã thay đổi"

Tần Lãng cứng đờ, không dám tin Hiểu Tâm lại ôm mình như thế. Hiểu Tâm nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau thương ấy

-"Nếu chị nghĩ mình dơ bẩn, vậy tôi cũng sẽ lấm bẩn cùng chị. Chị không cần phải một mình gánh chịu tất cả"

Tần Lãng run rẩy, ánh mắt nàng giao động

Hiểu Tâm cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng như một lời thề hẹn

-"Chị xứng đáng được yêu thương, xứng đáng có một hạnh phúc mới. Chị không cần phải tự trừng phạt mình nữa"

Lần đầu tiên trong đời, Tần Lãng cảm nhận được hơi ấm thực sự chạm đến trái tim nàng. Và lần đầu tiên, nàng không còn muốn trốn chạy khỏi tình cảm ấy nữa. Tần Lãng cùng cô trao nhau nụ hôn đầy chân thành, dường như không ai muốn dừng lại

Hiểu Tẩm đỡ nàng nằm xuống, ánh mắt nàng trở nên mù mịt hơn bao giờ, không khí trở nên nóng bỏng. Tần Lãng thở hổn hển, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, từng ngón tay đan vào nhau rồi lại rời xa. Bán tay Hiểu Tâm cởi từng chiếc cút áo của nàng, chờ đợi cô đến khi trên người không còn một mảnh vải

-"Hiểu Tâm..."

-"Người chị rất đẹp, sao lại nói là dơ bẩn?"

Tần Lãng mìm chặt môi, bàn tay của nàng che trước ngực nhưng bị cô gỡ ra, hạ môi lên nước da trắng nỏn nà của Tần Lãng, nhẹ nhàng chạm nhau, đôi môi lướt xuống dưới hôn lấy đóa hoa ẩm ướt, đôi môi như chúa bướm thưởng thức nhụy hoa, ăn trọn lấy vị ngọt của thiếu nữ, nhụy hoa tiết ra mật ngọt khiến bướm non mê mẩn

-"Ah...."

-"Hưm~"

Chân hoa run rẩy co lại, bấu chặt eo của chú bướm, hơi thở ngày một nặng nề. Giữa khu rừng, ánh trắng chiếu rọi cả hai, bướm đang trêu ghẹo hoa, khiến hoa tiết ra mật ngọt chết người. Tần Lãng sắp đạt đến cực hạn rồi, cánh hoa mấp máy, cu rút lại khiến bướm càng muốn tấn công, cắn lấy cánh hoa. Hoa không chịu nổi đợt tấn công đau đớn ấy mà giật mình

-"Đừng cắn...hức...đau"

-"Ừm"

-"Aaa..."

Hiểu Tâm cầm lấy chân nàng gác lên vai, ngón tay men theo đường miệng trơn trượt tuột thẳng vào trong, miệng nhỏ mau chóng được lấp đầy. Tần Lãng rên ư ử, không chịu được dụng vọng, sự tấn công của Hiểu Tâm, nàng đôi lúc lại muốn vùng vẫy

-"Ưm...Hiểu Tâm..."

Cơ thể hai người lăn lộn giữa nền đất cát, ở dưới chỉ lót một cái áo mỏng mảnh của Hiểu Tâm, lưng trần của Tần Lãng đẩm mồ môi, in hằng đấu đỏ do nền đất sần sùi. Thấy nàng chịu khổ, lòng cô dâng lên cảm giác xót ra, đỡ nàng ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho nàng ngồi vào lòng mình, ngón tay chẳng thèm rút ra, bị miệng nhỏ cắn chặt

Ngón tay của cô bắt đầu làm nhiệm vụ, ban đầu di chuyển một cách tinh tế nhẹ nhàng, để nàng quen dần. Sau đó lại di chuyên một cách nhanh chóng, nước dịch ồ ạt như nước ở khe suối chảy ra. Cơ thể nàng run lên, mồ hồi tuôn ra như tắm, mẩn cảm vô cùng

-"Ưm...Lãng..chị tuyệt quá"

-"Ah...di chuyển chậm thôi"

...

Tần Lãng chẳng biết mình đã cầu tình ái bao nhiêu lần, chỉ biết mình đã thiếp đi. Tỉnh lại trời đã sáng, lúc này cơ thể mệt nhừ, lưng đau âm ỉ, nằm trên giường gỗ. Còn bên cạnh là Hiểu Tâm, hai người quần áo cũng không có nổi, chỉ có chiếc chăn che đi cơ thể trần trụi

Tần Lãng sững sờ, tim đập mạnh. Nàng không nhớ mình về nhà bằng cách nào, càng không nhớ tại sao Hiểu Tâm lại ngủ bên cạnh

Nàng cố gắng nhớ lại—cuộc nói chuyện trong rừng, nụ hôn, những lời thì thầm. Rồi... sau đó?

Tần Lãng cắn môi, không lẽ nàng đã để cảm xúc lấn át, đã vượt quá giới hạn?

Họ chỉ là mới gặp nhau gần đây, cùng nhau chơi hội trăng, cùng nhau hái thuốc, ăn cơm, làm công quả. Đơn giản là như thế

Đơn giản thế mà nàng cảm thấy ấm áp, cảm thấy mình được che chở, dường như trái tim nàng đã sống dậy. Thật sự đã có người tưới nước cho một khu vườn, sớm ngày không thể cứu rỗi. Khu vườn héo ùa, có thể trở thành tron tàn bất cứ lúc nào mà giờ đây nó lại sống dậy một lần nữa

Tay nàng chạm đến ngũ quan của Hiểu Tâm, cô không đẹp xuất sắc như bao cô gái khác nhưng nàng đâu có yêu vì vẻ ngoài, mà là bên trong cô, vốn hiền lành lại còn rất tốt bụng. Tần Lãng chạm vào mũi của Hiểu Tâm, mũi cô cao, chạm đếm môi thì thấy mềm. Ngón tay cứ miết miết như thế, thưởng thức nhan sắc của một người đang ngủ say

-"Bắt quả tang có người nhân cơ hội trộm sắc"_Hiểu Tâm thấy nhồn nhột ở mặt, mở mắt ra bàn tay của ai kia đang khám phá ngũ quan của mình. Cơ hội cô ngủ mà tác oai tác oái muốn trộm sắc?

-"Có sắc đâu mà trộm!"

Nàng phán một câu xanh rờn, Hiểu Tâm mặt xụ xuống như cái bánh bao chiều. Nhìn cô đáng yêu như thế, nàng cười khổ thật ra cô rất đẹp, không phải nét đẹo sắc xảo như người khác mà là nét đẹp dịu dàng, trong suốt như nước, nhẹ nhàng như hoa. Tần Lãng che miệng mình, không để cô nhìn thấy nàng đang cười trộm

-"Người ta không có sắc nhưng không ngốc như ai kia!"_Hiểu Tâm không chịu thua, bồi thêm một  bí mật đêm hôm qua, đảm bảo nàng không nhớ

-"Ngốc?"

Hiểu Tâm ngáp một cái, duỗi người như mèo con

-"Hôm qua chị ngốc lắm"

-"Tôi á?"

Hiểu Tâm gật đầu, chống tay lên đầu, lười biếng nhìn nàng

-"Chị ôm tôi, cứ lặp đi lặp lại câu ‘Tôi có thể bắt đầu lại không? Tôi có tư cách không?’ Ngốc ghê"

Tần Lãng cứng người, mặt hơi nóng lên

Hiểu Tâm chợt bật cười, nhẹ nhàng chạm lên má nàng

-"Chị không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Nếu muốn bắt đầu lại, thì cứ bắt đầu thôi"

Tần Lãng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt. Trong đôi mắt Hiểu Tâm không có sự phán xét, không có sự dè chừng—chỉ có sự chân thành và kiên định

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ mình thực sự có thể bắt đầu lại
....
Tính ra Hiểu Tâm vô liêm sỉ y chang bà Lôi
Tôi đã quay lại rồi đây, thi cử mệt mỏi quá

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro