Linh không thể ngủ.
Bóng tối trong căn phòng dường như đặc quánh lại, bao trùm lấy cô như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi lộp độp, từng hạt nước vỡ tung trên mặt kính, tạo thành những vệt dài ngoằn ngoèo. Âm thanh ấy hòa cùng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực cô, khiến cô cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong một nỗi lo lắng mơ hồ.
Không thể quên.
Câu nói của Nhã cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Nhã đang muốn nói gì? Là không thể quên điều gì?
Một linh cảm kỳ lạ len lỏi vào tim Linh, khiến cô không thể ngồi yên.
Cô bật dậy khỏi giường, quờ tay tìm chiếc điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt đang đẫm mồ hôi của cô. Cô do dự một chút, rồi mở trình duyệt, nhập vào ô tìm kiếm những từ khóa liên quan đến tòa chung cư mình đang ở.
Cô không mong đợi sẽ tìm được gì đó hữu ích.
Nhưng một dòng tiêu đề đập vào mắt khiến cô sững người.
“Cô gái trẻ mất tích bí ẩn vào đêm mưa lớn, nghi ngờ gặp tai nạn gần khu chung cư cũ…”
Tay cô siết chặt lấy điện thoại. Cô nhấn vào bài báo, mắt dán chặt vào từng dòng chữ.
Bài báo đã cũ, được đăng từ nhiều năm trước. Nội dung không có quá nhiều chi tiết, chỉ nhắc đến việc một cô gái trẻ tên Trần Minh Nhã đã mất tích vào một đêm mưa lớn.
Trần Minh Nhã : 19 tuổi
Trái tim Linh run lên bần bật.
Cô gái ấy đã mất tích ngay gần chung cư này.
Cơn mưa hôm đó…
Nhã xuất hiện trước mặt cô, trên con đường gần chung cư. Khi cô gọi tên “Nhã,” cô ấy chưa bao giờ phủ nhận.
Linh vội vã kéo xuống đọc tiếp.
“Cho đến nay, tung tích của cô gái này vẫn chưa được xác nhận. Nhiều người dân sống tại chung cư từng phản ánh về những hiện tượng kỳ lạ vào ban đêm, nhưng chưa có lời giải thích cụ thể.”
Bàn tay Linh trở nên lạnh toát.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, rõ ràng đến mức khiến cô thấy nghẹt thở.
Nhã đã chết.
Cô ấy đã mất tích vào một đêm mưa.
Ngay gần chung cư này.
Vậy thì... người mà Linh đang gặp là ai?
Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến mức cô cảm thấy khó thở. Cảm giác như có thứ gì đó vô hình đang siết chặt lấy lồng ngực cô, không để cô thoát ra.
Rồi bỗng dưng—
Lạch cạch.
Tiếng động khẽ vang lên từ góc phòng.
Linh giật mình ngẩng lên.
Bóng tối dày đặc, không có gì khác thường. Nhưng cô biết mình không nghe lầm.
Tim cô đập thình thịch. Cô nhìn quanh, cố tìm một dấu hiệu nào đó.
Rồi bỗng—
Cộp. Cộp. Cộp.
Âm thanh giống như tiếng bước chân.
Chậm rãi.
Lặng lẽ.
Ngay trong phòng của cô.
Hơi thở Linh nghẹn lại trong cổ họng. Cô siết chặt điện thoại trong tay, ngón tay run lên.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô—cô không ở một mình.
Linh nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. Cô vươn tay về phía công tắc đèn. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào nút bấm—
Rẹt.
Tất cả tối sầm.
Đèn tắt.
Màn hình điện thoại vụt tắt.
Căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Linh đông cứng tại chỗ.
Không phải mất điện. Cô có thể nghe tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, xa xa là âm thanh của những chiếc xe vụt qua trên đường. Nhưng căn phòng của cô... nó như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài.
Không khí trở nên lạnh hơn.
Hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ da, từng thớ thịt.
Một tiếng thì thầm vang lên.
“Linh…”
Giọng nói ấy…
Linh rùng mình. Cô muốn xoay người, muốn nhìn xem ai đang đứng sau lưng mình. Nhưng cơ thể cô cứng lại, như bị ghim chặt xuống giường.
Tiếng thì thầm tiếp tục, lần này gần hơn.
"Cô... đã tìm ra rồi à?"
Một bàn tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào vai Linh.
Linh bật dậy, quay phắt người lại—
Không có ai cả.
Nhưng cánh cửa tủ quần áo...
Nó đang mở hé.
Linh nuốt khan. Cô chắc chắn rằng mình đã đóng nó trước khi đi ngủ.
Bóng tối bên trong tủ sâu hun hút, như một cái hố không đáy.
Một giọng nói vang lên, lần này không còn thì thầm nữa.
“Linh.”
Linh giật bắn, quay đầu về phía cửa sổ.
Nhã đứng đó.
Ánh trăng nhợt nhạt hắt vào người cô ấy, nhưng không thể xua đi cái bóng mờ mịt bao quanh cơ thể.
“Nhã…” Giọng Linh khẽ run lên. “Là cô sao?”
Nhã không trả lời ngay. Đôi mắt cô ấy u ám hơn bao giờ hết, sâu như một vực thẳm không đáy.
“Cô đang sợ điều gì vậy?” Linh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhã vẫn im lặng, nhưng ánh mắt cô ấy chứa đựng điều gì đó—như một sự giằng xé.
Cuối cùng, cô ấy cất giọng, nhẹ như một cơn gió:
“Cô không nên tìm hiểu.”
Linh sững lại.
“Tại sao?”
“Vì nếu biết… cô sẽ không thể quay đầu lại nữa.”
Linh cảm thấy tim mình thắt lại.
Cô không hiểu.
Nhưng cô biết, cô muốn hiểu.
“Nhã.” Linh nhìn thẳng vào cô ấy. “Tôi không quan tâm điều gì đã xảy ra. Tôi chỉ muốn giúp cô.”
Một tia cảm xúc lóe lên trong mắt Nhã, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự lạnh lẽo.
“Không ai có thể giúp tôi.” Giọng Nhã khẽ run.
“Nhưng tôi không muốn bỏ mặc cô.”
Một cơn gió lạnh thốc qua.
Nhã tiến lên một bước, đứng ngay trước mặt Linh.
Khoảng cách gần đến mức Linh có thể cảm nhận hơi thở mơ hồ của cô ấy—hoặc có thể chỉ là ảo giác.
“Linh.” Giọng Nhã trở nên nhỏ hơn, gần như là một tiếng cầu xin. “Đừng tìm nữa.”
Linh không trả lời.
Cô không thể.
Bởi vì ngay lúc đó—
Cô nhìn thấy một thứ.
Sau lưng Nhã, trong bóng tối phản chiếu từ cửa sổ…
Một hình dáng khác.
Không phải Nhã.
Một bóng đen cao hơn, méo mó hơn, với đôi mắt đỏ rực như than hồng cháy âm ỉ.
Đang nhìn chằm chằm vào Linh.
Đang mỉm cười.
Hơi lạnh quấn chặt lấy cô.
Linh muốn hét lên, muốn lùi lại, nhưng cơ thể cô như bị đóng băng.
Nhã nhận ra điều đó. Cô ấy nhìn Linh, rồi khẽ quay đầu lại.
Chỉ trong tích tắc.
Bóng đen lao đến.
Mọi thứ tối sầm.
Âm thanh cuối cùng mà Linh nghe thấy—
Là tiếng cười khe khẽ, vọng đến từ nơi sâu thẳm nhất của bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro