Kịch bản của trái tim [10]
Sau khi Tần Lam cắt đứt liên lạc và dần trở nên lạnh nhạt hơn, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mọi thứ như tan vỡ. Cô không thể tiếp tục ở lại nơi này, nơi những ký ức về nàng vẫn ám ảnh mỗi ngày. Mọi sự hy vọng, tình cảm mà cô đã dồn vào giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và đau đớn
Tân Chỉ Lôi quyết định rời đi, không phải vì muốn quên hoàn toàn, mà là để không phải đối diện với sự im lặng và lạnh lẽo từ Tần Lam. Cô chọn một thành phố khác, bắt đầu lại từ đầu. Không ai biết về quá khứ của cô ở đây, và cô không cần phải nhắc lại những gì đã qua. Cô không còn đặt quá nhiều hy vọng vào tình yêu hay mối quan hệ nào
Dẫu vậy, trong mỗi buổi sáng thức dậy, trong từng khoảnh khắc yên tĩnh, Tần Lam vẫn ở đâu đó trong tâm trí cô. Cảm giác mất mát không dễ gì quên đi, nhưng Tân Chỉ Lôi học cách sống mà không có nàng, học cách buông bỏ
Rất nhớ dì...
Trong khi đó, Tần Lam tiếp tục sự nghiệp của mình, xây dựng một hình ảnh hoàn hảo mà cô đã giữ gìn suốt bao năm qua. Dù nàng có vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng, đôi khi, trong ánh mắt xa xăm, có thể nhìn thấy một chút trống vắng, một khoảng trống mà nàng không chịu đối diện. Tuy nhiên, nàng vẫn giữ khoảng cách, không cho phép bản thân bước qua những cảm xúc đã bị dồn nén
Mặc dù hai người không còn liên lạc, và khoảng cách giữa họ ngày càng lớn, cả hai đều mang trong mình những vết thương cũ, lặng lẽ tồn tại mà không thể xóa nhòa
●●●
Thời gian trôi qua, Tần Lam vẫn tiếp tục với những dự án bận rộn trong giới giải trí, nhưng nàng dần nhận ra một điều bất thường: Tân Chỉ Lôi không còn xuất hiện ở bất cứ đâu. Cô không tham gia các buổi họp báo, không có mặt trong các sự kiện lớn, thậm chí không còn thấy tên cô xuất hiện trong danh sách diễn viên của bất kỳ bộ phim mới nào. Tân Chỉ Lôi, người từng là một ngôi sao trẻ đầy triển vọng, dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí.
Tần Lam tìm kiếm thông tin, lướt qua các trang tin tức và mạng xã hội, nhưng tất cả đều im ắng. Cô gái mà nàng từng chăm sóc, từng thấy nỗ lực từng ngày để bước lên đỉnh cao của sự nghiệp, giờ đây không còn để lại bất kỳ dấu vết nào. Điều đó khiến Tần Lam bất giác cảm thấy trống trải.
Lần cuối nàng nghe tin về Tân Chỉ Lôi là từ một đồng nghiệp. -"Cô ấy rời khỏi Bắc Kinh rồi" người đó nói, giọng điệu thản nhiên
-"Nghe đâu chuyển về một nơi yên tĩnh, không còn muốn dính dáng đến giới giải trí nữa"
Thông tin ấy khiến Tần Lam khựng lại. Cô biết mình đã cắt đứt liên lạc, biết mình là người đẩy Tân Chỉ Lôi ra xa. Nhưng nàng không nghĩ rằng cô sẽ rời đi hoàn toàn, rời khỏi cả thành phố mà cô từng mơ ước gắn bó
Ban đầu, Tần Lam tự nhủ rằng đó là điều tốt. Tân Chỉ Lôi xứng đáng với một cuộc sống yên bình, nơi không có những áp lực và đau khổ mà nàng đã mang lại. Nhưng càng nghĩ, nàng càng cảm thấy trống rỗng. Những lần gặp gỡ, ánh mắt dịu dàng của cô, và cả những lời tỏ tình chân thành, tất cả như những mảnh ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí nàng.
Một đêm khuya, khi mọi người đã rời khỏi buổi họp báo, Tần Lam đứng một mình trong phòng thay đồ, nhìn vào gương. Trong ánh phản chiếu, nàng thấy một người phụ nữ lạnh lùng, hoàn hảo, nhưng lại cô đơn. Nàng thầm nghĩ
-"Phải chăng mình đã sai? Phải chăng mình đã đẩy em ấy đi xa quá?"
Tần Lam không nói ra, nhưng trong lòng nàng biết, sự biến mất của Tân Chỉ Lôi đã để lại một khoảng trống mà không gì có thể lấp đầy. Một khoảng trống mà nàng, dù cố gắng phớt lờ, cũng không thể phủ nhận
...
Sau khi kết thúc buổi họp báo, Tần Lam cùng Quân Bình quay về Bắc Kinh để nghỉ ngơi, vài tháng nữa nàng sẽ vào đoàn phim lúc đó muốn nghỉ cũng chẳng được. Nàng quay về căn biệt thự của mình, nàng không đi thẳng vào Khu B mà lại rẽ sang Khu A. Lúc này, không khí thật yên tĩnh, chẳng còn đồ vật gì trong đây, quần áo của cô cũng dọn đi hết. Những món đồ nàng tặng đều bỏ lại ở biệt thự, cô chỉ mang giấy tờ tùy thân và quần áo
-"Chỉ Lôi...em đi thật rồi sao?"
-"Cũng do em, ban đầu nếu em từ chối một cách khéo léo thì con bé cũng chẳng bỏ đi"
-"Bỏ đi! Bướng bỉnh, em dạy bảo từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe"
-"Trái tim mà, khi đã yêu rồi em cản nó cũng không được"
-"Chị đi nghỉ đi, em tự lo được!"
Căn phòng rộng lớn và yên tĩnh, nhưng lại mang một sự cô đơn khó tả. Nàng rót một ly rượu vang, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn lấp lánh của Bắc Kinh. Trong đầu, hình ảnh của Tân Chỉ Lôi cứ chập chờn hiện lên, không cách nào xua đi được
Nàng khẽ thở dài, tự thì thầm với chính mình:
-"Dù sao, cũng xem như một trải nghiệm cho em ấy"
Ánh mắt nàng trở nên xa xăm. Nàng lặng lẽ cầm điện thoại, lướt qua danh bạ. Tên của Tân Chỉ Lôi vẫn ở đó, nhưng đã rất lâu rồi nàng không gọi. Tần Lam nhìn chăm chăm vào cái tên ấy, ngón tay do dự. Cuối cùng, nàng ấn nút gọi, nhưng chỉ nhận lại được một giọng máy lạnh lùng
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được
Nàng cười khẩy, tự nhủ:
-"Ta mong gì chứ? Chính ta đã đẩy em đi. Chính ta đã cắt đứt tất cả"
-"Hơ...Chỉ Lôi"
Nhưng nàng không thể dừng lại. Sáng hôm sau, nàng gọi cho một trợ lí thân cận, người đã từng làm việc với Tân Chỉ Lôi trước đây.
-"Em có biết Tân Chỉ Lôi hiện giờ đang ở đâu không?"_nàng hỏi, giọng điệu cố giữ bình thản
Người trợ lí ngạc nhiên:
-"Cô ấy rời khỏi Bắc Kinh rồi, chị Lam. Nghe nói chuyển đến một vùng quê yên tĩnh, không còn liên quan đến giới giải trí nữa. Em cũng không rõ chính xác nơi nào"
-"Chỉ Lôi không nói với em sao?"
-"Dạ không ạ! Chị ấy tuyệt vọng lắm, em khuyên mãi chẳng được. Sau đó thì chị ấy trả lương cho em, rồi biến mất"
Tần Lam im lặng một lúc, rồi khẽ đáp
-"Ừ, cảm ơn em""
Cúp máy, nàng ngồi lặng yên hồi lâu. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác trống rỗng. Nàng nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng của hai người, những lời mà chính nàng đã nói ra để cắt đứt tình cảm của Tân Chỉ Lôi
"Em sẽ hiểu. Một ngày nào đó, cháu sẽ hiểu rằng tình cảm này chỉ là một giai đoạn trong đời. Ta không muốn trở thành chướng ngại cho em"
Những lời ấy vang lên rõ ràng trong tâm trí nàng, giờ đây nghe thật lạnh lùng và tàn nhẫn
-"Ta đã sai rồi… phải không, Chỉ Lôi?"_Nàng tự hỏi, nhưng không ai trả lời
-"Không, ta không sai. Tần Lam này sao có thể sai được. Ta chỉ muốn tốt cho em, vậy mà em bướng bỉnh. Đúng là tuổi trẻ mà, nhưng em cũng sẽ quay về thôi đúng không?"
...
Một ngày khác, khi gặp lại một đồng nghiệp từng làm việc với Tân Chỉ Lôi, Tần Lam không kiềm chế được mà hỏi:
-"Anh có nghe gì về Tân Chỉ Lôi không? Cô ấy… ổn chứ?"
Người đồng nghiệp ngạc nhiên:
-"Không nghe gì cả. Cô ấy biến mất hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng có lẽ cô ấy muốn thế, muốn tìm bình yên cho đời mình"
Bình yên. Từ ấy vang lên trong tâm trí Tần Lam như một lời trách móc. Nàng chợt nhớ đến những lần Tân Chỉ Lôi mỉm cười, những ánh mắt tha thiết khi cô nhìn nàng. Giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ, một quá khứ mà nàng không thể quay lại
Nỗi hối tiếc không ngừng giày vò nàng. Nhưng Tần Lam biết, nếu cô đã rời đi thật xa, thì có lẽ câu trả lời sẽ mãi mãi là không
Có một người vì quá đau lòng nên mới rời đi
Có một người sau khi thấy người kia rời đi thì thấy đau lòng
****
Vãi chè đậu, bà Lam cứ vậy mất chồng ráng chịu nhe=)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro