Kịch bản của trái tim [14]

Tân Chỉ Lôi đang định rời khỏi phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Cô quay lại, ánh mắt lập tức dừng ở Tần Lam. Nàng đứng đó, ánh đèn dịu dàng trong phòng hắt lên thân hình mảnh mai của nàng, và điều khiến Tân Chỉ Lôi kinh ngạc chính là... nàng đang tháo dần lớp áo ngoài trên người mình

-"Tần Lam! Dì làm gì vậy?"_Tân Chỉ Lôi vội quay mặt đi, giọng nói đầy bối rối

-"Ta muốn chứng mình tình cảm của ta..."

Tần Lam tiến lại gần cô, đôi mắt đã không còn sự lơ mơ của men rượu mà thay vào đó là một ánh nhìn đầy nghiêm túc. Nàng chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng, lộ rõ bờ vai trắng ngần. Ánh mắt ấy khiến Tân Chỉ Lôi không khỏi lùi lại một bước

-"Tân Chỉ Lôi, em biết ta đã giấu lòng mình bao lâu rồi không?"_ Tần Lam cất giọng, từng từ từng chữ như xoáy sâu vào tim Tân Chỉ Lôi

Tân Chỉ Lôi cố giữ khoảng cách, ánh mắt lảng tránh:

-"Dì uống say rồi, hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta không nên.."

Nhưng trước khi cô kịp nói hết, Tần Lam đã bước tới gần, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngăn không cho cô lùi bước. Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói đầy khẩn thiết

-"Ta không say, Tân Chỉ Lôi. Ta biết rõ những gì ta đang làm. Ta không thể giả vờ lạnh nhạt thêm nữa. Em nghĩ rằng ta thật sự không để tâm đến em sao? Không, mỗi lần nhìn thấy em, tim ta đều đau nhói"

Tân Chỉ Lôi cảm nhận được bàn tay của nàng, ấm áp mà cũng run rẩy. Cô siết chặt đôi bàn tay ấy, như muốn giữ lấy chút lý trí cuối cùng

-" Dì đừng nói nữa... Em không muốn làm dì tổn thương"

-"Nhưng em đang tổn thương ta đấy!"_Tần Lam gần như bật lên, giọng nàng như vỡ ra.

-"Tân Chỉ Lôi, ta biết ta từng sai. Ta đã sợ hãi khi đối mặt với tình cảm của mình, nhưng giờ ta không muốn trốn chạy nữa. Ta yêu em..."

Những lời nói ấy như khiến thời gian ngừng trôi. Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, ánh mắt đong đầy cảm xúc. Nhưng khi nàng khẽ tiến lại gần hơn, đôi môi như muốn chạm vào cô, Tân Chỉ Lôi lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giữ khoảng cách

-"Tần Lam... em yêu dì, nhưng em không muốn dì đưa ra quyết định trong lúc không tỉnh táo. Nếu đây là sự thật, thì hãy nói với em khi dì hoàn toàn chắc chắn"

Tần Lam đứng đó, đôi mắt long lanh nhìn cô. Cuối cùng, nàng buông tay, từng ngón tay dần rời khỏi cô, như muốn níu kéo nhưng không thể

-"Tân Chỉ Lôi... nếu ngày mai em vẫn muốn rời xa ta, thì ta sẽ không giữ em lại. Nhưng đừng từ chối ta chỉ vì em sợ ta không thật lòng"

-"Đúng vậy, bởi vì dì lúc nào cũng luôn nói rằng dì là chướng ngại của em...Ban đầu em đã tin dì nhưng sau này em cũng hiểu vì dì sợ...khi yêu em. Sự nghiệp của dì sẽ tan tành mây khói"

-"Em không tin dì nữa"

-"Nhưng lần này dì chắc chắn, dì không muốn mất em..."

-"Thôi được rồi, em cảm ơn lòng tốt của dì..."

Khi cô nói xong, nàng quay đi, bước về phía giường, tự mình quấn cởi bỏ chiếc váy, bộ ngực của nàng lấp ló sau lớp vải khi bị nàng tuột xuống. Nàng cố tình không tuột hết, chỉ đến ngay ngực dùng tay giữ chặt nó lại, nàng quỳ gối như hệt đang cầu xin Tân Chỉ Lôi, thôi thúc cô mau đến bên nàng

-"Dì...mặc đồ vào đi"

-"Làm ơn, cho ta cùng với em thăng hoa được không?"

Tân Chỉ Lôi đứng sững tại chỗ, trái tim như bị bóp nghẹt bởi những lời thổ lộ đầy cảm xúc của Tần Lam. Ánh mắt nàng rực cháy sự khát khao và thành thật, khiến cô không thể rời đi

Tần Lam bước thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Giọng nàng trầm thấp nhưng rõ ràng

-"Nếu em thực sự yêu ta, thì đừng lùi bước nữa. Hãy để ta chứng minh, tình cảm của ta không phải chỉ là sự bồng bột"

Tân Chỉ Lôi cảm nhận được hơi thở nóng rực của nàng gần kề. Không gian như đông đặc lại, chỉ còn hai người. Trước khi lý trí kịp can thiệp, Tần Lam đã chủ động ôm lấy cổ cô, kéo cô lại gần, và đặt một nụ hôn đầy mãnh liệt lên môi cô

Tân Chỉ Lôi sững sờ trong giây lát, nhưng sau đó cô cũng không kìm được cảm xúc của mình. Cô vòng tay ôm lấy eo Tần Lam, đáp lại nụ hôn ấy. Hai người chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, mãnh liệt, như thể mọi rào cản giữa họ đã bị xóa bỏ

Mùi hương quen thuộc từ cơ thể Tần Lam, sự mềm mại của đôi môi nàng, tất cả như một liều thuốc khiến Tân Chỉ Lôi không còn suy nghĩ được gì nữa. Nàng khẽ rên lên một tiếng khi cảm nhận được sự cuồng nhiệt từ cô, đôi tay siết chặt hơn, kéo cô lại gần hơn

-"Tân Chỉ Lôi..."_Tần Lam thì thầm trong khoảng ngừng ngắn, ánh mắt nàng sâu thẳm, đầy cảm xúc

-"Ta đã đợi em quá lâu rồi..."

-"Em cũng vậy..." Tân Chỉ Lôi đáp, giọng nghẹn ngào

Nụ hôn kéo dài như không muốn dứt, cả hai chìm trong vòng tay của nhau, quên hết mọi thứ xung quanh. Tất cả những đau khổ, hiểu lầm, và khoảng cách giữa họ dường như tan biến chỉ trong khoảnh khắc này. Đây không chỉ là sự thừa nhận tình cảm mà còn là sự giải thoát cho cả hai, những con tim từng tổn thương nay tìm lại được sự đồng điệu

Họ chỉ dừng lại khi cả hai đều thở dốc. Tần Lam tựa đầu vào vai Tân Chỉ Lôi, đôi tay vẫn quấn chặt lấy cô, như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất

-"Đừng rời xa ta nữa"_Nàng khẽ nói, giọng mang đầy sự van nài

-"Em sẽ không đi đâu cả, miễn là dì muốn em ở lại"_Tân Chỉ Lôi thì thầm, ánh mắt tràn đầy sự chân thành

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người và tình yêu không thể che giấu nữa. Tân Chỉ Lôi lao vào Tần Lam như một mãnh hổ, vồ lấy cừu non

-"Dì muốn tự cởi hay em cởi?"

-"Em thích cái nào? Ta làm theo cái đó"

-"Dì tự cởi sẽ tốt hơn"_Tân Chỉ Lôi cũng tự cởi đồ mình, cô quay lưng lại với nàng bắt đầu cởi từng lớp của của mình rồi ném xuống sàn

Trên cơ thể cô, chỉ còn chiếc áo ngực thể thao và chiếc quần lót màu xám. Tân Chỉ Lôi len lên giường nhìn Tần Lam đang ngại ngùng cởi từng từng phụ kiện trên người

-"Váy này...ta không tự cởi được"_Mặt nàng nóng hừng, cô đưa tay đến chỗ dây kéo cởi váy của nàng ra

Váy vừa cởi ra, ngay lập tức để lộ ra ba vải mảnh vải nhỏ, mảnh còn lại che vùng tam giác. Tần Lam ngại đỏ mặt, đưa tay lên che đi cơ thể kiều diễm của mình lại

Thân hình trên cong cong đẹp đẽ của Tần lam sau đó cô hơi lùi lại, ngắm nhìn thân mình đẹp trước mắt mình

Nó đẹp đến mức khiến người ta muốn làm chuyện xấu

Tân Chỉ Lôi tiến lên, hai tay kéo cánh tay nhỏ của Tần Lam ra sau, vuốt ve làn da trần mịn màng của Tần Lam từng tấc một, giọng của cô rõ ràng trầm thấp khàn khàn nhưng trong lúc này nó vô cùng nóng bỏng

-"A...lạnh..."

-"Lạnh? Em giúp dì làm ấm nhé"

Những ngón tay xinh xinh của Tân Chỉ Lôi lướt lên cánh tay của nàng giống như đàn một bản giao hưởng piano, khơi dậy dục vọng trong cơ thể của Tần Lam. Nàng như bị bỏ bùa, toàn thân rụng rời, mềm nhũn

Lúc này sự chú ý của Tần Lam hoàn toàn đổ vào cánh tay của cô, vì tay của cô đang di chuyển lên trên, sắp chạm đến ngực của nàng. Tần Lam rất mong đợi, mong đợi bàn tay của Chỉ Lôi xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của mình

-"Dì muốn em làm thỏa mãn dì không?"

-"Có...muốn"

Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, sau đó dùng hai tay ôm lấy bộ ngực mềm mại của Tần Lam. Cô khéo léo xoa nắn bóp bầu ngực to tròn trong tay, đôi khi còn cầm lắc. Thật sự rất ngạc nhiên với kích thước và độ căng tròn, mềm mại của bộ ngực

Nàng thoải mải, ngã lưng nhẹ ra đằng sau thở hơi dài

-"Em có thích không?"

-"Em thích lắm...aa"

Tần Lan nghe được Tân Chỉ Lôi rất thích thì mừng không siết, cảm giác nóng bừng, ngứa ngáy lan tràn trong cơ thể, hai hạt cườm nhỏ trên đỉnh đột nhiên thò ra khỏi quầng vú, thật sống động

-"Đừng nghịch nữa, em giúp ta thỏa mãn đi...Ta muốn cầu hoan cùng em"

Cô cười khẩu, nhéo hai núm vú của Tần Lam, xoa xoa dùng móc tay chọc vào biến chúng trở nên cứng cáp

Bị cọ sát đến độ hai chân run rẩy, nàng lâu rồi mới có cảm giác như thế này, ở độ tuổi như nàng cứ tưởng sẽ không còn cảm nhận được sự thăng hoa ở chuyện tình dục chứ. Tần Lam thở dốc, hai chân bấu chặt vào nhau, nàng cố gắng gồng mình trước cơn khoái cảm mà cô mang lại, dù có gồng mình thế nào cũng không ngăn được dòng dâm dịch chảy ra từ cửa miệng nhỏ chảy ra, chảy xuống đùi trong

Tần Lam cúi đầu hôn lên bộ ngực trắng nõn mềm mại của nàng, dùng một miệng mà nuốt chửng bộ ngực trắng như tuyết ấy, lưỡi nhanh chóng đưa ra, răng ngậm lấy núm vú của Tần Lam, ban đầu là gặm cắn. Sau đó là mút mạnh, cố tình tạo ra âm thanh khiến người khác nghe đỏ mặt

-"Em...ưm..."

Cơ thể nàng mềm nhũn thành một vũng vùn, nghe âm thanh tình dục vô cùng gợi tình nàng không tự chủ được mà ngã đầu ra sau, linh hồn của nàng cũng theo đó mà bị hút đi

-"Ưm...á"

Đồng thời, tay còn lại uyển chuyển linh hoạt kéo mảnh vải ra một bên, trực tiếp dùng kỹ thuật của mình làm Tần Lam kích thích, hướng đến bãi cỏ tươi tốt nhưng có phần thưa thớt. Vốn nàng đã rất nhạy cảm, bị ma sát cho đến run rẩy, lúc này còn bị cô tấn công bên dưới, cảm giác này khiến nàng tê dại

Ngón tay cô lướt qua dòng suối từ miệng nhỏ của Tần Lam, đôi lúc lại chọc vào miệng nhỏ, xoa đều từng bộ phận ở bên ngoài, khiến dòng dâm dịch bên ngoài biến thành cơn sóng trực trào ra ngoài

-"Ư ư"

-"Dì muốn thêm nữa không?"

-"Muốn~"_Vừa tham lam vừa dâm dục, đôi mắt lờ đờ đang cầu xin hậu bối của mình thao...

Thật đáng xấu hổ

Cô áp mặt mình vào âm vật của nàng, hôn lên bãi cỏ thưa thớt, đầu lưỡi uyển chuyển lướt ra khe hở nhanh chóng chọc vào nhị hoa đang nhô ra. Lặp đi lặp lại nhiều lần làm Tần Lam điên mất

Tần Lam được liếm mút, bụng cưới cồn cào co thaets lại, nước dâm dịch tươi máy không ngừng chảy ra từ miệng nhỏ, làm ga giường ướt đẫm một mảng lớn

-"Dì thật ngọt ngào"

Vô thức, hai chân nàng vòng qua eo của Tân Chỉ Lôi

-"Ah...Hãy cho ta thêm...cầu xin em..."

Nàng yếu ớt quấn chặt lấy Tân Chỉ Lôi

Cô đồng ý đáp ứng nhu cầu của nàng, nhưng cô lại thích bắt nạt người khác, đợt trước cô bị nàng bắt nạt. Giờ thì là lúc báo thù, cô dùng tay tách hai chánh hoa của nàng ra dùng ngón tay chọc vào cái lỗ nhỏ màu hồng. Bị trêu chọc đến mức muốn phu nước...

-"Vào đi...vào...ưm.."

Cô thọc ngón tay vào âm vật của Tần Lam, bên trong vừa nóng vừa trơn tru, động tác đưa ra vào vài lần, sau đó chạy chọc thẳng vào bên trong, ngón tay cong lại chà xát vách thịt mềm mại của người phụ nữ tuổi U50

Nửa người của nàng run rẩy vì sự khoái cảm mà cô mang lại quá mãnh liệt, vách thịt vô thức siết chặt ngón tay của Tân Chỉ Lôi

-"Ta yêu nó mất...ha...ưm"

Cô rút ra rồi lại nhét vào những lần này là thêm một ngón nửa, mở rộng miệng nhỏ, ngón tay không rừng ra vào khiến dòng nước nhớp nháp chảy ra liên tục, còn phát ra âm thanh cực kỳ đáng chú ý

-"Dì chặt quá...dì thật sự...43 tuổi sao? Không tin đâu"

-"Thật...ah...đâm mạnh hơn đi...làm ơn"

Tần Lam rên rỉ triền miên, muốn cầu xin hậu bối của mình thao mạnh hơn

Tân Chỉ Lôi cười khẩy, hai ngón tay rút ra, sau đó đâm thẳng vào không cho nàng thời gian định hình lại, không cho nàng cơ hội để thở bắt đầu đâm một cách tàn bao thay đổi tư thế liên tục

Tần Lam khuôn mặt kiêu ngạo, lạnh lùng giờ đây trở nên vô cùng dâm đãng

Sướng quá...sướng quá rồi...

Tiếng kêu dâm đãng dừng lại, cũng là lúc nàng đạt cao triều

-"A..."_Nàng hét lên, miệng nhỏ phun nước như một vòi hoa sen. Dù cô đã phòng tránh rồi, nhưng nước tình của nàng bắn quá đỗi nhiều. Tân Chỉ Lôi bị nàng làm ướt của bụng

-"Dì ra nhiều quá...dì hư thật"

Tần Lam được cô lau mình sạch sẽ, nói chuyện một lúc thì nàng cũng đã ngủ say. Có hơi men vào thêm việc vận động quá sức nên cơ thể nàng mệt nhoài chẳng mấy chốc mà chìn vào giấc ngủ

●●●

Tân Chỉ Lôi là người tỉnh dậy đầu tiên sau đêm mãnh liệt hôm qua, cơ thể cô còn khá mệt nên không thể đứng dậy mà quan trọng hơn, cơ thể mình bị Tần Lam ôm chặt, không cho cô có cơ hội chạy mất. Nàng ngủ ngon đến đỗi, tựa đầu vào ngực cô lúc nào cũng không hay

-"Tần Lam! Em đã dậy chưa? Chiều nay chúng ta về lại Bắc Kinh đấy nhé"

-"Ưm...có chuyện gì vậy?"

-"Là Quân Bình...đấy dì"

Tần Lam mở mắt dậy, có chút bất ngờ khi cơ thể nàng trần như nhộng, tay còn cho vào áo của cô mà sờ mó. Nàng ngồi dậy, việc đầu tiên là trả lời Quân Bình trước đã, rồi chuyện này tính sau

-"Em biết rồi! Chị an tâm"

Tân Chỉ Lôi ngồi dậy, thu dọn quần áo cho gọn gàng rồi ngồi lên giường, còn cười một cách đểu của mấy tra nữ chuyên đi lừa tình người khác. Nàng cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua, mình uống say rồi tỏ tình với Tân Chỉ Lôi...

Xấu hổ chết đi được

Nàng dùng chăn che đậy đi cơ thể của mình, nghĩ đi nghĩ lại chuyện tối hôm qua thật sự nàng rất xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cô phì cười, vội vàng đến ôm người kí

-"Dì đừng có ngại, tối qua ai đã cầu xin em?"

-"Em! Quá đáng, chỉ giỏi bắt nạt người khác"

-"Vậy dì có muốn làm bạn gái em không? Dì đã bày tỏ tình cảm, sao em có thể từ chối được. Quan trọng nhất vẫn là dì muốn hay không?"

-"Sao vậy, dì mệt sao"

-"Ừ, nhưng không muốn rời khỏi giường chút nào"

Tân Chỉ Lôi cười lớn, kéo nàng lại gần hơn, để nàng tựa đầu lên ngực mình

-"Vậy thì đừng. Hôm nay em không có lịch trình, còn dì thì sao?"

Tần Lam khẽ thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp

-"Ta cũng không có, nhưng… ngày hôm qua, mọi chuyện xảy ra đột ngột quá. Ta vẫn còn hơi lo lắng...."

-"Lo lắng gì chứ?"_Tân Chỉ Lôi nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với mình

-"Em đã nói rồi, em không quan tâm người khác nghĩ gì. Em chỉ cần dì. Còn dì, có sợ không?"

Tần Lam nhìn sâu vào mắt cô, thấy được sự kiên định và chân thành trong đó. Nàng lắc đầu, mỉm cười

-"Không. Vì có em bên cạnh, ta không còn sợ gì nữa"

Tân Chỉ Lôi không kìm được mà hôn nhẹ lên trán nàng, thì thầm:

-"Vậy thì hãy để em yêu dì, như dì xứng đáng được yêu"

-"Ta...đồng ý làm bạn gái em...nhưng mà chuyện này đừng để lộ ra..."

Cô đồng ý

Cả hai nằm đó, cùng tận hưởng buổi sáng bình yên bên nhau, không cần lời nói, chỉ cần cảm giác ấm áp và an toàn trong vòng tay của đối phương

-"Chúng ta về Bắc Kinh với nhau sao?"_Nàng tựa đầu lên ngự cô, bĩu môi nũng nịu

-"Ây da...thứ lỗi cho em, em còn một dự án ở Hàng Châu"

-"Hừ.."_Nàng buông cô ra, kéo chăn lên quay mặt sang chỗ khác

-"Dì dỗi sao?"

Chỉ Lôi phì cười

-"Không, Không thèm"

-"Đừng giận hờn, dì có thể liên lạc bằng điện thoại mà!"_Cô nhét thông tin liên lạc của mình vào trong lòng bàn tay nàng

-"Được rồi, ta không giận em nữa! Chúng ta đi ăn sáng"

Tân Chỉ Lôi và Tần Lam rời khỏi giường, cô mau chóng bước vào phòng tắm còn nàng ngồi vào bàn trang điểm, chỉnh lại tóc. Nàng luôn là người có kỷ luật, từ nhỏ đã học cách dậy từ rất sớm. Không khí giữa họ không còn căng thẳng như lần đầu gặp lại nhau, giờ đẩy chỉ cần nhìn nhau thôi là đã cười

Họ vệ sinh cá nhân, thay đồ một cách im lặng nhưng ánh mắt đều chứa đầy yêu thương

Tân Chỉ Lôi qua phòng mình lấy quần áo, cả hai tối hôm qua lăn lộn ở phòng nàng quần áo cũng thấm đầy mồ hôi, Tần Lam trước giờ là người mắc bệnh sạch sẽ, đống quần áo đó chắc sẽ ở tiệm giặc nào rồi. Vừa bước ra cửa, cô gặp Quân Bình, cô có chút căng thẳng...may mắn là Quân Bình chỉ chào rồi chẳng nói gì

-"Đừng nói em và Chỉ Lôi, cả đêm cùng nhau?"

-"Vâng ạ"

-"Tiến tới bước nào rồi?"

-"Yêu đương...nhưng chị yên tâm. Chuyện này không ai biết được"

-"Chắc chứ?"

-"Chắc chắn"_Nàng kiên định, Quân Bình đưa điện thoại cho nàng, tối hôm qua nàng nhậu khá say nên để quên điện thoại ở bước tiệc. May là có Trần Tĩnh nhặt được

...

Tân Chỉ Lôi quay lại, nàng đang đứng trước gương, xem thử bộ quần áo đơn giản có hợp mình không? Cảm giác, có ai đó từ phía sau nhào tới ôm mình

-"Dì lúc nào cũng đẹp như vậy! Nhưng không mặc gì vẫn rực rỡ nhất"

Tần Lam nhíu mày, quay ra véo má cô một cái

-"Em học cách nói mấy lời này từ bao giờ? Nhưng cảm ơn"

Cả hai bước ra khỏi phòng và cùng đi xuống nhà hàng khách sạn. Dọc đường đi, Tần Lam có chút lo lắng, khẽ nghiêng người hỏi cô:

-"Nếu có ai nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau thì sao?"

Tân Chỉ Lôi cười, tay vô thức vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng

-"Người đẹp đi với người đẹp, không phải một bước nhảy vọt lên hot search sao?"

Tần Lam thoáng chần chừ, nhưng rồi để yên tay mình trong tay cô, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa

-"Em thì sợ ai?"

Khi vào nhà hàng, họ chọn một góc khuất yên tĩnh. Tân Chỉ Lôi cẩn thận kéo ghế cho nàng, khiến Tần Lam không khỏi bật cười

-"Em lúc nào cũng ga lăng thế này sao?"

-"Không, chỉ với dì thôi"_ Tân Chỉ Lôi đáp lại ngay, ánh mắt đầy tình cảm

Trong suốt bữa sáng, họ trò chuyện về đủ thứ, từ công việc đến những kỷ niệm cũ. Tần Lam, người vốn thường giữ khoảng cách với người khác, lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết khi ở cạnh cô

-"Em phải đi Hàng Châu thật à? Không về Bắc Kinh với ta một ngày được sao?"_Mắt nàng long lanh, nhìn cô

Tân Chỉ Lôi cúi mặt xuống, cô không dám nhìn vào ánh mắt ấy sợ rằng bản thân sẽ bị mềm lòng trước vẻ đẹp của Tần Lam

Sao mà kiềm lòng nổi?

Khi bữa ăn gần kết thúc, Tần Lam khẽ đặt tách cà phê xuống, nhìn Tân Chỉ Lôi và nói:

-"Biết nhớ sao? Không phải có người nào chặn hết liên lạc với em sao?"

-"Hừ.."_Nàng đang gắp thức ăn, bỗng dừng lại đưa cây nĩa lên, đối diện mặt cô

-"Em xin lỗi"_Cô đưa tay đầu hàng

Tân Chỉ Lôi nắm lấy tay nàng trên bàn, giọng nói nghiêm túc nhưng đầy kiên định

-"Em sẽ dành thời gian cho dì, dù chỉ là một chút. Mỗi ngày em sẽ gọi cho dì"

-"Hứa nhé?"

-"Vâng, em hứa"

Tần Lam cảm động trước những lời ấy, ánh mắt nàng trở nên mềm mại hơn

-"Em lúc nào cũng làm ta trở nên đặc biệt"

Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nâng ly lên

-"Vì dì xứng đáng"_Tân Chỉ Lôi cầm lấy tay nàng đặt một nụ hôn lên

●●●

Sau bữa sáng, không khí giữa Tân Chỉ Lôi và Tần Lam trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, sự chia cách là điều không thể tránh khỏi.

Tần Lam cùng trợ lý Quân Bình đã lên lịch trở về Bắc Kinh để hoàn thành công việc còn dang dở. Trong khi đó, Tân Chỉ Lôi lại phải bay đến Hàng Châu để bắt đầu chuẩn bị cho dự án điện ảnh mới

Trước khi rời khách sạn, Quân Bình nhìn Tần Lam đang do dự và cười thầm. Nàng lúc này đứng trước cửa xe, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bóng dáng của Tân Chỉ Lôi đang trò chuyện với quản lý của cô cách đó không xa.

-"Em còn đứng đây làm gì? Không phải muốn nói gì với Tân Chỉ Lôi sao"_Quân Bình khẽ thúc giục, giọng nói đầy hàm ý

Tần Lam lườm nhẹ trợ lý của mình, nhưng cuối cùng vẫn bước đến. Khi chỉ còn vài bước chân nữa, nàng khẽ gọi

-"Tân Chỉ Lôi"

Cô quay lại, nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy nàng:

-"Em cứ tưởng dì đi rồi"

-"Chưa. Nhưng…" Tần Lam ngập ngừng, ánh mắt hiện lên chút bối rối

-"Em sẽ đi Hàng Châu bao lâu?"

-"Khoảng hai tuần. Có thể sẽ lâu hơn nếu dự án phức tạp"_ Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo ý cười

-"Dì lo lắng sao?"

Tần Lam hơi đỏ mặt, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:

-"Không hẳn. Nhưng… nhớ giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Nếu có chuyện gì, em phải gọi cho dì ngay"

Tân Chỉ Lôi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:

-"Em biết rồi. Còn dì, về Bắc Kinh cũng phải chăm sóc bản thân. Đừng uống rượu nhiều nữa"

Tần Lam gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua, cả hai chỉ nhìn nhau, như muốn ghi nhớ hình bóng đối phương trước khi chia xa

Cuối cùng, Tần Lam lên xe, Quân Bình ngồi cạnh nàng, không quên liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu:

-"Hai người vừa rồi làm tôi nổi hết da gà. Đúng là tình yêu khiến người ta khác hẳn"

-"Chị này, cứ ghẹo em"_Nhưng khóe môi không giấu được nụ cười nhè nhẹ

Phía bên kia, Tân Chỉ Lôi cũng quay lưng bước đi, lòng cô nhẹ nhàng nhưng không kém phần trông đợi. Chuyến đi Hàng Châu có thể kéo dài cả tuần hoặc tháng, thậm chí có thể lên tới năm. Chắc chắn sẽ nhớ Tần Lam nhiều lắm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro