Kịch bản của trái tim [15]
Tuần suốt họ nói chuyện với nhau ban đầu rất nhiều, một ngày cô có thể dành cho nàng rất nhiều thời gian. Nhưng dần dần về sau, họ dần chìm đắm vào công việc nên wechat cũng chẳng còn bùng nổ tin nhắn như trước nữa
Tân Chỉ Lôi tham gia dự án phim điện ảnh
Tần Lam cũng tham gia dự án
Tần Lam thỉnh thoảng mở điện thoại, ngập ngừng trước số của Tân Chỉ Lôi nhưng cuối cùng lại không gọi
Cả hai đều có lịch trình riêng biệt không ai giống ai, Tân Chỉ Lôi vẫn có thói quen mỗi lần làm gì đều nhắn cho Tần Lam, khổ nỗi là Tần Lam không có thời gian rep. Đôi khi cả tuần, Tần Lam mới nhắn được một câu, cô suy nghĩ về mối quan hệ này rất nhiều
Nhưng vì quá yêu nàng, Tân Chỉ Lôi đều bỏ qua
Chắc nàng quá bận mà thôi, dù sao nàng cũng là minh tinh lúc bây giờ mà
●●●
Đã 4 tháng họ không gặp nhau cứ tưởng chừng họ sẽ yêu xa mãi, đến một hôm Trần Tĩnh đưa cho cô một lời mời là : Đêm hội Tmall
Dù sao cũng nên về Bắc Kinh một chuyến
Bốn tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng Tân Chỉ Lôi và Tần Lam gặp nhau. Dù mỗi người đều bận rộn với lịch trình riêng, tình cảm giữa họ vẫn âm thầm tồn tại. Tân Chỉ Lôi, giữa những ngày bận rộn ở Hàng Châu, vẫn dành những khoảng lặng để nghĩ về nàng
Khi thông báo về Đêm hội Tmall được công bố, cả hai đều nhận lời tham gia mà không hay biết đối phương cũng có mặt
Ngày diễn ra sự kiện, thảm đỏ được thắp sáng bởi ánh đèn flash từ hàng trăm ống kính. Tần Lam xuất hiện trong bộ váy dài màu đỏ rực rỡ, nổi bật như nữ thần giữa hàng loạt minh tinh. Nàng bước đi với phong thái tự tin, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn thoáng nét trầm tư. Nàng vẫn luôn như vậy, lạnh lùng và đầy quyến rũ. Khiến bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào nàng
Phía bên kia, Tân Chỉ Lôi xuất hiện trong bộ suit đen thanh lịch, khí chất lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút. Khi cô bước lên thảm đỏ, đám đông xung quanh reo lên không ngớt, đặc biệt khi cánh nhà báo nhận ra cô và Tần Lam đều có mặt.
Trong hậu trường, không khí tất bật hơn bao giờ hết. Tần Lam vừa ngồi xuống bàn trang điểm thì Quân Bình ghé vào, khẽ nói:
-"Chị Lam, chị biết ai cũng ở đây không?"
Nàng ngước lên, nhíu mày:
-"Ai?"
Quân Bình cười đầy ẩn ý:
-"Tân Chỉ Lôi"
Tần Lam thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh:
-"Vậy sao? Ta không để ý"
Tuy nói vậy, nhưng tay nàng vô thức siết chặt mép váy. Quân Bình lặng lẽ quan sát, không nói thêm gì
...
Ở một góc khác, Tân Chỉ Lôi cũng nhận được tin Tần Lam có mặt. Cô khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ:
-"Thật tốt. Em cũng muốn xem dì thế nào sau bốn tháng không gặp"
Khi sự kiện bắt đầu, cả hai nhận ra mình được xếp ngồi gần nhau còn trình diễn chung một bài nhạc cùng với Lưu Đào. Tân Chỉ Lôi và nàng đều giữ khoảng cách nhất định, tránh làm mọi người nghi ngờ
Trong lúc hát nàng vô tình chạm mắt với Tân Chỉ Lôi, cô nháy mắt, kèm theo nụ cười đầy ẩn ý
Tần Lam cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt chạm vào Tân Chỉ Lôi, nàng cảm giác như cả căn phòng chỉ còn lại hai người họ
Cả sự kiện hát ra trong bầu không khí ngột ngạt giữa hai người. Những ánh mắt lén lút trao nhau, những cảm xúc bị kìm nén xuống đáy. Giá như xung quanh ngưng động thời gia, chắn chắn Tân Chỉ Lôi sẽ nhào đến ôm chằm lấy Tần Lam, để hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau
Bài hát chỉ vỏn vẹn vài phút, lúc bước xuống sân khấu, Tân Chỉ Lôi đưa tay cho Lưu Đào nắm lấy vì sân khấu có chút cao đi xuống rất khó khắn. Cô mang đôi cao gót đế vuông, bước xuống một cách dễ dàng. Còn hai người kia, mang đôi cao gót hơn 5 phân...Gu Tần Lam trước giờ cô cũng hiểu, tủ giày của nàng rất nhiều đôi giày, gót có thể cao hơn 10 phân
Tần Lam nhìn cô đỡ Lưu Đào
-"Hừ..."
Tân Chỉ Lôi đưa tay phải cho nàng nắm
Xem như em cũng biết điều
Tần Lam không nói lời nào bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của Tân Chỉ Lôi, hình như nàng đang dỗi thì phải. Không hiểu lí do nhưng cô lóe lên một suy nghĩ, nhân cơ hội này làm nàng ghen nổ đom đóm mắt thì sao nhỉ?
Hát xong thì ai nấy cũng đều vị trí, Tần Lam đương nhiên sẽ nhồi ở vị trí gần trung tâm của đêm hội còn cô cách vài hàng ghế so với Tần Lam. Tân Chỉ Lôi vui vẻ trò chuyện với một vài sao nữ bên cạnh, còn đi kèm với vài lời trêu ghẹo khiến mấy sao nữ cười toe toét. Bộ dạng mặc suit đen, tay chống ra đằng sau giống như một lãng tử đang tận hưởng cái đẹp xung quanh là những mỹ nhân
Ở một góc bàn, Tần Lam lặng lẽ quan sát, đôi mắt nàng khẽ nheo lại khi nhìn thấy Tân Chỉ Lôi cúi xuống thì thầm gì đó vào tai một nữ diễn viên trẻ, khiến cô ấy bật cười khúc khích
Quân Bình ngồi bên cạnh không nhịn được mà trêu
-"Có vẻ Tân Chỉ Lôi đang rất được lòng các cô gái nhỉ? Em không định ra đó sao?"
"Đừng hòng đêm nay em yên ổn"
Nụ cười của Tân Chỉ Lôi khi dành cho người khác bỗng trở thành thứ khiến nàng ghen tuông
Khi chương trình kết thúc, Tần Lam định rời đi thì bị Tân Chỉ Lôi chặn lại ở cánh gà. Cô đứng đó, ánh mắt kiên định nhưng pha chút dịu dàng
-"Dì định rời đi mà không nói với ta một lời sao?"
Tần Lam cố giữ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng:
-"Chúng ta không còn lý do gì để nói chuyện nữa"
-"Dì có chắc không?"_ Tân Chỉ Lôi bước tới gần hơn, ánh mắt cô như xuyên thấu tâm
Tránh mọi người bắt gặp, Tân Chỉ Lôi kéo nàng vào sau cánh cánh, nơi ít người qua lại, còn có tấm rèm che chắn sẽ không ai phát hiện: Nữ minh tinh Tần Lam và diễn viên trẻ Tân Chỉ Lôi cùng nhau thân mật
-"Sao dì bỏ về sớm vậy? Em tìm n mãi"
Tần Lam không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng
-"Không phải em đang bận vui với người khác sao? Tìm ta làm gì?"
Dì ấy ghen rồi
Tân Chỉ Lôi hơi sững lại, nhưng ngay lập tức hiểu ra. Cô đẩy nàng vào tường, tay chống lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng
-"Em chỉ nói chuyện xã giao thôi. Dì không cần phải giận như vậy"
Tần Lam rút tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô
-"Xã giao? Em nhìn lại mình đi, cả buổi tối cứ quấn lấy mấy cô gái đó, cười cợt, trêu chọc. Em nghĩ ta là gì? Một khán giả đứng ngoài sao?"
-"Dì dỗi thật đáng sợ, nhưng em thích dáng vẻ này của dì"
Giọng nói của nàng mang theo chút uất ức, khiến Tân Chỉ Lôi không khỏi cảm thấy đau lòng. Cô nghiêng người về phía trước, ánh mắt chân thành:
-"Dì không phải là khán giả. Dì là tất cả của em, Tần Lam. Em thừa nhận mình hơi quá trớn, nhưng em chỉ muốn làm không khí thoải mái hơn. Trong lòng em, chỉ có dì
Tần Lam nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài:
-"Em nói nghe dễ dàng quá. Nhưng ta không thể chịu được khi nhìn thấy em như vậy"
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, kéo nàng vào lòng
-"Em xin lỗi. Em hứa, lần sau sẽ không làm dì buồn nữa. Đừng giận em, được không?"
Tần Lam không đáp, nhưng cũng không đẩy cô ra. Sau một lúc, nàng khẽ nói:
-"Chỉ lần này thôi. Nếu còn lần nữa, ta sẽ không tha thứ"
Tân Chỉ Lôi cười nhẹ, dịu dàng hôn lên tóc nàng
Tân Chỉ Lôi khẽ nâng cằm Tần Lam, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm đầy yêu thương
Tần Lam nhìn cô, đôi mắt vẫn ánh lên sự giận dỗi nhưng đã mềm mại hơn. Tân Chỉ Lôi định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Tần Lam đã nhướn người, đặt một nụ hôn lên môi cô
Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, như để trấn an, nhưng cảm xúc dồn nén suốt bốn tháng xa cách nhanh chóng bùng lên. Tân Chỉ Lôi định phản kháng, nhưng rồi cô cũng nhắm mắt, để mặc cảm xúc dẫn lối. Tân Chỉ Lôi vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát vào mình hơn. Hơi thở của cả hai hòa quyện, căn phòng nhỏ như biến thành thế giới riêng của họ, nơi chẳng còn ai khác tồn tại
Đôi tay khẽ vòng qua cổ cô, đáp lại nụ hôn đầy đam mê. Tim nàng đập nhanh, không phải vì giận, mà vì cảm giác an toàn và ấm áp mà Tân Chỉ Lôi mang đến
Một lúc sau, cả hai rời nhau, hơi thở gấp gáp. Tần Lam khẽ mở mắt, đôi má ửng hồng nhưng ánh mắt nàng lại tràn đầy dịu dàng
-"Em... lúc nào cũng biết cách khiến ta không thể giận lâu"_Nàng thì thầm, giọng nhỏ nhẹ nhưng mang theo sự trách móc yêu thương
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, trán cô chạm nhẹ vào trán nàng
Ánh đèn dịu nhẹ ở cánh gà làm bầu không khí thêm phần lãng mạn. Tân Chỉ Lôi cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu hơn lên môi Tần Lam, như thể muốn khắc ghi nàng vào trong từng hơi thở. Nụ hôn lần này không còn đơn thuần là lời xin lỗi, mà chất chứa cả khát khao và tình yêu mãnh liệt đã dồn nén suốt bốn tháng qua
-"Ah...em này...sẽ có người đi qua"
Tần Lam cảm nhận được sự chân thành trong từng chuyển động của Tân Chỉ Lôi. Bàn tay nàng, ban đầu còn hơi do dự, rồi cũng khẽ đặt lên bờ vai cô, kéo cô lại gần hơn. Nụ hôn ngày càng trở nên táo bạo, khi Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng luồn tay qua eo nàng, siết chặt như sợ nàng sẽ xa cách
Tiếng thở gấp gáp của cả hai hòa quyện trong không gian tĩnh lặng. Tần Lam khẽ ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Tân Chỉ Lôi cúi xuống, để lại những dấu vết dịu dàng trên làn da nàng. Mỗi nụ hôn đều như một lời khẳng định rằng nàng thuộc về cô, và cô không muốn đánh mất nàng thêm một lần nào nữa
Tần Lam khẽ run, đôi tay nàng vuốt ve khuôn mặt Tân Chỉ Lôi, ánh mắt ươn ướt như đang trách móc nhưng cũng chứa đầy sự yếu lòng. Giọng nàng nhỏ nhẹ, như tiếng thì thầm
-"Chỉ Lôi...ta hết chịu nổi rồi"
-"Sao thế? Dì lên rồi sao?"
Nàng tựa đầu lên tường, thở gấp gáp. Ở đây nhiều người quá, ổn khổng nhỉ? Nhưng ở đây làm gì có phòng riêng, trên xe thì quá chật hẹp
-"Dì muốn nó đúng không?"_Giọng trầm ấm, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng
-"Dì nói đi a~ Em sẽ thỏa mãn dì ngay lập tức"
Tần Lam không trả lời, nhưng cách nàng vòng tay qua cổ cô, kéo cô lại gần hơn đã thay cho lời đồng ý
Ngón tay cô mơn trớn theo làn da mịn màng của Tần Lam, kéo váy dài xuống, tay cô chạm vào bộ ngực của Tần Lam, nhẹ nhàng tác động lên chúng. Bàn tay cô đã lớn nhưng không thể lớn bằng bộ ngực của Tần Lam, cô xoa nắn chúng
-"Dì vẫn to như vậy! Dì có bí kiếp gì không?"
-"Ah...nhanh đi! Ta sắp không chịu nổi"
-"Tần Lam...dì thật dâm đãng"
Tân Chỉ Lôi dùng tay luồn ra đằng sau, bàn tay dường như có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này, chỉ vỏn vẹn vài dây đã kéo được khóa váy của Tần Lam xuống, váy khá dài có hơi vướng nhưng cô mặc kệ. Quan trọng vẫn là nên thịt Tần Lam trước đã
Cô cho nàng chống hai tay lên tường, tư thế này thật đáng xấu hổ khi nơi thầm kín của mình bị Tân Chỉ Lôi nhìn thấy rõ. Chiếc váy vẫn cố định ở eo nàng không thể tuột xuống hoàn toàn. Tân Chỉ Lôi chỉ còn cách luồn tay vào váy nàng mà thôi
Lớp thịt hồng mềm mại, ướt đẫm dâm dịch, rất trơn trượt. Cô dùng hai ngón tay tách hai cánh hoa ra, miệng nhỏ rỉ nước róc rách chảy dọc lên tay cô mà rơi xuống sàn. Nước tình trong suốt, nhày nhụa
-"Chỉ hôn thôi mà! Dì lại ướt thế này"
-"Mau đi"
Nàng thôi thúc cô mau chóng thỏa mãn cơ thể đầy dục vọng của mình
-"Xin lỗi dì nhưng tay em còn chưa cắt móng! Em còn mang trang sức nữa...không sao, em sẽ làm dì thỏa mãn bằng cách khác"
Cô dùng ngón tay mình xoa nắn hạt đậu nhỏ của Tần Lam, xoa nắng thành vòng tròn đôi lúc lại dùng hai ngón tay kéo nó ra. Cơ thể của nàng nóng bừng như lửa đốt, lửa dục vọng như muốn thiêu đốt cơ thể của Tần Lam. Động tác của Tân Chỉ Lôi ngày càng nhanh hơn, khiến nước tình của nàng như một vòi hoa sen cứ phun ra không ngừng
"Chết tiệt, mình không kiềm nén được. Kỹ năng của Chỉ Lôi thật tuyệt"
-"A...aa.."
-"Hưm~ Chỉ Lôi..ư"
Tần Lam không kìm được mà liên tục rên rỉ, tay của nàng còn chạm đến bộ ngực to lớn của mình mà xoa nắn, tăng thêm dục vọng mau đạt đến cao trào. Hai người không thể ở đây làm tình lâu như thế, sẽ có người nghi ngờ
-"Ah....ta sắp...."
Bụng nàng co thắt, Tân Chỉ Lôi làm hạt đậu nhỏ trở thành hạt sen cỡ lớn. Tân Chỉ Lôi cười khẩy dùng lực ngón tay cái ấn mạnh lên nó, khiến Tần Lam run rẩy mém nữa buông lỏng hai tay
-"Em...ưm.."
-"Dì ra nhiều quá, ướt hết tay em rồi"
Tân Chỉ Lôi đỡ nàng quay ngượ lại, để nàng tựa lên vai mình thở hổn hển, dành một chút thời gian cho nàng nghỉ ngơi để lấy lại hơi thở bị cô làm hao hụt. Tân Chỉ Lôi đưa các ngón tay bị dính dâm dịch của nàng lên miệng, cô dùng lưỡi thưởng thức món ngon độc nhất vô nhị mà đại minh Tần Lam ban tặng
-"Ta mệt quá, em làm mạnh quá đó"
-"Ai biểu, dì ngon quá làm gì? Em không kiềm được"
-"Ta muốn tiếp tục, ta muốn ở bên em hết đêm nay"
-"Chúng ta về nhà nhé, lâu rồi em không về. Em thật sự nhớ nó, cũng nhớ luôn cả dì"
-"Ta tự đi được, em và ta tách ra đi. Tránh bị phát hiện"
-"Vâng"
Tân Chỉ Lôi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường rồi cả hai đường ai nấy đi nhưng điểm chung là họ đều về biệt thự của Tần Lam. Nàng về trước còn Tân Chỉ Lôi cùng Trần Tĩnh đến cửa hàng tiện lợi, trợ lý vào trong để mua đồ ăn và những vật dụng mà Tân Chỉ Lôi căn dặn. Cô chỉ ngồi trong xe và chờ đợi
....
Tần Lam bước vào phòng tắm, hơi nước xung quanh bao phủ các lớp kính khiến chúng trở nên mờ đi. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn nhỏ trong phòng tắm phản chiếu lên nước da mịn màng của nàng làm cho Tần Lam như một bức tranh hoàn mỹ. Nàng bước vào bồn tắm, tựa đầu vào thành bồn xua tan mọi sự mệt mỏi trong ngày hôm nay
Khi bước ra, nàng khoác lên mình chiếc váy lụa màu đỏ, ôm trọn cơ thể hoàn mỹ của mình, những đường cong của Tần Lam được chiếc váy lụa tôn lên rất rõ. Màu đỏ rực rỡ và chói lóa càng làm nàng thêm trắng ngần như một bông hoa đang khoe sắc. Mái tóc dài khẽ phủ xuống vai, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng đầy mời gọi
Tần Lam ngồi xuống bàn trang điểm, những ngón tay di chuyển trên tủ kính nhỏ ở bàn trang điểm. Ở các tủ kính chi chít những chai nước hoa đắt tiền mà nàng sưu tầm, nàng chọn một mùi hương cực ngọt và đầy quyến rũ
Tân Chỉ Lôi bấm chuông cửa, nàng mau chóng khoác thêm chiếc áo khoác lụa mỏng bên ngoài, chân thoăn thoắt bước xuống tầng đón chào vị khách mà nàng mong chờ nhất. Tần Lam mở cửa, Tân Chỉ Lôi mở tròn mắt đầy khao khát người trước mặt mình
-"Dì...chúng ta làm tại đây được không? Em chịu hết nổi rồi"_Cô vừa dứt lời, đã vồ lấy Tần Lam như con hổ đói khát cả năm trời, nụ hôn đặt lên môi nàng rồi di chuyển xuống, rút vào hõm cổ của Tần Lam
-"Đừng..không được"_Tần Lam vỗ nhẹ vai cô
-"Sao dì lại quyến rũ như thế?"
-"Cảm ơn, vào nhà trước đã"
Tần Lam đóng sầm cửa lại, bắt lấy tay cô dẫn dắt cô vào khi B nơi mà hồi nhỏ cô bị cấm túc khi bén mãn tới gần đây. Dù chỉ được nghe nói, chỗ ở của Tần Lam rất đắt tiền, toàn các đồ vật theo kiến trúc cổ điển sang trọng. Bước vào, cô bị cuốn hút bởi phong cách trang trí hài hòa mà Tần Lam tự mình thiết kế, căn ở đây không quá to cũng chẳng nhỏ, chỉ là nơi nàng nghỉ ngơi, cất giữ quần áo và thành tích ở các sự kiện
-"Dì giỏi quá..."
-"Giải thưởng nhỏ thôi, ta không giỏi"
-"Có cái dì rất giỏi..."
-"Cái gì?"
-"Giỏi quyến rũ người khác"_Tân Chỉ Lôi bất ngờ đè Tần Lam lên tường của hành lang, sắp tới phòng ngủ rồi không thể kiềm nén một chút
-"Vào phòng, vào phòng! Chỉ Lôi, đồ vô liêm sỉ nhà em"
Ánh mắt cô lập tức bị thu hút khi Tần Lam xuống mở cửa. Chiếc váy ngủ đỏ lụa mềm như khiến từng nhịp tim của cô tăng tốc. Tần Lam cùng cô trao nhau nụ hôn, mãi chẳng dứt ra được. Nàng cố gắng cùng cô đi vào trong phòng
-"Ha...em không thể kiềm nén một chút sao?"_Vừa ngã xuống giường, cô trực tiếp cởi quần áo của mình ra, khoe cơ thể săn chắc của bản thân. Bộ suit của nhà thiết kế vậy mà cô vứt không thường tiếc
-"Dì.... thật đẹp"_Tân Chỉ Lôi thốt lên, ánh mắt không rời khỏi nàng
Tần Lam mỉm cười, từng bước chậm rãi đưa một chân của mình lên kề bên má cô. Nụ cười trên môi nàng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quyến rũ khó cưỡng
-"Ta biết"_Nàng đáp, giọng thấp và ấm như một lời thì thầm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô
Tân Chỉ Lôi không thể kìm nén, cô nhẹ nhàng cầm lấy chân nàng, đặt lên bàn chân một nụ hôn, chiếc lưỡi đưa ra chạm nhẹ lướt qua làn da trắng của nàng. Còn tay cô lướt nhẹ trên cánh tay nàng, cảm nhận sự mềm mại của làn da, trong khi ánh mắt như muốn khắc ghi từng chi tiết của người trước mặt.
-"Em không nghĩ mình có thể cưỡng lại dì, Tần Lam"_Tân Chỉ Lôi nói khẽ, hơi thở của cô như hòa quyện cùng hơi thở của nàng
Tần Lam cúi người, vòng tay quanh cổ cô, ánh mắt nàng nhìn sâu vào mắt Tân Chỉ Lôi, như muốn thách thức
-"Vậy thì đừng cưỡng lại, tiếp tục đi"
Không cần thêm lời nói, Tân Chỉ Lôi kéo nàng vào một nụ hôn nồng cháy, đôi môi cô tìm đến đôi môi nàng với tất cả sự mãnh liệt đã dồn nén. Tần Lam đáp lại nụ hôn ấy một cách trọn vẹn, bàn tay nàng nhẹ nhàng luồn vào mái tóc của Tân Chỉ Lôi
Chiếc váy ngủ đỏ như hòa vào sắc đỏ của ánh đèn trong phòng, làm tăng thêm sự lãng mạn và cuồng nhiệt. Cả hai để cảm xúc dẫn lối, quên đi mọi sự bận rộn của cuộc sống bên ngoài. Đêm nay, chỉ còn lại họ và tình yêu đang cháy bỏng giữa hai trái tim
-"Đêm nay, em được mạn phép ở phòng của dì?"
Tần Lam gật đầu
-"Có ai ở đây không?"
Nàng lắc đầu
-"Vậy em có thể đến thường xuyên không?"
Tần Lam không trả lời, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi nàng đủ để thay cho lời đồng ý
Tân Chỉ Lôi trữ tiếp kéo dây váy lụa của nàng xuống, miệng cô mở ra ngậm lấy viên anh đào màu hồng sẫm vào trong miệng. Tần Lam ưỡn người ra đằng trước, đưa tay lên che đi khuôn miệng xinh đẹp khi không cưỡng lại sự tuyệt vời mà cô mang lại
-"Aaa..."
-"Ha!"_Cô nhả viên anh đào nhỏ ra khỏi miệng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng. Cô đưa tay lên khuôn mặt hoàn hảo của Tần Lam
-"Em không thấy mệt sao? Dự án phim, vừa về Bắc Kinh lại đi sự kiện?"
-"Khi thấy dì, em chẳng thể nào mệt nữa"
-"Em lúc nào cũng biết cách khiến ta khó từ chối"
-"Bởi vì em quá đẹp?"
-"Ta yêu em~...Mau...làm ta thỏa mãn đi được chứ?"
Tân Chỉ Lôi khẽ cười
-"Thưa phú bà, em xin phép được phụ vụ người~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro