Kịch bản của trái tim[2]

Nàng bắt đầu sắp xếp lịch trình học tập nghiêm ngặt cho Tân Chỉ Lôi, không chỉ để cô sống mà còn để cô trở thành một con người hoàn hảo. Mỗi ngày, từ sáng đến tối, cô phải dành thời gian cho những bài học mà nàng cho là thiết yếu để định hình cô trở thành người mà nàng mong muốn

-"Tại sao con phải học cái này vậy Dì?"

-"Vì mẹ muốn con trở nên hoàn hảo"

"Dì ấy không phải là mẹ của mình, trên đời này mình có một người mẹ? Mẹ ruột còn chưa ép mình như thế?"

Vào kì nghỉ hè...

Buổi sáng, Tần Lam bắt cô học đàn. Ngồi trước cây đàn piano trắng muốt trong phòng lớn, đôi tay nhỏ nhắn của cô phải lướt qua từng phím đàn theo nhịp điệu mà nàng chỉ dẫn. Tiếng nhạc vang lên lúc trong trẻo, lúc vụng về, nhưng nàng không hề chấp nhận sự lười biếng hay sai sót

Kết quả, cô vẫn sai khi đánh đàn. Tại sao phải học cái này, cô chẳng có năng khiếu

Chung quy vẫn là không thích

-"Aa"

Khi cô đàn sai một nốt nhạc trong bản giao hưởng tuyệt vời mà nàng ưa thích, mỗi lần sai cô sẽ bị roi đánh vào tay, các đốt ngón tay đều đỏ ửng

-"Âm nhạc không chỉ là âm thanh"

Nàng nói, đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như soi thấu mọi sai lầm của cô

-"Nó là cảm xúc, là cách con bộc lộ tâm hồn. Nếu không thể học cách cảm nhận nó, con sẽ không bao giờ hiểu được chính mình"

-"Tại sao phải hiểu chính mình chứ?"

-"Đến lúc lớn, con sẽ hiểu"

Buổi trưa, cô lại bị đưa ra sân tập võ. Dưới ánh nắng chói chang, cơ thể nhỏ bé của cô phải gồng lên thực hiện những động tác nàng yêu cầu. Từng cú đấm, từng cú đá phải chính xác và mạnh mẽ. Ban đầu, cô ngã quỵ không biết bao lần, tay chân đều bầm tím, nhưng nàng không bao giờ tỏ ra thương xót. Thậm chí còn yêu cầu cô tập nhiều hơn, làm nhiều hơn để trở nên hoàn hảo

-"Thế giới này không dành cho những kẻ yếu đuối"

Nàng nói, giọng lạnh lùng nhưng không gay gắt

-"Nếu con không biết tự bảo vệ mình, thì chẳng ai có thể bảo vệ con mãi"

-"Nhưng rõ ràng là nhà chúng ta có vễ sĩ?"

-"Nếu không có vệ sĩ, con chịu đựng à?"

Đến buổi tối, Tân Chỉ Lôi không nghe lời nàng mà ngủ sớm, cô đã lén thức khuya chơi game đến tận canh ba. Chơi game xuyên đêm làm hao tốn rất nhiều năng lượng, cô mở cửa lén lút đi xuống bếp. Mở cánh cửa tủ lạnh, tay thò vào lấy một hộp sữa

Khi khuôn mặt xoay ngang quá, đối diện khu mà cô đang ở chính là tòa nhà của Tần Lam còn hay gọi khác là khu cấm túc. Là nơi, cô không được phép bước đến nếu không có được đồng ý của người phụ nữ quyền lực kia

-"Làm chuyện mờ ám hay sao mà giấu diếm làm gí?"

Đã khuya như thế, chắc chẳn còn vệ sĩ hay ai thức đâu

Cô không dám mang dép lê để đi, chân trần nhón lên khẽ đi đến khu B. Khu A và Khu B chỉ cách nào vài chục mét thôi, không mang dép cũng chả có vấn đề gì vì Tần Lam mắc bệnh sạch sẽ, sân vườn lúc nào cũng chẳng có bụi, thức ăn cũng phải phân ra từng chút

Khi chạm tới cửa sổ, nơi căn phòng đang sáng đèn, chỉ vừa vén màn. Đôi mắt cô thu vào hình ảnh Tần Lam đang ngồi ở cây đàn piano đắt đỏ, cô kéo nhẹ cửa sổ không tạo ra tiếng động gì

Giọng nàng trầm ấm, vang lên như một khúc ca cổ tích, khiến cô không khỏi cảm thấy vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ. Nhưng Tần Lam luôn đòi hỏi sự hoàn hảo. Từng nốt nhạc phải chuẩn xác, từng câu hát phải chứa đựng cảm xúc thật

-"Hay quá....Dì ấy là ca sĩ sao?"

"Hát không chỉ hát để giải trí"

"Hát để lay động người khác, để chạm vào trái tim họ. Nếu không thể làm được điều đó, thì đừng hát nữa"

Câu nói ấy cứ vang vọng bên tai cô, đây là lời nhắc nhở của Tần Lam dành cho mình, mỗi khi tập hát

-"Giọng dì ấy lay động lòng người...thật sự"

....

Ngày qua ngày, cô dần trở nên mạnh mẽ hơn, khéo léo hơn, và cũng trầm lặng hơn. Những bài học khắc nghiệt ấy không chỉ thay đổi kỹ năng của cô, mà còn rèn giũa ý chí và tâm hồn cô

Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn luôn có một câu hỏi không thể trả lời: Nàng thực sự muốn gì ở mình? Liệu đây có phải là con đường mà nàng mong muốn, hay chỉ là sự áp đặt? Và cô, trong hành trình trở nên hoàn hảo, liệu có đánh mất điều gì quan trọng nhất?

●●●

Ngoài những kỹ năng mà nàng bắt Tân Chỉ Lôi rèn luyện hàng ngày, việc học tập ở trường cũng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Tần Lam không chỉ yêu cầu cô đạt kết quả tốt, mà còn muốn cô phải đứng đầu, vượt qua tất cả các bạn cùng lớp

24 tiếng đều học phải cách trở nên hoàn hảo

...

Mệt quá! Tôi thật sự muốn ra khỏi căn nhà này

-"Không được phép thua kém bất kỳ ai"

Nàng nói với ánh mắt nghiêm nghị, như thể không có chỗ cho sự thương lượng

-"Trí tuệ là vũ khí mạnh nhất mà mỗi người cần phải sở hữu"

-"Con đã đưng top 2 rồi mà...."

-"Không được, con phải hạng nhất"

Mỗi sáng, nàng đưa cô đến trường, căn dặn kỹ lưỡng trước khi rời đi. Nhưng buổi tối, khi cô trở về nhà, nàng kiểm tra cẩn thận từng bài tập, từng cuốn sách, và không bỏ qua bất kỳ lỗi nhỏ nào. Nếu có chỗ nào chưa đúng hoặc chưa hoàn hảo, cô phải ngồi lại sửa và học thêm cho đến khi hoàn toàn chính xác

Dì là một người chu toàn mọi thứ...ghét

Những ngày đầu, việc này khiến cô vô cùng áp lực. Cô vừa phải cố gắng theo kịp những yêu cầu khắc nghiệt của nàng, vừa chịu sự ganh ghét từ bạn bè ở trường, những người ghen tị với thành tích xuất sắc của cô. Nhưng nàng luôn nói với cô:

-"Người ta có thể ghét con vì con giỏi, nhưng không ai tôn trọng kẻ yếu kém. Hãy chứng minh cho họ thấy rằng cháu xứng đáng đứng ở vị trí cao nhất"

Cô bắt đầu quen với nhịp độ này, dần dần trở thành học sinh xuất sắc nhất trường. Điểm số của cô luôn đứng đầu bảng, và thầy cô không tiếc lời khen ngợi. Nhưng mỗi khi cô mang về một thành tích, Tần Lam chỉ nhìn cô với ánh mắt thản nhiên, không một lời tán thưởng

-"Đây chỉ là bước đầu"_Nàng thường nói

-"Đừng tự mãn. Mục tiêu của con còn xa hơn thế này"

Dù cảm thấy mệt mỏi, cô vẫn cố gắng, vì sâu thẳm trong lòng, cô không muốn làm nàng thất vọng. Tuy nhiên, cô cũng không khỏi tự hỏi

Việc trở nên giỏi giang, hoàn hảo này thực sự là vì bản thân cô, hay chỉ là để đáp ứng kỳ vọng của nàng?

●●●

Có lần, vì lịch trình quá dày đặc, Tân Chỉ Lôi không thể chịu đựng nổi nữa. Những buổi sáng học đàn, buổi chiều tập võ, và buổi tối vùi đầu vào sách vở đã rút cạn sức lực của cô. Áp lực phải trở thành người hoàn hảo như nàng mong muốn khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần

Hôm đó, sau buổi tập võ kéo dài dưới ánh nắng gay gắt, cô cảm thấy chóng mặt, đôi chân loạng choạng không vững. Nàng vẫn đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô thực hiện từng động tác

-"Tiếp tục đi, đừng làm mất thì giờ của ta"_Nàng nói, giọng không lớn nhưng đầy uy quyền

Cô nghiến răng, cố gắng thực hiện thêm một cú đấm. Nhưng rồi, cơ thể nhỏ bé không chịu đựng được nữa. Mắt cô tối sầm lại, và trước khi kịp nhận ra, cô đã gục xuống nền đất lạnh

Nàng bước tới, ánh mắt thoáng chút lo lắng nhưng không bộc lộ ra ngoài. Nàng ngồi xuống, đặt tay lên trán cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang nóng rực. Không nói một lời, nàng bế cô lên, mang vào phòng

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên giường, cơ thể rã rời và mệt lả. Ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn cạnh giường chiếu xuống, và nàng đang ngồi bên cạnh, cầm một chiếc khăn ướt lau trán cho cô

-"Con đã quá cố gắng"_Nàng nói, giọng nhẹ nhàng hơn mọi kh

-"Ta không ép con để thấy cháu kiệt sức như thế này"

Cô nhìn nàng, đôi mắt ngấn nước

-"Con... không muốn làm người vô dụng. Con muốn làm Dì hài lòng"

-"Vì sao phải tổn sức đến như vậy?"

-"Vì con sợ dì bỏ rơi con"

Ánh mắt nàng khẽ thay đổi, như có một chút xót xa thoáng qua. Nàng đặt chiếc khăn xuống, rồi nói

Cách nói chuyện thay đổi

-"Ta không muốn em làm mọi thứ vì ta. Ta muốn em mạnh mẽ vì chính bản thân mình. Nếu em không biết yêu lấy bản thân, mọi cố gắng đều vô nghĩa"

Tân Chỉ Lôi im lặng, những lời của Tần Lam như chạm vào một phần sâu thẳm trong lòng mình. Dù vẫn còn mệt mỏi, cô cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sâu trong con người luôn lạnh lùng ấy

Thật ra, Tần Lam không lạnh lùng như mình nghĩ

Kể từ ngày đó, nàng bắt đầu điều chỉnh lại lịch trình của cô, cho phép cô nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng nàng vẫn giữ nguyên sự nghiêm khắc, bởi trong mắt nàng, Tân Chỉ Lôi không chỉ là một cô bé bình thường. Nàng tin rằng cô mang trong mình tiềm năng lớn lao, và nàng sẽ không ngừng rèn giũa cô cho đến khi nó được phát huy trọn vẹn

Nhưng

Cơn sốt kéo dài không dứt, khiến Tân Chỉ Lôi nằm liệt giường suốt nhiều ngày. Cơ thể nhỏ bé vốn đã kiệt quệ giờ lại càng yếu ớt hơn. Nhưng trong suốt thời gian ấy, nàng luôn là người túc trực bên cô, không rời nửa bước.

Nàng cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô bằng chiếc khăn mềm, thay khăn ướt liên tục để hạ sốt. Những bát cháo nóng hổi, những cốc nước thảo dược thơm mát được nàng tự tay chuẩn bị, rồi kiên nhẫn đút cho cô từng thìa.

Ban đêm, khi cô mê man trong giấc ngủ không yên, nàng vẫn ngồi cạnh giường, ánh mắt trầm ngâm nhìn cô. Thỉnh thoảng, cô tỉnh lại, yếu ớt gọi:

-"Dì.... đừng rời đi"

Nàng khẽ đặt tay lên tay cô, giọng nói trầm ấm và dịu dàng hơn bao giờ hết:

-"Ta ở đây. Em chỉ cần nghỉ ngơi"

Cô dù mơ màng vẫn cảm nhận được sự an ủi từ nàng. Dưới sự chăm sóc tận tình, cơn sốt của cô dần hạ xuống. Sau mấy ngày, sắc mặt cô bắt đầu khá hơn, đôi má hồng hào trở lại

Khi cô tỉnh dậy hoàn toàn, nhìn thấy nàng đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút mệt mỏi, cô khẽ nói, giọng yếu ớt:

-"Con làm dì lo lắng rồi, phải không?"

Nàng thoáng im lặng, rồi đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ, như muốn tránh trả lời. Nhưng cuối cùng, nàng thở dài, nói

-"Em không biết ta đã lo lắng thế nào đâu, Tân Chỉ Lôi. Ta có thể nghiêm khắc, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không quan tâm đến em"

Cô nhìn nàng, lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm sâu sắc ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của nàng

-"Tại sao dì lại đối xử tốt với con như vậy?" cô khẽ hỏi.

Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ vuốt mái tóc cô, ánh mắt đầy bí ẩn

-"Vì ta tin rằng em sẽ làm được điều gì đó lớn lao. Nhưng để làm được, em phải sống sót, mạnh mẽ hơn và hiểu giá trị của bản thân mình"

Tân Chỉ Lôi không hiểu hết những lời ấy, nhưng từ khoảnh khắc đó, cô biết rằng dù nàng nghiêm khắc đến đâu, nàng vẫn luôn ở đây vì cô. Và dù không nói ra, cô đã bắt đầu xem nàng như một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, bên cạnh mẹ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro