Kịch bản của trái tim[22]
Chỉ vừa bước ra khỏi phòng nghỉ riêng, Tần Lam và Tân Chỉ Lôi đã đối diện với cảnh tượng hỗn loạn. Xe của họ bị vây kín bởi phóng viên, máy ảnh nhấp nháy liên tục như một cơn mưa ánh sáng. Đám đông fan hâm mộ đứng chen chúc bên ngoài, nhưng trong số đó, không phải ai cũng có ý tốt. Một vài người hét lên những lời mỉa mai đầy ác ý nhắm thẳng vào Tần Lam, trong khi những món đồ nhỏ như chai nước và giấy bị ném tới gần họ
Tân Chỉ Lôi khẽ nhíu mày, đưa tay kéo Tần Lam đứng sát lại bên mình. Giữa đám đông ồn ào, ánh mắt của cô ánh lên sự cứng rắn. Trần Tĩnh, đứng kế bên, nhanh chóng mở đường nhưng cũng không ngăn được những kẻ quá khích cố gắng tiếp cận
Một chai nước suýt trúng vào Tần Lam, nhưng Tân Chỉ Lôi đã kịp giơ tay chắn. Cô quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám đông. Cô bước lên một bước, không ngần ngại mà lớn giọng:
-"Đủ rồi! Các người không có quyền đối xử như vậy với chị ấy. Đây là cách mà các người gọi là yêu thương thần tượng sao? Nếu thật sự là fan, hãy học cách tôn trọng và bảo vệ người mình yêu mến, chứ không phải đứng đây để chỉ trích và làm tổn thương họ!"
Những lời nói mạnh mẽ của cô khiến đám đông lặng đi trong giây lát. Một vài người tỏ ra hối lỗi, nhưng cũng có những ánh mắt vẫn nhìn cô đầy thách thức
Tần Lam, đứng phía sau, ngước nhìn Tân Chỉ Lôi với ánh mắt vừa cảm động, vừa lo lắng. Cô khẽ nắm tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng:
-"Đừng để họ làm khó em nữa. Đi thôi"
-"Không sao. Em sẽ không để chị chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."
Dưới sự hộ tống của bảo vệ, cả hai nhanh chóng lên xe. Trong khoảnh khắc cửa xe đóng lại, tiếng huyên náo bên ngoài dường như bị ngăn cách hoàn toàn. Tần Lam ngồi im lặng, đôi tay hơi run, còn Tân Chỉ Lôi ngồi sát bên cạnh, khẽ siết tay nàng như để trấn an
Trần Tĩnh thở dài, quay lại nhìn cả hai từ ghế trước:
-"Không phải lúc nào cũng có thể đứng ra bảo vệ thế này đâu, Tân Chỉ Lôi. Em nên chuẩn bị tốt hơn cho những ngày tới"
Tân Chỉ Lôi gật đầu, ánh mắt kiên định:
-"Dù thế nào, em vẫn sẽ bảo vệ chị ấy. Không ai có quyền làm tổn thương người em yêu"
Tần Lam khẽ cúi đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên nơi khóe môi. Trong lòng nàng, những lời nói của Tân Chỉ Lôi như một nguồn sức mạnh lớn lao, giúp nàng dám đối mặt với mọi áp lực từ thế giới bên ngoài
...
Tân Chỉ Lôi và Tần Lam không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với đám đông phóng viên đang vây kín xung quanh. Mặc dù bảo vệ cố gắng ngăn cản, nhưng dòng người chen chúc khiến tình hình càng trở nên khó kiểm soát
Một phóng viên với micro vươn lên trước tiên, hỏi lớn
-"Tân Chỉ Lôi, Tần Lam, mối quan hệ giữa hai người là gì? Những tin đồn trên mạng có đúng sự thật không?"
Tân Chỉ Lôi liếc nhìn Tần Lam, ánh mắt như hỏi ý nàng muốn làm gì. Thấy Tần Lam im lặng, có phần căng thẳng, cô bước lên trước, giọng nói bình tĩnh nhưng mạnh mẽ
-"Chúng tôi đã nghe về những tin đồn và hiểu rằng mọi người rất tò mò. Nhưng trước tiên, tôi muốn nói rằng sự riêng tư của chúng tôi cũng cần được tôn trọng"
Một phóng viên khác không chần chừ chen vào:
-"Nhưng cả hai bị chụp ảnh thân mật ở khách sạn, điều đó không thể phủ nhận. Hai người đang hẹn hò đúng không?"
Tần Lam nắm chặt tay mình, nhưng khi cảm nhận được cái nhìn trấn an của Tân Chỉ Lôi, nàng hít một hơi sâu rồi tiến lên. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng
-"Phải, chúng tôi đang ở bên nhau. Và chúng tôi không có gì phải che giấu"
Lời nói của Tần Lam khiến đám đông ồn ào bỗng dưng im bặt trong vài giây. Các phóng viên nhanh chóng đưa thêm câu hỏi:
-"Từ khi nào hai người bắt đầu mối quan hệ này? Có phải vì tham gia chương trình mà nảy sinh tình cảm không?"
Tân Chỉ Lôi khẽ cười, không chút lúng túng:
-"Tình cảm không có thời gian cụ thể, cũng không phải là thứ có thể đo lường. Nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, tình yêu này là thật, và chúng tôi tự hào về điều đó"
Đám đông phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, nhưng Tần Lam khẽ nắm lấy tay Tân Chỉ Lôi, giọng nàng nhẹ nhưng đủ để những người gần đó nghe thấy:
-"Đủ rồi, em không cần nói thêm"
Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, rồi quay sang đám đông, cắt ngang những tiếng ồn ào:
-"Chúng tôi sẽ sớm đưa ra thông báo chính thức để trả lời mọi thắc mắc. Nhưng bây giờ, xin hãy để chúng tôi đi. Hôm nay không phải là lúc thích hợp để nói quá nhiều"
Dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, họ từ từ tiến vào sảnh sự kiện tránh bị khán giả bao vây. Bên trong, Tần Lam tựa đầu vào vai Tân Chỉ Lôi, nhắm mắt thở dài
-"Em không sợ sao?"_Nàng hỏi nhỏ
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng:
-"Có chị bên cạnh, em không sợ gì cả"
-"Tần Lam thật sự cảm ơn em!"
-"Vậy hôn em đi"_Cô chọt ngón tay vào má mình, là đang ra hiệu cho nàng
-"Chụt!"_Tần Lam đặt môi lên má cô, gò má còn dinh dính một chút son bóng của nàng
Giữa tình hình hỗn loạn, nhóm Hoa Tỷ Đệ Đệ không thể khoanh tay đứng nhìn. Địch Lệ Nhiệt Ba, nhanh nhẹn như thường, bước lên phía trước:
-"Được rồi, mọi người, chúng tôi hiểu các bạn đang rất tò mò, nhưng làm ơn, hãy giữ trật tự! Chúng tôi cần dọn đường để họ di chuyển. Nếu không, cả chúng tôi cũng không thể rời khỏi đây."
Tần Hải Lộ, với giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền, tiếp lời:
-"Đây là lễ trao giải, không phải buổi họp báo. Các bạn hãy để họ có chút không gian riêng tư có được không?"
Vương An Vũ và Hồ Thiên Hú, không nói nhiều, cùng nhân viên bảo vệ cố gắng chặn dòng người, tạo thành một lối đi. Triệu Chiêu Nghi đứng gần Tân Chỉ Lôi và Tần Lam, luôn sẵn sàng ngăn những người cố tình chen lấn vào
-"Đi nhanh đi, trước khi mọi thứ tệ hơn"_Quân Bình thì thầm với Tân Chỉ Lôi
Tân Chỉ Lôi nhẹ gật đầu, nắm lấy tay Tần Lam, dẫn nàng đi qua đám đông. Những ánh đèn flash vẫn không ngừng lóe sáng, tiếng hỏi dồn dập của phóng viên vẫn vang lên, nhưng nhóm bạn của họ đã cố gắng làm giảm áp lực phần nào.
Khi cả nhóm cuối cùng cũng vào được xe, không ai trong số họ giấu nổi vẻ mệt mỏi. Nhiệt Ba quay sang Tân Chỉ Lôi và cười nhẹ:
-"Thật ra, tôi không nghĩ mấy người dũng cảm như vậy đâu. Nhưng nhìn thấy cách hai người bảo vệ nhau, tôi bắt đầu tin vào tình yêu rồi đấy"
Hải Lộ thêm vào, giọng có phần trêu chọc:
-"Nhưng lần sau đừng khiến chúng tôi vất vả thế này nữa. Dọn đường giữa đám đông không phải công việc dễ dàng đâu"
Tần Lam khẽ cười, nắm tay Tân Chỉ Lôi chặt hơn
-"Cảm ơn mọi người. Chúng tôi nợ các bạn một bữa tối thật lớn."
Triệu Chiêu Nghi lắc đầu:
-"Không cần đâu. Chỉ cần lần tới, hai người mời chúng tôi đến tiệc cưới là được"
-"Nhóm này thật là tình!"
Cả xe bật cười, xóa tan đi sự căng thẳng của vài giờ trước. Nhưng trong ánh mắt của Tần Lam và Tân Chỉ Lôi, sự biết ơn và niềm hạnh phúc không thể nào giấu được. Họ là đang muốn ăn cưới sớm vậy sao?
Sau khi trở về nhà, Tân Chỉ Lôi thả mình xuống sofa, nhanh chóng cởi bỏ đôi giày cao gót khiến chân cô đau nhức. Tần Lam đứng gần đó, rót hai ly nước ấm và đặt một ly vào tay cô
-"Em có muốn ăn gì không? Tôi có thể nấu một chút cháo"_nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hế.
Tân Chỉ Lôi lắc đầu, cười mỉm:
-"Không cần đâu. Chỉ muốn ngồi đây nghỉ một chút"
Nàng gật đầu, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh cô. Tân Chỉ Lôi lấy điện thoại ra, lướt mạng như thói quen. Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt cô mở to:
-"Tần Lam, nhìn này!"
Nàng nhướng mày, nghiêng người sát lại gần để nhìn màn hình. Trên siêu thoại, hình ảnh của họ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Những bức ảnh từ lễ trao giải, khoảnh khắc hai người nắm tay nhau trước đám đông, và cả đoạn clip Tân Chỉ Lôi đứng ra bảo vệ nàng khỏi những kẻ quá khích, đều được chia sẻ rộng rãi
Bên dưới, hàng ngàn bình luận tràn ngập sự ủng hộ
"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy tình yêu đích thực như thế này. Họ thật đẹp đôi!"
"Tân Chỉ Lôi thật mạnh mẽ, dám đứng ra bảo vệ Tần Lam như vậy. Tôi sẽ luôn ủng hộ họ!"
"Họ xứng đáng có được hạnh phúc. Không ai có quyền phá hoại điều này"
Tân Chỉ Lôi mỉm cười, quay sang nhìn nàng
-"Thấy không? Họ không ghét bỏ chúng ta. Ngược lại, rất nhiều người đang đứng về phía chúng ta"
Tần Lam lặng nhìn màn hình, ánh mắt thoáng chút xúc động. Sau một lúc, nàng khẽ thì thầm:
-"Em không nghĩ mọi người sẽ ủng hộ đến vậy. Nhưng thật tốt..."
Tân Chỉ Lôi kéo tay nàng, nắm chặt
-"Em đã nói rồi. Chỉ cần chúng ta thành thật với nhau và không từ bỏ, mọi thứ sẽ ổn"
Nàng gật đầu, dựa đầu vào vai cô, để mặc cho sự nhẹ nhõm và hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng
Sau khi đọc qua những bình luận tích cực trên siêu thoại, Tân Chỉ Lôi cầm lấy điện thoại, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết. Cô nhìn Tần Lam, hỏi:
-"Chúng ta công khai nhé?"
Tần Lam khựng lại, do dự đôi chút. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định của cô, nàng thở dài, gật đầu:
-"Được, nhưng em phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra đấy"
Tân Chỉ Lôi bật cười, trêu chọc:
-"Sợ gì chứ? Có em ở đây mà."
Hai người cùng nhau mở Weibo, trong một khoảnh khắc đầy ý nghĩa, họ cập nhật tiểu sử cá nhân. Tiểu sử của Tân Chỉ Lôi giờ đây ghi:
"Người tôi yêu: Tần Lam"
Còn trên tài khoản của Tần Lam, nàng viết ngắn gọn nhưng đầy tình cảm:
"Mãi mãi bên cạnh Tân Chỉ Lôi"
Sau khi cập nhật, Tân Chỉ Lôi đăng thêm một bức ảnh cả hai chụp chung từ sự kiện gần đây, kèm theo dòng trạng thái:
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi. Tình yêu không có lỗi, và chúng tôi chọn sống thật với trái tim mình. Mong nhận được sự thấu hiểu và yêu thương từ các bạn"
Chưa đầy một giờ sau, bài viết đã nhận được hàng triệu lượt thích và bình luận. Phần lớn đều là lời chúc phúc, cổ vũ.
"Cuối cùng cũng chờ được ngày này! Hai người quá đẹp đôi!"
"Tân Chỉ Lôi thật mạnh mẽ, bảo vệ người mình yêu đến cùng!"
"Tần Lam và Tân Chỉ Lôi, tình yêu của hai người là nguồn cảm hứng cho chúng tôi. Chúc hai người hạnh phúc mãi mãi!"
Tần Lam đọc qua những bình luận, khóe môi không kiềm được mà khẽ cong lên. Nàng nhìn sang Tân Chỉ Lôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
-"Chúng ta làm được rồi"
Tân Chỉ Lôi kéo nàng lại gần, hôn nhẹ lên trán nàng, thì thầm:
-"Phải. Từ giờ trở đi, không còn gì phải sợ nữa"
Cô khẽ vươn vai, ngồi dậy từ chiếc ghế sofa cứ hở được đặt lưng ở đâu là cô lại muốn ngủ, Tân Chỉ Lôi phải ngồi dậy vì cái bụng cô đã phản đối kịch liệt, kêu rào cồn cào. Tân Chỉ Lôi bước đến chỗ nàng, đôi mắt nhìn vào gương chiêm ngưỡng nhanh sắc mỹ miều của nàng
-"Chị muốn ăn gì không?"
-"Em nấu gì thì chị ăn đó"
Tân Chỉ Lôi rất đòi vì cả ngày hôm nay phải làm việc liên tục, cô đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu
-"Hay là mình đặt đồ chị nhỉ? Em không chắc nó sẽ ngon lắm"
Tần Lam ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, chống cằm nhìn cô. -"Không cần, chị chỉ muốn ăn thôi, miễn đồ em nấu. Chị đều thấy ngon"
Tân Chỉ Lôi bật cười, cầm con dao bắt đầu thái rau. Động tác của cô thuần thục, ánh sáng từ đèn bếp chiếu xuống làm nổi bật gương mặt góc cạnh cùng vẻ tập trung của cô. Chiếc mũi cô cao, đôi mối nhìn chỉ muốn hôn cho một cái
Tần Lam lặng lẽ giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh. Trong ảnh, Tân Chỉ Lôi đang đứng trước bếp, gương mặt nghiêng nghiêng, ánh mắt chăm chú vào nồi súp đang nấu. Nàng khẽ cười, thêm một dòng trạng thái và đăng lên Weibo
-"Người yêu của tôi, vừa đẹp, vừa ga lăng, lại tinh tế. Có ai may mắn hơn tôi không?"
Bài đăng nhanh chóng nhận được hàng ngàn lượt bình luận
"Tần Lam đúng là hạnh phúc quá mà!"
"Chị Tần thật may mắn! Tân Chỉ Lôi quả là hình mẫu người yêu hoàn hảo."
"Ai ghen tị với Tần Lam giơ tay!"
"Chị Lôi đẹp quá, thật đẹp soái. Tôi ước gì có một người yêu như vậy"
Nàng rep lại
"Tân Chỉ Lôi của tôi rất soái, cảm ơn bạn đã khen. Tôi chúc bạn sẽ tìm được người yêu như ý mình nhé!"
"Chị ấy khẳng định chủ quyền kìa! Trời ơi!"
"Hai người này thật là tình cảm"
Tân Chỉ Lôi vừa bưng hai bát súp nóng hổi đặt lên bàn vừa nói:
-"Chị cười cái gì mà vui thế? Lại đọc bình luận à?"
Tần Lam che điện thoại lại, nhưng nụ cười trên môi không thể giấu đi được.
-"Không có gì. Chị chỉ đang khoe với cả thế giới rằng chị có người yêu vừa đẹp, vừa giỏi"
Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, bật cười, kéo ghế ngồi xuống:
-"Chị đúng là biết cách khiến em đỏ mặt"
Hai người cùng nhau thưởng thức bữa ăn khuya trong bầu không khí ấm áp, tràn ngập tiếng cười
●●●
Tần Lam cùng cô đi ngủ nhưng điều đáng yêu nhất chính là Tần Lam đã chuẩn bị đồ ngủ pijama hình con gấu nâu cho cô. Cô mặc nó rồi đứng ở đó cho nàng chiêm ngưỡng sự đáng yêu vô đối này. Nàng cười khanh khách, thấy rất vui nên đã thưởng cho cô một cái hôn má
-"Dễ thương quá à~"
-"Nhìn em giống con nít lên ba quá! Huhu, nó kì quá chị ơi"
-"Không có! Dễ thương quá luôn "
-"Không ngờ chị có tâm hồn trẻ con như vậy~"
Tân Chỉ Lôi nhìn mắt nàng tròn xoe, má cười đến hồng hào, môi cong lên. Cô chưa từng thấy nàng cười vui như vậy bao giờ, trước giờ cô luôn thấy nàng một vẻ trang nghiêm, lạnh lùng, đôi lúc lại rất tàn nhẫn. Nhưng giờ cô thấy được tâm hồn của nàng rồi, một tâm hôn trẻ tuổi, luôn tươi cười, rất thích những món đồ dễ thuơg. Thật sự, lão bà của cô rất đáng yêu
***
Ngược nhau cho cố, cuối cùng cũng yêu nhau=)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro