Kịch bản của trái tim [6]
Trong một cảnh quay căng thẳng, nơi cả Tần Lam và Tân Chỉ Lôi phải thực hiện một tình huống hành động, mọi thứ diễn ra không như kế hoạch. Cảnh quay yêu cầu Tần Lam phải dùng một lực nặng để đẩy Tân Chỉ Lôi ra phía sau, với mục đích tạo ra hiệu ứng kịch tính. Tuy nhiên, do một sự bất cẩn trong quá trình quay, Tần Lam đã vô tình đẩy mạnh quá mức, khiến Tân Chỉ Lôi không kịp giữ thăng bằng và ngã mạnh xuống đất. Tay cô bị cấn vào vật thể nào đó, mày cô cau lại vì quá đau
Ngay lập tức, đội ngũ sản xuất và bác sĩ có mặt để kiểm tra tình hình. Tân Chỉ Lôi cảm thấy đau đớn ở cổ tay, nhưng may mắn là không có vết thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, một vết bầm tím lớn bắt đầu xuất hiện trên cánh tay cô. Cô cố gắng cười để che giấu sự đau đớn, nhưng không thể giấu được sự khó chịu đang lan tỏa trong người. Tân Chỉ Lôi mặt mài đều đẫm mồ hôi đôi lúc đau quá mà rơi nước mắt
Tần Lam nhìn thấy tình huống này và ngay lập tức bước tới, ánh mắt lo lắng lướt qua cô. Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh Tân Chỉ Lôi, đôi tay mềm mại nhưng đầy lo âu nâng lấy cánh tay cô
-"Em có sao không?_giọng nàng dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày
-"Dạ không...chắc sẽ ổn"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nhìn vào đôi mắt lo lắng của nàng. Dù trong tình huống này, nàng vẫn không quên chăm sóc cô, điều đó khiến cô cảm thấy mình như một đứa trẻ nhỏ cần được che chở
-"Cắt đi, đừng quay nữa!"
-"Em không sao, chỉ là hơi đau một chút thôi"_Cô cố gắng mỉm cười, dù cảm giác đau đớn vẫn còn rõ ràng
Tần Lam không tin lời cô nói, ánh mắt nàng vẫn giữ nguyên sự nghiêm nghị
-"Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, em cần được kiểm tra kỹ lưỡng. Bác sĩ đâu, mau kiểm tra cho cô ấy đi"_Nàng ra lệnh, không cho phép ai lơ là trước sự an toàn của Tân Chỉ Lôi
Cái này có thể gọi là quan tâm không?
Nàng có thấy xót không nhỉ?
Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của nàng khiến Tân Chỉ Lôi có chút nghẹn ngào. Tuy cô đã quen với việc làm việc cật lực, nhưng lần này, sự chăm sóc của Tần Lam lại khiến cô nhận ra rằng mình không phải là người vô cảm, rằng nàng đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc sống của cô, dù cô không thể dễ dàng thừa nhận
Sau khi bác sĩ kiểm tra, may mắn là cô chỉ bị bong gân nhẹ ở cổ tay, nhưng vết bầm tím sẽ cần thời gian để lành. Tần Lam không rời xa cô một bước, luôn ở bên cạnh, giúp cô đứng dậy và đi lại. Nàng yêu cầu đội ngũ sản xuất tạm dừng quay cho đến khi Tân Chỉ Lôi cảm thấy tốt hơn -"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc, em không cần vội vàng"
Trong lúc nghỉ ngơi, Tân Chỉ Lôi ngồi yên trên ghế, vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tần Lam dành cho mình. Tuy nàng không nói gì thêm, nhưng hành động chăm sóc và sự quan tâm vô hình đó khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng trong lòng. Cảm giác ấy không chỉ là sự biết ơn, mà còn là sự khao khát được gần gũi hơn nữa với nàng, mặc dù cô hiểu rằng giữa họ vẫn luôn có một khoảng cách không thể xóa nhòa
Khi buổi quay kết thúc, Tần Lam nhẹ nhàng vỗ vai cô, ánh mắt nàng có chút nặng nề
-"Cẩn thận hơn trong những lần sau" nàng nói, không phải với sự trách móc, mà là một lời nhắc nhở quan tâm
-"Không phải dì hơi mạnh tay sao? Dì làm đau con"
-"Thật sự xin lỗi, là ta bất cẩn"
-"Vết thương này không đáng, nhưng chúng ta không thể để những điều nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến công việc"
-"Dì đã cho ngưng rồi, dù sao sức khỏe em vẫn quan trọng nhất"
Tân Chỉ Lôi gật đầu, không biết mình nên cảm thấy thế nào về sự quan tâm ấy. Cô đã từng nghĩ mình có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng giờ đây, những khoảnh khắc như thế này khiến trái tim cô càng thêm rối bời
Cũng vì cú ngã đó mà cảnh quay thực hiện rất tốt, thay vì chờ đợi. Đạo diễn sẽ cho quay những cảnh khác, đợi cô lành thì tiếp tục quay những cảnh còn lại. Tần Lam cũng thấy hợp lý, nàng đã gật đầu. Dù sao, bộ phim này cũng một phần nàng là nhà đầu tư
Quay xong cũng là lúc tới giờ ăn trưa của các diễn viên, Tần Lam quay trở lại xe cùng Quân Bình. Đang trong lúc Quân Bình chuẩn bị đồ ăn trưa cho nàng, khẩu phần ăn của Tần Lam rất ít nên việc đồ ăn dư ra kha khá. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng
-"Chị Bình, em có thể mang qua chỗ Chỉ Lôi một ít đồ ăn không?"
-"Được, nhớ đi cẩn thận. Đừng để ai biết hai người có mối quan hệ gì khác đấy!"
-"Em biết rồi, chuyện này không xảy ra đâu"
Tần Lam mặc chiếc áo khoác ra, thêm vài phụ kiện bộ dạng của nàng quả thực như một người đang làm chuyện xấu. Đưa cơm trưa cho con nuôi, có phải là chuyện xấu không? Chắc là không
Dù sao vết thương ở tay của Tân Chỉ Lôi cũng là một phần Tần Lam gây ra, người chịu trách nhiệm đầu tiên phải là nàng
Khi đoàn làm phim được nghỉ ngơi sau buổi quay sáng căng thẳng, Tân Chỉ Lôi nằm trên giường trong phòng khách sạn. Cô vẫn cảm thấy mệt mỏi sau chấn thương, dù vết bong gân ở tay đã đỡ hơn. Cô định chợp mắt một chút trước khi tiếp tục công việc buổi chiều
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa rất nhẹ, gần như rụt rè. Tân Chỉ Lôi hơi ngạc nhiên, vì cô không nghĩ có ai lại tìm mình vào giờ này. Cô đứng dậy, mở cửa, và trước mặt cô là Tần Lam, trên tay nàng là một hộp cơm được bọc kỹ lưỡng
Bộ dạng nàng ăn mặc kín mít, cả đồ diễn cũng thay ra. Đúng là người mắc bệnh sạch sẽ...
Ánh mắt Tần Lam thoáng vẻ ngại ngùng, điều này hiếm khi xuất hiện trên gương mặt thường ngày điềm tĩnh và lạnh lùng của Tần Lam
-"Ta nghĩ em có thể cần một bữa trưa ngon lành để hồi phục"_Nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút vội vã, như thể sợ bị ai bắt gặp
Cũng đúng, nếu có ai bắt gặp, đảm bảo chuyện này chẳng mấy chốc mà lên đầu các trang mặt báo, hot search
Đại minh tinh Tần Lam có quan hệ yêu đương với Tân Chỉ Lôi
Tân Chỉ Lôi sững người trong giây lát, cảm giác bất ngờ xen lẫn một chút bối rối
-"Dì.... dì không cần phải làm vậy đâu. Con có thể tự ăn mà"_Cô lắp bắp, nhưng không thể ngăn được nụ cười nhẹ trên môi. Cảm giác như mùa xuân đến bên cạnh mình vậy
Tần Lam không nói gì thêm, chỉ bước vào phòng, đặt hộp cơm xuống bàn nhỏ cạnh giường. Nàng mở hộp ra, bên trong là những món ăn đơn giản nhưng được chuẩn bị rất chu đáo
-"Đồ ăn của ta đều là bếp làm riêng, không quá dầu mỡ và tốt cho sức khỏe. Em phải ăn đầy đủ để nhanh hồi phục"
-"Vâng...Dì đúng là tốt với con"
Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự quan tâm âm thầm từ Tần Lam, và điều đó khiến trái tim cô chao đảo. Cô ngồi xuống, nhìn những món ăn trước mặt, rồi khẽ nói -"Cảm ơn dì"
-"Tay đã đỡ chưa? Đưa ta xem"
Cô đưa tay phải đang bầm tím đưa cho nàng xem, Tần Lam khẽ chau mày nhăn mặt sao lại nặng như thế
-"Trợ lí của em đâu?"
-"Con...chưa có làm ba cái này...."
-"Ôi trời...ta quên mất phải thuê trợ lí cho em...Thật sự xin lỗi em"
-"Không sao, dù sao con cũng tự mình lo được. Công việc con cũng có thể tự mình làm được"
-"Chúng ta đổi xưng hô đi, không nhất thiết phải xưng bằng con. Ta cũng không già đến mức đó"
-"Thì ra, đại minh tinh cũng sợ già!"
Giọng cô trêu ghẹo nàng, lâu lâu còn cười thêm vài tiếng làm mặt nàng đỏ ửng cả lên. Diễn viên mà, ai chả sợ mình già đi, thời huy hoàng của nàng cũng đã qua. Bây giờ, Tần Lam cũng chẳng còn cái tuổi phơi phới như niên thiếu. Dù cho nàng có đủ phương pháp làm đẹp, cũng không thể giống như năm đầu nàng bước vào giới giải trí
-"Em!"
-"Được rồi, dì là đẹp nhất!"
Tần Lam ngồi xuống ghế đối diện, quan sát cô. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ ánh mắt nàng. Dường như nàng không chỉ đơn thuần quan tâm đến sức khỏe của cô, mà còn có một điều gì đó sâu sắc hơn, khó nói thành lời
Thấy nàng tận tâm như vậy, một ý nghĩ tinh nghịch dậy lên trong đầu cô. Tân Chỉ Lôi chạm vào tay mình để cơn đau kéo đến, làm ra vẻ như mình đau sắp ngất. Mặt cô nhăn nhó
-"Đau quá, em không ăn được"
-"Sao vậy? Đau ở đâu, đưa ta xem nào"
Nàng vội vàng tiến tới kiểm tra vết thương, sợ nó có bất thường kẻo nàng lại thót tim
Tân Chỉ Lôi cố nén cười, gật đầu ra vẻ tội nghiệp
-"Em đau quá, chắc không ăn nổi đâu. Phụ lòng của dì rồi"
Tần Lam ngập ngừng một chút, sau đó không nói thêm lời nào. Nàng cầm đôi đũa, gắp một miếng thức ăn và đưa lên miệng cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng
-"Nếu em không cầm đũa được, thì để ta giúp. Không ăn là không được đâu"
Cảm giác Tần Lam đút cho ăn khiến trái tim Tân Chỉ Lôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai má đã đỏ ửng lên từ lúc nào
-"Cảm ơn dì... nhưng thật sự không cần làm vậy đâu"_Cô khẽ nói, nhưng giọng lại nhỏ dần, không có chút thuyết phục nào
Tần Lam không để tâm, tiếp tục đút từng miếng một cho cô. -"Không cần khách sáo. Em bị thương là lỗi của ta, đây là điều ta nên làm"
Nhìn cách Tần Lam chăm chú gắp thức ăn và kiểm tra từng món trước khi đưa lên miệng cô, Tân Chỉ Lôi không thể không cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Sự quan tâm này không giống như một người giáo viên hay một người giám hộ, mà giống như... một điều gì đó thân mật hơn, gần gũi hơn vậy đó
Đến khi bữa ăn gần xong, Tân Chỉ Lôi không nhịn được, khẽ trêu
-"Dì chăm sóc em thế này, nếu người khác thấy sẽ nghĩ nàng đang nuông chiều em quá mức đấy"
Tần Lam hơi dừng tay, nhưng sau đó chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô
-"Nuông chiều một chút thì sao? Em xứng đáng được nhận điều đó"
Câu nói của nàng khiến Tân Chỉ Lôi ngơ ngác, tim đập thình thịch. Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết cúi mặt tránh ánh mắt nàng. Dù biết mình đang cố tình tạo ra tình huống này, nhưng sự dịu dàng của Tần Lam vượt xa mọi dự đoán của cô, khiến cô không thể kìm nén cảm giác say đắm trong lòng
Dì ấy, thật đáng yêu
Đáng yêu chết đi được
Khi bữa ăn kết thúc, Tần Lam nhẹ nhàng dọn dẹp hộp cơm, rồi quay lại nhìn cô. Còn giúp cô lau miệng, lau mặt, trước khi đi còn kiểm tra vết thương một lần nữa
-"Nhớ nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục làm việc. Nếu cần gì, cứ gọi ta"
Tân Chỉ Lôi nhìn theo bóng nàng rời đi, đôi tay siết chặt tấm chăn trên đùi. Cô biết mình đang cố tình tạo ra những khoảnh khắc này, nhưng điều đó chỉ càng làm cô thêm lún sâu vào cảm giác mê hoặc mà Tần Lam mang lại. Và cô cũng không chắc mình có thể ngừng lại được nữa
Nàng giống như một hồ ly, làm người khác say đắm chẳng nào dứt ra được. Hồ ly quyến rũ người khác?
Đúng! Dì ấy quyến rũ quá chừng Sau khi nàng rời đi, căn phòng trở nên tĩnh lặng, nhưng trái tim Tân Chỉ Lôi thì không. Những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy quan tâm của Tần Lam cứ mãi lẩn quẩn trong tâm trí cô, như một ngọn lửa âm ỉ cháy, thắp sáng lên thứ cảm xúc mà cô không thể lẩn tránh
-"Trời ơi, dễ thương quá!....Mình muốn như này mãi aaaaa"
Chưa từng thấy dì ấy dễ thương như vậy...
Tủ lạnh di động
Không hẳn là tủ lạnh di động, thật ra dì ấy rất dễ thương
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro