Kịch bản của trái tim[7]
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi quay, các diễn viên đều về nghỉ ngơi tại khách sạn. Không khí trong khách sạn yên tĩnh, mọi người đều mệt mỏi sau một ngày làm việc liên tục kéo dài. Tân Chỉ Lôi, tuy đã được kiểm tra và biết rằng vết thương của mình không nghiêm trọng, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi và đau nhức. Cô nằm trên giường, đôi mắt hướng lên trần, đầu óc cứ quay cuồng với những suy nghĩ về buổi quay và những cảm xúc mà cô không thể dễ dàng giải thích
Trong lúc cô đang nằm đó, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và một bóng hình quen thuộc bước vào. Đó là Tần Lam. Cô không thể tin vào mắt mình, bởi nàng là người hiếm khi chủ động tìm đến cô ngoài giờ làm việc. Vẻ mặt nàng lúc này không còn nghiêm nghị như thường lệ, mà có chút lo lắng. Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ làm nổi bật sự thanh tú của nàng, càng khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn
-"Tôi... tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em ổn"_Tần Lam nói, giọng nàng thấp, nhẹ nhàng, như thể không muốn làm phiền cô
Cô phì cười, tủ lạnh di động cũng biết lo lắng
Tân Chỉ Lôi ngồi dậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng
-"Dì không cần phải lo lắng quá đâu. Chỉ bị bong gân nhẹ thôi, mọi thứ sẽ ổn"_Tuy cô nói vậy, nhưng trong lòng lại không thể giấu được cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của Tần Lam
Tần Lam bước lại gần giường cô, đôi mắt nàng nhìn vào vết bầm tím trên tay cô, ánh mắt đầy lo lắng
-"Dù là vết thương nhỏ, nhưng ta không thể không lo lắng. Em là người quan trọng với tôi, và tôi muốn chắc chắn rằng cháu không bị tổn thương thêm"
-"Em quan trọng với dì?"
-"Ừm, rất quan trọng"
Tần Lam ngồi xuống cạnh giường, gần đến mức Tân Chỉ Lôi có thể cảm nhận được hơi thở của nàng. Cô không dám nhìn vào mắt nàng, cảm giác ngượng ngùng và lạ lẫm trỗi dậy mạnh mẽ. Mỗi khi Tần Lam lại gần như vậy, cảm giác say đắm trong cô lại càng trở nên rõ rệt
-"Dì không cần phải làm vậy. Em sẽ ổn mà"_Tân Chỉ Lôi khẽ thì thầm, mặt đỏ ửng ngại ngùng
"Dì ấy thơm quá...thơm quá...rất thơm"
Tần Lam không trả lời ngay lập tức. Nàng nhìn cô một lúc, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi Tân Chỉ Lôi. Cảm giác như thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng giữa hai người. Cuối cùng, Tần Lam lên tiếng, giọng nàng dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một sự kiên định khó hiểu. -"Đừng bao giờ coi nhẹ sức khỏe của mình, Tân Chỉ Lôi. Em không phải là một người bình thường, và tôi không muốn thấy em bị tổn thương vì những lý do không đáng"
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc Tân Chỉ Lôi. Cử chỉ đó khiến trái tim cô như nghẹn lại. Một phần trong cô muốn kháng cự, nhưng một phần lại mong muốn sự gần gũi này kéo dài mãi mãi. Tân Chỉ Lôi không biết phải làm sao với những cảm xúc này. Chỉ cần nàng ở gần, cô đã cảm thấy như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại hai người họ
Khi Tần Lam đứng lên để rời đi, Tân Chỉ Lôi ngập ngừng nói: -"Dì... có thể ở lại một lúc không?"_Lời nói của cô nhẹ như gió, nhưng đầy mong mỏi
-"Em sao thế? Đã khuya thế này, em muốn tôi ở lại đây?"
-"Em thật sự rất nhớ dì, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Từ khi con bước vào trường điện ảnh Bắc Kinh. Dì không gặp con nhiều nữa"
-"Nên là đêm nay dì ở lại được không? Làm ơn"
Tần Lam quay lại, ánh mắt nàng dừng lại trên Tân Chỉ Lôi. Một khoảng lặng dài, rồi nàng khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nàng quay lại và ngồi xuống chiếc ghế gần đó, không nói gì nhưng cũng không rời đi. Lần đầu tiên, Tân Chỉ Lôi cảm nhận được một sự yên bình đến lạ trong sự hiện diện của Tần Lam
-"Quân Bình, đêm nay Chỉ Lôi...sốt rồi. Em trông con bé một đêm, sáng em sẽ về phòng sớm. Sẽ không ai phát hiện"
Trong đêm tối yên tĩnh ấy, cả hai ngồi cạnh nhau, không cần lời nói, chỉ cần sự có mặt của nhau. Tân Chỉ Lôi không dám thừa nhận điều gì, nhưng cảm giác này khiến cô thấy như trái tim mình đã bắt đầu tan chảy, từng chút một
-"Em có thể ôm dì không?"
Quên mất, dì ấy bị bệnh sạch sẽ...
-"Được, nếu em muốn ôm. Ta sẽ cho phép"
Tân Chỉ Lôi thoáng kinh ngạc, từ trước đến giờ nàng luôn nghiêm ngặc không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì của mình, vả lại Tần Lam bị bệnh sạch sẽ. Vậy mà nàng lại cho cô ôm là sao?
Nhưng đã cho rồi thì sao có thể bỏ lỡ, Tân Chỉ Lôi luồn tay qua ôm lấy Tần Lam một cách nhẹ nhàng hết sức có thể. Da nàng như da em bé vậy, trắng sáng mịn màn, chiếc eo mảnh khanh có đường cong hoàn hảo đến độ cô phải thốt lên rằng: Tần Lam quả thực là mỹ nhân
-"Ngủ ngon!"
-"Dì ngủ ngon"
Tần Lam nhắm chặt mắt còn cô thì không, đợi đến lúc nàng ngủ say thì cô lại bày trò tinh nghịch. Cô chợt nhớ đến cảnh nam chính thân mật với Tần Lam, cô thực sự rất ghen tị. Anh ta có gì đâu, sao lại dám ôm nàng chặt như vậy. Cả cô chỉ dám ôm nhẹ, sao anh ta lại dám ôm chặt vậy
Thật ghen tị
Nên là nhân cơ hội này
-"Ôi! Dì ấy ngủ thôi cũng đẹp nữa"
Tân Chỉ Lôi nhìn kĩ nàng trong đêm tối tĩnh mịch, không có một chút ánh sáng nào chỉ có một luồn sáng nho nhỏ là đèn ngủ ở trên tường. Nhan sắc trời ban của nàng không thể lưu mờ trong đêm được, đôi môi nàng bóng loáng. Cô nhìn môi nàng rồi mím chặt
*Chụt*
An tâm ngủ ngon rồi
●●●
Vài ngày sau, vết thương của Tân Chỉ Lôi đã hoàn toàn bình phục. Cô có thể cử động tay một cách thoải mái và trở lại với công việc quay phim. Cảm giác được đứng trước máy quay một lần nữa khiến cô tràn đầy hứng khởi, dù trong lòng vẫn còn vương vấn những ký ức gần đây với Tần Lam
Trong ngày quay trở lại, đoàn phim chuẩn bị một cảnh quay quan trọng giữa Tân Chỉ Lôi và Tần Lam. Đạo diễn yêu cầu cả hai phải thể hiện một mối quan hệ đầy căng thẳng, trong đó nhân vật của Tần Lam đóng vai một bác sĩ tài năng nhưng cứng rắn, còn nhân vật của Tân Chỉ Lôi là một cô thực tập sinh trẻ tuổi, luôn bị áp lực bởi sự nghiêm khắc của người hướng dẫn
Cảnh quay bắt đầu, và ngay từ khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, không khí trên trường quay như đông cứng lại. Tần Lam nhập vai một cách xuất sắc, giọng nói lạnh lùng nhưng lại đầy sức hút
-"Nếu cô không thể làm đúng, thì đừng làm nữa"_Nàng nói, ánh mắt sắc bén khiến cả đoàn phim phải nín thở
Tân Chỉ Lôi, dù đã quen thuộc với phong thái chuyên nghiệp của Tần Lam, vẫn không khỏi cảm thấy áp lực từ nàng. Tuy nhiên, cô nhanh chóng tập trung và đáp lại với ánh mắt kiên định
-"Tôi không muốn bỏ cuộc. Nếu có sai, tôi sẽ sửa. Nhưng xin đừng từ bỏ tôi"
Lời thoại của cô vang lên, mang theo sự chân thành và cảm xúc mãnh liệt. Cả trường quay im lặng, chỉ còn lại tiếng của hai nhân vật trong cảnh quay. Đạo diễn đứng ngoài, gật đầu hài lòng, cảm thấy cả hai đã thể hiện đúng tinh thần của bộ phim, rất căng thẳng, Tần Lam thành công dẫn dắt cảm xúc của Chỉ Lôi lên cao trào
Khi cảnh quay kết thúc, Tân Chỉ Lôi thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn sang Tần Lam, người vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh thường thấy. Nhưng có một thoáng nào đó, trong ánh mắt của nàng, Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự dịu dàng và khích lệ mà nàng dành riêng cho cô
Quân Bình biết rõ cô là ai, khi nhìn thấy cô chị mỉm cười. Giống như một lời dặn dò
Quân Bình khoác áo cho nàng, vì ở đây sắp trở Đông rồi
Nàng bước lại gần cô, nhẹ nhàng nói
-"Làm tốt lắm. Em đã tiến bộ hơn rất nhiều"
Tân Chỉ Lôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghe lời khen của nàng. Dù là những lời đơn giản, nhưng từ miệng Tần Lam, chúng lại mang một ý nghĩa đặc biệt, như tiếp thêm sức mạnh và sự tự tin cho cô
Từ ngày hôm đó, Tân Chỉ Lôi không ngừng nỗ lực để hoàn thành từng cảnh quay một cách xuất sắc nhất. Không chỉ vì cô muốn chứng minh bản thân, mà còn vì cô muốn đáp lại sự kỳ vọng trong ánh mắt của Tần Lam. Mỗi lần diễn cùng nàng, trái tim cô như được thúc giục, vừa muốn bộc lộ tình cảm mãnh liệt, vừa sợ bị nàng nhìn thấu
-"Nghỉ ngơi thật tốt"
Máy hôm trước còn ngủ cùng nhau, nay lại làm vẻ lạnh lùng làm lơ cô đi. Cũng phải, vì ở ngoài họ sẽ đóng giả như chưa từng quen biết. Chỉ là bạn diễn cùng nhau mà thôi nhưng không sao. Chỉ cần quay xong bộ phim này, họ sẽ có một kỳ nghỉ Đông ở Bắc Kinh. Hai người sẽ trở lại với vị trí vốn có của mình
●●●
Một buổi sáng, khi Tân Chỉ Lôi đến trường quay như thường lệ, cô nhận ra có một người lạ đứng chờ bên ngoài phòng hóa trang của mình. Đó là một cô gái trẻ với dáng vẻ nhanh nhẹn, gương mặt rạng rỡ và ánh mắt đầy nhiệt huyết. Khi Tân Chỉ Lôi bước tới, cô gái ấy lập tức cúi chào một cách lịch sự.
-"Chào chị, em là Trần Tĩnh. Từ hôm nay em sẽ là trợ lí của chị"_Cô gái nói với giọng vui vẻ
Tân Chỉ Lôi ngạc nhiên. Cô chưa từng yêu cầu có trợ lí và cũng không nghe ai nhắc đến chuyện này trước đó
-"Trợ lí? Ai đã sắp xếp em vậy?"_Cô hỏi, đôi mắt thoáng qua chút bối rối
Trần Tĩnh mỉm cười, nhưng không trả lời trực tiếp
-"Em được giao nhiệm vụ hỗ trợ chị trong suốt quá trình quay phim. Mọi thứ chị cần, cứ nói với em"
Cảm giác nghi hoặc khiến Tân Chỉ Lôi không thể không suy nghĩ, và ngay lập tức, một cái tên hiện lên trong đầu cô – Tần Lam. Dù nàng không nói gì, nhưng dường như chỉ có nàng mới có đủ khả năng và quyền lực để sắp xếp chuyện này một cách kín đáo như vậy.
Cô định gọi Tần Lam mà nhận ra, không được
Đến giờ nghỉ trưa, Tân Chỉ Lôi tranh thủ tìm cơ hội gặp Tần Lam. Khi bước vào phòng nghỉ, cô thấy nàng đang ngồi nhàn nhã uống trà, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tân Chỉ Lôi bước đến gần, hơi ngập ngừng
-"Dì là người sắp xếp trợ lí cho em phải không?"
Tần Lam ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt mang theo chút trêu chọc
-"Sao em lại nghĩ vậy?"_Nàng nhấp một ngụm trà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không hề phủ nhận.
-"Em không biết ai khác có thể làm chuyện này ngoài dì"_Tân Chỉ Lôi đáp, ánh mắt nghiêm tú. -"Em không cần trợ lí, em tự lo được"
Tần Lam khẽ cười, một nụ cười khiến Tân Chỉ Lôi không thể đoán được ý nghĩ của nàng
-"Em nghĩ mình không cần, nhưng em thực sự cần. Công việc này rất vất vả, và ta không muốn em làm tổn thương bản thân vì quá cố gắng. Trần Tĩnh sẽ giúp em quản lý mọi thứ, để cháu có thể tập trung vào diễn xuất"
Nghe những lời này, Tân Chỉ Lôi cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Nàng luôn quan tâm đến cô, nhưng lại không bao giờ bộc lộ điều đó quá rõ ràng. Cô biết mình không thể từ chối, bởi nàng đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
-"Em cảm ơn"_Tân Chỉ Lôi nói nhỏ, ánh mắt lấp lánh cảm xúc
Tần Lam khẽ gật đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy trước đây
-"Hãy làm tốt công việc của mình, đó là cách tốt nhất để đáp lại sự quan tâm của ta"
Những lời ấy không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là động lực để Tân Chỉ Lôi tiếp tục nỗ lực, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người luôn dõi theo cô từ xa, âm thầm quan tâm đến từng chi tiết trong cuộc sống của cô
●●●
Buổi quay phim hôm ấy đặc biệt căng thẳng vì có một cảnh hôn quan trọng giữa nhân vật của Tần Lam và nam chính. Cảnh này được coi là điểm nhấn trong mối quan hệ giữa hai nhân vật, và đạo diễn yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo. Cả đoàn phim đều tập trung cao độ, ai nấy đều giữ im lặng để không làm gián đoạn buổi quay
Tân Chỉ Lôi đứng ở một góc trường quay, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Tần Lam. Cô không tham gia cảnh này, nhưng lại không thể rời khỏi đó vì ở đó có người rất quan trọng. Một phần trong cô muốn chứng kiến sự chuyên nghiệp của nàng, nhưng phần khác... lại mong cảnh này sớm kết thúc
Khi máy quay lăn bánh, Tần Lam và nam chính đứng đối diện nhau. Ánh mắt của họ chứa đầy cảm xúc, vừa chân thành vừa day dứt, như thể hai người thực sự đang yêu nhau. Tân Chỉ Lôi cảm thấy ngực mình thắt lại, một cảm giác khó chịu dâng trào khi nhìn thấy sự thân mật đó
-"Anh ta thấy ghét"
-"Sao chị lại ghét?"_Trần Tĩnh ngước mặt lên hỏi cô
-"Anh ta dám hôn nữ thần của tôi..."_Tân Chỉ Lôi chẳng sợ mà nói ra
-"Haha! Tần Lam là diễn viên nổi tiếng, ai mà chả ranh tị khi thấy bạch nguyệt quang của mình hôn người khác"
-"Aaa ghét quá, ước gì tôi là nam chính"
Khoảnh khắc đạo diễn hô "Action!"
Tần Lam khẽ nghiêng người, đôi môi nàng chạm nhẹ vào môi nam chính. Đó là một nụ hôn ngọt ngào nhưng đầy ý nghĩa, được thực hiện hoàn hảo theo kịch bản. Mọi người xung quanh đều gật gù, tán thưởng sự ăn ý giữa hai diễn viên. Nhưng đối với Tân Chỉ Lôi, cảnh tượng ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim cô
Cô không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Đây chỉ là diễn xuất, và Tần Lam là một diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng dù biết rõ điều đó, cảm giác ghen tị và đau lòng vẫn không thể xóa bỏ. Cô siết chặt bàn tay, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình
Khi cảnh quay kết thúc, Tần Lam bước ra khỏi máy quay, quay lại xem lại đoạn phim cùng đạo diễn. Nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng Tân Chỉ Lôi không thể đối mặt với nàng vào lúc này. Cô vội quay người, rời khỏi trường quay trước khi ai đó nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cô
Tối hôm đó, Tân Chỉ Lôi ngồi một mình trong phòng khách sạn, đôi mắt mông lung nhìn ra bầu trời đêm. Cảm giác rối bời trong cô vẫn chưa lắng xuống. Cô biết mình không nên để tâm đến chuyện này, nhưng trái tim cô lại không nghe theo lý trí
Tần Lam... nàng có bao giờ nhận ra cảm xúc của cô không? Hay nàng vẫn chỉ coi cô như một đứa trẻ, một học trò mà nàng từng nâng đỡ?
Tân Chỉ Lôi thở dài, nhận ra rằng nàng chưa bao giờ là một người dễ đoán, và khoảng cách giữa họ vẫn còn quá lớn. Nhưng dù thế nào, trái tim cô vẫn không ngừng hướng về nàng, bất chấp tất cả
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro