Kịch bản của trái tim [8]
Buổi chiều hôm sau, đến lượt cảnh quay giữa Tần Lam và Tân Chỉ Lôi. Đó là một phân đoạn đặc biệt quan trọng, thể hiện sự đối đầu căng thẳng giữa nhân vật của hai người. Tân Chỉ Lôi, vai thực tập sinh, bị tổn thương bởi sự nghiêm khắc của bác sĩ trưởng do Tần Lam thủ vai. Nhưng thay vì rút lui, cô quyết định đứng lên đối diện, bày tỏ cảm xúc của mình
Khi máy quay chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn bước tới hướng dẫn sơ lược
-"Cảnh này đòi hỏi hai người phải thực sự bộc lộ cảm xúc, như thể các cô không còn là bạn bè hay đồng nghiệp, mà là kẻ đối đầu. Cả hai đều mang theo những cảm xúc dồn nén, và chúng phải được bộc phát mạnh mẽ"
-"Cố lên nhé!"
Tần Lam khẽ gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh như thường lệ. Tân Chỉ Lôi cũng gật đầu, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập lo lắng. Đứng đối diện với Tần Lam, cô cảm nhận rõ ràng áp lực tỏa ra từ nàng. Vẻ chuyên nghiệp, thần thái mạnh mẽ ấy khiến cô vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy bị lu mờ
-"Action!"_Đạo diễn hô lớn.
Tần Lam bắt đầu lời thoại của mình, giọng nàng lạnh lùng và sắc bén
-"Cô nghĩ rằng cảm xúc có thể cứu mạng người sao? Nếu cô không thể giữ bình tĩnh, tốt hơn là cô nên rời khỏi ngành này ngay lập tức"
Ánh mắt nàng như xuyên thấu, khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nhưng cô không thể để bản thân bị áp đảo. Cô nghiến răng, bước lên một bước, đôi mắt ánh lên sự phản kháng
-"Cảm xúc không phải là thứ yếu đuối. Nó giúp tôi hiểu rõ giá trị của sinh mạng! Nếu không có cảm xúc, chúng ta khác gì những cỗ máy?"
-"Cô đúng cổ máy, sao cô không bao giờ nghĩ cho cảm xúc của tôi?"
Từng lời của cô vang lên mạnh mẽ, chứa đựng sự bức xúc lẫn nhiệt huyết của một người trẻ. Tần Lam nhìn cô, ánh mắt nàng thoáng hiện một tia bất ngờ. Dường như đây là lần đầu tiên cô thực sự bước ra khỏi cái bóng của nàng, dám đối diện ngang hàng với nàng
-"Cắt!"_Đạo diễn đột ngột ra hiệu ngừng
-"Tuyệt vời! Cảm xúc rất thật, cả hai đều làm rất tốt"_Ông mỉm cười hài lòng, nhìn cả hai người với ánh mắt tán thưởng
Tân Chỉ Lôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch. Cô liếc nhìn Tần Lam, người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tân Chỉ Lôi cảm thấy có gì đó thay đổi. Ánh mắt của Tần Lam không còn lạnh lùng, mà thay vào đó là sự dịu dàng, ấm áp như một lời động viên thầm lặng
Sau cảnh quay, Tần Lam bước tới gần cô
-"Em đã làm rất tốt. Đừng bao giờ nghi ngờ bản thân mình," nàng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa
Tân Chỉ Lôi gật đầu, lòng tràn ngập cảm xúc. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình không chỉ là một diễn viên non trẻ đứng trước ánh hào quang của Tần Lam, mà là một người có thể thực sự sánh vai với nàng trên màn ảnh. Nhưng sâu trong lòng, cô biết, ánh mắt ấm áp ấy không chỉ dành cho vai diễn – nó còn dành cho cô
●●●
Những ngày quay phim tiếp theo trôi qua với nhịp độ bận rộn, nhưng sự căng thẳng giữa các nhân vật không chỉ giới hạn trong kịch bản. Nam chính, với vẻ ngoài điển trai và tính cách tự tin, bắt đầu tìm cách tiếp cận Tần Lam ngoài giờ quay. Anh ta thường viện cớ trao đổi về vai diễn hoặc mời nàng đi ăn, tạo ra những khoảnh khắc thân mật khiến đoàn phim không ngừng bàn tán
Tân Chỉ Lôi, dù cố gắng tập trung vào công việc, không thể không để ý đến mọi chuyện. Cô nhìn thấy nam chính đứng cạnh Tần Lam, trò chuyện vui vẻ, đôi khi còn cố tình tạo ra những hành động quan tâm như kéo ghế, đưa nước. Trong lòng cô như có ngọn lửa âm ỉ cháy, mỗi lần chứng kiến lại như bị đổ thêm dầu
Buổi tối hôm đó, sau khi hoàn thành cảnh quay, Tân Chỉ Lôi ngồi một mình ở nơi vắng người, cụ thể là khu sau của khách sạn nơi ít người qua lại. Ánh đèn vàng mờ nhạt bao trùm lấy cô, và cảm giác bức bối trong lòng không thể nào nguôi ngoai. Cô biết mình không có lý do gì để ghen. Tần Lam là ngôi sao lớn, ai mà không ngưỡng mộ và muốn tiếp cận nàng? Nhưng lý trí không thắng được cảm xúc, và trái tim cô cứ đau nhói mỗi khi nghĩ đến cảnh Tần Lam cười với người khác
-"Em ngồi đây làm gì?"_Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình. Ngẩng đầu lên, cô thấy Tần Lam đứng đó, trên tay cầm một cốc trà nóng. Nàng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng có chút dò xét
Tân Chỉ Lôi vội vàng đứng dậy, cố giấu sự xao động trong lòng. -"Em chỉ muốn ngồi nghỉ một chút"
Tần Lam đặt cốc trà vào tay cô, rồi ngồi xuống cạnh cô
-"Em trông không ổn. Có chuyện gì sao?"
Tân Chỉ Lôi siết chặt cốc trà, lòng cô đấu tranh dữ dội. Đây là cơ hội để cô bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng liệu nàng có chấp nhận? Hay cô sẽ phá vỡ mối quan hệ giữa họ? Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn cô, như thể nàng đang chờ đợi một lời giải thích.
Cuối cùng, cô hít một hơi sâu, quyết định nói ra
-"Dì có biết... em rất quan tâm đến dì không? Không chỉ như một tiền bối, không chỉ như một người dẫn lối. Em nghĩ... em đã yêu dì"
Lời nói của cô vang lên trong không gian yên tĩnh, từng chữ như đập thẳng vào lòng mình. Tân Chỉ Lôi không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tần Lam, chỉ cúi đầu, tim đập nhanh như trống trận
Tần Lam im lặng hồi lâu, đôi mắt nàng ánh lên sự phức tạp
-"Em biết mình đang nói gì không, Chỉ Lôi?" Giọng nàng trầm thấp, không mang theo sự trách móc, nhưng lại khiến lòng Tân Chỉ Lôi càng thêm rối bời.
-"Em biết"_Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định
-"Em không thể kìm nén cảm xúc này thêm nữa. Dù em biết có thể không được đáp lại, nhưng em vẫn muốn dì biết"
Tần Lam nhìn cô, ánh mắt nàng lặng lẽ nhưng sâu thẳm. Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai Tân Chỉ Lôi
-"Chuyện này không dễ dàng, Chỉ Lôi. Chúng ta đều đang ở những vị trí khác nhau, và có những điều không thể chỉ làm theo cảm xúc được"
-"Ta không thể!"
Lời nói của nàng như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim Tân Chỉ Lôi, nhưng đồng thời, sự dịu dàng trong giọng nói của nàng cũng như một liều thuốc an ủi. Dù câu trả lời không như mong đợi, cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mình đã dám nói ra. Trái tim cô vẫn hướng về nàng, bất kể câu chuyện này sẽ dẫn họ đến đâu
-"Em sẽ bảo vệ được dì sẽ không ai nói gì được chúng ta"_Tân Chỉ Lôi ôm chằm lấy nàng nhưng sự thật phũ phàng, Tần Lam đã hất cô ra
-"Dì?"
-"Thôi đi! Ta đã nói với em từ đầu, hãy quản lý cảm xúc của bản thân! Em lại trái lời của ta!"
-"Yêu mà...em đâu có làm chủ được trái tim"
Tần Lam không nói gì thêm, để lại ánh mắt thất vọng và rời đi
●●●
Sau khi bộ phim hoàn thành, cả đoàn làm phim tổ chức một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng. Không khí trong phòng đầy ắp tiếng cười và lời chúc mừng. Mọi người cùng nhau ôn lại những kỷ niệm trong quá trình quay phim, những cảnh quay đáng nhớ, và cả những khoảnh khắc hài hước không thể quên. Tân Chỉ Lôi ngồi một góc, lòng không ngừng đấu tranh với ý nghĩ trong đầu. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để cô nói ra cảm xúc của mình với Tần Lam
Khi buổi tiệc dần tan, Tân Chỉ Lôi thấy Tần Lam lặng lẽ rời khỏi phòng, bước ra ngoài ban công. Không do dự, cô đi theo, lòng bàn tay siết chặt như để giữ lấy chút dũng khí còn sót lại
Tần Lam đứng đó, dựa người vào lan can, ánh mắt xa xăm ngắm nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng chiếu xuống, làm nổi bật gương mặt thanh tú và dáng vẻ điềm tĩnh của nàng. Ngay cả trong khoảnh khắc yên lặng này, nàng vẫn toát lên sự cao quý mà Tân Chỉ Lôi không thể rời mắt.
-"Dì có thể dành cho cháu một chút thời gian không?"_Tân Chỉ Lôi lên tiếng, cố gắng giữ giọng mình không run
Tần Lam quay đầu lại, đôi mắt nhìn cô với chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dịu dàng như thường lệ
-"Có chuyện gì sao, Chỉ Lôi?"
Tân Chỉ Lôi bước tới gần hơn, đứng trước mặt nàng. Cô hít một hơi thật sâu, trái tim đập mạnh đến mức cô sợ rằng nàng cũng có thể nghe thấy
-"Em... em muốn nói lại một lần nữa. Em yêu dì"
Tần Lam im lặng, ánh mắt nàng không rời khỏi Tân Chỉ Lôi. Nhưng lần này, Tân Chỉ Lôi không né tránh, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng để nàng hiểu được sự chân thành trong lòng mình
-"Em biết, em chỉ là một diễn viên mới, là người mà dì đã nâng đỡ từ khi không có gì. Em biết khoảng cách giữa chúng ta rất lớn. Nhưng cảm xúc của em là thật. Em không thể giữ im lặng mãi nữa"_Giọng cô run run, nhưng đôi mắt vẫn kiên định
-"Dù kết quả ra sao, em vẫn muốn dì biết rằng dì không chỉ là thần tượng, là người hướng dẫn của em. Dì là tất cả."
Tần Lam vẫn giữ im lặng. Gió đêm thổi qua, làm mái tóc nàng khẽ lay động. Một lúc sau, nàng khẽ thở dài, tiến một bước lại gần Tân Chỉ Lôi
-"Chỉ Lôi, em là một cô gái dũng cảm, và ta rất tự hào về em. Nhưng em có biết tình cảm mà em dành cho ta sẽ mang lại bao nhiêu khó khăn không?"_Nàng nói, giọng nàng vừa dịu dàng vừa mang theo sự lo lắng
-"Em không sợ"_Tân Chỉ Lôi trả lời ngay lập tức, ánh mắt cô không chút do dự
-"Dù thế nào, em cũng sẽ cố gắng. Em không cần dì phải đáp lại ngay lập tức. Em chỉ muốn ở bên cạnh dì, làm mọi thứ để chứng minh tình cảm của mình."
Lần đầu tiên, Tần Lam để lộ một nụ cười mỉm, nhưng trong nụ cười ấy có chút bất lực xen lẫn dịu dàng. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má Tân Chỉ Lôi. -"Em đúng là một cô gái bướng bỉnh"
Cảm giác ấm áp từ bàn tay của nàng khiến Tân Chỉ Lôi như muốn khóc. Nàng không từ chối, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận. Tuy nhiên, trong ánh mắt của nàng, cô thấy được một tia hy vọng.
-"Chúng ta có thể thử" Tần Lam khẽ nói, giọng nàng nhẹ như gió thoảng
-"Nhưng ta không muốn cháu bị tổn thương. Nếu em đã quyết tâm, thì hãy để thời gian chứng minh mọi thứ"
Những lời ấy như một lời khẳng định, một tia sáng trong màn đêm của Tân Chỉ Lôi. Cô gật đầu, nước mắt trào ra nhưng môi vẫn mỉm cười
-"Em sẽ không để dì thất vọng."
Tần Lam không nói gì thêm, chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Đêm ấy, dưới ánh trăng, giữa những lời thì thầm và những cảm xúc chân thật, mối quan hệ của họ đã có một bước chuyển mình
....
Sau khi trở về chỗ nghỉ ngơi, Quân Bình nhắc nhở nàng
-"Em à, con bé còn nhỏ! Em làm vậy có tổn thương con bé không?"
-"Tổn thương thì đã sao? Em dạy bảo như thế vẫn bướng bỉnh! Sau này, Chỉ Lôi sẽ buông bỏ em, quyết tâm trở thành diễn viên giỏi thì sao?"
-"Nhưng mà..."
Tần Lam không muốn nói thêm lời nào về việc này nên Quân Bình cũng không để cập đến nữa
●●●
Sau buổi tối hôm đó, dù Tần Lam không thẳng thừng nói ra, Tân Chỉ Lôi vẫn cảm nhận được sự từ chối nhẹ nhàng trong lời nói của nàng
"Chúng ta có thể thử"_chỉ là một cách khéo léo để tránh làm tổn thương cô. Nhưng sau đó, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn hơn
-"Thử? Là thử đó sao? Mày thật sự quá ngu ngốc, mày nghĩ mày là ai chứ?"
Khi bộ phim kết thúc, Tần Lam không còn xuất hiện trong cuộc sống của Tân Chỉ Lôi nhiều như trước. Nàng bận rộn với những dự án mới, liên tục đi công tác, tham gia các sự kiện lớn. Tin tức về nàng xuất hiện trên báo chí, mạng xã hội, nhưng trong số đó không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào dành cho Tân Chỉ Lôi
Ban đầu, Tân Chỉ Lôi tự trấn an rằng Tần Lam chỉ quá bận rộn. Nhưng khi cô chủ động nhắn tin, gọi điện, những lần trả lời trở nên ngắn gọn, lạnh nhạt. Thậm chí, nhiều lần nàng không trả lời
Tân Chỉ Lôi cố gắng lừa dối bản thân rằng mình không sao, rằng đây chỉ là giai đoạn nhất thời. Nhưng càng ngày, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lớn dần. Cô không còn được nghe giọng nói dịu dàng của nàng, không còn nhận được những ánh mắt dịu dàng quan tâm như trước
Một ngày nọ, khi thấy trên mạng bức ảnh Tần Lam chụp cùng một nam diễn viên trẻ trong buổi tiệc, Tân Chỉ Lôi không thể chịu đựng được nữa. Cô biết, nàng đã cố tình tạo ra khoảng cách. Nàng không muốn cô bước vào cuộc sống của mình, và điều đó như một nhát dao cắt sâu vào trái tim cô
Trong một lần gặp gỡ hiếm hoi tại một sự kiện lớn, Tân Chỉ Lôi lấy hết dũng khí bước đến gần Tần Lam. Nàng vẫn đẹp như ngày nào, nhưng ánh mắt nhìn cô giờ đây đã có một lớp ngăn cách vô hình.
-"Vì sao dì lại xa cách cháu như vậy?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, giọng nói run run, cố gắng kiềm chế cảm xúc
Tần Lam im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp
-"Chỉ Lôi, ta làm vậy là vì muốn tốt cho em. Em còn cả tương lai phía trước. Tình cảm mà em dành cho ta… không phải là thứ sẽ mang lại hạnh phúc"
-"Nhưng em không cần hạnh phúc nào khác! Em chỉ muốn ở bên cạnh dì!"_Tân Chỉ Lôi nghẹn ngào, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh
Tần Lam lắc đầu, ánh mắt nàng đầy sự mâu thuẫn và đau lòng. -"Em sẽ hiểu. Một ngày nào đó, em sẽ hiểu rằng tình cảm này chỉ là một giai đoạn trong đời cháu. Ta không muốn trở thành chướng ngại cho em"
Nàng rời đi, để lại Tân Chỉ Lôi đứng đó, trái tim tan nát. Đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy Tần Lam ở khoảng cách gần như vậy
Từ đó, họ không còn liên lạc nữa. Tân Chỉ Lôi tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, nhưng trong lòng cô, một phần ký ức về nàng mãi mãi không thể phai mờ. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, cô vẫn nhớ về ánh mắt, giọng nói, và cả những khoảnh khắc nàng dịu dàng chăm sóc cô khi còn nhỏ
Cô không oán trách nàng, bởi tình yêu của cô dành cho Tần Lam chưa bao giờ mang theo sự trách móc. Nhưng nỗi đau mà nàng để lại, có lẽ sẽ theo cô suốt cuộc đời
....
Sau lần từ chối ấy, Tần Lam trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của Tân Chỉ Lôi, không chỉ bằng sự im lặng mà còn bằng cách tạo ra một bức tường vô hình vững chắc giữa họ. Mỗi khi Tân Chỉ Lôi vô tình bắt gặp nàng trong các sự kiện hoặc trên màn ảnh, Tần Lam luôn giữ một thái độ lạnh nhạt, đôi mắt xa lạ, dường như không còn nhận ra sự gắn kết nào nữa
Nàng không chỉ tránh né Tân Chỉ Lôi trong công việc, mà còn tỏ ra xa cách với tất cả những người xung quanh. Những người trong đoàn phim, bạn bè, và cả những người từng thân thiết với nàng cũng nhận thấy sự thay đổi rõ rệt. Nàng không còn tham gia những buổi tụ họp vui vẻ, cũng không chia sẻ những khoảnh khắc nhẹ nhàng như trước. Thay vào đó, nàng luôn giữ một khoảng cách rõ ràng, tập trung vào công việc và sự nghiệp, không để bất kỳ ai có cơ hội xâm nhập vào không gian riêng tư của mình
-"Sao chị không nói chuyện với Lam Tỷ nữa, hai người giận gì nhau sao?"_Trần Tĩnh thắc mắc, cô được nàng dặn dò quan tâm chăm sóc Chỉ Lôi. Cũng đủ hiểu hai người thân thít, vậy mà chỉ vài tháng gần đây họ xa cách đến lạ
-"Có vài chuyện, cũng không hiểu nổi đâu"
Tân Chỉ Lôi, dù đã dần quen với sự thay đổi ấy, vẫn không thể ngừng nhớ về những lúc nàng còn quan tâm đến cô. Những lần ấy, Tần Lam không phải là một ngôi sao lạnh lùng, mà là một người phụ nữ dịu dàng, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của cô. Nhưng giờ đây, tất cả dường như chỉ là một phần của quá khứ xa vời
Mỗi lần nhìn thấy Tần Lam ở đâu đó, trái tim Tân Chỉ Lôi lại nhói lên một cảm giác đau đớn. Những ánh mắt lạnh lẽo của nàng như một vết cắt sâu vào trái tim cô, khiến cô không thể tránh khỏi sự cảm nhận rõ rệt về khoảng cách đang ngày càng lớn hơn giữa hai người. Cô không biết nàng đang làm gì, hay cảm nhận thế nào, nhưng Tân Chỉ Lôi biết một điều rõ ràng: Tần Lam đã hoàn toàn khép lại cánh cửa của mình, không cho phép ai, kể cả cô, bước vào nữa
Và trong sự lạnh lùng ấy, Tân Chỉ Lôi chỉ còn lại những ký ức về một thời gian ngắn ngủi mà nàng từng quan tâm và yêu thương cô. Cảm giác ấy như một ngọn lửa, vẫn cháy âm ỉ trong lòng, mặc dù nàng đã rời xa, mặc dù không còn là một phần trong thế giới của nhau nữa. Nhưng Tân Chỉ Lôi hiểu rằng, trong sâu thẳm lòng nàng, sự lạnh lùng ấy có lẽ cũng là cách Tần Lam bảo vệ chính mình khỏi những cảm xúc mà nàng không thể hoặc không muốn đối diện
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro