Kịch bản của trái tim [9]

Với sự rút lui của Tần Lam và sự lạnh nhạt mà nàng tạo ra, Tân Chỉ Lôi dần mất đi sự tự tin vào bản thân. Cô không còn nhận được những cơ hội lớn, những vai diễn chính mà mình từng hy vọng. Thay vào đó, những vai diễn nhỏ, không có nhiều đất diễn, bắt đầu xuất hiện cảm giác chán nản với điều mà mình đã từng giỏi. Dù cô vẫn cố gắng nắm bắt, nhưng mỗi lần đứng trước ống kính, cô lại cảm thấy một sự trống rỗng, như thể mọi thứ đang dần vuột khỏi tay mình

Cô biết, Tần Lam không còn quan tâm đến cô nữa, và có lẽ cũng không bao giờ nghĩ đến cô trong công việc hay cuộc sống riêng. Trong ngành giải trí đầy cạnh tranh này, sự hiện diện của cô dần mờ nhạt. Mọi người bắt đầu quên tên tuổi của cô, trong khi Tần Lam vẫn tiếp tục phát triển sự nghiệp rực rỡ của mình. Những tin tức về Tần Lam vẫn chiếm sóng truyền thông, còn cô chỉ xuất hiện như một bóng ma trong những vai diễn phụ mà không ai để ý đến

Có vài bộ phim truyền hình còn lỗ cả vốn đầu tư, Tân Chỉ Lôi phải tự mình gánh những khoản tiền to lớn

-"Đến đây thôi nhỉ? Mọc cũng nhanh mà lụi tàn cũng nhanh"

Dù cô biết sự nghiệp của mình đang đi xuống, trái tim vẫn không thể quên được nàng. Tân Chỉ Lôi tìm thấy mình trong những đêm khuya khi không còn công việc hay sự kiện để tham gia, chỉ còn những suy nghĩ về Tần Lam, những lần đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của nàng. Những cảm xúc chưa từng thổ lộ vẫn âm ỉ trong lòng cô, như một vết thương chưa lành, luôn đau nhức mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm đã qua

Nhưng Tân Chỉ Lôi không thể quay lại thời gian. Cô chỉ có thể tiếp tục sống trong bóng tối của những cơ hội đã vụt qua, không thể có được ánh sáng của những ngày tháng rực rỡ trước đây. Cô vẫn xuất hiện trong các buổi casting, nhưng trong mắt các đạo diễn, cô chỉ là một cô gái chưa thật sự nổi bật, một diễn viên chưa thể vươn lên. Và khi nàng, Tần Lam, bước qua cuộc đời cô như một cơn gió, không để lại dấu vết gì ngoài sự lạnh lẽo, cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể làm gì hơn

Dưới sức nặng của cảm giác mất mát và sự cô đơn, Tân Chỉ Lôi dần hình thành những thói quen xấu để tự an ủi bản thân. Những đêm dài vắng lặng, khi không có công việc hay người bên cạnh, cô tìm đến thuốc lá và rượu như một cách để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Những làn khói thuốc bốc lên không chỉ che khuất đi nỗi buồn mà còn làm cô cảm thấy như có một thứ gì đó vĩnh viễn thuộc về mình, dù đó là sự tạm thời

Rượu cũng trở thành người bạn đồng hành trong những buổi tối cô chỉ có một mình. Cô không còn cảm giác vui vẻ khi ra ngoài hay gặp gỡ bạn bè. Những cuộc tụ tập dần ít đi, thay vào đó là những lần uống rượu một mình trong căn phòng nhỏ, lặng lẽ. Cô uống để quên đi những ký ức đau đớn về Tần Lam, về những lần nàng không còn hiện diện trong cuộc sống của cô nữa

Những thói quen này dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô, khiến cô càng thêm mệt mỏi và kiệt quệ. Cô không còn là chính mình nữa, không còn là cô gái tràn đầy ước mơ và nhiệt huyết như trước. Mỗi lần nhìn vào gương, cô thấy một người phụ nữ mệt mỏi, gương mặt hốc hác và đôi mắt mờ mịt, như thể tất cả những gì cô từng hy vọng đã trôi qua trong một khoảnh khắc

Trong nháy mắt

Nhưng điều đau đớn hơn cả là sự nhận thức muộn màng rằng mình đang tự hủy hoại bản thân, rằng những thói quen này chỉ làm cho trái tim cô thêm lạnh lẽo và cô đơn. Dù trong sâu thẳm, cô vẫn luôn hy vọng, vẫn luôn nhớ về Tần Lam, nhưng cô lại không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của chính mình. Những vết thương lòng ngày càng sâu hơn, và cô chỉ có thể lặng lẽ sống với chúng, mãi mãi không có ai để chia sẻ

-"Em nghỉ việc đi, theo tôi thiệt thòi. Giờ tôi cũng chẳng có lương mà trả cho em"

-"Em không đi đâu, từ từ rồi có lương. Em làm vì em thích nghề này"

-"Tôi không còn như trước nữa, sớm đã lụi tàn rồi"

...

Mặc dù trợ lí của Tân Chỉ Lôi luôn tận tâm chăm sóc cô, tìm kiếm những cơ hội mới, những buổi thử vai đầy triển vọng, nhưng cô không còn động lực để tham gia nữa. Trái tim cô đã trở nên mệt mỏi, và trong tâm trí, những ước mơ đã dần bị thay thế bởi nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Mỗi khi trợ lý đưa ra một cơ hội mới, cô chỉ nhìn nhận nó như một gánh nặng thay vì một cơ hội để thay đổi, để làm lại từ đầu

Cô không còn cảm thấy niềm vui hay sự háo hức khi được đứng trước ống kính, như ngày trước. Những vai diễn nhỏ, những buổi thử vai đầy căng thẳng dường như không còn ý nghĩa gì với cô. Cảm giác như tất cả những nỗ lực trước đây, tất cả những hy vọng về một sự nghiệp rực rỡ đều đã vụt tắt. Thay vào đó là cảm giác trống rỗng, như thể cô đang sống một cuộc sống mà không có mục đích, không có định hướng. Con thuyền lạc giữa biển khi không có ngon hải đăng dẫn lối

Trợ lí vẫn luôn kiên trì, không bỏ cuộc, luôn động viên cô rằng cơ hội vẫn còn, rằng cô có thể tìm lại chính mình, nhưng Tân Chỉ Lôi cảm thấy mình đang bị kẹt lại trong một vòng luẩn quẩn mà không thể thoát ra. Cô nhìn vào chính mình, nhìn vào người phụ nữ trong gương và không nhận ra ai cả. Người phụ nữ ấy, không còn mơ mộng về sự nghiệp, không còn khát khao về tình yêu hay những gì đã từng là động lực sống của cô

Mỗi lần trợ lí hỏi thăm hay đề nghị một buổi thử vai mới, cô chỉ đáp lại bằng những cái lắc đầu nhẹ nhàng, không còn sự nhiệt huyết nào trong giọng nói. Dù cô biết Trần Tĩnh chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cô không thể vượt qua được sự kiệt quệ trong lòng. Cô sợ phải đối diện với một thế giới đầy ánh đèn sân khấu và những gương mặt xa lạ, nơi mà những ký ức về Tần Lam vẫn không thể phai nhạt

Và cứ như thế, từng ngày trôi qua, Tân Chỉ Lôi chỉ biết sống trong những thói quen xấu, trong cô đơn và sự tuyệt vọng, không dám mơ về một tương lai, không còn hy vọng vào một cơ hội thứ hai

....

Sau một thời gian dài chịu đựng tổn thương và cảm giác bị bỏ rơi, Tân Chỉ Lôi quyết định rút lui khỏi ngành giải trí. Cô nhận ra rằng sự nghiệp và danh vọng không còn có ý nghĩa gì với mình nữa. Những ánh đèn sân khấu, những vai diễn nhỏ không còn đủ để níu kéo cô lại. Thay vào đó, cô tìm thấy sự cần thiết trong việc trở về cuộc sống bình thường, một nơi không có áp lực hay những mối quan hệ rối ren

Cô quyết định tìm lại mẹ mình, người mà cô đã bị tách ra từ khi còn rất nhỏ. Cảm giác thiếu thốn tình yêu và sự thiếu vắng hình bóng của mẹ trong suốt quãng thời gian dài đã làm cô nhận ra rằng, dù có thành công đến đâu, cô vẫn cần tìm lại gia đình, tìm về nơi bắt đầu, nơi mang lại sự ấm áp và an toàn mà cô đã mất đi

Dù không biết mẹ đang ở đâu hay liệu có còn sống hay không, Tân Chỉ Lôi vẫn quyết tâm. Cô bỏ lại mọi thứ phía sau, từ bỏ những danh tiếng, những sự kiện lấp lánh, và bắt đầu hành trình tìm kiếm mẹ – tìm lại một phần của mình, để chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Mỗi bước đi của cô, dù mệt mỏi hay gian nan, đều mang theo một hy vọng nhỏ nhoi: tìm lại gia đình, tìm lại chính mình

●●●

Trần Tĩnh, trợ lý của Tân Chỉ Lôi, là người luôn ở bên cô trong những lúc khó khăn, hỗ trợ cô không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống cá nhân. Khi Tân Chỉ Lôi quyết định rời bỏ ngành giải trí để tìm lại chính mình và tìm kiếm mẹ, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục duy trì công việc với Trần Tĩnh, vì không muốn cô tiếp tục gắn bó với một con đường mà cô đã từ bỏ

Tuy nhiên, Trần Tĩnh không phản đối, không hề trách móc. Cô chỉ nhẹ nhàng nói

-"Em sẽ luôn ở đây, nếu chị cần em, dù là trong công việc hay khi nào em cần một người bạn"_Câu nói ấy chứa đựng sự quan tâm, sự kiên nhẫn và lòng trung thành không điều kiện

Tân Chỉ Lôi cảm nhận được sự ấm áp từ Trần Tĩnh, nhưng cô cũng biết rằng, để không làm tổn thương cô ấy, mình cần cho Trần Tĩnh tự do để theo đuổi con đường của riêng mình. Dù vậy, cô hiểu rằng Trần Tĩnh sẽ luôn là người sẵn sàng chờ đợi, là người luôn ở phía sau cô, một điểm tựa vững chắc khi cô cần

-"Thật sự cảm ơn, Trần Tĩnh!"

Mặc dù quyết định rút lui khỏi ngành giải trí, Tân Chỉ Lôi vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, khi cô tìm được mẹ, có thể quay lại và đối mặt với quá khứ, khi đó Trần Tĩnh vẫn sẽ là người đồng hành bên cô

●●●

Khi Tân Chỉ Lôi đến gặp Tần Lam, cô đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc đối diện không dễ dàng, nhưng cô không thể ngờ rằng sự thật lại đau đớn đến vậy. Cô nghĩ rằng mình sẽ tìm được chút hy vọng, dù chỉ là một lời nói nhẹ nhàng từ Tần Lam để vơi bớt nỗi đau đã chôn giấu trong suốt thời gian qua. Nhưng không, Tần Lam không còn là người cô từng biết, không còn những ánh mắt ấm áp hay những cử chỉ ân cần.

Tần Lam ngồi đó, nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, như thể đã không còn bất kỳ tình cảm nào dành cho cô. Mọi thứ trước mắt Tân Chỉ Lôi bỗng trở nên mờ mịt, như thể thời gian và không gian đã ngừng lại

-"Đã đến lúc em nên tự giải thoát mình, Tân Chỉ Lôi"_Tần Lam cất tiếng, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén

-"Ta không thể tiếp tục là một phần trong cuộc sống của em. Em có quyền tự do, có quyền đi tìm hạnh phúc của riêng mình"

Những lời nói ấy như dao cắt vào trái tim cô, khiến cô không thể thốt ra một lời nào. Cô đã hy vọng, dù là một chút, rằng Tần Lam sẽ nhìn thấy sự đau khổ trong mắt cô, rằng nàng sẽ hiểu được những cảm xúc sâu kín mà cô đã che giấu. Nhưng không, mọi hy vọng đó đã bị dập tắt ngay lập tức. Tần Lam đã quyết định cắt đứt mọi mối liên hệ với cô, không hề do dự, không hề cảm thấy tiếc nuối

-"Dì...muốn cắt đứt với em"

-"Dì tàn nhẫn với em quá..."

Tân Chỉ Lôi cảm thấy như mình đang đứng giữa một vực thẳm, không còn lối thoát. Mọi thứ cô từng xây dựng trong lòng bỗng chốc sụp đổ. Cảm giác bị phản bội, bị từ chối, khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật vô dụng. Những ngày tháng qua, cô đã dành quá nhiều tình cảm, quá nhiều hy vọng vào một người mà giờ đây không còn muốn chia sẻ gì với cô nữa

-"Sự thật là như vậy! Tạm biệt, sau này đừng nhắc tên tôi...Tần Lam này chưa từng quen biết Tân Chỉ Lôi"

Cô đứng yên, không dám nói gì, chỉ cảm nhận từng cơn sóng tình cảm dâng trào trong lòng. Cô muốn khóc, muốn hét lên, muốn làm gì đó để giữ lại một chút tình cảm, một chút yêu thương còn sót lại, nhưng không có cách nào. Tần Lam đã quyết định, và quyết định của nàng là không thể thay đổi

-"Dì...đừng làm vậy...em đã làm gì sai?"

-"Quân Bình....chị giúp em nói chuyện với Tần Lam..."

Chị ấy cũng lắc đầu

Cuối cùng, Tân Chỉ Lôi chỉ có thể quay đi, cảm giác như mình đang bước vào một con đường mù mịt, không biết trước được điều gì. Mỗi bước đi của cô, mặc dù nặng trĩu, nhưng lại khiến cô cảm thấy một chút gì đó như sự giải thoát. Dù đau đớn, dù tổn thương, cô nhận ra rằng điều này là cần thiết. Có thể, sự tự do mà Tần Lam trả lại cho cô chính là điều cô cần nhất lúc này

-"Dì tàn nhẫn quá...em đau..."

Đau quá, lần đầu trái tim cô đâu như vậy

Vết thương cánh tay dù có tệ hại đến đâu, cũng không đau như thế. Chỉ là lời nói thôi mà trái tim lại đau đến mức này sao?

Lời nói có thể giết chết một con người

Tân Chỉ Lôi biết rằng mình phải tiếp tục bước đi. Dù quá khứ đã để lại những vết thương không thể nào phai, nhưng cô hiểu rằng chỉ có thể tự mình chữa lành những vết thương ấy. Cô không còn trông đợi vào bất kỳ ai, không còn hy vọng vào những điều sẽ không xảy ra nữa. Cô sẽ tìm lại chính mình, tìm lại sự tự do mà lâu nay cô chưa bao giờ thực sự có, và dẫu cho con đường phía trước còn gian nan, cô vẫn quyết định tiến về phía trước

Sau cuộc gặp gỡ đầy đau đớn với Tần Lam, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều như sụp đổ. Cô không còn muốn gắn bó với những gì thuộc về quá khứ, không còn ánh đèn sân khấu, không còn những vai diễn, không còn cả những mối quan hệ đã từng mang lại cho cô hy vọng. Cô quyết định buông bỏ tất cả, rời xa sự ồn ào của giới giải trí để tìm một nơi thật xa, nơi không ai biết đến mình, để tìm lại chính mình

Cô bán hết tài sản của mình, những món đồ đắt giá và những vật dụng gắn bó với một cuộc sống xa hoa nhưng cũng đầy đau khổ. Những chiếc xe sang, những ngôi nhà lộng lẫy, những bộ quần áo đắt tiền… tất cả trở thành những thứ không còn quan trọng. Cô không cần chúng nữa. Cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình, một cuộc sống không còn bị chi phối bởi ánh nhìn của người khác, không còn bị bao vây bởi những kỳ vọng và sự nổi tiếng

Sau khi bán hết, Tân Chỉ Lôi quyết định rời khỏi thành phố, chuyển về Hắc Long Giang - một nơi yên tĩnh, xa xôi, không có những phức tạp của cuộc sống đô thị. Cô hy vọng rằng nơi đây sẽ cho cô không gian để suy nghĩ, để chữa lành vết thương trong lòng mình. Hắc Long Giang, với những cảnh quan hoang sơ và không khí trong lành, là một lựa chọn thích hợp để cô bắt đầu lại

Khi đến Hắc Long Giang, mọi thứ đều khác biệt so với cuộc sống xô bồ trước đây. Cô tìm một căn nhà nhỏ nằm gần một con suối, nơi có thể nghe tiếng nước chảy suốt ngày đêm. Mỗi sáng thức dậy, cô thấy bình yên khi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có núi rừng, cây cỏ, và một vài người dân địa phương thân thiện. Đây là nơi cô có thể sống một cuộc sống giản dị, không bị sự nổi tiếng hay những mối quan hệ phức tạp quấy rầy

Dù vẫn mang trong mình nỗi đau và sự tổn thương từ quá khứ, Tân Chỉ Lôi dần dần tìm được sự bình yên trong cuộc sống mới này. Hắc Long Giang không chỉ là nơi cô tìm thấy sự an yên, mà còn là nơi cô bắt đầu đối diện với chính mình, chấp nhận những vết thương và nỗi đau mà Tần Lam đã để lại trong lòng cô

Cô không còn tìm kiếm tình yêu hay sự chấp nhận từ ai khác. Cô chỉ muốn tìm lại sự tự do, để có thể tự làm chủ cuộc sống của mình, không còn phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa. Hắc Long Giang trở thành một phần trong quá trình chữa lành của cô, nơi cô dần dần tìm thấy sức mạnh để tiếp tục bước đi trên con đường của chính mình, dù vẫn còn những vết sẹo trong trái tim

-"Tôi đã làm gì sai? Tại sao, ai cũng muốn bỏ rơi tôi?"

-"Tôi là rác sao? Họ muốn vứt là vứt?"

Hóa ra, mạng của tôi chẳng đáng một xu

Cô chẳng có tung tích gì về mẹ của mình cả, bà ấy cũng chẳng muốn tìm cô làm gì đúng không? Hình như bà ấy có gia đình mới rồi...còn cô thì chẳng có ai bên cạnh, lủi thủi một mình sống qua ngày. Không sao dần dần cô sẽ ổn mà thôi

-"Hắc Long Giang...lạnh quá..."

-"Dì ấy sao rồi nhỉ?"

Cô mở weibo lên xem hình như hôm nay có sự kiện nào đó thì phải, danh sách khách mời có tên Tần Lam. Những bức ảnh của nàng cô vẫn còn lưu ở trong điện thoại, wechat bị chặn rồi. Số cũng bị chặn nốt

Dường như bị chặn hết trong một đêm

Tàn nhẫn quá

Thật sự rất đau

Đâu đến không thở được

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro