Tình và Tiền (Futa) [12•End]

Nàng ở lại bệnh viện thêm vài tuần để theo dõi sức khỏe cả mẹ lẫn con, thật hạnh phúc khi hai người đều được Tân Chỉ Lôi chăm sóc chu đáo, sau khi nàng sinh cũng dùng đủ mọi loại dưỡng da nhưng phần bụng vẫn rạn, và nứt nẻ nhìn rất ghê

-"Bệnh nhân chỉ cần bồi bổ một thời gian là bình phục được rồi! Mà cô chú ý việc sữa mẹ, phải hút hết sữa ra nếu không sẽ bị đau ngực đấy"_Y tá đưa cho cô một toa thuốc, chỉ là thuốc bổ cho mẹ

-"Hèn gì dì lâu lâu lại thấy nhói ngay ngực, hóa ra là vậy"

-"Con có cái môi giống dì quá!"

-"Giống được mỗi cái môi, còn nhiêu giống hệt em! Kiếp này, dì đẻ thuê cho em rồi"

-"Dì để em ru con ngủ, dì cứ ngủ trước đi"

-"Để dì dỗ được rồi, em chăm dì với con suốt ngày chắc mệt lắm rồi. Nghỉ ngơi đi"

Căn phòng nhỏ tỏa ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ. Bên chiếc nôi đơn sơ, nàng nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng, bàn tay vỗ về nhè nhẹ trên lưng con. Đôi mắt bé xíu nhắm lại, hơi thở đều đặn nhưng đôi khi khẽ động như muốn cựa mình.

Nàng khe khẽ ru, giọng ru ngọt ngào ấm áp

-"Dỗ em nữa! Em cũng muốn"

-"Em già cái đầu rồi"

Tân Chỉ Lôi nũng nịu một ngồi, nàng cũng ngồi trên giường, cho cô nằm trên đùi mình. Tần Lam còn phải chăm thêm một đứa trẻ to xác này

Tiếng ru hòa vào không gian tĩnh lặng, như một giai điệu êm đềm . Tay nàng vẫn đều đặn vỗ lưng con, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã chìm trong giấc ngủ say

Tân Chỉ Lôi bị lời ru của nàng làm cho chìm vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc cô đã ngủ say. Tần Lam đặt con vào chiếc nôi bên cạnh, sau đó đỡ đầu cô nằm xuống giường. Chiếc giường bệnh đủ cho cả hai người nằm, Tần Lam ôm cô suốt cả đêm dài

-"Chụt"_Trước khi ngủ, nàng còn hôn lên môi cô một cách nhanh chóng

●●●

Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng nhà. Căn nhà nhỏ được bao quanh bởi những tán cây xanh, nhìn từ xa trông thật yên bình. Nàng ngồi trong xe, đôi mắt ngập tràn xúc động khi nhìn thấy nơi mình gọi là "nhà" sau những ngày dài ở bệnh viện

-"Từ từ thôi, để em bế con cho"

Cô bước xuống, mở cửa xe và nhẹ nhàng bế đứa bé đang ngủ ra trước

-"Để dì giúp em"_Nàng nói, đưa tay ra định xách quần áo vào nhà

-"Không! Bỏ xuống"

-"Để em làm cho"

Bước vào bên trong, căn nhà vẫn giữ nguyên sự gọn gàng, ngăn nắp như ngày nangg rời đi. Trong phòng khách, một chiếc nôi nhỏ được cô chuẩn bị sẵn, trên đó có chăn mềm và những món đồ chơi nhỏ xinh. Xung quanh căn phòng cũng được trang trí lại

-"Dễ thương quá"

Cô nhìn quanh, nước mắt bất giác rơi xuống

-"Em đã chuẩn bị tất cả thế này sao?"

Cô đặt con vào chiếc nôi, quay lại ôm lấy cô từ phía sau

-"Em muốn mọi thứ thật hoàn hảo, dì chịu khổ nhiều rồi giờ mọi thứ để em lo"

-"Cảm ơn em"

Ngày hôm đó, cả căn nhà ngập tràn tiếng cười và niềm vui. Cô vào bếp chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng, còn nàng ngồi cạnh nôi, không rời mắt khỏi đứa bé

-"Tiểu Kỳ lớn lên phải giống mẹ nhỏ nha!"

Khi đêm xuống, sau khi con đã ngủ say, cả hai ngồi cạnh nhau, ánh đèn ngủ dịu dàng phủ lên căn phòng. Nàng tựa đầu vào vai cô, thì thầm

-"Con sinh sớm, nhưng lại là món quà lớn nhất đời dì...Dì không nghĩ mình sẽ sinh con vì dì sợ, lúc mang thai chồng sẽ bỏ rơi..."

-"Em sẽ không bao giờ bỏ dì nữa, em luôn ở đây. Ở đây để bảo vệ hai mẹ con dì"

Cô vòng tay ôm nàng thật chặt. -"Con là kết tinh của tình yêu chúng ta. Em hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ gia đình nhỏ này, không để bất kỳ điều gì làm tổn thương dì và con"

-"Em không được thất hứa đó"

Ánh trăng nhè nhẹ chiếu vệt sáng nhỏ qua khung cửa sổ, Tiểu Kỳ đã ngủ say trong chiếc nôi nhỏ nhắn, Tần Lam và cô vẫn chưa ngủ. Hai người vẫn ngồi trên giường, nàng tự đầu lên bờ vai của cô. Sau những ngày vật vả sinh con, rồi lại những ngày nằm viện mệt mỏi. Chỉ mong được về nhà ở bên cạnh cô như thế này mãi

-"Dì này..."

Cô khẽ thở dài, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt dường như chất chứa điều gì đó mà cô muốn nói nhưng vẫn lưỡng lự

Nàng quay sang, ánh mắt đầy tò mò

-"Sao thế em? Có chuyện gì à?"

Cô nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh trong ánh trăng

-"Em thấy dì đã chịu nhiều khổ cực vì em. Ngày dì gặp tai nạn, em đã sợ đến mức tưởng rằng mình sẽ mất dì mãi mãi. Em sợ dì sẽ bỏ em mà đi mất, ngay khi em biết tin dì mang thai. Em thấy mình có lỗi rất nhiều, em nợ dì..."

Nàng im lặng, đôi mắt bắt đầu long lanh

-"Dì từng rất giận em nhưng chỉ khi thấy em lo lắng cho dì và con...dường như sự giận dữ ấy không còn nữa! "

-"Ngày trước, em đã làm dì tổn thương. Em từng ích kỷ, từng ngu ngốc để rồi suýt đánh mất người con gái quan trọng nhất đời mình. Nhưng giờ đây, nhìn dì bế con, chăm sóc từng chút cho gia đình nhỏ này, em hiểu rằng em không thể nào sống thiếu dì"

Cô đứng dậy, lấy từ túi áo một chiếc nhẫn nhỏ, ánh kim loại lấp lánh dưới ánh trăng. Cô quỳ xuống trước mặt nàng, bàn tay run run nắm lấy tay nàng

-"Em biết em nợ dì rất nhiều, tuy lời nói có hơi muộn nhưng đây là tấm chân tình của em dành cho dì. Em dùng cả cuộc đời mình để trả nợ cho dì...Em yêu Tần Lam"

-"Dì già rồi...không xứng với em"

-"Mai này em sẽ luôn bên cạnh dì, nếu dì mệt mỏi thì em sẽ thay gì chăm con, thay dì dọn dẹp nhà. Dùng cả đời để thay dì làm tất cả"

Nàng nhìn cô, nước mắt lặng lẽ rơi. Nàng không ngờ sau tất cả những gì xảy ra, cô lại có thể chân thành đến thế. Nàng mỉm cười, khẽ gật đầu, giọng run run: -"Dì đã luôn ở đây, luôn chờ em nói điều này. Dì yêu em... yêu rất nhiều. Cảm ơn vì em đã quay về"

Cô đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng. Rồi cô đứng lên, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt như sợ nếu buông ra, nàng sẽ tan biến

-"Ôm chặt quá vậy?"

-"Em sợ dì biến mất"

Dưới ánh trăng, hai con người cùng đứng bên nhau, gạt bỏ những đau thương, hàn gắn mọi tổn thương cũ để bắt đầu một chương mới. Gió đêm thổi nhẹ qua khu vườn, mang theo lời thề hẹn vĩnh cửu của họ, hòa quyện cùng tình yêu đong đầy

....

-"Chỉ Lôi dừng lại"

-"Dừng lại? Dì lại đây, mau lên"

-"Làm cái gì? Em bỏ dì ra"

-"Em hôn miếng thôi, dì làm gì căng thẳng dạ? Không phải dì đang ở cữ hả"

-"Ờ he, hôn thôi đó. Cấm làm bậy"

●●●

Thời gian trôi qua, những vết đau ngày cũ dần nhường chỗ cho những niềm vui mới. Cậu bé nhỏ xíu ngày nào nay đã cứng cáp hơn, đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười luôn làm tan biến mọi mệt nhọc của hai người

Một buổi sáng đẹp trời, căn nhà nhỏ vang lên tiếng cười đùa của hai người lớn và một đứa trẻ. Cô đang vụng về bón từng thìa bột cho con, còn nàng đứng bên cạnh, mỉm cười ngắm nhìn cảnh tượng ấy.

-"Con cười em kìa"_Nàng trêu

-"Em phải nhẹ tay thôi, chứ không cục cưng của tui sẽ sợ đấy!"

Cô quay lại, làm mặt giả vờ nghiêm trọng

-"Mẹ lớn cười mẹ nhỏ phải không? Con thấy chưa, mẹ nhỏ cực khổ thế này mà mẹ lớn không thương!"

Cậu bé cười khanh khách, đôi tay nhỏ vẫy loạn xạ như muốn bắt lấy chiếc thìa trong tay cô. Nhìn cảnh ấy, nàng bật cười, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong từng ngóc ngách của căn nhà

Buổi chiều, cả gia đình cùng nhau dạo bước trong khu vườn nhỏ. Nàng tay trong tay cô, còn cậu bé được anh cõng trên vai. Tiếng chim hót, mùi hương hoa nhè nhẹ hòa quyện với tiếng cười giòn tan

Nàng nhìn cô, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy xúc động

-"Em biết không, dì từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng giờ đây, khi nhìn em và con, dì biết rằng mọi đau khổ đã qua chỉ là để chúng ta trân trọng những gì đang có"

Cô siết chặt tay nàng, ánh mắt đầy yêu thương

-"Em cũng từng sợ mất Dì. Nhưng chính dì và con đã giúp em hiểu ý nghĩa thật sự của gia đình. Cảm ơn dì đã tha thứ, đã cho en cơ hội để sửa sai. Giờ đây, en chỉ mong mỗi ngày đều được sống vì dì và con."

Mặt trời dần lặn, nhuộm cả bầu trời một màu cam ấm áp. Nàng dựa đầu vào vai cô, cảm nhận sự bình yên trọn vẹn. Cậu bé trên vai cô cười đùa, đôi tay nhỏ quờ quạng muốn chạm vào ánh nắng cuối ngày

Cả gia đình nhỏ đứng giữa khu vườn, nơi hạnh phúc như đọng lại trong từng khoảnh khắc. Dù đã trải qua những biến cố, giờ đây họ đã tìm lại được nhau, xây dựng một tổ ấm trọn vẹn với tình yêu, sự thấu hiểu và niềm tin mãnh liệt

Họ biết rằng, từ đây về sau, dù có bất cứ điều gì xảy ra, họ vẫn sẽ luôn bên nhau – một gia đình thật sự, nơi tình yêu mãi mãi không phai

End
***
AU: Anh em đã sẵn sàng cho bộ mới chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro